Đọc truyện Full

Chương 98: 98: Ngọt Ngào Hằng Ngày 2

qua lớp vải mỏng trên bụng, Thẩm Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng được hơi ấm từ lòng bàn tay ấm áp của nam nhân, xương ngón tay trên mu bàn tay phân bố đều, tràn đầy sức lực.
Lục Chi Quân đặt bàn tay to lên bụng nàng, Thẩm Nguyên lập tức an phận lại, không dám nhéo hắn nữa, muốn tránh xa hắn.
Rốt cuộc nam nhân này là một người rất gian xảo và mưu mô, gần đây Thẩm Nguyên đã hay giận dỗi với hắn, Lục Chi Quân cũng không dùng quá nhiều lời để dỗ nàng mà dùng chút thủ đoạn là có thể trị nàng có thể dễ bảo hơn.
Hắn giỏi đánh vào mặt tư tưởng nhất.
Biết rằng điều nàng quan tâm là đứa trẻ trong bụng.
“Hết tức giận rồi à?”
Lục Chi Quân thấp giọng hỏi xong, Thẩm Nguyên còn chưa kịp trả lời hắn, liền bị hắn chặn lại vòng eo mềm mại, ôm vào trong lòng, đi vào tẩm điện.
Thẩm Nguyên đã kiệt sức sau khi tắm, cũng không từ chối hay giãy dụa nữa, cứ để nam nhân ôm nàng.
Sau khi Lục Chi Quân đặt Thẩm Nguyên lên chiếc giường Bạt Bộ thiên công tinh xảo và sang trọng, Thẩm Nguyên hơi cụp mắt xuống, cố tình thăm dò hắn nói: “Mấy ngày nay ta luôn nằm mơ, mơ thấy chàng nhốt ta trong một cái viện, còn phái rất nhiều thị vệ và hạ nhân canh chừng ta, không cho ta đi chỗ nào hết…”
Giọng nói nhẹ nhàng vừa dứt, hàng lông mày tuấn tú của nam nhân liền nhíu chặt lại.
Thẩm Nguyên ngước mắt lên nhìn hắn một cái, nói tiếp: “Từ sau khi đến biên giới Vân Nam, chàng vẫn nhốt ta ở trong đại điện này, có lẽ là vì cái này nên ta mới nằm giấc mơ đó á.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Chi Quân đã khôi phục như bình thường, hắn đưa tay vén sợi tóc của thê tử ra sau tai, lại hỏi: “Trong mơ, ta chỉ nhốt nàng lại thôi sao? Không làm gì khác sao?”
Hắn nghiêm túc hỏi nàng.
Tuy nhiên, Thẩm Nguyên lại cảm thấy ý của lời này cực kỳ không đứng đắn.
Nàng đương nhiên biết Lục Chi Quân muốn hỏi nàng cái gì.
Hai người làm trong trạch viện đó cũng nhiều đến đếm không xuể, thậm chí lần đầu tiên của nàng đã xảy ra trong gian trạch viện đó.

Tuy nhiên, trước khi Thẩm Nguyên giả vờ nương thân vào Lục Chi Quân của kiếp trước, hai người đương nhiên ở chỗ khác nhau, dù sao hắn làm Thủ phụ của nội các nên công vụ cũng phức tạp, có lẽ trong mười ngày, hắn có thể đến trạch viện của nàng một hai lần.
Mặc dù Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân không tính là quan hệ ngoại thất và quan lớn, nhưng hạ nhân trong viện đó chắc hẳn đều nghĩ về nàng như vậy.
Thế nhưng, trước khi không có sự cho phép của nàng, Lục Chi Quân chưa bao giờ dùng thủ đoạn cưỡng ép để chiếm hữu nàng, chuyện duy nhất mà hắn hơi vượt quá với nàng, ngoại trừ lần nghe tiếng mưa rơi dưới hiên ở Thiều Viên ra, thì vào một lần vào ban đêm, thừa dịp nàng đang ngủ, nam nhân lặng lẽ đi vào phòng ngủ của nàng, rồi cúi đầu hôn lên trán nàng.
Thẩm Nguyên tình cờ đang ngủ nông, phàm là Lục Chi Quân đến viện nàng ở lại, nàng sẽ lặng lẽ đặt một cây trâm bén nhọn dưới gối.
Sợ nam nhân có hứng thú thì sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của nàng, sau đó chiếm lấy thân thể nàng, nàng có thể lấy cây trâm này để phòng thân.
Đến khi cảm thấy Lục Chi Quân đang hôn lên trán nàng, Thẩm Nguyên liền cho rằng hắn muốn làm chuyện bất chính với nàng, vừa định đưa tay, âm thầm lấy cây trâm dưới gối.
Nhưng rốt cuộc nam nhân cũng xuất thân từ quân đội, phản ứng cực kỳ nhạy bén đối với sự thay đổi của sự vật xung quanh, Lục Chi Quân kịp thời nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Thẩm Nguyên, chỉ trầm giọng giải thích với nàng: “Ta không chạm vào nàng, không cần lấy cây trâm đó ra làm ta bị thương đâu.”
Thẩm Nguyên nghĩ đến đây, vẻ mặt khó tránh khỏi trở nên trầm xuống.
Đúng lúc này, Lục Chi Quân đã đặt bàn tay lên gáy nàng, hỏi lại: “Sao không trả lời.”
Thẩm Nguyên lắc đầu, còn chưa mở miệng, đã nghe thấy ngoài điện vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Tuy nói hiện tại nàng không bị bệnh tim quấy rầy nữa, nhưng mỗi khi trời mưa, nàng vẫn theo bản năng muốn chui vào lòng nam nhân.
Cái bụng phình to thật bất tiện, vì vậy Lục Chi Quân dứt khoát ôm thê tử lên đôi chân thon dài.
Khi trời mưa, hai người vẫn ở chung một chỗ theo thói quen.
Thói quen mà Lục Chi Quân đã phát triển trong một thời gian khó thay đổi, một khi trời mưa ở biên giới Vân Nam, hắn sẽ vội vàng chạy đến tẩm điện của Thẩm Nguyên.
Cũng may Trấn Nam vương phủ cũng giống như hoàng cung, nơi quản lý triều hội của ở cùng một nơi với nơi ở của vương phi chư hầu.
Không giống như trước đây, Cấm Thành ở khá xa công phủ.
Mưa rơi nặng hạt.

Hai người rảnh rỗi không có việc làm, Lục Chi Quân liền nhẹ nhàng thả màn giường xuống, chuẩn bị sung sướng với tiểu thê tử vẫn đang mang thai của mình.
Thẩm Nguyên thầm phát hiện ra khi nàng đang mang thai đứa con này, Lục Chi Quân đặc biệt thận trọng, phương pháp mà hắn thường dùng là lướt qua và dừng lại, chỉ hiểu được sự thích thú mà thôi, chứ sẽ không đi tìm tòi thật hư ra sao.
Hắn đương nhiên là một nam nhân trưởng thành, chững chạc và chu đáo, nhưng tính tình cũng cực kỳ cường thế.
Ở phương diện này phá lệ độc đoán, mỗi lần đều chiếm chủ đạo, cho dù không thể đi tìm tòi thực hư gì nhưng cũng phải xử lý Thẩm Nguyên đến khi nàng khóc nức khóc nở.
Sau khi mây mưa tạnh ngoài cửa sổ, tỳ nữ cũng vào sảnh trong, thay ga trải giường.

Trời gần chạng vạng, bầu trời quang đãng.
Nước mắt tràn ra khóe mắt Thẩm Nguyên không ngừng tuôn rơi, thật ra hắn chịu đựng như bây giờ cũng không tốt lắm.

Nàng đã có thể đoán được Lục Chi Quân sẽ bắt nạt nàng như thế nào khi đứa bé ra đời.
Khi còn ở kinh thành, lần đầu tiên nàng đề cập với hắn về mấy ký ức lẻ tẻ của kiếp trước, Lục Chi Quân đã thay đổi cách xử lý nàng.
Mang thai đứa trẻ này không chỉ vì không dùng thuốc mà những tư thế đó còn rất dễ thụ thai.
“Đừng khóc, vì nàng mang thai nên mới phản ứng lớn như vậy thôi.”
Lục Chi Quân hôn lên khóe mắt đầy nước mắt của Thẩm Nguyên, giọng nói khàn khàn dỗ nàng ngủ, sau đó đến thiên điện xử lý công việc.
Khi nam nhân rời đi, dáng vẻ y phục nghiêm chỉnh, chỉnh tề.
Làm cho người ta không nhìn ra rằng lúc này hắn vừa đối xử với nàng như vậy.

Sau khi Thẩm Nguyên tỉnh lại, nhóm tỳ nữ đã đã mở một khe hở nhỏ trên cửa sổ của điện.
Ngoài cửa sổ gió nhè nhẹ nắng mỏng, chạng vạng khắp nơi.
Không khí ở biên giới nước Yên mát mẻ hơn kinh thành rất nhiều, sau khi Thẩm Nguyên đứng dậy liền cảm thấy thoải mái, thay một bộ váy ba dây màu tím khói, bên ngoài mặc chiếc áo có tay áo màu hồng cánh sen, lụa dày màu xanh lam như một đám mây, nhan sắc hơn tuyết, khí chất thanh tú.
Bữa tối Thẩm Nguyên muốn đặt một bếp phụ và có một nồi lẩu để ăn.
Vân Nam phong phú với đủ loại nấm ngon và nấm nữ hoàng[1] không phổ biến ở kinh thành, nước dùng cũng ngon, rồi ra lệnh cho đầu bếp cắt vài đĩa thịt bò non, lát gà non là đủ rồi.
Sau khi phân phó xong, Thẩm Nguyên ra lệnh cho Huệ Trúc đi gọi Lục Chi Quân tới dùng bữa tối.
Hiện giờ trên cổ tay trái của Thẩm Nguyên có đeo một chiếc vòng ngọc Hòa Điền trơn bóng, khi bệnh tim của nàng đã khỏi hẳn, liền tìm rất nhiều vòng tay để thay thế, nhưng không phải vì nàng thích những thứ này.
Thay vào đó, nàng cảm thấy kiếp đầu tiên của mình cũng là một người ngắn thọ, nhưng nàng sống lâu hơn kiếp thứ hai.

Nhưng lúc đó nàng đang ngày ngày phải vật lộn với những thứ vô nghĩa, thật ra nếu nàng có thể buông bỏ những suy nghĩ cố chấp kia mà chấp nhận Lục Chi Quân sớm hơn thì kết cục đã không thê thảm như vậy.
Bây giờ, Thẩm Nguyên không muốn sống rối rắm như vậy nữa, chỉ muốn hưởng thụ thời gian ở cùng với Lục Chi Quân và bọn nhỏ.
Nàng vừa tắm xong liền bị Lục Chi Quân bắt nạt một trận.
Vả lại khi mang thai, đến tháng này, cơ thể dễ dàng tiêu hao thể lực nhất.
Khi Thẩm Nguyên ăn lẩu, lượng thức ăn khó tránh khỏi nhiều hơn một chút.
Tâm tư của Lục Chi Quân không đặt ở món ăn, ăn được một xíu lại buông đũa ngà xuống, sau đó hơi hơi xoay ngọc ban chỉ trên ngón tay cái xuống, trong đôi mắt phượng sâu thẳm cũng thấm đẫm sự dịu dàng nhàn nhạt, có chút thích thú nhìn nàng ăn.
Thẩm Nguyên bị hắn nhìn như vậy, tâm trạng không khỏi hơi hụt hẫng.
Nàng được nuôi dưỡng trong điện, mỗi ngày ngoại trừ ăn, thì cũng là ngủ.
Nhìn thấy Thẩm Nguyên cũng buông đũa trong tay xuống, Lục Chi Quân lạnh nhạt hỏi: “No chưa?”
Thẩm Nguyên gật đầu.
Lục Chi Quân thấp giọng nói: “Theo ta đến thư phòng một chuyến, ta có thứ muốn cho nàng xem.”

Khi Thẩm Nguyên dời bước cùng Lục Chi Quân đến thư phòng, nam nhân liền ra lệnh cho người hầu trải một tấm bản đồ trên bàn.
Lục Chi Quân nắm tay nàng đi đến bên cạnh bàn, hắn dùng ngón trỏ chỉ vào một vùng trống trên bản đồ: “Ta đã sai người trồng hoa mai ở chỗ này.”
“Có bạch mai, có hồng mai, còn có tố tâm mai vàng[2], mai chuông vàng[3] và mai móng hổ.”
Thẩm Nguyên nhìn kỹ bản đồ, nhưng thấy đó là bản phác thảo khung cảnh của học viện.

Đôi mắt xinh đẹp của nàng lập tức sáng lên, khi nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân, nàng lại nghe thấy hắn thấp giọng nói: “Mặc dù Viên chưởng viện đã đến Vân Nam, nhưng vẫn phải tiếp tục vận hành học viện Hoa Mai.”
Khuôn mặt dịu dàng của Thẩm Nguyên lộ vẻ vài tia hưng phấn, khó có thể tin hỏi lại: “Chờ sau khi đứa nhỏ ra đời, ta thật sự có thể mở thư viện sao?”
“Đương nhiên có thể.”
Lục Chi Quân quay lại, lại đang suy nghĩ, hắn trồng hoa mai, không những vì bên cạnh thư viện Hoa Mai ở Dương Châu có một rừng đầy hoa mai.
Mà còn vì, lần đầu tiên hắn động tâm với Thẩm Nguyên, chính là khi đó nàng đứng trước cây mai trong tuyết.
___________
Tác giả muốn nói:
Chương sau thằng con sẽ xuất hiện rồi gây rối, cái sự lãng mạn nhiều nhiều ở chương này nên dừng ở đây thôi, nếu không mấy bà sẽ biết Sóc ca nhi đang làm cái trò dở hơi gì.
[1] Nấm nữ hoàng: Một loại nấm hay mọc từ những gốc tre.

Tiếng Anh đơn giản hơn gọi là “Bamboo fungus”, tiếng Trung gọi là #竹荪 (Trúc tôn) nhưng thường nhất được gọi là #竹笙 (Trúc sanh) nhưng người Việt Nam thì thường gọi là “Tâm trúc”.

Nấm Tâm trúc hay còn gọi là nấm nữ hoàng, có tên khoa học là Dictyophora indusiata.


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full