Đọc truyện Full

Chương 34: Nhân Duyên Kết 5-2

Tạ Cát Tường ngồi thẳng người, đang chuẩn bị nghe.
Lại nghe giọng nói Triệu Thụy mang theo ý cười nồng đậm vang lên: “Aiz, đã thật lâu ta không được ăn bánh đậu phộng xốp ta thích nhất rồi.”
Tạ Cát Tường: “……”
Triệu Thụy tiếp tục nói: “Bánh đậu phộng thanh mai trúc mã Cát Tường tiểu thư làm ra, lớp da xốp bên ngoài đã có hai mươi tầng, mỗi một tầng đều bọc nhẹ một lớp bơ lạc, lúc lấy ra khỏi lò còn rải thêm một tầng vụn hạnh nhân, miệng vừa cắn xuống đều là hương thơm.”
“Có chút thèm.” Triệu Thụy dùng giọng nói lạnh nhạt của hắn nói như thế.
Tạ Cát Tường: “……”
Sớm biết, vừa rồi không cho hắn ăn sáng, chờ hắn nói ra hết lời, mới cho hắn ăn không tốt hơn sao?
Học hoài không thông, lần nào cũng bị hắn lừa gạt, sao vẫn học không thông?
Triệu Thụy chỉ chọc nàng chơi thôi, không phải thật sự muốn nàng cực nhọc làm bánh đậu phộng xốp cho hắn ăn.
Thấy Tạ Cát Tường trừng hắn, lập tức vẫy tay về phía Triệu Hòa Trạch, để hắn mang bánh đậu xanh sáng nay hạ nhân làm lên đây.
Tạ Cát Tường nhìn bánh đậu xanh mát lạnh, sắc mặt hơi đẹp hơn một ít.
Triệu Thụy đẩy đẩy cái đĩa sứ trắng đến trước mặt nàng, sau đó hắng hắng giọng, mở miệng: “Nam nhân Trì Tiểu Hà đang tìm, hẳn là họ Cố, tên là Đông, liên quan duy nhất giữa hắn và Trì Tiểu Hà, chính là ba năm trước đây hai người từng cùng nhau ăn trộm, bị bắt nhốt vào tù mấy ngày.”
Lượng người đã từng bị nhốt vào ngục, Nghi Loan Tư đều có ghi chép lại.
Sau khi thân phận Trì Tiểu Hà được xác định, thân phận Cố Đông cũng được khắc họa rõ nét hơn.
Tạ Cát Tường hơi hơi nhíu mày: “Trì Tiểu Hà không chỉ biết mở khóa, thậm chí còn từng trộm cắp, lưu lại một vụ án cũ, một nữ nhân như vậy, Chúc gia sao có thể nạp về làm thiếp?”
Triệu Thụy nói: “Đây còn phải xem bản lĩnh của kẻ buôn người.”
Tạ Cát Tường nghe Triệu Thụy nói, không khỏi có chút bất đắc dĩ: “Người bị tình nghi của vụ án mạng lúc trước rất rõ ràng, thuận theo manh mối là có thể điều tra ra, còn vụ này…!Ngay cả người chết là chết ngoài ý muốn hay là bị hại cũng chưa biết rõ, ngoại trừ những việc ở Chúc gia, lại không có manh mối khác.”
Triệu Thụy thấy Tạ Cát Tường vẫn rất để bụng, vừa ăn bánh đậu xanh vừa lải nhải, không khỏi nhớ tới phụ thân của Tạ Cát Tường, Tạ Uyên Đình.

Năm đó lúc còn sống, mỗi khi có đại án, Tạ bá phụ luôn suy nghĩ mãi như thế, không phá án không bỏ qua.
Triệu Thụy nhìn Tạ Cát Tường hơi hơi nhíu mày, thanh âm càng thêm trầm thấp: “Cát Tường đừng vội, nghe ta nói hết đã.”
Tạ Cát Tường cắn một miếng bánh đậu xanh: “Được, huynh nói đi.”
Triệu Thụy chỉ chỉ bức họa Cố Đông nói: “Người này xuất thân và tuổi tác rất khớp với người Trì Tiểu Hà muốn tìm, nhưng quan hệ giữa hai người này, khả năng có chút không hợp với suy đoán ban đầu của chúng ta.”
“Lần ấy cả hai bị bắt vào ngục, Cố Đông đẩy toàn bộ tội ăn cắp lên người Trì Tiểu Hà mới phạm tội lần đầu, thế cho nên Cố Đông bị nhốt mười lăm ngày đã được thả ra, còn Trì Tiểu Hà phải bị nhốt ước chừng một tháng, căn cứ lời kể bạn tù lúc ấy của Trì Tiểu Hà, Trì Tiểu Hà cả ngày mắng Cố Đông, nói hắn không chỉ lừa nàng, hại nàng, còn vu oan nàng.”
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, không ngờ Trì Tiểu Hà tìm kiếm Cố Đông, cư nhiên không phải bởi vì mấy chuyện tình yêu linh tinh, chẳng lẽ bởi vì hận hắn?
“Cố Đông này, hiện tại ở nơi nào?” Tạ Cát Tường hỏi.
Triệu Thụy nói: “Cố Đông vốn chính là một tên côn đồ ở huyện Phụng Thiên, từ nhỏ đánh nhau ẩu đả không chuyện ác nào không làm, Trì Tiểu Hà mười mấy tuổi đã rời nhà, rất có thể chính là bị Cố Đông lừa cùng hắn đi trộm cắp, thành lưu manh ngoài đường.

Sau đó bị nhốt vào tù, Cố Đông vứt bỏ Trì Tiểu Hà rời đi, nhưng mấy tên lưu manh quen biết đều nói, sau khi Trì Tiểu Hà ra tù đã tìm Cố Đông rất lâu, tựa hồ như muốn trả thù, nhưng Cố Đông đã sớm không thấy bóng người, không biết chạy tới nơi nào.”
“Quan hệ của Cố Đông và Trì Tiểu Hà, thật đúng là không dễ phán đoán,” Tạ Cát Tường nói, “Manh mối này, vẫn nên lưu ý một chút.”
Triệu Thụy nói: “Tất nhiên phải lưu ý rồi, nếu Trì Tiểu Hà có oán hận rất lớn với Cố Đông, như vậy nếu Cố Đông biết Trì Tiểu Hà vẫn luôn tìm kiếm hắn, muội nói hắn sẽ làm gì?”
Người như Cố Đông, tất nhiên sẽ không sợ một nữ nhân, nhưng nếu nữ nhân này dây dưa không dứt, bao nhiêu năm rồi vẫn tâm tâm niệm niệm muốn tìm hắn, vậy khó mà nói.
“Phùng gia có tìm được Cố Đông không? Rồi có nói tin tức Cố Đông cho Trì Tiểu Hà biết chưa?”
Triệu Thụy nói: “Phùng gia không tra được hồ sơ Nghi Loan Tư, Trì Tiểu Hà lại chưa từng cho Phùng gia tên thật của Cố Đông, bởi vậy Phùng gia không có khả năng tìm được người nhanh như vậy, nhưng mà……!người làm công việc loại này, đều có chút thủ đoạn, bọn họ tìm không được người, nhưng sẽ nói dối khách hàng bọn họ có manh mối.”
Như vậy, khách hàng chưa từ bỏ ý định sẽ tiếp tục không ngừng đưa tiền tới cửa.
Nói như thế, án này tựa hồ lại rõ ràng hơn một ít.
Cái chết của Trì Tiểu Hà, hoặc có liên quan đến Chúc gia, hoặc có liên quan tới Cố Đông, tóm lại chạy không thoát được hai điều này.

Khi manh mối rõ ràng, Tạ Cát Tường lập tức ngồi không yên.
Nàng để giáo úy đi tìm người môi giới giới thiệu Trì Tiểu Hà nhập Chúc phủ trước, chuẩn bị sau khi hỏi người môi giới rõ ràng xong, lại đến Chúc gia điều tra.
Đúng lúc này, Bạch Đồ tới.
Bạch Đồ cũng bận rộn cả một đêm, mới mang đến một tin tức mới: “Hôm qua đại nhân sai hạ quan bám sát điều tra Chúc gia, nhưng Chúc gia thật sự quá mức khiêm tốn, chỉ có thể tìm được một ít người hàng năm qua lại hẻm Vũ Hoa làm công nhật tới dò hỏi.”
Tạ Cát Tường để hắn ngồi xuống uống một ngụm trà, giải khát lại nói.
Bạch Đồ thần thần bí bí nói: “Các ngươi đoán xem, chủ mẫu nhà bọn họ chết như thế nào?”
Ngay từ đầu Tạ Cát Tường còn cho rằng hắn nói đến Liễu phu nhân, sau đó mới ý thức được, hắn nói chủ mẫu là phu nhân Hách thị của Chúc Phượng Nghi.
“Chính là Hách phu nhân? Nàng chết như thế nào?”
Trước đó Tô Thần đã nói, trong hồ sơ Nghi Loan Tư có ghi lại Hách phu nhân qua đời do bệnh đột phát, chỉ một đêm người liền không còn, hiện tại thấy biểu tình của Bạch Đồ, hiển nhiên không phải như vậy.
Bạch Đồ vuốt vuốt chòm râu rậm rạp của mình, vẻ mặt bát quái: “Chúc gia vì sao lại sống khiêm tốn khép mình như vậy, đều bởi vì Hách phu nhân này, nghe nói a……!Nàng mười lăm tuổi gả vào Chúc gia, sau đó liền mang thai thiếu gia Chúc Cẩm Trình, bên này nàng vừa mới mang thai, bên kia bà bà liền qua đời, bởi vậy Hách phu nhân ở cữ xong lập tức bắt đầu giữ đạo hiếu.”
Bạch Đồ ý vị thâm trường: “Tuổi còn trẻ đã phải giữ đạo hiếu, cuộc sống này chỉ sợ không quá dễ dàng.”
Tạ Cát Tường nghe không hiểu, nhưng Triệu Thụy lại ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn thoáng qua Bạch Đồ.
Bạch Đồ run run một chút, hắn nghĩ nghĩ, thay đổi cách nói: “Chúc gia giữ kín như bưng, chính là do đương gia phu nhân kỳ thật là một nữ tử không giữ phụ đạo, trong ba năm Chúc Phượng Nghi giữ đạo hiếu, nghe nói nàng ở bên ngoài có một tình nhân, cũng thường xuyên qua lại với người này đến mười mấy năm.”
Đối với cách nói này, Tạ Cát Tường có chút không tin.
Nàng nhíu mày nói: “Bạch đại nhân, tin tức này hỏi thăm được từ đâu?”
Bạch Đồ không ngờ Tạ Cát Tường lại sinh ra hoài nghi với tin tức hắn tìm được, tuy nói trong lòng có chút bất mãn, nhưng vẫn nói: “Là một người đã từng làm công nhật ở Chúc gia cung cấp, ba năm trước đây đúng lúc hắn vào Chúc gia, trải qua chuyện Hách phu nhân bệnh đột ngột qua đời, nghe được bọn hạ nhân nghị luận, mới biết được việc này.”
Tạ Cát Tường lắc lắc đầu, nàng nói thẳng: “Phải chăng Bạch đại nhân chưa từng sống trong đại viện của cao môn vọng tộc?”
Lúc này đây, đổi thành Bạch Đồ ngây người.

Tháng trước ở vụ án của Lâm Phúc, tất cả mọi người bao gồm Triệu Thụy tựa hồ đều hợp tác rất vui vẻ, sau đó Hình Cửu Niên trao đổi với Bạch Đồ, đều nói tiểu Tạ thôi quan tuổi còn trẻ mà tâm tư nhanh nhẹn, kinh nghiệm tuy chưa phong phú, nhưng rất có thiên phú trong việc sắp xếp manh mối vụ án.
Nếu không phải nàng tâm tư tỉ mỉ, cuối cùng cũng không thể tra ra chứng cứ vô cùng xác thực, đến mức Hà Tử Minh suy sụp nhận tội ngay tại chỗ.
Nhưng lúc này đây, Tạ Thôi quan tựa hồ rất dễ nói chuyện, lại ngoài ý muốn biểu lộ bất mãn, dò hỏi hắn nơi cung cấp manh mối.
Không, đây cũng không phải bất mãn, nàng cơ hồ như muốn nói, manh mối hắn tìm là sai lầm.
Trong lòng Bạch Đồ bất mãn, lập tức biến thành không vui, biểu tình bát quái trên mặt hắn cũng thu về, có vẻ có chút nghiêm túc.
“Sao đây, xuất thân không tốt không thể làm Lục văn?”
Một Lục văn giỏi, hoặc là nói Bách Hiểu Sinh mang danh Lục văn, đều là quanh năm đi khắp hang cùng ngõ hẻm, dựa ký ức cùng nhân mạch tích lũy manh mối, đến mức trở thành Bách Hiểu Sinh không gì không biết.
Từ khi hắn trở thành Đại Lý Tự nhất đẳng Lục văn, đây là lần đầu tiên có người nghi ngờ manh mối hắn thu thập được.
Thân là Bách Hiểu Sinh tôn nghiêm, khiến hắn biểu lộ thẳng bất mãn ra ngoài.
Triệu Thụy nhìn Bạch Đồ thu hồi biểu tình cà lơ phất phơ, lại nhìn nhìn Tạ Cát Tường vẻ mặt nghiêm túc, không nói gì.
Tạ Cát Tường phản bác Bạch Đồ, khẳng định có lý do, chỉ cần nàng có thể nói phục Bạch Đồ, Bạch Đồ sẽ không tức giận.
Quả nhiên, Tạ Cát Tường trầm giọng mở miệng: “Bạch đại nhân, không phải ta cố ý khó dễ ngài, cũng không phải ta không tín nhiệm ngài, chỉ là chuyện trong đại viện cao môn vọng tộc rất phức tạp, chuyện ngài vừa nói có tình nhân bên ngoài linh tinh gì đó, đại đa số thời điểm đều không thể xuất hiện.”
“Nhờ vào phúc Nghị Hoàng Hậu của Cao Tổ hoàng đế, hiện nay phụ nhân Đại Tề có thể thi cử làm quan, cũng có thể buôn bán hoặc làm nghề y, trở thành nhân tài ở các ngành các nghề, tỷ như ta, cũng có thể từ bình dân trở thành thôi quan, làm chuyện mình thích.”
“Nhưng đây chung quy vẫn còn là số ít người, đại đa số nữ tử, vẫn bị vây hãm trong thân phận, cả đời chỉ có thể giúp chồng dạy con, một số gia đình chú ý quy củ thể thống, đều vô cùng chú trọng thể diện.

Chúc gia kinh doanh bút mực, người đọc sách coi trọng nhất là danh tiếng, nhà bọn họ không có khả năng sẽ xảy ra chuyện như đương gia phu nhân yêu đương vụng trộm, thậm chí còn lén lút qua lại mười mấy năm.”
“Hơn nữa, nếu Bạch đại nhân từng thấy hậu viện của các thương nhân phú hộ này có bộ dáng gì, sẽ biết các nàng căn bản không có cơ hội tiếp xúc lung tung, ngoại nam thường ngày gặp nhiều nhất, ngoại trừ quản gia gã sai vặt nhà mình, bất quá cũng chỉ trông thấy ông chủ các cửa hàng trang sức, y phục hoặc thầy dạy cho hài tử trong nhà, còn lại thì không cần phải bàn.”
“Nếu nói người Hách phu nhân yêu đương vụng trộm là quản gia hay gã sai vặt tại hậu viện Chúc gia, còn có chút căn cứ, ngoại nam thì có vẻ nói hơi sai.”
Đương nhiên, mỗi nhà đều khác nhau, nhà nào có quy củ của nhà đó.
Nhưng hôm qua Tạ Cát Tường đúng lúc đi cùng Triệu Thụy đến Chúc gia, cũng đến phòng khách ở thiên viện, tại Chúc gia, thiên viện gặp khách được xây biệt lập với hậu viện, phải băng qua cửa Nguyệt Môn đóng chặt mới có thể qua lại, có thể thấy Chúc gia rất chú ý quy củ thể thống.
Cho nên, lời đồn như đương gia phu nhân yêu đương vụng trộm, căn bản đã không có khả năng phát sinh.

Giọng nói Tạ Cát Tường trong trẻo, biểu tình tự nhiên, một chút cũng nhìn không ra cảm xúc trong lòng, nàng chỉ đang trình bày sự thật.
Bạch Đồ nghe đến đó, tức giận trong lòng đã tiêu tan, nhưng hắn vẫn cau mày: “Nhưng người làm công nhật kia không cần phải gạt ta, hắn vốn là người ngoài, việc này không có bất luận quan hệ lợi ích nào với hắn, hắn cũng chỉ nói cho ta biết việc tư mật hắn nghe được mà thôi.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu rõ, sau đó mới nói: “Gia đình như Chúc gia, nha hoàn, gã sai vặt, bà tử, người làm công từ trên xuống dưới không có 50 cũng có một trăm, nhiều người như vậy nhất định không dễ quản lý, đương gia phu nhân nhất định phải lập quy củ nghiêm khắc, mới có thể trị gia.

Nhưng vì nghiêm khắc, khẳng định có người sinh ra bất mãn, Bạch đại nhân cũng nói người làm công nhật làm việc ở Chúc gia đúng lúc Hách phu nhân chết, vậy rất có khả năng, hắn vừa lúc nghe được mấy hạ nhân bất mãn với Hách phu nhân, thừa dịp Hách phu nhân chết mới dám khua môi múa mép.”
Đối với những chuyện trong cao môn vọng tộc, Tạ Cát Tường từ nhỏ đi theo mẫu thân nhìn đến lớn, hiểu rất rõ.
Không chỉ tiểu thư sinh hoạt tại hậu viện như nàng, mà đại thiếu gia vẫn luôn sống ở ngoại viện như Triệu Thụy, cũng biết những việc xảy ra trong đó.
Tạ Cát Tường nói tới đây, lời cũng đã nói xong.
Lúc này Triệu Thụy mới mở miệng: “Bạch đại nhân vất vả cả đêm, lời này của Tạ thôi quan, xác thật cũng có thể giải thích.”
Bạch Đồ không còn lời gì để nói.
Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Triệu Thụy, cuối cùng tự giễu cười cười: “Xuất thân không đủ, phân tích manh mối cũng sẽ có khác biệt, là do ta nóng lòng.”
Lúc này Tạ Cát Tường mới ý thức được, vừa rồi mình suy đoán vụ án, tựa hồ……!không ổn thỏa lắm.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, lại nhìn thấy hắn gật gật đầu khẳng định với mình.
Hắn không cho rằng mình làm sai.
Nhưng Tạ Cát Tường vẫn nhìn về phía Bạch Đồ, nghiêm túc nói: “Bạch đại nhân, ta chỉ phán đoán manh mối dựa vào kinh nghiệm ta có, cũng không cố ý nhằm vào ngài, Cao Đào Tư nhân lực dồi dào, đối với manh mối này cũng có thể tỉ mỉ điều tra, nói không chừng thật sự có một phần khả năng, xác thật như lời người làm công nói.”
“Nếu là như thế, ta nhất định xin lỗi Bạch đại nhân, đêm qua Bạch đại nhân vất vả cả đêm, ta cũng rất kính nể, manh mối này cũng rất quan trọng.”
Sắc mặt Bạch Đồ lúc này mới đẹp hơn một ít.
Hắn hơi há mồm, muốn rộng lượng nói một câu, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng giáo úy: “Đại nhân, kẻ buôn người tới rồi.”
Kẻ buôn người này tới thật đúng lúc.
Không biết sao Triệu Thụy lại nhẹ nhàng thở ra: “Vào đi.”.


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full