Đọc truyện Full

Chương 68: Chương 68:

 

Chương 68:
 
Edit: Summer
 

Sau giờ ngọ, nắng ấm tràn vào từ hai cánh cửa gỗ chạm hoa mở rộng, cả phòng quang đãng chiếu lên chiếu lên nét mặt tươi cười của Nguyễn Thời Ý, không thua gì hoa tươi chói lọi ngày xuân.
 
Từ Hách càng lúng túng hơn, cũng bị nụ cười sáng chói hiếm thấy của nàng làm cho tâm hồn rạo rực.
 
Mắt thấy nàng bộc phát vui vẻ, ngay cả răng trắng cũng lộ ra hai cái, hắn cố ý đổi giọng hung tợn: “Còn cười! Đây là muốn ép ta… chặn miệng nàng?”
 
Nguyễn Thời Ý dĩ nhiên biết được, hắn sẽ dùng cái gì để chặn.
 
___ Môi của hắn.
 
Cố gắng mím chặt đôi môi, thu hồi nụ cười châm biếm, nàng nhẹ giọng nói: “Tam Lang, từ nay về sau, đừng nói vậy nữa…  đừng nói các loại như danh tiếng là ta và Nguyễn Tư Ngạn kiếm được, hay chàng không xứng làm phụ thân và tổ phụ bọn nhỏ.”
 
Dừng một chút, giọng nàng thành khẩn: “Tài hoa của chàng, ở phong cách tinh tế hoa lệ thịnh hành năm đó chưa được khẳng định, nhưng thời gian chứng minh, chàng là không thể thay thế, bất kể là ở giới thư họa, hoặc trong tâm trí người Từ gia.”
 
Hai mắt Từ Hách sáng quắc.

 
“Vậy… Còn ở trong lòng nàng? Ta có phải cũng là không thể thay thế hay không?”
 
Nguyễn Thời Ý khẽ run, trong ánh mắt của hắn, gò má nóng lên.
 
“Đó là dĩ nhiên,” Nàng lấy thái độ khí định thần nhàn mà thừa nhận, “Trên đời này, chỉ có một Từ Tham Vi.
 
“Ta thà rằng nàng nói ‘Trên cõi đời này chỉ có một Tam Lang’.” Từ Hách có vẻ hơi thất vọng.
 
“Lớn tuổi, không nói ra lời buồn nôn được.” Nàng bật cười.
 
Hắn khịt mũi xem thường: “Khư!”
 
“Nhắc tới tranh của chàng, ta phải nói với chàng chuyện này,” Nguyễn Thời Ý bưng lên chung nhỏ mà hắn đưa tới, hớp một ngụm trà nóng, sâu xa nói: “Quận chúa chính miệng thừa nhận, trong tay có giữ Tình Lam đồ, nhưng… Cho người ngoài mượn. Chàng cảm thấy, lời này có thể tin hay không? Chẳng lẽ lại rơi vào trong cung?”
 
Từ Hách lắc đầu: “Nếu là thánh thượng mượn đi, nhất định vô cùng hưng phấn, sẽ làm to chuyện, đem tất cả họa sư tranh sơn thủy trong Họa viện ra tham khảo, nghiên cứu, phân tích, tuyển chọn người xuất sắc tiến hành sao chép.”
 
“Nói cùng phải.”
 
“Lần này nàng đi hành cung, tên họ Diêu kia không trêu chọc nàng chứ?”
 
Mỗi lần nhớ lại, Diêu Đình Ngọc vô cùng có khả năng cũng ăn Băng Liên như hắn, nhưng bởi vì khi còn trẻ đã luyện ra võ công cao cường, còn muốn táy máy tay chân với thê tử của Từ Hách hắn… hắn ghi hận trong lòng, khó tránh khỏi tiếc hận trong lúc ngủ say làm lãng phí thời gian tốt.
 
Nguyễn Thời Ý lại cảm giác Diêu Đình Ngọc cùng với Hạ Tiêm Lạc có quan hệ mờ ám, như có mập mờ, như có dây dưa, như có oán hờn giận dỗi.
 
Hơn nữa, hình như cũng đang lợi dụng nàng?
 

Gặp quỷ! Nàng là một lão thái bà, như thế nào lại bị cuốn vào trong thị phi yêu đương của đám hậu sinh?
 
Từ Hách không đợi được câu trả lời của nàng, bất ngờ đứng lên, ghen tức tung tóe: “Hắn, hắn lại…?”
 
“Không! Đừng làm rộn!” nàng vội vàng kéo ống tay áo hắn lại, “Ta chỉ là đang suy đoán, hắn cùng với Quận chúa là tình huống gì.”
 
Lập tức, nàng đại khái đem hành động nho nhỏ của hai người nói ra, thí dụ như Hạ Tiêm Lạc cho nàng ăn mặc lộng lẫy, mang đến khoe khoang bên cạnh Diêu Đình Ngọc, còn làm ra cử chỉ áp tai thì thầm; hôm sau nàng trở lại từ Bắc Lâm, Diêu Đình Ngọc rõ ràng không cần tự mình dẫn nàng đi gặp Hạ Tiêm Lạc, nhưng một hai phải đi cùng, lúc lui ra lại nhìn nàng một cái khó hiểu…
 
Không biết làm sao, Từ Hách chú ý điểm này, Hạ Tiêm Lạc đặt làm cho Nguyễn Thời Ý mười mấy bộ quần áo, giống như chơi trò chơi thay quần áo cho búp bê, cho nàng thay đổi quần áo không ngừng, hành động cổ quái mang theo nàng đi tắm suối nước nóng.
 
“Nguyễn Nguyễn, nàng thành thật mà nói, Quận chúa… sẽ không phải là xem trọng nàng chứ?”
 
“Nàng luôn mồm tuyên bố ‘Nếu chỉ nam nhân, chỉ có thể hưởng thụ một nửa thú vui mỹ sắc trên thế gian’, sợ là… Nam nữ đều ăn?”
 
Từ Hách kinh ngạc không khép miệng lại được.
 
__ Có vị Quận chúa mơ ước thê tử hắn! Càng muốn mạng chính là… Nguyễn Nguyễn chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, trong lúc lơ đãng đã bị người kia ảnh hưởng!
 
Hắn rốt cuộc cũng lý giải được, đêm đó Nguyễn Thời Ý tại sao lại làm ra hành động kinh người như vậy!
 
Trao đổi xiêm áo, tráo đổi thân phận, nói gì mà “Đem nam tử mạnh mẽ cùng nữ nhân nhu mì tập trung vào một người”, “Đồng thời hưởng thụ thú vui mỹ sắc”… Tuyệt đối là noi theo cử chỉ khinh bạc của Hàm Vân Quận chúa!
 
Từ Hách cảm thấy sấm sét giữa trời quang: “Nàng ngàn vạn lần chớ học theo nàng ta! Nàng, nàng nếu chỉ là đơn thuần tò mò, nơi này của ta an tĩnh không có nhiều người, bồi nàng chơi trò chơi một hai lần không ảnh hưởng, nhưng nàng không được chơi đến nghiện!”
 
Nguyễn Thời Ý thẹn quá thành giận: “Đã nói là do uống nhiều rồi! Chàng còn nói! Chàng nhắc chuyện cũ làm gì!”
 
“Bình thường ngay cả chạm nàng cũng không cho ta chạm, khi ép ta mặc váy đỏ, còn nhào thẳng tới hôn ta… Sau đó thấy “Tiểu Tam Lang” ngẩng đầu, nàng lại ghét bỏ đẩy ta ra…”
 
Từ Hách cảm thấy vô cùng ủy khuất, nghi ngờ thê tử hắn có hứng thú với nữ nhân.
 
Hai tay Nguyễn Thời Ý che mặt: “Ta không phải! Ta không có! Chàng chàng chàng chàng đừng có nói bậy bạ!”
 
Lão thái bà thì không cần mặt mũi à?
 
Nàng một chút cũng không muốn biết mình đã làm gì… Nửa chút cũng không muốn!.
 
Từ kẽ ngón tay lén ngó Từ Hách, trên mặt hắn cũng không có trêu đùa, ngược lại, có vẻ lo âu nhiều hơn.
 
“Tam Lang…” nàng chậm rãi buông hai tay xuống, “Đã mấy mươi năm ta chưa từng uống say, đại khái bởi vì đêm đó hoàn cảnh đặc thù, lại có chút bực bội, khi say rượu làm càn trên người chàng, là ta không đúng.”
 
Từ Hách bị nàng xin lỗi bất ngờ bỗng nhiên bị giật mình, lật đật khoát tay: “Nguyễn Nguyễn ngốc! Ta làm sao có thể bị nàng chiếm tiện nghi, trong lòng ta nguyện ý…”
 
“Được rồi! Được rồi! Không thể nói nữa!” Nguyễn Thời Ý vội vàng cắt đứt, sau đó lập tức đổi đề tài, “Chàng muốn một mực đợi ở nơi này?”
 
Từ Hách kinh ngạc với chuyển biến cực nhanh của nàng, sửng sốt chốc lát, cười nói: “Không, nếu đã phụng mệnh thánh thượng đi du sơn ngoạn thủy, dầu gì cũng làm dáng một chút… Nguyễn Nguyễn, đi cùng ta đi, được không?”
 
Con ngươi Nguyễn Thời Ý mở rộng, môi mấp máy, hồi lâu không lên tiếng.
 
Công bằng mà nói, nàng quả thực muốn đi du ngoạn. 

 
Nhưng trong trí nhớ cùng hắn đi xa, còn đọng lại trừ phong cảnh, chính là hắn ở bên trong xe ngựa hoặc chỗ không người không kiềm chế được.
 
Trạng thái của bọn họ hiện tại mập mờ không rõ, không rõ là quan hệ bằng hữu hay người nhà.
 
Nếu thật sự đi cùng hắn, tương đương với đồng ý chuyện nào đó, chỉ sợ lại khó quay đầu.
 
“Ta… Dạo gần đây quá bận rộn, không thể phân thân.”
 
Nàng lấy biện pháp đơn giản nhất, trực tiếp từ chối.
 
“Đi hai ba ngày cũng không được? Ta lại không có ý định dẫn nàng đi làm chuyện xấu.”
 
“Từ gia chưa trừ hiếu, ta không thể đi.”
 
“Không sao,” Từ Hách hết sức che giấu sự mất mác, “Sau này, còn có cơ hội.”
 
****
 
Hôm sau, Nguyễn Thời Ý bắt tay chuẩn bị chuyện ** của “Từ thái phu nhân”
 
** trong bản gốc
 
Trước khi ra cửa, Từ Hách có đi đến Lan Viên một chuyến, mang theo A Lục và đôi chó cùng đi, trước khi đi tặng viên trân châu lớn lúc trước, vừa đi nửa tháng không trở về.
 
Đầu tiên Nguyễn Thời Ý cảm thấy phẫn uất, cho là hắn có lòng muốn lừa gạt nàng đi theo, mới nói dối là “Đi hai ba ngày.”
 
Nếu như nàng đi thật, sợ rằng lúc trở về kinh, toàn bộ kinh thành đều biết nàng bỏ trốn cùng “tiên sinh”!
 
Sau đó thấy hắn chậm chạp không trở về, Nguyễn Thời Ý bắt đầu chuyển sang lo lắng cho hắn.
 
Nàng thỉnh thoảng suy nghĩ, sẽ không phải là… hắn đã sớm quay về, bị hoàng đế triệu về Họa viện, A Lục cùng bọn Đại mao Nhị mao dọn vào nhà mới, sai người truyền tin sẽ gây ra chuyện rắc rối?
 
Ban ngày bận bịu trước sau, nàng không thể không biết xấu hổ mà phái người đến Li Khê hỏi thăm tình huống.
 
Ban đêm, nàng thường xuyên gặp mộng.
 
Vừa mới bắt đầu, mơ thấy mình lần nữa già đi, thậm chí còn tang thương hơn so với trước kia.
 
Mặt đầy nếp nhăn, tóc hoa râm, bước đi lảo đảo, gầy trơ cả xương, một chân đã bước vào quan tài.
 
Mà hắn, trở về vẫn là thanh niên tuấn mỹ rạng rỡ sáng sủa.
 
Sau đó, nàng lại mơ thấy hắn bởi vì đôi chó mà bại lộ chuyện ăn Băng Liên, bị Diêu Đình Ngọc bắt đi hiến cho nữ vương Nhạn tộc hút máu.
 
Nữ vương lớn lên có mặt mũi yêu mị như Hạ Tiêm Lạc, ấn hắn vào suối nước nóng cánh hoa mà tắm, lại tiến hành một loạt nghi thức thần bí.
 

Lúc mắt thấy cổ Từ Hách bị người ta cắt đứt, máu tươi đầm đìa, Nguyễn Thời Ý bị dọa tỉnh lại, trên mặt ướt át, toàn là nước mắt.
 
Nàng biết là mộng.
 
Là một hồi mộng có nhiều điều bất an.
 
Hắn sẽ bình an vô sự, nhất định.
 
Tỉnh táo lại, chân chính làm cho nàng khiếp sợ không yên chính là – tâm tính nàng biến hóa quá nhanh.
 
Hai người tách ra hơn nửa đời, sau khi gặp lại chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nàng cũng sớm đã quen sống tự do.
 
Nhưng lần này, nàng thường vì an nguy của hắn mà lo lắng, thậm chí càng lâu ngày, càng ăn ngủ không yên.
 
Cuối cùng, nàng phải thừa nhận một chuyện – ở mức độ nào đó, nàng dao động.
 
Hắn, rất có thể đạt được như ý.
 
*****
 
Một chiều hoàng hôn hạ tuần tháng ba, Nguyễn Thời Ý từ Tập Hiền Trai ở thành nam chọn chút dụng cụ vẽ tranh, ngồi xe ngựa trở lại Lan Viên.
 
Đi được nửa đường, chợt thấy tốc độ xe chậm lại, lại đi thêm một đoạn đường, khi lại chậm rãi, có tiếng người ồn ào.
 
Nàng vén rèm nhìn ra, có thể thấy phía trước xe ngựa ồn ào, người đi đường như nước thủy triều, tựa như đang vây xem cái gì.
 
Xe ngựa sau lưng không ngừng thúc giục, tiếng thán phục, tiếng kêu la, tiếng nghị luận… Tạo thành một khung cảnh hỗn loạn.
 
Nguyễn Thời Ý đột nhiên nghe hai ba tiếng chó sủa, trong lòng giật mình, thúc giục Tĩnh Ảnh đến phía trước xem có chuyện gì.
 
Sau nửa chung trà, Tĩnh Ảnh cười hì hì bẩm báo lại: “Cô nương, A Lục cùng Đại mao và Nhị mao hồi kinh rồi!”
 
“Vậy… Tiên sinh đâu?” Nàng không để ý đến hiềm nghi và ngượng ngùng, nóng lòng hỏi tung tích Từ Hách, lúc này bật thốt lên.
 
Tĩnh Ảnh mờ mịt: “Chỉ thấy đứa bé và chó.”
 
Nguyễn Thời Ý sợ hết hồn hết vía, khẽ kéo la quần nhảy thẳng xuống xe, xuyên qua quán ăn, ghế dựa trước cửa quán trà, đi đến đám người náo nhiệt phía trong, mới biết mọi người vì sao kinh ngạc cảm thán.
 
Một chiếc xe ngựa bốn phía và nóc xe trồng đầy đủ các loại hoa tươi, cùng với một chiếc xe đẩy trang trí đầy kỳ hoa dị thảo.
 
Xung quanh ván gỗ của xe ngựa, lấy tầng tầng giá gỗ chuyên chở bùn đất, trồng các loại mẫu đơn, thược dược, ngọc lan, hải đường, hoa hồng, đỗ quyên, sơn trà, đào, lý, hạnh, lan, sắc thái minh diễm, muôn hình vạn trạng hoa cỏ xuân hạ. 
 
Có hoa đang độ nồng nàn, nụ hoa nở rộ, phần lớn cực kỳ có sức sống, tầng tầng dày đặc, hương thơm lượn lờ.
 
Mà trên xe đẩy cũng chở đầy hoa và cây cối như vậy, hơn phân nữa là cây thấp lùn, thích hợp làm chậu cảnh, tư thái khác nhau, kỳ thú muôn màu.
 
A Lục với phu xe đầu đầy mồ hôi, bận bịu mời người chắn đường tránh đi một chút, để cho hai chiếc xe chậm chạp thông hành.
 
Người đi đường châu đầu ghé tai, quơ tay múa chân; không ít các cô gái yêu hoa nghe tin mà chạy tới, tiếng hâm mộ thán phục thay nhau vang lên.
 
“Có thể tìm kiếm được mấy loại đã không phải chuyện dễ! Lại gom đủ nhiều như vây!”
 
“Đúng vậy! Không biết là Vương công tử đệ nhà nào tổ chức hội hoa? Chưa bao giờ nghe thấy…”
 
“Yêu hoa… có lẽ là vị Công chúa hoặc quận chúa nào đó?”
 
“Nhưng xe này rõ ràng đi hướng thành đông! Là chỗ của các thương gia giàu có?”

 
“Ai nha nha! Mẫu đơn này quả thật đẹp đến cao quý! Hương thơm hoa lan say lòng người!”
 
“Cây cối và hoa cỏ trân quý lớn nhỏ phối hợp, quả là cảnh đẹp ý vui? Là ai đã nghĩ ra biện pháp kỳ diệu để bảo quản tươi tốt vậy?”
 
Nguyễn Thời Ý chưa kịp ra ngoài, Đại mao Nhị mao đã nhảy nhót trong xe.
 
A Lục không thể không xoay người ngăn lại, quay đầu nhìn lại, vui vẻ nói: “Thẩm… Tỷ làm sao lại ở chỗ này?”
 
“Ngươi đây là…?”
 
“A? Thúc thúc ở trong núi tự tay đào cho người thật nhiều hoa, trồng ở trên xe, lệnh cho ta an toàn đưa vào Lan Viên. Không nghĩ tới… vừa vào thành, bị người ta chặn lại!”
 
Lời vừa nới ra, gần trăm người vây xem xôn xao.
 
Bọn họ liếc thấy Nguyễn Thời Ý ăn mặc giản dị, chỉ nghĩ là cô nương nhà tầm thường, nhìn kỹ dung nhan nàng tuyệt sắc, lại nhìn phương hướng này, mơ hồ đoán ra là ai.
 
Nguyễn Thời Ý lười quan tâm tiếng tranh luận, nói thẳng: “Người kia đâu?”
 
“Nói phải đi lấy ít đồ… Đoán chừng nhiều người, xấu hổ.”
 
Trong lòng Nguyễn Thời Ý thoáng yên tâm, khóe miệng hơi cong lên một nụ cười nhẹ.
 
Sau khi nàng đổi trở về “Nguyễn cô nương”, bất luận là xử lý chuyện làm ăn của Từ gia hay chuyện Thiện Nghĩa đường, phần lớn đều duy trì khiêm tốn, tận lực không làm người ta chú ý.
 
Hôm nay Từ Hách lại làm cho nàng hai xe chất đầy cẩm tú phồn hoa, có thể nói là ao ước của rất nhiều thiếu nữ.
 
Để tránh chọc phải hâm mộ ghen tị, nàng phải nhanh rút lui.
 
Nhiều lần trắc trở, xe hoa đi qua phố dài, được các tôi tớ cẩn thẩn nâng vào cửa lớn Lan Viên, cuối cùng bố trí ở chỗ trống phía sau vườn hoa.
 
Hoàng hôn ánh sáng nhu hòa chiếu xuống, hoa vừa mới được tưới nước càng hiện lên vẻ kiều diễm ướt át.
 
Nguyễn Thời Ý đi vòng quanh xe hoa hai vòng, có lẽ là mùi hoa quá thơm ngọt, khiến cho mi mắt nàng dần dần đong đầy mật ý.
 
Tổ phụ am hiểu nhất là vẽ hoa điểu, thuở nhỏ nàng được hun đúc, cũng cực kỳ yêu thích các loại hoa.
 
Từ Hách không thích phách lối khoe khoang, lấy tình trạng trước mắt cũng sẽ không liều lĩnh, hôm nay làm loạn đến nửa thành nhìn chăm chú, chắc hẳn cũng không phải là cố ý.
 
Thật tốt, đưa hoa cho nàng, là ý muốn gì?
 
Có lẽ, mục đích không chỉ là một?
 
Nàng thấy mấy cành bích ngọc lan nở vô cùng đẹp, đĩnh tú thanh nhã, mùi thơm ngào ngạt, sai nha hoàn cầm kéo cắt cắm vào ình, không ngờ không có ai đáp lại.
 
…? Người đâu?
 
Nàng đang muốn quay đầu, phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân nhỏ đến không thể nghe thấy.
 
Ngay sau đó, bên hông nhiều thêm một cánh tay chắc chắn, sau lưng cũng bị một thân thể cường tráng bao bọc.
 
Giọng nói ôn hòa trầm thấp quen thuộc, kèm theo khí tức ấm áp, như cánh hoa ôn nhu rơi trên vành tai nàng.
 
“Nguyễn Nguyễn, Lại cho ta… Càn rỡ một lần.”
 
Tác giả có lời muốn nói:  Xích Xích: Nói nhỏ! Thê tử, ta! Ôm lấy không buông tay!


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full