Đọc truyện Full

Chương 51: 51: Nhân Quả Ngân Hạnh


Ngựa đi giữa núi rừng, đi được hai mươi dặm hơn, vào một ngọn núi.

Trong núi đất đai cằn cỗi, cơ man là những núi đá trơ trọi, màu đất đậm một cách lạ kỳ, có đen, vàng, xanh, đỏ, gió cũng hung hãn, bụi cát táp ào ào vào mặt.

Cuối cùng hai người băng qua một khe núi cực nhỏ hẹp, một màu xanh chợt hiện ra trước mắt.

Giữa cảnh hoang liêu điêu tàn, có mấy cây hồ dương như đang giương nanh múa vuốt.

Có mấy căn nhà đổ nát nằm la liệt giữa núi.

Có đàn dê, trâu ngựa dạo chơi gặm cỏ nơi đồng hoang, người chăn nuôi hậm hực đi theo đằng sau.
“Tới rồi.” Lý Vị chỉ vào ngôi làng cách đó ít xa, nói: “Đây là ngôi làng gần Tinh Tinh Hiệp, tên là Sơn Oa Tử, chỉ có vỏn vẹn bảy tám hộ nhà, đều là dân chăn nuôi ở lân cận tụ tập lại đây.

Từ đây tiếp tục đi về phía trước hai mươi dặm, chính là Tinh Tinh Hiệp.”
Ngôi làng đơn sơ, vì ở gần đó có một cái giếng khô cho gia súc uống nước nên những dân du mục mới tập trung lại, dựng nhà dựng cửa.

Trong làng ngay cả đường đi cũng chẳng có, chỉ có một con đường đất trâu ngựa qua lại.

Hai bên là mấy căn nhà đắp bằng bùn và lán bằng gỗ, ngập trong bầu không khí thê thiết suy bại.

Lý Vị dẫn Xuân Thiên đi vào làng, có một hai cụ già tóc bạc phơ gặp người lạ đến gần, tò mò đứng dựa cửa mà ngóng.
Lý Vị dừng chân ở một căn nhà, trông căn này có vẻ sạch sẽ hơn so với căn nhà bên trái, bèn xuống ngựa gõ cửa, yên lặng chờ một lúc.
Cửa gỗ u tối kêu “két” một tiếng, liền đó, một người con gái trẻ tuổi dáng mảnh mai ló đầu ra ngó.

Thiếu nữ kia cùng lắm là độ hai mươi, da dẻ trắng nõn, khuôn mặt tròn trặn, và một cặp mắt hơi hẹp, tóc dày đen nhánh, mặc áo ngắn váy dài, phong thái hiền thục khôn khéo, chả chút ăn nhập gì với chốn bụi bặm xập xệ này.
Cô gái kia thấy Lý Vị, thoạt đầu ngạc nhiên, rồi sau đó mừng rỡ, vội vàng hành lễ, cười nói: “Lý lang quân.”
“Chân Cơ, nhiều năm không gặp, vẫn sống tốt chứ?”
“Nô sống tốt lắm, mấy năm nay không gặp Lý đại ca, lòng nô vẫn luôn nhớ đến ngài.” Trên khuôn mặt tròn trịa ấy toát lên ý cười nhẹ nhàng, đưa mắt nhìn thiếu nữ xinh xắn đi sau lưng Lý Vị, dụng mạo không hề tầm thường, tuổi còn khá nhỏ.
“Cô ấy là Xuân Thiên, từ Trường An tới đây.” Lý Vị giới thiệu, ngừng một lúc, lại nói: “Ta dẫn cô ấy đi gặp Triệu Ninh.”
Chân Cơ gật đầu, khom người uyển chuyển cất giọng: “Khách quý đến chơi, nhà tranh rực sáng, mời hai vị mau vào nhà.”

Trong nhà chỉ có một mình Chân Cơ, sân trong bé, nhưng lại được dọn sạch tinh tươm không một hạt bụi, trật tự ngay ngắn.

Chân Cơ đón Lý Vị và Xuân Thiên ngồi lên giường nhỏ, nở nụ cười khéo léo, rồi từ từ lui ra ngoài chuẩn bị nước trà.
Xuân Thiên nghe Chân Cơ nói chuyện nhỏ nhẹ nhu mì, giọng hơi lạ.

Nàng quan sát đồ đạc bày biện xung quanh, cách trang trí có phần bất đồng với nhà Hán.

Đang thấy kỳ lạ, Lý Vị đã thấp giọng bảo: “Chân Cơ là người Tân La, người bạn của ta tên Triệu Ninh, đóng giữa ở Tinh Tinh Hiệp.

Chân Cơ là tỳ nữ của cậu ấy, cậu ấy để Chân Cơ ở lại đây, cứ cách mấy ngày là sẽ trở về thăm.”
Lời còn chưa dứt, Chân Cơ đã gõ cửa đi vào, quỳ nâng khăn tay, khăn nóng, nước trà, định hầu hạ hai người.

Lý Vị rút lấy khăn tay, cười nói: “Cô không cần tiếp ta, để ta tự làm.”
Chân Cơ nghe lời ấy, cũng mỉm cười, cúi người tới gần Xuân Thiên, đưa khăn tay đến trước mặt Xuân Thiên, giơ qua đầu: “Mời nữ lang rửa tay.”
“Đa tạ.” Xuân Thiên liếc nhìn Lý Vị một cái, thấy mắt hắn tràn đầy ý cười, cũng xua tay: “Cảm ơn chị, em tự làm được rồi.”
Chân Cơ lại kính cẩn nói: “Xin thứ cho nô hầu hạ không chu toàn.

Nữ lang là khách quý mới tới, nô không dám để nữ lang tự làm, vẫn nên để nô làm thôi.”
Cô ấy nâng đôi bàn tay của Xuân Thiên, phủ tấm khăn lên phía trên, cẩn thận lau sạch sẽ, tiếp đó lấy một ống mỡ ra thoa vào ngón tay làm da thịt trở nên trơn bóng, khẽ giọng nói: “Ngón tay nữ lang thật đẹp, viết chữ đánh đàn là thích hợp nhất.”
Sau khi rửa tay, lại chuyển sang khăn nóng: “Nô lau mặt cho nữ lang.”
Xuân Thiên thấy cô ấy chầm chậm đứng dậy toan lại gần lau mặt cho mình, phải từ chối liên tục: “Thôi ạ, để tự em làm cho.”
Nàng cầm lấy khăn nóng chấm chấm mấy cái vào mặt.
Chân Cơ ở bên đã bưng trà thơm lên: “Mời nữ lang uống cho trơn họng.”
Xuân Thiên thấy Lý Vị cầm một chén trà trong tay, như cười như không nhìn mình chăm chú, nàng thầm thở hắt ra một hơi, bản thân cũng thấy ngại ngùng.

Ở nhà cậu, nàng cũng có tỳ nữ theo bên cạnh, có điều những năm ấy tính nàng lầm lũi, không hòa hợp với nhóm tỳ nữ, bọn họ hầu hạ cũng không hợp ý nàng.

Lần này gặp Chân Cơ và được trải nghiệm một loạt những hành động săn sóc hết sức chu đáo của cô ấy, bỗng có cảm giác hơi bị sượng sùng.
Hai người lần lượt uống trà, Chân Cơ quỳ gối một bên, đốt hương lau tay, rồi lại pha một ấm trà khác.
Đương thời, những gia đình danh vọng ở Trường An cực thích vung tiền như cỏ rác, họ cũng nuôi nô Côn Lôn, tỳ Tân La, ganh đua xem ai xa xỉ hơn ai.
Xuân Thiên đã nghe nói về những tỳ nữ người Tân La chỉ toàn mặc váy dài, tóc bện quấn quanh đầu, trang trí bằng các loạt châu ngọc màu sắc, duyên dáng và mềm mại, đích xác là dáng vẻ như Chân Cơ đây, rất được đám con cháu ăn chơi đàn đúm của Trường An ưu ái.

Có lẽ Lý Vị biết rõ quy tắc lễ nghi của Chân Cơ, thấy cô ấy pha xong trà, động tác thoăn thoắt sinh động như mây trôi nước chảy, bấy giờ mới mở miệng hỏi: “Duẫn Tĩnh ba ngày về một lần sao?”
Duẫn Tĩnh là tự của Triệu Ninh.
“Thưa vâng, hôm trước chủ nhân mới đi, chắc là sáng mai sẽ về.” Giọng cô ấy dịu dàng, hỏi: “Lang quân đến đây, hay là tôi kêu người đi thông báo với chủ nhân một tiếng, để chủ nhân về sớm một chút.”
Lý Vị lắc đầu: “Không cần vội, cứ đợi mai cậu ấy về nhà.”
Chân Cơ nở nụ cười xinh đẹp: “Chủ nhân vắng nhà, nô mạn phép vượt quyền chiêu đãi lang quân và nữ lang, nếu có chỗ nào sơ suất, xin thứ cho nô vụng về.”
Lý Vị: “Là ta quấy rầy quý phủ, làm phiền cô rồi.”
“Lang quân là bạn thân của chủ nhân, là khách quý, ngày trước cũng là khách quen trong nhà, sao lại nói quấy rầy được.” Chân Cơ cười đáp.
Xuân Thiên nghe giọng hai người nói chuyện có vẻ thân thuộc, lại là chỗ quen biết cũ, khóe môi cong cong, nàng không lên tiếng, lẳng lặng ngồi một bên uống trà.
Lý Vị nhìn sang Xuân Thiên, mặc dù dung nhan nàng phảng phất nét cười, nhưng trong mắt lại chẳng có lấy một gợn sóng nổi.

Hắn có chút không yên lòng, thấy trên chiếc bàn con có đĩa nhân quả ngân hạnh rang, bèn nhón mấy hạt rồi bóc vỏ, vừa trò chuyện với Chân Cơ, vừa đẩy nhân ngân hạnh tới trước mặt Xuân Thiên.
Xuân Thiên nhìn ngân hạnh đã được bóc vỏ, nàng cụp mắt, do dự chốc lát, tay mò lấy hai hạt, không ăn mà cứ cầm bóp bóp, bóp cho tới khi nhân ngân hạnh cứng dần mềm đi.
Lý Vị dừng mắt ở đầu ngón tay nàng, Xuân Thiên giương mắt liếc liếc hắn, lại thả ngân hạnh trong tay xuống bàn.
Lý Vị nhướng mày.
Cặp mắt trong veo của Xuân Thiên nhìn lại hắn.
Chân Cơ ở bên, thấy hai người một người trẻ tuổi thanh tú, một người anh tuấn trầm ổn, cả hai đều có vẻ vui tươi, uống trà nói chuyện, mắt đi mày lại ẩn chứa cảm giác hứng thú lạ lùng, khiến cô ấy cũng không nhịn được khẽ cong môi, nhanh nhẹn đứng dậy: “Không còn sớm sủa nữa, nô vào bếp chuẩn bị mấy món, lang quân và nữ lang hẵng ngồi xơi trà.”
Cô ấy đứng trong sân gọi với một tiếng Lục lang sang bên kia tường, đầu tường vang lên tiếng đáp lanh lảnh.

Một cậu nhóc khoảng tám chín tuổi nhanh như chớp bò lên đầu tường nhìn quanh, Chân Cơ đưa cho nó mấy đồng tiền, dặn dò vài câu, cậu nhóc kia vâng dạ liên miệng.
Ít lâu sau, cậu nhóc bên kia tường đã xách một thùng nước trong với mấy thứ dưa trái bước vào, theo Chân Cơ đi xuống bếp.
Lý Vị và Xuân Thiên thu mắt về, hắn châm trà cho nàng: “Triệu Ninh xuất thân từ gia tộc quyền thế ở Sơn Đông, bị trong nhà đuổi đến vùng biên cương này tôi luyện.

Cậu ấy là bạn cũ trong quân của ta, ban đầu ở quân Mặc Ly, sau đó lại gia nhập quân Y Ngô, hai năm gần đây luân phiên trông coi Tinh Tinh Hiệp.

Trước khi đi, ta đã nhờ cậu ấy tìm hiểu tung tích chú Trần của cô.

Lần này tới, thứ nhất là hỏi thăm tin tức Trần Trung Tín, thứ hai là nhờ cậu ấy dẫn vào thành Y Ngô, Cam Lộ Xuyên, không phải vấn đề khó khăn gì.”
Xuân Thiên nghe được lời ấy, mím môi nghĩ ngợi, gật gật đầu, chân thành cảm ơn hắn: “Đại gia giúp đỡ tôi suốt chặng được, mà tôi lại không có gì để báo đáp, cảm thấy sợ hãi vô cùng.”
Lý Bị thấy vẻ mặt nàng nặng trĩu, lòng buông tiếng thở dài, cầm một quả ngân hạnh khô đặt trước mặt nàng: “Không thích ăn sao?”

Xuân Thiên mỉm cười: “Tôi ăn quả ngân hạnh vào là môi bị ngứa đỏ, hơi khó chịu.”
Lý Vị rút tay lại: “Xin lỗi cô, ta không biết.”
“Không sao cả.” Nàng xua tay, đẩy ngân hạnh trên bàn qua cho Lý Vị, “Mượn hoa dâng Phật, mời đại gia dùng.”
Lý Vị gật đầu, cũng bốc một hạt nhân ngân hạnh, ngón tay xoa nắn một bận, hồi lâu sau mới bỏ vào miệng.
Chẳng mấy chốc, Chân Cơ đã bưng một mâm thức ăn ra, gồm có hai ba món rau, là loại rau trồng theo mùa, cùng với một đĩa thịt dê.

Tuy nguyên liệu nấu nướng bình thường giản đơn, nhưng qua bàn tay khéo léo của cô ấy, màu sắc của món ăn trông vừa tươi vừa sáng, hệt như sơn hào hải vị, khiến người ta nhìn mà thèm nhỏ dãi.
“Sản vật nơi đây không được phong phú, tay nô vụng, để lang quân và nữ lang chê cười rồi.” Chân Cơ chuyển đồ ăn lên bàn con, “Nhớ lang quân thích ăn bánh canh nhất, nên nô đã nấu bánh canh thịt dê.

Nữ lang từ Trường An đến, nô nghĩ Trường An không gì là không có, thức ăn chắc cũng phải tinh tế tươi ngon, nô làm mì xoắn chiên ngũ sắc.

Mời hai vị dùng bữa.”
“Đa tạ.” Lý Vị cười nói, “Phiền Chân Cơ rồi, vậy mà vẫn còn nhớ sở thích của ta.”
Chân Cơ mỉm cười: “Nô nhớ ngày xưa mỗi lần lang quân và chủ nhân uống rượu, bánh canh luôn phải nhiều hơn các món khác một chút.”
Xuân Thiên sửng sốt, tới tận bây giờ nàng không thể nào nhìn ra sở thích của Lý Vị, cứ nghĩ bất kỳ việc gì hắn đều sao cũng được.
Cơm nước đã sẵn sàng, Chân Cơ chỉ hầu hạ bên cạnh chứ không chịu ngồi xuống cùng.

Cả Lý Vị lẫn Xuân Thiên nhất quyết mời, lúc này cô ấy mới lên giường ngồi vào chỗ của mình.
Giữa bữa ăn có tán gẫu dăm ba câu, Chân Cơ biết hai người đi từ thành Cam Châu, muốn tới Y Ngô: “Nghe hôm bữa chủ nhân nói, gần đây thành Y Ngô canh phòng nghiêm ngặt.

Hai ngày trước có hai lính trông thành lén rời trạm gác đi uống rượu, bị trong quân bắt quả tang, sau đó đánh chết bằng gậy.

Đợi tối chủ nhân về nhà, lang quân lên kế hoạch với chủ nhân rồi hãy đi.”
Xuân Thiên ngước mắt lên nhìn Lý Vị, Lý Vị gật đầu: “Ta sẽ chờ cậu ấy về.”
Chân Cơ lại hỏi: “Mọi việc trong nhà lang quân vẫn tốt chứ? Trước nô có nghe bảo Lý nương tử vẫn ốm bệnh liên miên, chẳng hay mấy năm gần đây đã khá hơn chút nào chưa?”
Lý Vị cười khổ: “Nàng ấy không qua được xuân năm nay, hai mươi lăm tháng hai đã bệnh nặng qua đời…”
Chân Cơ nghe vậy, kinh ngạc: “Lang quân nén bi thương.”
Chân Cơ biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, gạt chuyện ấy qua một bên, chỉ nhặt nhạnh những việc thường ngày nói với hai người.
Từ sau khi ra Ngọc Môn, Xuân Thiên luôn phải ăn gió nằm sương, khó có bữa được ăn uống tử tế, nàng chăm chú ăn, cộng thêm sự niềm nở hiếu khách của Chân Cơ, càng khiến người ta có cảm giác như được tắm gió xuân.

Sau bữa cơm, Lý Vị cho ngựa ra ngoài ăn cỏ, Chân Cơ cười khúc khích chỉ dẫn Xuân Thiên: “Nô đưa nữ lang đi nghỉ.”
Cô ấy dẫn Xuân Thiên vào buồng ngủ của mình, trải giường chiếu chăn gối.

Xuân Thiên ngửi thấy có mùi hương thoang thoảng trong buồng, căn buồng sạch sẽ và trang nhã, trên bàn còn có một chiếc quạt the, biết đây là buồng ngủ của Chân Cơ, nàng xua tay liên tục: “Em không thể chiếm buồng chị được.”
“Nữ lang đừng khách sáo, tuy đây là buồng của tôi, nhưng tôi hầu hạ chủ nhân, phần lớn thời gian là ngủ cạnh giường chủ nhân.

Phòng này gần như bỏ không.” Cô ấy cầm túi hai đầu của Xuân Thiên, “Nữ lang bôn ba cùng lang quân, đường sá gian nan, chắc chắn rất vất vả.

Để tôi đi đun nước, hầu nữ lang đi tắm.”
Xuân Thiên không lay chuyển được Chân Cơ, thấy cô ấy quả thực xách nước đổ vào thùng tắm đằng sau tấm bình phong màu trắng, ân cần định thay quần áo tắm rửa cho nàng.

Nàng hơi xấu hổ, lúc Chân Cơ cởi váy ngoài của nàng ra, nàng chẳng biết nên khóc hay cười, che ngực nói: “Chị ạ, em tự làm cũng được.”
Chân Cơ thấy hai má nàng đỏ rực, biết nàng thẹn, bèn khép bình phong lại, cười nói: “Vậy nô trông ở ngoài, nếu nữ lang cần gì, cứ gọi nô một tiếng.”
Xuân Thiên gật gật đầu, nhìn Chân Cơ cất bước đi ra, khép cửa vào, bấy giờ nàng mới thở phào nhẹ nhõm, cởi bỏ hết xiêm y.

Ngực nàng còn quấn một lớp vải trắng dày cộp, quấn suốt ngày suốt đêm như thế, bình thường không khó chịu ở đâu.

Giờ vừa tháo xuống, mất đi cái trói buộc, bỗng thấy người khoan khoái hẳn.

Ngâm người trong làn nước nóng, nàng ngỡ mình vừa sống lại.
Cả hành trình đi qua sa mạc hoang dã, màn trời chiếu đất, nàng cũng chưa từng nghĩ, mình đã đi được một quãng xa.
Lúc Xuân Thiên thay quần áo ra ngoài, hai mắt Chân Cơ chợt sáng bừng.

Xuân Thiên mặc một bộ thường phục cưỡi ngựa nhạt màu, song không thể giấu đi vẻ trong sáng động lòng người: “Nữ lang xinh xắn, nên mặc váy nhiều mới phải.”
“Mặc vậy cưỡi ngựa tiện hơn.” Tóc nàng ướt nước, chưa kịp buộc lên thì Chân Cơ đã lấy khăn lau suối tóc dài của nàng, “Tóc nữ lang ngắn chỉ ngang vai, vừa cắt đi ư?”
Xuân Thiên gật đầu: “Đi đường nên không tiện rửa mặt chải đầu, tóc ngắn dễ xử lý.”
Chân Cơ hiểu điều đó, cô ấy chớp mắt mấy cái, nhớ lại ngày tháng xuôi ngược cùng Triệu Ninh trước đây, hoàn toàn đồng ý: “Đi đường với các lang quân, đúng là có phần khổ cực, họ phóng khoáng thoải mái đã quen, chỉ thích cưỡi ngựa, ăn ngủ tùy tiện, cũng không chuẩn bị xe, thế mới không có chỗ nghỉ ngơi che nắng.”
Dưới tình cảnh này sao có thể an nhàn ngồi trên xe, Xuân Thiên bất đắc dĩ cười nói: “Cưỡi ngựa vẫn tiện hơn ạ.”
Nước giếng khô trong làng là nước mặn, thường người uống là bị đau bụng.

Lý Vị vừa lên một con suối của ngọn núi xa xa lấy nước về giúp Chân Cơ.

Mới bước vào đã bắt gặp, dưới tia sáng còn sót lại trong khoảng sân, Chân Cơ cầm chiếc lược, chải từng thớ tóc cho Xuân Thiên.
Hai người nói nói cười cười, nghe có tiếng cửa mở kẽo kẹt, cùng ngoảnh đầu lại, thấy Lý Vị múc nước trở về, Chân Cơ cười dịu dàng, Xuân Thiên lại cất ý cười vào bên môi.
“Lang quân về rồi.” Chân Cơ cười bảo, “Nô đang buộc tóc cho nữ lang.”
Xuân Thiên gật đầu, Chân Cơ khéo tay, chải kiểu thắt nửa đầu cho Xuân Thiên, rồi vén hết phần tóc còn lại ra sau tai, càng tăng thêm nét đáng yêu hoạt bát.
Chân Cơ buộc xong, sửa sang trái phải, lầm bầm lầu bầu gì đó, lại như đang nói với Lý Vị: “Thế này trông có giống trẻ con quá không?”
Ánh mắt Lý Vị vốn đang trôi ở nơi khác, nghe Chân Cơ nói, hắn đưa mắt sang liếc một cái, rồi chậm chạp uống ngụm trà.
Xuân Thiên sờ sờ đầu, đứng dậy cảm ơn Chân Cơ: “Buộc vậy là được lắm rồi, chị khéo tay, buộc đẹp hơn em nhiều.”.


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full