Đọc truyện Full

Chương 72: 72: Du Thuyền Vào Lễ Thất Tịch

Ngoài cửa sổ mưa to gió lớn đã ngừng lại một lúc, mưa đọng đang rơi dọc theo mương mái hiên, ào ào rơi trên sàn đá xanh.
Thẩm Nguyên nhớ rằng lúc nàng được Lục Chi Quân ôm vào khuê phòng, canh giờ vừa qua khỏi buổi trưa, nhưng canh giờ bây giờ đã đến giờ Tuất.
Cơn mưa vừa dứt, Thẩm Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng Lục Chi Quân vẫn không có biểu hiện thỏa mãn gì, nhưng bởi vì vừa rồi bị kéo căng người mà bất lực khóc ra tiếng, hắn mới lựa chọn thả nàng một con ngựa, không đòi hỏi nàng quá nhiều.
Chiếc áo màu xanh biếc mới làm đang nằm đáng thương trên thảm nhung, Thẩm Nguyên bị hắn ôm trở lại giường nằm xuống trước, còn liếc nó một cái.
Kỳ thật cho dù Lục Chi Quân không dùng bàn tay to xé nó ra thì chiếc áo mới làm này nàng cũng không mặc được.

Trước đây, hắn rất ít khi có hành động thô lỗ, thậm chí là thô bạo như vậy, Thẩm Nguyên mơ hồ cảm thấy trong lòng Lục Chi Quân dường như tích tụ chút buồn bực.
Vốn định chờ hắn vui vẻ rồi tìm thời cơ hỏi han hắn, nhưng bây giờ Thẩm Nguyên ngay cả sức nâng ngón tay cũng không có, chỉ có thể mở đôi mắt mềm mại như nước, không tiếng động nhìn hắn.
Bóng lưng của nam nhân rộng lớn và vững chãi, phía trên tràn đầy cơ bắp rắn chắc, đầy sức mạnh nam tính.
Thẩm Nguyên cảm thấy mình bình tĩnh lại một chút, vừa định mở miệng hỏi nam nhân tại sao.
Lục Chi Quân lại mở miệng trước, giọng nói trầm thấp gọi nàng: “Nguyên nhi.”
Thẩm Nguyên chớp chớp mắt, rồi nghe hắn lại nói: “Nguyên nhi, nàng phải nghe lời, sau này phải nghe lời ta.”
Nàng không rõ vì sao Lục Chi Quân đột nhiên nói một câu như vậy, vả lại giọng điệu của hắn trông có vẻ bình tĩnh, nhưng lại giống như ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp.
Thẩm Nguyên không nhìn thấu, nhưng cũng biết nam nhân lúc này cần nàng cho hắn một câu trả lời khẳng định, giọng nói dịu dàng vừa định trả lời hắn một chữ ừm, nhưng vì bây giờ nàng thật sự rất yếu, nên khi thốt ra tiếng đó, lại nghe rất giống một tiếng yếu ớt: “A…”
Lục Chi Quân nghe được âm thanh mềm mại này của Thẩm Nguyên, liền xoay người nhìn nàng, thấy vẻ mặt của thê tử hơi xấu hổ, gương mặt lạnh lùng của hắn cuối cùng cũng lộ vẻ ôn hòa nhàn nhạt.
Hắn lại ôm Thẩm Nguyên lên, vừa vén tóc xõa lung tung ra sau tai nàng, vừa dịu dàng hỏi: “Muốn đi tịnh phòng à?”
Dù Lục Chi Quân gọi nước vài lần, nhưng trên người hai người đều toát mồ hôi.
Thẩm Nguyên suy nghĩ chốt lát, cuối cùng thẹn thùng gật đầu.
*
Sau khi Lục Chi Quân ôm nàng vào thùng gỗ rộng lớn, Thẩm Nguyên mới phát hiện ra lần này, trong thùng tắm hàng ngày của Lục Chi Quân được hạ nhân đặt một cái ghế con.
Như thế, hai chân của nàng có thể đứng trên cái ghế này, sẽ không chìm xuống đáy nước nữa, chịu đau đớn vì nước nóng không đến mũi miệng, cũng không còn phải dùng cánh tay trèo lên người Lục Chi Quân, điều này ngược lại có thể tránh được nam nhân bắt nạt nàng một lần nữa.
Nhưng cho dù vậy, Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân cùng ngâm mình trong một cái thùng tắm, nhưng vẫn cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Từ sau khi hai người vào tịnh phòng, tầm mắt của Lục Chi Quân chưa từng rời khỏi nàng, gương mặt hắn vốn đã đặc biệt sâu thẳm, khi nhìn nàng lại có chút nóng bỏng, càng làm cho Thẩm Nguyên cảm thấy đỉnh đầu tê dại.
Nếu không phải mái tóc đen của nàng bị ướt, thì mái tóc của nàng chắc chắn sẽ bị hắn nhìn chằm chằm cho bay lên mất rồi.
Thẩm Nguyên đưa hai mắt sang một bên, cố ý tránh tầm mắt của hắn, cũng cố gắng bình tĩnh, không muốn mình tỏ ra quá xấu hổ.
Trong lòng nàng nghĩ, nên làm cái gì, phải làm cái gì, để Lục Chi Quân không dây dưa với nàng nữa, liền gác chân lên, định vươn tay đến cái bàn cao bằng gỗ mun bên cạnh thùng tắm, nơi đặt các hạt đậu tắm như cam, tùng, mộc lan trên bàn ngọc.
Nhìn thấy đầu ngón tay sắp chạm vào mấy hạt đậu tắm kia, liền nghe “Ào ào”, tiếng nước chảy róc rách, bàn tay to của Lục Chi Quân đột nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Nguyên đang vươn ra ngoài, cơ thể cao lớn và rắn chắc cũng áp sát trước người nàng một chút.
Cùng với sương mù nóng dày đặc, hơi thở chín chắn và trưởng thành của nam nhân đột nhiên lướt qua mái tóc nàng.
Thân thể Thẩm Nguyên vẫn cứng đờ, khi sợ hãi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của hắn.
Nàng lập tức hiểu ý của Lục Chi Quân, cụp mắt xuống hỏi: “Quan nhân… Ngài không thích ở dưới nước mà?”
Lục Chi Quân không lập tức đáp lại nàng, ngược lại đưa tay nhéo nhéo eo nàng, hành động này khiến Thẩm Nguyên nhất thời giẫm lên ghế trống, nàng bất đắc dĩ, chỉ có thể hô nhẹ rồi ôm lấy bả vai hắn.

Lục Chi Quân thuận thế ôm chặt mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc, nhưng lại ra vẻ lạnh nhạt hỏi: “Ta nói hồi nào thế, sao ta không nhớ rõ?”
Thẩm Nguyên không thể tin nhìn hắn, đôi môi mềm mại vừa định phản bác lại, liền bị nam nhân nghiêng người chặn lại.
Nàng khóc không ra nước mắt, lại cảm thấy Lục Chi Quân quả thực xấu xa.
Hắn nói rằng hắn không thích ở trong nước mà, hắn đã nói, nhất định đã nói.
*
Sau khi Thẩm Nguyên bị Lục Chi Quân ôm ra khỏi thùng tắm, vẫn còn đang ngất đi vì thể lực không đủ, trên đường được hắn ôm về phòng trong, còn giống như một con mèo nhỏ, đáng thương mà lại bất lực chui vào trong ngực hắn.
Sau khi Lục Chi Quân đặt nàng vào bên trong giường Bạt Bộ, Thẩm Nguyên liền tỉnh lại, nàng khó khăn ngước mắt lên, thấy Lục Chi Quân đã tùy ý khoác một chiếc áo khoác bên ngoài, giống như sắp rời khỏi đây, liền vươn bàn tay nhỏ nhắn, nhẹ nhàng túm lấy góc tay áo của hắn.
“Quan nhân… Nếu ngài không bận công vụ, hãy nằm cùng thiếp một lát đi.”
Lục Chi Quân quay đầu nhìn Thẩm Nguyên, lạnh lùng nói: “Không đi, còn chưa bôi thuốc cho nàng mà.”
Thẩm Nguyên nghe xong, hai gò má đột nhiên nhuộm chút ý hồng.
Khi Lục Chi Quân lấy thuốc mỡ từ cái hộp son phấn trên bàn nhỏ ở một bên, rồi vén góc chăn của nàng lên, hai gò má Thẩm Nguyên giống như quả táo chín.
Có một cảm giác mát mẻ bên dưới.
Thẩm Nguyên cắn môi, đợi nam nhân trưởng thành cuối cùng đã hoàn thành xong mọi chuyện, mới nhỏ giọng hỏi: “Quan nhân, hôm nay ngài bị gì khi ở sảnh Y Điệp vậy? Ngài là… Có qua lại gì với Hàm tỷ nhi không?”
Nghe thấy Thẩm Nguyên lại nhắc tới Thẩm Hàm, trong đôi mắt phượng lạnh lùng của Lục Chi Quân bất ngờ hiện lên một tia không vui, giọng nói cũng trầm xuống rất nhiều: “Muội muội này của nàng, tâm thuật bất chính, ta có hơi ghét nó, sau này nàng không nên qua lại với nó nữa.”
Thẩm Nguyên bỗng dưng nhớ tới, trước đây khi Lục Chi Quân nhắc tới Thẩm Du, cũng có lý do như vậy.
Hắn không thích người Thẩm gia, cũng không thích biểu ca Đường gia Đường Vũ Lâm.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên ồm ồm nói một câu: “Thật ra thì mấy muội muội nhà cữu cữu của thiếp thân đều là người rất hồn nhiên, lương thiện… Về phần lý do khiến thiếp thân và Thẩm Du, Thẩm Hàm bất hòa, có lẽ là vì… Chúng ta không lớn lên cùng một nơi…”
Trong lời nói của nàng, ít nhiều có xen lẫn chút cô đơn.
Lục Chi Quân nghe xong, thấp giọng an ủi nói: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nàng và hai muội muội kia của nàng không phải là người chung đường đâu, cái này cũng không thể trách nàng được.”
Thẩm Nguyên mềm mại ừ một tiếng, lại nói: “Nhưng thiếp thân thật sự có chút nhớ nhung biểu muội ở Dương Châu.”
Lục Chi Quân lạnh nhạt, trả lời: “Nàng muốn trở về Dương Châu à?”
Thẩm Nguyên bị nhìn thấu tâm tư, chỉ che dấu trả lời: “Ừm… Có nghĩ một chút.”
Lúc này, Lục Chi Quân nhớ tới kiếp trước Thẩm Nguyên cũng giống như bây giờ, lúc nào cũng nhớ cuộc sống ở Dương Châu, thỉnh thoảng sẽ luôn lẩm bẩm nói trong mơ, muốn trở về Dương Châu các thứ.
Nhưng kiếp trước Thẩm Nguyên đến chết, chưa từng có cơ hội trở lại Dương Châu, Lục Chi Quân biết nàng không thích kinh thành cho lắm.
Dù sao khí hậu ở khu vực này cũng khô hơn phủ Dương Châu, Thẩm Nguyên thường xuyên bị chảy máu cam trong một thời gian.
Kết cục bi thảm kiếp trước của nàng không thoát khỏi liên quan với việc hắn cưỡng ép giam cầm nàng bên mình.
Chính vì vậy mà Thẩm Nguyên không có tự do, còn bởi vì giả chết rồi bị gán bởi thân phận của người khác, mới có thể tin tưởng Thẩm Hàm đến như vậy.
***
Vụ án Hồ Luân tham ô, cũng liên lụy đến mấy lang trung và chủ sự của mười ba Thanh lại ty của Hộ bộ, bởi vì phủ Tô Châu và phủ Tùng Giang là hai địa bàn đánh thuế quan trọng đối với Đại Kỳ, mà lần này số ngân lượng đánh thuế tham ô của Hồ Luân cũng đều xuất phát từ hai châu phủ này.
Hai nơi này có ý nghĩa rất quan trọng trong việc đóng thuế của Kỳ triều, cho nên cuối cùng hoàng đế cũng hạ thánh chỉ trong sự bày mưu tính kế của Lục Chi Quân, về sau, quan viên có quê quán ở Tô Châu và Tùng Giang đều không được vào Hộ bộ làm quan, phòng ngừa lại xảy ra chuyện các quan viên cấp cao của Hộ bộ và quan viên địa phương cấu kết nhau.
Lại nói đến luật pháp của Kỳ triều quy định, quan viên chỉ cần tham ô che giấu tiền bạc một cách nhất quán, sẽ có thể bị Đại lý tự định tội.
Mà Hồ Luân tham ô không chỉ là mười vạn quan tiền giấy Đại Kỳ.

Toàn bộ số ngân lượng ăn trộm được điều tra và xử lý ở Hồ phủ đều được thu vào kho phạt bẩn của Hộ bộ, Hồ Luân cũng bị kết án lăng trì, tử hình, rồi vứt xác ở các chợ để răn đe.
Các quan viên còn lại liên lụy đến hắn ta sẽ dựa theo các tội lớn hay nhỏ rồi sẽ bị kết luận xử phạt tương ứng.
So với Hồ Luân thấy tiền là sáng mắt, người mà dân chúng phẫn nộ nhất chính là Chung Lăng thân là Lễ bộ viên ngoại lang.

Hắn cấu kết với quan lại cấp dưới, tráo đổi hồ sơ của thí sinh, tư lợi thu hối lộ với Hồ Luân, làm giả hộ tịch của người khác, để thí sinh hối lộ có thể giả danh đi thi, đủ cho thí sinh khổ công học hành hận đến tận xương tủy.
Để quét sạch làn gió công bằng của khoa cử, theo đề nghị của nội các, hoàng đế tước đoạt toàn bộ công danh của thí sinh giả mạo hộ tịch, đồng thời gán cho họ gốc gác, khiến người đưa hối lộ cả đời không được tham gia thi khoa cử ở bất kỳ cấp nào.
Cũng lệnh cho Lễ bộ và Hàn Lâm viện nghiêm túc tuyển chọn giám khảo, xem xét hồ sơ, tuyệt đối không cho phép xảy ra gian lận như vậy nữa.
Chung Lăng bị hạ lệnh trình diện trước công chúng, em trai ruột Chung Quyết cùng thế tử Chung Dã của Ngạc quận công sẽ bị đánh ở phía sau, lưu đày đến Liêu Đông.
Ngạc quận công cũng bị liên lụy bởi việc này, bị triều đình đoạt tước vị, giáng chức làm thường nhân.
Vụ án tham nhũng và gian lận khoa cử làm rối loạn kỷ cương vĩ đại này cuối cùng cũng kết thúc vào đêm trước lễ hội Thất Tịch.
Thẩm Hoằng Lượng cảm thấy may mắn, cũng may tuy ông có tà tâm, nhưng lại không có dũng khí, sự kiện lần này vẫn chưa ảnh hưởng đến ông, chức Công bộ thượng thư vẫn được giữ nguyên.
Sau khi Ngũ di nương sinh thêm một nhi tử cho ông, Thẩm Hoằng Lượng càng am hiểu chuyện trên quan trường rất nhiều, thấy những chàng trai tài giỏi của công bộ đang rục rịch, ông không còn lo lắng như trước nữa.
Thậm chí cảm thấy, cho dù Cao Hạc Châu thật sự giáng chức ông thì cũng chả sao.
Dù sao từ sau khi mẫu thân của Thẩm Nguyên là Đường thị qua đời, của hồi môn phong phú mà Đường gia chuẩn bị cho vị trưởng nữ này đều để lại Vĩnh An Hầu phủ, tính cả mấy năm kinh doanh nay, của hồi môn của Đường thị có lẽ có thể trị giá mấy chục vạn quan tiền giấy, trong rương gỗ lim trong khố phòng của Hầu phủ, thậm chí còn có hơn mười rương đựng thỏi vàng.
Đều là tài sản của Đường gia ở thời hoàng kim, hơn nữa mẫu tộc của vợ kế Lưu thị bây giờ cũng coi như giàu có, ông dựa vào vị trí hầu tước này, hàng năm còn có thể nhận bổng lộc của triều đình.
Thẩm Hoằng Lượng vốn đã tích góp đủ, vì vậy nghĩ đến những ngày tháng an nhàn cùng với niềm vui thú tuổi già.
Nhưng hai nữ nhi của ông không để ông được sống yên ổn, sau khi Chung Lăng chết, Thẩm Du vẫn ở lại Hầu phủ, tâm trạng không tốt.

Mà Thẩm Hàm từ ngày trở về từ công phủ, giống như phát điên, động một chút liền đánh tới đập lui trong sân, đập vỡ không ít chén dĩa.
Hôm đó, khi mấy người ăn cơm ở Hà Hương đường, Thẩm Hàm và Thẩm Du lại cãi nhau.
“Ha ha, cả ngày cứ có ý định leo lên cành cao, mà không thèm xem mình được mấy cân mấy lượng, ngay cả nhan sắc cũng không có như người ta, dựa vào cái gì mà muốn cho ngươi sắc mặt tốt?”
Mặc dù Thẩm Du không chỉ đích danh, nhưng sao Thẩm Hàm lại không biết, người nàng ta đang châm chọc chính là nàng.
Điều này lại nói tướng mạo của nàng không bằng Thẩm Nguyên, lại nói Lục Chi Quân có thái độ lạnh nhạt với nàng, Thẩm Hàm nghĩ tại sao Thẩm Du không chết cùng Chung Lăng đi?
Nếu như nàng ta không hòa ly với Chung Lăng thì tốt rồi, nếu nàng ta còn là phu nhân của Chung Lăng, đáng lẽ nàng ta bị đưa vào Giáo phường ty cho dù nàng ta không chết sau một thời gian ngắn như vậy.
Thẩm Hàm vừa định mở miệng, cũng châm chọc Thẩm Du vài câu thì Thẩm Hoằng Lượng lại lớn tiếng ngăn cản hai người cãi nhau.
“Im miệng cho bổn hầu! Cả ngày cứ ồn ồn ào ào, còn thể thống gì chứ!”
Thẩm Hàm im lặng, trong lòng có chút buồn bực, nói cho cùng, Thẩm Hoằng Lượng vẫn thiên vị Thẩm Du.
Rõ ràng là nàng ta khiêu khích trước, nhưng người mà Thẩm Hoằng Lượng chỉ trích lại là nàng.
Thẩm Hoằng Lượng liếc mắt nhìn Lưu thị, ông đã sớm hiểu rõ tâm tư của hai mẹ con này từ lâu rồi.
Lưu thị vẫn kéo hôn sự của Thẩm Hàm, còn luôn phái người đến công phủ đưa thuốc bổ, bái thiếp, cho dù ông là một kẻ ngốc thì vẫn có thể nhìn ra rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Hoằng Lượng trước đây ngầm đồng ý chuyện Lưu thị muốn Thẩm Hàm làm vợ kế của Lục Chi Quân.

Bởi vì khi Thẩm Nguyên mới có thai, nàng đã về nhà mẹ đẻ, Thẩm Hoằng Lượng khi đó đã nhìn thấy sắc mặt của nàng không tốt lắm, không giống như là người có thể sống lâu.
Nếu nàng chết, mối quan hệ giữa Thẩm gia và Lục gia cũng sẽ bị cắt đứt.
Cho nên, nếu Thẩm Hàm thật sự có thể làm kế thất của Lục Chi Quân cũng là một điều tốt.
Nhưng từ khi biết thái độ của Lục Chi Quân đối với Thẩm Hàm ngày hôm đó, Thẩm Hoằng Lượng đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ này.
Vị gia đó đã không muốn gặp Thẩm Hàm như vậy, mà nàng cứ tiến về phía trước tiếp cận nam nhân đó làm cái gì chứ?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoằng Lượng cũng trầm giọng dặn dò Thẩm Hàm: “Thu hết mấy suy nghĩ của ngươi lại đi, đích trưởng tử Dương Trình An của Khanh gia Thái thường tự phẩm hạnh không tệ, ngày khác mời quan mai mối tới đây, rồi định hôn sự của ngươi đi.”
Dương Trình An?
Thẩm Hàm vừa nghe đến cái tên này, trong lòng liền có chút khúc mắc.
Tướng mạo của Dương Trình An thật sự là tầm thường, không nói so với những nam nhân đẹp trai như Lục Chi Quân, Lục Kham, chỉ so với Chung Lăng, tướng mạo của hắn còn kém xa.
Thẩm Hoằng Lượng nhìn ra tâm tư của nữ nhi, lại thêm một câu: “Đừng có đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài của người ta, sau sự kiện Hồ Luân, quan viên Lễ bộ và Hộ bộ được chuyển đi rất đông, theo phụ thân nhìn thì Dương Trình An lúc này hẳn là có thể thăng chức lên viên ngoại lang của Lễ bộ.”
Chức ngũ phẩm viên ngoại lang của Lễ bộ, tình cờ là chức vị trước đây của Chung Lăng.
Thẩm Hàm vừa nghĩ đây, liền càng cảm thấy hơi khó chịu.
“Nữ nhi không xuất giá! Nếu không gả cho người mình yêu, nữ nhi thà vào am đường làm ni cô còn hơn gả!”
Thẩm Hoằng Lượng khiển trách: “Hôn nhân là chuyện lớn, hoàn toàn tùy theo mệnh lệnh của phụ mẫu, nào còn chuyện đến phiên ngươi xen vào?”
Thẩm Hàm vừa định phản bác lại Thẩm Hoằng Lượng vài câu, thì Lưu thị kịp thời nắm tay nữ nhi, ý bảo nàng im miệng lại.
Thẩm Hàm cũng sợ một khi Thẩm Hoằng Lượng tức giận, sẽ động thủ tát nàng một cái, vậy thì nàng sẽ không đắc tội, cuối cùng đành bất đắc dĩ im lặng.
Nhưng nàng chính là chướng mắt Dương Trình An.
Thẩm Hoằng Lượng càng nói vậy, nàng càng không muốn gả cho hắn.
***
Ngày lễ Thất Tịch.
Lúc Lục Chi Quân từ hoàng cung trở về phủ, hoàng hôn bao trùm cả công phủ, gió nhẹ nắng nhạt, cảnh đẹp thưa thớt.
Vừa đến viện của Thẩm Nguyên, liền thấy giai nhân đã đứng sẵn ở ngoài viện, tươi cười ngâm nga chờ hắn.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo màu lam hồ uyển chuyển và tao nhã, bên trong mặc một chiếc váy ngang eo, trên cổ áo có thêu cành hoa mộc lan và hoa ngọc phù dung, mái tóc đen dày được vấn lên như lụa, tóc mai như sương, bàn tay nhỏ nhắn còn cầm một ngọn đèn lồng hình con bướm.
Khuôn mặt phù dung to bằng bàn tay càng nhìn càng ấm áp và xinh đẹp, trong ánh hoàng hôn vẫn lộ ra khí chất bất phàm không hề bị vấy bẩn bởi bụi mịn.
Lục Chi Quân nhất thời hơi giật mình, mãi cho đến khi đôi mắt sáng ngời tràn đầy chờ mong của Thẩm Nguyên cũng nhìn về phía hắn đang sải bước đi về phía trước, khuôn mặt mới khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày.
Thẩm Nguyên vừa nhìn thấy hắn, liền dịu dàng gọi: “Quan nhân.”
Lục Chi Quân ừ một tiếng, lại nghe Thẩm Nguyên lại nhỏ giọng thúc giục hắn nói: “Quan nhân, ngài mau đi thay quan phục thành thường phục đi, thiếp thân muốn đi chơi ở lễ hội đèn lồng trước giờ nghiêm.”
Sau khi nhìn kỹ hơn, Lục Chi Quân mới nhận ra rằng Thẩm Nguyên vẫn trang điểm kiểu trân châu mà chỉ có ở tiền triều.
Trên môi hắn nở nụ cười nhàn nhạt, hắn cảm thấy Thẩm Nguyên thả lỏng rất nhiều khi ở trước mặt hắn so với trước đây, nàng sẽ vô cùng thân mật yêu cầu hắn.
Mong muốn của Thẩm Nguyên chẳng qua chỉ là muốn đi dạo trong chợ đêm lễ Thất Tịch mà thôi, Lục Chi Quân tất nhiên sẽ làm theo yêu cầu của nàng, nhanh chóng thay xong một chiếc áo màu xanh đơn giản.
Sau khi đội lại mũ phương sĩ quan, khí chất toàn thân cũng đột nhiên tăng lên một chút lạnh lùng và nhã nhặn.
Sau khi hắn đưa nàng lên xe ngựa, Thẩm Nguyên thậm chí còn có ảo giác, không biết quan nhân Lục Chi Quân hay là Vân tiên sinh đi dạo cùng nàng trong hội đèn lồng trong lễ Thất Tịch.
Khói đêm dần bốc lên, mọi người nhanh chóng đến thuyền hoa chỗ du thuyền.
Tiếng đàn sáo không dứt như sợi xung quanh tửu lâu, trong thuyền vẽ trên hồ cũng dài vô tận.
Trong căn phòng này, hai phu thê cùng nhau du ngoạn trên thuyền hoa.
Ở mũi thuyền bên kia, hai huynh đệ Giang thị mỗi người cầm một vò rượu, đánh đàn uống thả cửa.
Giang Trác ngoài mặt là uống rượu vui vẻ với đệ đệ, không ai nhìn thấy, lúc này, hắn ta đang ở trên cầu đá, lặng lẽ nhìn một vị ám vệ ẩn trong đám người.

Giang Trác gật đầu với hắn, người nọ nhanh chóng biến mất trong đám người.
Giang Phong lúc này nói: “Công gia thật lợi hại, lúc ấy ngài giữ lại Thủy Quỷ Vương Lục Thời, đệ không biết rốt cuộc hắn có thể dùng vào mục đích gì.

Có phải do hắn lặn xuống đáy nước chỉ có nửa canh giờ chăng?”
Giang Trác nở nụ cười, trả lời: “Nửa canh giờ tính là gì chứ, thể chất của hắn khác với nam tử bình thường đấy, ít nhất có thể ở dưới nước một canh giờ.”
Bên trong thuyền hoa, Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân ngồi đối diện nhau, trên chiếc bàn nhỏ giữa hai người được đặt rượu bông tuyết và vài món ăn kèm tinh xảo.
Lục Chi Quân ngước mắt nhìn Thẩm Nguyên đối diện, thấy nàng cầm quạt la trong tay, phảng phất như mỹ nhân tuyệt sắc bước ra từ trong tranh.
Lục Chi Quân liếc nhìn chiếc quạt gấp trên bàn, thật ra hắn không để ý đến y phục của mình lắm, ngược lại Cao Hạc Châu, dành thời gian mặc y phục còn nhiều hơn cả nữ nhân.
Nhưng từ sau khi Thẩm Nguyên đi theo hắn, liền dựa theo sở thích của hắn, tặng hắn rất nhiều thứ, chẳng hạn như ngọc ban chỉ trên ngón tay cái của hắn, còn có chiếc quạt gấp trước mặt này.
Lục Chi Quân trước đây không thích đeo những đồ trang sức này, nhưng bây giờ hắn tiện tay đeo ngọc ban chỉ.
Nhưng nếu cầm thêm một cây quạt gấp, hắn sẽ không khác gì Cao Hạc Châu.
tuy nhiên, bức tranh cây tùng và cây bách trên bề mặt quạt gấp này là do Thẩm Nguyên tự tay vẽ nên Lục Chi Quân không nỡ đem vứt nó.
Lục Chi Quân mím môi mỏng, sau khi miễn cưỡng rót một ly rượu cho Thẩm Nguyên, thấp giọng ra lệnh: “Nàng chỉ được phép uống một chén thôi.”
Nhìn thấy hoàng hôn bên ngoài tấm rèm cuốn đang chìm xuống, Thẩm Nguyên khẽ quạt quạt la vài cái, sau đó dịu dàng nói với nam nhân: “Tuy nói kinh thành phồn hoa, nhưng thiếp thân vẫn cảm thấy, tiểu Tần Hoài ở Dương Châu thú vị hơn, nhất là vào lễ Thất Tịch, náo nhiệt nhất.

Không biết năm đó khi quan nhân nhậm chức ở Dương Châu, có cùng giai nhân khác du ngoạn trên thuyền hoa không?”
Vừa nhắc tới ba chữ tiểu Tần Hoài, lông mày sắc bén của nam nhân hiển nhiên trở nên lạnh lùng.
“Không có.”
Vừa nhắc đến tiểu Tần Hoài, Lục Chi Quân liền nhớ tới chuyện Thẩm Nguyên dạo chơi trong kỹ viện.
Hắn biết bên trong nàng hơi lệch lạc.
Lớn lên như cỏ chi và cỏ lan[1], tiểu mỹ nhân tao nhã có khí chất thư sinh.
[1] Cỏ chi và cỏ lan: thời xưa chỉ sự cao thượng, tài đức, tình bạn tốt.
Chọc cho người muốn dừng lại mà không được, cũng là người dùng chút thủ đoạn nhỏ bé mềm mại, đáng yêu với hắn.
Mặt nào của Thẩm Nguyên, Lục Chi Quân đều thích.
Nhưng Thẩm Nguyên không biết tâm tư của nam nhân lúc này, ngữ điệu ra vẻ u ám lại nói: “Ta còn tưởng rằng quan nhân ở Dương Châu, không chỉ lừa gạt một tiểu cô nương như ta đâu.”
Lục Chi Quân dùng mắt phượng lạnh lùng nhìn trộm vài lần, giả vờ bình tĩnh hỏi ngược lại: “Ta lừa nàng cái gì? Nàng khi đó còn nhỏ như thế mà lại muốn một mình đi kinh thành, tình cờ ta quen biết cữu cữu nàng, đương nhiên muốn đưa nàng về Đường phủ rồi.”
Thẩm Nguyên bĩu môi, thầm nghĩ Lục Chi Quân vẫn cứ ra vẻ đứng đắn như vậy.
Động tác nàng lắc chuôi quạt hơi dừng lại, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của nam nhân, thử nói: “Thiếp thân rất quan tâm đến tình trạng hiện tại của Vân tiên sinh, nhưng dù sao thiếp thân đã làm phụ nhân, không tiện gửi thư riêng cho ngoại nam được, dù sao quan nhân ngài cũng quen biết hắn, không bằng ngài bảo Giang Phong, Giang Trác hỏi thăm nơi ở của hắn… Sau khi hỏi được, ngài lại gửi phong thư đến địa chỉ hiện tại của hắn, thế nào?”
Lục Chi Quân dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoay ngọc ban chỉ trên ngón cái, vừa định mở miệng đáp lại nàng thì đột nhiên bên ngoài thuyền hoa có một tiếng “Bùm –”.
Âm thanh này rất lớn đến mức không hề che lấp tiếng người ồn ào huyên náo.
Giữa hàng lông mày Lục Chi Quân đột nhiên nhuộm một tia dứt khoát và phức tạp.
Thẩm Nguyên theo âm thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc này, một đứa trẻ sợ hãi cũng kêu lên: “Có người… Có người rơi xuống nước!”
________________
Tác giả nói nghe nè:
Kiếp trước Thẩm Hàm hại Nguyên tỷ một xác hai mạng, sẽ không để cho nàng ta chết thoải mái như vậy đâu, đương nhiên trước mắt Quân thúc muốn trực tiếp giết chết nàng ta rồi đó.


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full