Chương 12: Rạp chiếu phim
Edit: Sắc Team
Beta: Brandy
Trong mấy ngày Lệ Khôn nghỉ, tần suất Lệ Mẫn Vân gọi anh đến nhà ăn cơm gia tăng liên tục, bà luôn vòng vo khuyên nhủ.
“Còn nhớ cháu của chú ba nhà cháu không? Nửa năm trước vừa mới kết hôn, làm vô cùng náo nhiệt.”
“Lúc về quê ăn tết, mọi người đều hỏi cô, cháu đã có đối tượng chưa.”
Huyên thuyên một hồi, Lệ Mẫn Vân cảm thán: “A Khôn này, cháu cũng không còn ít tuổi nữa, dù sao cũng phải lập gia đình.”
Mặc kệ bà có nói như thế nào, Lệ Khôn cũng đều cười đáp lại một câu, “Bao giờ thích hợp lại nói sau.”
Lệ Mẫn Vân lựa lời nói: “Cô thấy Trâu Đình vô cùng tốt! Điều kiện gia đình khá giả, bố vẫn còn đang tại chức, phải mười năm sau mới về hưu, là con gái một, chẳng phải lo nghĩ gánh vác gì, độ tuổi cũng xứng đôi với cháu.”
Thanh âm trầm trầm bổng bổng, Lệ Khôn hơi cúi đầu.
Lệ Mẫn Vân: “Cháu còn chưa tiếp xúc với người ta, làm sao mà biết không phù hợp? Đi xem một bộ phim, ăn một bữa cơm cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền đúng không?”
Lệ Khôn nói: “Không phải vấn đề tiền nong.”
Lệ Mẫn Vân: “Thế thì tại vì sao?”
Lệ Khôn im lặng, chậm rãi dời mắt đi chỗ khác.
Thấy Lệ Mẫn Vân lại định tiếp tục lải nhải, Lệ Khôn vô cùng phiền lòng, đáp lấy lệ: “Được rồi, cháu khắc tự biết tự sắp xếp.”
Lệ Mẫn Vân trong lòng mừng thầm, bà hiểu rõ đứa cháu này, đây là đã có ý nhượng bộ.
Để lảng đi đề tài này, Lệ Khôn hỏi: “Hâm Uyển đâu?”
Nói đến con gái, trong giọng Lệ Mẫn Vân lại lộ ra vẻ oán trách, “Mấy ngày hôm nay nó vẫn còn đang giận dỗi với cô đây!”
Lệ Khôn: “Sao vậy?”
“Nó lại muốn mua cái laptop gì gì đó, chỉ biết đòi tiền.” Lệ Mẫn Vân càng nghĩ càng tức, xì một tiếng khinh miệt: “Thật không hiểu chuyện chút nào, đừng có nằm mơ!”
Thái độ của Lệ Khôn không mặn, không nhạt, uống xong ngụm trà cuối cùng, đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Không còn sớm nữa, cháu về đây.”
Xuống đến tầng hai, Lệ Mẫn Vân vẫn không yên tâm mà lớn tiếng dặn dò: “Nhớ phải chủ động với con gái một chút đó.”
Bị tiếng nói quấy nhiễu, toàn bộ đèn hành lang cũng theo đó mà lay động.
———
Lại nói, ấn tượng của Trâu Đình với Lệ Khôn đúng là vô cùng tốt.
Người đàn ông này tuy không nhiệt tình cho lắm, nhưng chỉ cần đứng đó, đã hiện lên khí thế chính trực, đường hoàng, khiến người ta cảm thấy vô cùng an toàn. Hơn nữa còn vô cùng anh tuấn, thu hút.
Cô lấy được số Wechat của anh từ Lý Hâm Uyển, lập tức add friend. Lần đầu tiên, chờ đợi cả một ngày mà đối phương vẫn không hồi đáp. Vì thế ngay hôm nay cô lại nhắm thêm tin nhắn.
Thời điểm Lệ Khôn chấp nhận, cô hưng phấn đến hét chói tai.
Cha mẹ đang xem TV cũng phải giật mình, quay ra hỏi con gái làm sao vậy, Trâu Đình vui vẻ cầm điện thoại chậm rãi trở về phòng ngủ: “Không có gì ạ! Trúng vé số thôi!”
Bên này.
Lệ Khôn tắm rửa xong đi ra, đèn báo của di động cứ nhấp nháy không ngừng, anh vừa lau tóc vừa xem.
[Hello, em là Trâu Đình.]
[Anh đang nghỉ ngơi à? Đồ ăn cô anh làm hôm đó rất ngon.]
Tin nhắn cuối cùng được gửi tới từ khoảng mười phút trước:
[Thay em nói lời cảm ơn với cô nha.]
Ngón tay Lệ Khôn nhẹ ấn, trả lời đúng một chữ: [Được.]
Đối phương lập tức trả lời: [Oa, còn tưởng rằng anh ngủ rồi cơ!]
Lệ Khôn: [Không, vừa rồi có việc.]
Trâu Đình: [Kỳ nghỉ của anh có lâu không?]
Cô gái này liền một lúc gửi tới năm, sáu tin nhắn, đèn báo di động nhấp nháy không ngừng.
Lệ Khôn chỉ xem chứ không trả lời, tay vẫn tiếp tục lau tóc.
Tin nhắn cuối cùng: [Ngày mai chiếu phim Chiến Lang 2, em có hai vé xem suất chiếu đầu tiên, nhưng bị bạn thân cho leo cây rồi, hay là, anh đi cùng em?]
Cánh tay Lệ Khôn chợt ngừng lại, yên lặng hai giây, đem khăn lông vắt trên lưng ghế, dùng sức lắc lắc đầu làm văng ra những giọt nước trên tóc.
Từng giọt từng giọt rơi xuống, có một hai giọt đọng lại trên màn hình di động
———
Nghênh Thần chính thức trở về công ty đi làm, mấy nhân viên khác đối với cô đều vô cùng thân thiết, nhiệt tình.
Đường Kỳ Sâm cười nói: “Em hòa hợp tốt hơn tôi.”
Nghênh Thần cầm notebook, đang báo cáo công việc với anh, nghe xong mỉm cười: “Những mối quan hệ cơ bản như này cứ để cho binh tốt như chúng tôi giải quyết, sếp chỉ việc ra lệnh.”
Nụ cười của Đường Kỳ Sâm càng đậm, lẳng lặng nhìn cô, chiếc bút máy kẹp giữa hai ngón tay nhẹ nhàng đung đưa.
Nghênh Thần cũng không trốn, thẳng thắn nhìn anh, ánh mắt cô vô cùng đẹp, sáng trong, sạch sẽ.
Vài giây sau, Đường Kỳ Sâm rời mắt trước, bình tĩnh nói: “Bắt đầu báo cáo đi.”
Khi học đại học Nghênh Thần chọn chuyên ngành rất ít người quan tâm Thăm dò luyện kim, cũng tương tự như ngành Địa chất, suốt ngày nghiên cứu địa hình, chất đất, thành phần kim loại quý. Sau khi tốt nghiệp liền đến tập đoàn Kim Thăng công tác cho đến bây giờ, bốn năm qua biểu hiện vô cùng ưu tú, phụ trách bộ phận thu mua nguyên liệu đầu vào.
Nghênh Thần báo cáo công tác vô cùng rõ ràng, ngắn gọn lại đánh đúng trọng điểm, hai người nói chuyện chỉ trong vòng mười lăm phút liền kết thúc.
“Nghênh Thần.” Đường Kỳ Sâm gọi.
“Hử?” Tay Nghênh Thần đặt trên then cửa.
“Ngày mai là thứ bảy, có rảnh không?” Thấy cô do dự, Đường Kỳ Sâm thản nhiên cười: “Đừng căng thẳng, không có ý xấu.”
Nghênh Thần vui vẻ, không khí chớp mắt nhẹ nhàng.
“Sau khi được điều về đây vẫn luôn bận rộn, cũng không nghỉ ngơi được, haizz? Hạnh Thành quê em có nơi nào để vui chơi không?”
Nghênh Thần sáng tỏ, nghĩ lại cũng đúng, quê Đường Kỳ Sâm ở Thượng Hải, đến nơi này cũng xem như lẻ loi một mình.
Cô quan tâm, nói: “Ở phố đi bộ rất náo nhiệt, quanh đó còn có mấy khu trung tâm thương mại lớn, rất gần nhau, đỗ xe cũng tiện.”
Đường Kỳ Sâm gật gật đầu: “Cảm ơn.”
Nghênh Thần xoay then cửa, kéo ra, thanh âm phía sau lại vang lên.
Đường Kỳ Sâm: “Vậy em có nguyện ý làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi nửa ngày không?”
Ngữ khí, biểu tình, ánh mắt của anh đều vô cùng bình thản, sạch sẽ, như là cuộc đối thoại hết sức bình thường giữa bạn bè với nhau. Lúc này từ chối, ngược lại như đang làm ra vẻ.
Nghênh Thần rộng rãi, sảng khoái đáp ứng: “Được thôi.”
Thứ bảy.
Nghênh Thần đưa Đường Kỳ Sâm dạo qua hai phòng trưng bày nghệ thuật tương đối nổi tiếng, sau đó lại đi trung tâm thương mại. Hôm nay Đường Kỳ Sâm ăn mặc thoải mái, vai rộng chân dài, khí chất ôn hòa, đi trên đường, không ít người ngoái đầu nhìn theo.
Rõ ràng nói là đi xem một vòng, cuối cùng liền biến thành vào cửa hàng quần áo.
Nghênh Thần lúc này mới phát hiện, người đàn ông này đã mua cũng xuống tay rất hào phóng. Anh có vẻ như đặc biệt yêu thích thương hiệu Armani, hơn nữa không có thói quen thử quần áo, hợp mắt liền mua .
“Đi thôi.”
“Ơ, quần áo anh mua đâu?”
“Đợi lát nữa lấy xe cũng phải quay lại nơi này, xem phim xong lại qua đây lấy.”
Từ từ, Nghênh Thần nghi hoặc: “Xem phim?”
Đường Kỳ Sâm quơ quơ di động: “Đang có chương trình khuyến mãi, mua hai vé xem phim được tặng bắp rang.”
“……” Nghênh Thần còn chưa kịp hiểu gì, anh đã sải bước chân dài đi lên phía trước, không cho cô có cơ hội cự tuyệt.
Phim Chiến lang 2 đang vô cùng nổi tiếng, mọi người đều chờ xem phim này.
Đường Kỳ Sâm đi lấy vé trở về, đem bắp rang đưa cho cô.
Nghênh Thần cười cười, “Anh còn tính toán rất tỉ mỉ, một chút cũng không chịu thiệt.”
Đường Kỳ Sâm nửa thật nửa giả, cũng cười, “Ai nói không bị thiệt? Tốn rất nhiều công sức, lỗ sạch vốn.”
Trong lời nói như có ý thăm dò, Nghênh Thần vừa muốn mở miệng, âm thanh bên cạnh chợt vang lên
“Anh có ăn bắp rang không? Uống Coca hay là Sprite? Vậy hay là uống nước có được không?”
Trâu Đình nhiệt tình, thanh âm vang vọng.
Đầu tiên Nghênh Thần là bị thanh âm này hấp dẫn, giọng nói giòn tan, khiến người khác phải chú ý. Nhưng khi cô quay đầu lại, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.
Người đàn ông bên cạnh Trâu Đình, anh mặc áo thun đen quần jean, đứng đó biểu tình lạnh nhạt.
Nhận thấy được ánh mắt, Lệ Khôn theo bản năng quay đầu nhìn lại, đối diện nhìn nhau, rõ ràng cũng vô cùng sửng sốt.
Trên tay Nghênh Thần cầm Coca và bắp rang, váy trắng phiêu dật, rất nhanh, cô như hiểu ra điều gì, ánh mắt chuyển qua trên người Trâu Đình.
Xem xét, phán đoán, sau đó khinh thường, lạnh lùng.
Dù cho Trâu Đình có vô tâm, cũng vẫn phát hiện được địch ý trong mắt đối phương. Cô ngửa đầu nhìn Lệ Khôn, lại nhìn nhìn Nghênh Thần.
Lúc này, Đường Kỳ Sâm từ toilet trở lại, đi đến bên cạnh Nghênh Thần dừng lại, ôn tồn nói: “Qua bên kia ngồi chờ đi, còn hơn mười phút nữa.”
Sau đó lịch thiệp giúp cô cầm đồ vật.
Khi anh ngẩng đầu, ánh mắt vừa lúc giao nhau với Lệ Khôn.
Lại nhìn Nghênh Thần, đứng bất động ở kia, bầu không khí vô cùng cổ quái.
Trâu Đình cào cào lên cánh tay Lệ Khôn, “Anh muốn ăn bắp rang? Vậy để em đi mua là được?”
Lệ Khôn mở miệng, gật đầu: “Để tôi đi.”
“Đi cùng nhau đi!” Cô nhảy nhót như cánh bướm, chân đi giày cao gót nhẹ nhàng bước, đung đưa lay động.
Nghênh Thần cảm thấy chính mình không thể tiếp tục nán lại được nữa, bèn nói: “Đi thôi.”
Tâm tư Đường Kỳ Sâm tinh tế, lập tức nhận ra tâm trạng Nghênh Thần kém đi, khiến anh theo bản năng mà ngoái ra sau xem lại một lần.
Mới phát hiện, người đàn ông phía sau kia, cũng đang quay đầu lại nhìn anh chằm chằm.
Đường Kỳ Sâm thân thiện gật đầu.
Lệ Khôn hừ lạnh thoáng nhìn, quay đầu lại.
Vào phòng phim số 4, Nghênh Thần tìm được vị trí ngồi, Đường Kỳ Sâm nói: “Đã lâu lắm rồi không đi đến rạp chiếu phim.”
Nghênh Thần không mấy hứng thú “ừ”một tiếng, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi.
Đường Kỳ Sâm: “Tìm gì vậy?”
Nghênh Thần cười cười, “Không có gì.”
Vừa mới nói xong, liền thấy bóng hình quen thuộc ở lối vào.
Lệ Khôn đi đằng trước, theo sau là Trâu Đình mặt mày đang hớn hở nói chuyện với anh.
“Hàng thứ 6 ghế số 3, anh ngồi ở ghế số 4, a, chính là chỗ này.” Trâu Đình chỉ chỉ, phương hướng lại ngay ở phía Nghênh Thần.
Bước chân Lệ Khôn chậm lại, Trâu Đình tìm được chỗ ngồi, nhìn xung quanh một chút mới phát hiện, chỗ ngồi của Nghênh Thần và bọn họ liền sát nhau.
Nghênh Thần khoanh tay trước ngực, ung dung dựa vào đằng sau, anh mắt lặng im khiêu khích.
Trâu Đình dường như cảm nhận được cái gì, bản năng định ngồi vào chiếc ghế ngay cạnh Nghênh Thần.
“Cô ngồi sang bên cạnh.” Lệ Khôn đằng sau đột nhiên mở miệng, sau đó một bước tiến tới, ngồi xuống, thong dong trấn định.
“Ah.” Trâu Đình cảm thấy vô cùng bất mãn, nhưng cũng khó nói được điều gì.
Khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau một nắm tay.
Nghênh Thần cố ý, đem bắp rang cùng Coca bá chiếm cả hai bên tay vịn. Sau đó đôi tay thản nhiên dang ra, cũng đặt ở bên trên.
Động tác này, khiến khuỷu tay cô “vô tình” cọ vào Lệ Khôn.
Nghênh Thần mặt không đổi sắc, bộ dáng ngươi có thể làm gì được ta.
Dường như đang phân cao thấp, Lệ Khôn cũng không chủ động né tránh, bộ dáng ngươi thích làm gì thì làm.
Bộ phim bắt đầu, ánh sáng chuyển động từ phim hắt lên mặt hai người.
Mọi người bắt đầu nhập tâm vào cốt truyện, mỗi khi đến cảnh mạo hiểm người xem lại hô vang từng trận.
Nghênh Thần đột nhiên nói: “Kiểu đàn ông này, có thể đánh nhau, có thể gánh vác, có đầu óc, quan trọng nhất là một lòng thủy chung với người yêu.”
Đường Kỳ Sâm không rõ lý do, nghiêng đầu sang.
Lệ Khôn lạnh giọng cười, tự một mình “thảo luận” cốt truyện: “Đối với người con gái của mình tất nhiên sẽ chung thủy, còn những người râu ria khác không đáng.”
Nghênh Thần: “Khẩu thị tâm phi.”
Lệ Khôn: “Tự mình đa tình.”
Sắc mặt Nghênh Thần lạnh xuống, tháo kính 3D xuống, đứng dậy.
Đường Kỳ Sâm ngửa đầu, “Có chuyện gì vậy?”
Nghênh Thần không đáp, hướng Lệ Khôn ngồi bên cạnh nói: “Làm phiền một chút, cho tôi qua.”
Cũng không biết Lệ Khôn bị chạm nhầm vào dây thần kinh nào, tâm tình vô cùng khó chịu, không hề nhúc nhích.
Nghênh Thần thấy anh cố ý, lười đôi co vô nghĩa, anh bất nhân tôi bất nghĩa, trực tiếp nâng chân lên dẫm xuống.
Hôm nay cô đi giày cao gót, lại dồn hết sức lực, một đạp này có thể nói là không hề nhẹ.
Cảm giác đau đớn từ bàn chân lập tức truyền đến, Lệ Khôn trầm mặc cắn răng: Cô gái này…bản lĩnh, thực sự có bản lĩnh!
Nghênh Thần cũng chẳng vừa, cố tình giữ nguyên tư thế đó ba giây, còn không quên nghiến vài cái.
Nội tâm Lệ Khôn rít gào.
Nghênh Thần đắc ý thoải mái, vừa định thu chân, Lệ Khôn đột nhiên rụt chân lại, sau đó cong đầu gối. Anh phán đoán đúng vị trí của Nghênh Thần, khiến thân hình cô lảo đảo lay động.
Nghênh Thần bị vướng, cả người lảo đảo, ngã nhào về phía lòng ngực Lệ Khôn.
Da thịt gần kề, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, quá gần gũi, nhịp tim cùng hơi thở dồn dập.
Ỷ vào việc đang ở trong bóng tối, khóe miệng Lệ Khôn hơi cong, cứ thế làm xằng làm bậy.
Nghênh Thần trấn định lại rất nhanh, không hề hoảng loạn.
Cô cũng không vội đứng dậy, bàn tay chống ở khuôn ngực rắn chắc của anh, ngón tay như có như không nhẹ gãi.
Lệ Khôn cứng đờ người.
Nghênh Thần mỉm cười, tay dịch xuống, hướng về phía bên phải, đặt ở trên phần eo sườn mẫn cảm của đàn ông.
Lệ Khôn hiển nhiên không lường trước được tình huống này, sắc mặt anh hơi phát ngốc.
Sau đó, Nghênh Thần với được làn da trên eo anh —— hung hăng véo một cái.
“Ai! Đau!” Trong lòng Lệ Khôn kêu rên, nhưng lại không dám thốt ra tiếng, chỉ có thể nín nhịn.
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, từ khi vấp ngã đến khi đứng dậy, cùng lắm chỉ vài giây đồng hồ.
Đường Kỳ Sâm nhíu mày đi tới, cúi xuống ôn nhu hỏi Nghênh Thần: “Có làm sao không?”
Trâu Đình quan tâm hỏi Lệ Khôn: “A? Có chuyện gì vậy?”
“Không sao hết.”
“Không có việc gì.”
Hai người đồng thanh lên tiếng, thái độ thờ ơ dửng dưng như không, trợn mắt nói dối.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Trâu Đình đã bắt đầu có ác cảm với Nghênh Thần.
“Đi đứng kiểu gì vậy, đi đường phải cẩn thận một chút chứ.” Cô nhỏ giọng nói thầm, nhưng vẫn bị Nghênh Thần nghe được.
Đường Kỳ Sâm hơi nhíu mày, lên tiếng: “Xin lỗi.” Sau đó theo bản năng chắn trước người Nghênh Thần.
“Anh trở về ghế ngồi xem phim đi.” Nghênh Thần nhẹ giọng, “Tôi đi toilet.”
Lệ Khôn mắt nhìn thẳng, mãi đến lúc Nghênh Thần đi rồi, mới quay đầu nhìn về phía cô.
Nghênh Thần bước đi uyển chuyển, tay nhẹ nhàng hờ hững để sau lưng. Như đã biết chắc chắn người nào đó sẽ chú ý, tay phải không chút khách khí dựng lên ngón giữa ——
Hướng về phía Lệ Khôn.
———
Xem xong phim, Đường Kỳ Sâm lái xe đưa cô về nhà.
Nghênh Thần trầm mặc khác thường, ghé vào bên cạnh cửa sổ, để gió thổi vào mặt.
“Phim không hay à?” Đường Kỳ Sâm cười hỏi.
“Hmh?” Nghênh Thần như giật mình từ trong mộng bước ra, “Cũng khá hay.”
“Nhìn em không mấy hứng thú như vậy, còn tưởng rằng không thích.”
Nghênh Thần không tiếp lời.
Đường Kỳ Sâm liếc nhìn cô vài lần, cuối cùng im lặng.
Đột nhiên, Nghênh Thần nói: “Tôi không về nhà nữa.”
Đường Kỳ Sâm: “Hửm?”
Nghênh Thần thay đổi địa điểm, đi tới khu chung cư quốc tế Tân Giang.
Lúc cô gõ cửa, Mạnh Trạch đang cởi trần chuẩn bị đi tắm, nhìn thấy người: “Ôi mẹ ơi!”
Ánh mắt Nghênh Thần quang minh chính đại nhìn anh một lượt từ đầu đến chân, nhàn nhạt đáp: “Khỏi phải che, em đã từng nhìn thấy dáng người tốt hơn anh nhiều.”
Mạnh Trạch ngầm hiểu, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng: “Em nói thế là không đúng rồi, anh cũng đâu có kém, luyện tập nửa năm trời đấy.”
Nghênh Thần cắt ngang, đi thẳng vào vấn đề: “Có phải Lệ Khôn có bạn gái rồi không?”
“A?!” Mạnh Trạch ngây người, mãi mới phản ứng lại, “Em biết rồi sao?”
Sắc mặt Nghênh Thần trầm xuống.
“Cũng không phải là bạn gái, là người được giới thiệu làm quen, hôm qua anh cũng mới biết, mạng lưới tình báo của em thật là hùng hậu.” Mạnh Trạch kinh ngạc.
“Hôm qua anh đã biết rồi, tại sao không nói cho em!!” Nghênh Thần đột nhiên lớn tiếng, bực bội giơ túi xách lên đánh Mạnh Trạch tới tấp: “Anh có phải người một nhà không vậy, đúng là đồng đội như heo!”
“Ai ui ai ui!” Mạnh Trạch vừa kêu đau vừa trốn, “Thần nhi em đừng kích động. Anh nói cho em biết này, Khôn không hề muốn như thế, chỉ là để ứng phó thôi.”
“Sao anh biết anh ta chỉ ứng phó! Bọn họ đã cùng nhau đi xem phim rồi kia kìa!” Nghênh Thần tức giận, hai tay bóp chặt cổ Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch cao, cô phải kiễng chân, giống như đang bóp cổ một con vịt vậy.
“Em, em đừng, đừng, ai, anh không phải là Lệ Khôn!” Anh ta cố sức nhắc nhở.
Nghênh Thần sửng sốt, buông hai tay ra.
Mạnh Trạch khụ khụ hai tiếng: “Em, em yên tâm đi, anh vừa xem Wechat của Lệ ca, anh ấy không cùng cô gái kia qua đêm, đã về phòng —— chỉ là để ứng phó cho qua thôi, không có tình cảm gì hết.”
Móng tay Nghênh Thần cắm vào lòng bàn tay, vẫn không cam lòng mà đạp một cái vào mông anh ta, hét to: “Vớ vẩn! Ứng phó cũng không được!”
Trút giận đủ rồi, Nghênh Thần thở phì phò ra lệnh: “Anh, hiện tại, lập tức, đi điều tra rõ cô gái kia cho em!”
“……”
Hiện tại Mạnh Trạch không còn tâm tư nào mà nghĩ về vấn đề khác, chỉ cảm thấy vừa mới bị đạp một cái, mông …… Đau quá.