Ngay từ đầu khi phá án, bọn họ đều chú ý đến các manh mối giết người liên quan.
Nói cách khác, điểm chú ý cơ hồ đều xoay quanh người chết và người bị tình nghi.
Cho dù là Nghi Loan Tư kinh nghiệm phong phú đa phần cũng như thế.
Triệu Thụy xuất thân Nghi Loan Tư, hiện tại tuy đi Cao Đào Tư, nhưng phương thức phá án vẫn luôn kế tục tiếp theo, chưa có bao nhiêu thay đổi.
Tạ Cát Tường thì khác, nàng do chính tay Tạ Uyên Đình dạy dỗ ra.
Nếu muốn phá một vụ án, nếu muốn tập nã hung thủ về quy án, Tạ Uyên đình càng thích kết nối các manh mối tương quan, sau đó suy luận từng cái một.
Các manh mối có sẵn đều chỉ về một hướng, chính là kết quả chính xác.
Dưới tình hình manh mối có hạn, Tạ Uyên Đình nhìn thấy chính là đặc thù của thi thể, hắn luôn mãi điều tra, cuối cùng phát hiện chân tướng.
Nhưng chân tướng này lại không thể nói thành lời.
Thời gian cực nhanh, thấm thoát trôi qua, đông đi xuân tới, thời gian hai năm trôi qua, rất nhiều manh mối rõ ràng năm đó, đã nhuộm màu thời gian chìm sâu xuống dưới.
Khi manh mối dần dần giảm bớt, bọn họ càng cần phải kiên nhẫn, lần lượt tìm kiếm những chân tướng đã từng bị che giấu, xuyên qua từng sợi chỉ mỏng manh, tìm kiếm con đường chân chính.
Tạ Uyên Đình để lại cho Tạ Cát tường, chính là từng đầu chỉ kia.
Quyển Vinh Khánh Hoa du ký nhìn không thu hút lắm, ghi chép lại bất quá chỉ là những việc nhỏ ăn ăn uống uống, nhưng nếu cẩn thận đọc, tập hợp những chỗ đặc thù lại với nhau, manh mối vốn có sẽ càng thêm rõ ràng.
Tạ Uyên Đình chính là muốn nói với nữ nhi, loại thuốc các thư sinh trúng sau khi chết năm đó, có lẽ chính là loại thuốc Tạ Cát Tường suy đoán.
Triệu chứng sau khi người dùng ngưng sử dụng nó, đều được liệt kê ra rõ ràng trong mớ tin đồn vụn vặt thú vị.
Từ loại thuốc này, có lẽ bọn họ có thể tìm hiểu được nguồn gốc, tìm ra Điền Chính Chân, Thu Không Mật* năm đó rốt cuộc đã đi qua nơi nào, đã tiếp xúc dạng người nào, thậm chí đã bị người nào giết chết.
*tên 2 thư sinh đã chết trong bản án cũ của Tạ Uyên Đình
Bản án cũ đã qua, rốt cuộc rõ ràng lên.
Giờ phút này Tạ Cát Tường chỉ cảm thấy tim đập như trống dồn, trong tai nàng chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập vang, thình thịch, thình thịch, khiến người không thể nào tập trung tinh thần, cũng làm người không cách nào bình tĩnh được.
Thậm chí khi Triệu Thụy nói chữ “Có” kia, nàng đều không nghe được vào tai, chỉ mở to đôi mắt ngập nước, mờ mịt nhìn Triệu Thụy.
Triệu Thụy duỗi tay, nhẹ nhàng búng trán nàng một chút.
“Đừng vội,” Triệu Thụy nói, “Đừng vội, muội bình tĩnh lại, chúng ta mới có thể tìm được chân tướng.”
Tạ Cát Tường che cái trán đau đớn, nhấp nhấp môi, rốt cuộc cười.
“Được.”
“Ta mới vừa nói với muội, Nghi Loan Tư đã từng ghi chép vài loại thuốc,” Triệu Thụy nói, “Có thể khiến người không thể dứt bỏ, không ăn sẽ khó chịu, kỳ thật không tính nhiều, ước chừng chỉ có năm loại.”
Triệu Thụy dừng một chút, thanh âm trầm thấp: “Trong đó có ba loại, bởi vì ảnh hưởng ở tiền triều rất lớn, đã bị cấm bán, không có khả năng mua được ở chợ và hiệu thuốc, chợ đen có hay không thì không biết, nhưng bệnh trạng gây ra không giống mấy vụ án đã xảy ra cho lắm.”
“Cho nên có thể loại trừ ba loại thuốc này, còn lại hai loại, một loại tên là huyễn tán, ăn vào sẽ làm người phát mộng, luôn đắm chìm trong cao hứng, nhưng một khi dừng thuốc, không quá ba ngày sẽ ho ra máu mà chết, xem ra loại thuốc này cũng không giống. Mà loại này đã sớm thất truyền, chỉ hồ sơ Nghi Loan Tư mới có ghi chép.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu, nghiêm túc nghe hắn nói.
Triệu Thụy nói: “Còn có một loại, là Nghi Loan Tư thường dùng, thường sẽ trực tiếp dùng trên người phạm tội tử hình, nếu phạm nhân không chịu khai, hoặc khổ hình cũng vô dụng, mới có thể dùng loại này.”
“Thuốc này gọi là Định Thần tán, sau khi phạm nhân ăn vào sẽ mơ màng hồ đồ, rất nghe lời, hỏi gì đáp nấy, chỉ là sau khi dùng quá ba lần, nếu trực tiếp ngừng thuốc, người này liền phế, không khác gì đồ ngốc.”
Loại thuốc gọi là Định Thần tán hẳn là dùng để tra tấn, chỉ là nhìn công hiệu thuốc, với loại thuốc bọn họ muốn tìm lần này hẳn không phải cùng một loại.
Tạ Cát Tường như suy tư gì nói: “Cách phối của mỗi loại thuốc khẳng định không giống nhau, chỉ là không biết bên trong chứa loại thảo dược gì, nếu có thể có dược liệu tương tự hẳn cũng có thể suy luận ra một chút.”
Triệu Thụy gật đầu: “Lát nữa trở về Cao Đào Tư, để Hình đại nhân xem.”
Tạ Cát Tường cúi đầu uống ngụm trà.
Trà hoa cúc ấm áp vỗ về tâm trạng xao động của nàng, làm nàng không còn hưng phấn như vừa rồi, tâm nàng dần dần yên tĩnh lại.
“Chúng ta đặt giả thiết,” Tạ Cát Tường cầm chén trà mở miệng, “Giả thiết toàn bộ vụ án chưa được phá đều có liên quan đến cùng một loại thuốc, như vậy……”
Như vậy liền có thể suy đoán ra dược hiệu và triệu chứng sau khi dùng thuốc.
Tạ Cát Tường nói: “Từ vụ án sớm nhất, cũng được biết là vụ án mẫu đơn cốt năm Thiên Bảo thứ mười một, Chương Diễm Nương và Thẩm Đại Thành vẫn luôn nỗ lực kiếm tiền, nhưng bọn họ lại không có tiền bạc tích lũy, vậy có thể cho rằng, bọn họ có khoản tiêu dùng dài kì, mà khoản tiêu dùng này chẳng những không thể dừng, mà còn rất sang quý hay không.”
“Nếu thật sự như thế, sau khi chết thi thể hiện ra triệu chứng mẫu đơn cốt, có liên quan đến việc này không? Hung thủ căn cứ vào đây mới chọn người chết?”
“Triệu chứng một, sau khi chết xương cốt hiện ra vết hằn như mẫu đơn. Triệu chứng hai, không thể ngừng dùng.”
Triệu Thụy nói tiếp lời nàng: “Lúc ấy Thẩm Đại Thành chết trong ngục, đã bị trực tiếp vứt vào bãi tha ma, hiện giờ không thể khai quan nghiệm thi, không biết có phải Thẩm Đại Thành cũng trúng độc như Chương Diễm Nương hay không.”
“Nếu triệu chứng một là triệu chứng được xác định, như vậy Mạnh Kế Tổ cũng là một trong những người uống thuốc, nhưng lấy tính cách Mạnh Kế Tổ, hắn tuyệt đối sẽ không ăn loại này, nhà hắn còn hài tử cần nuôi, chi tiêu lớn như thế hắn không thể gánh vác nổi, căn cứ tại đây, hoặc là trước khi tử vong hắn vừa mới ăn nhầm, còn không biết mình bị trúng độc, như vậy vì sao lại chọn xuống tay với hắn? Hay là bởi vì hắn và hung thủ có ân oán đặc thù, trước khi chết bị hung thủ mớm thuốc.”
Bất luận như thế nào, hắn và hung thủ tựa hồ đều có liên hệ đặc thù.
Kỳ thật đến nhà thợ trồng hoa Hàn gia tìm kiếm hỏi thăm một chuyến, bọn họ đã bước đầu cho rằng cái chết của Chương Diễm Nương và Mạnh Kế Tổ năm đó có liên quan đến Hàn Lục, chỉ là bởi vì không có manh mối, bản thân Hàn Lục mất tích, mới không thể tiếp tục điều tra.
Kể từ đó, Mạnh Kế Tổ và Hàn Lục khẳng định cũng có liên hệ.
Tạ Cát Tường gật gật đầu, tiếp tục nói: “Như vậy tới vụ án thứ hai, chính là vụ án thư sinh hai năm trước, lúc ấy đặc thù trên thi thể người chết lộ thực rõ, chính là đầu ngón tay phiếm hồng, hơn nữa căn cứ hồi ức của Hình đại nhân, trước khi tử vong tựa như người chết không có trúng thuốc hoặc là trúng độc, có thể cho rằng, loại thuốc này sau khi người tử vong còn có thể xâm nhập vào thi thể người chết, lúc đó mới có phản ứng đó là đầu ngón tay phiếm hồng hay không.”
Bởi vì manh mối vụ án năm đó quá ít, thi thể còn mất tích, cũng không có biện pháp điều tra tiếp.
Kể từ đó, liền đến vụ án Tô Hồng Tảo và người chết vô danh.
Tạ Cát Tường nói: “Trước khi Tô Hồng Tảo tử vong đã run rẩy, giãy giụa, tựa hồ còn có ảo tưởng, thất khiếu xuất huyết, bộ mặt dữ tợn, đôi mắt mở to.”
“Nếu Tô Hồng Tảo trúng loại thuốc này, như vậy có thể liệt kê tình trạng này vào một trong những triệu chứng, nhưng nếu như thế, Tô Hồng Tảo trúng thuốc chết, mà Chương Diễm Nương vẫn sống tốt, người trong thôn cũng chưa phát hiện dị thường, hai người bọn nàng dùng thuốc hoặc là lượng thuốc bất đồng, hoặc chính là phương thức phối thuốc khác nhau, đương nhiên, cũng có khả năng đều không phải là cùng một loại thuốc.”
Tô Hồng Tảo tử vong chỉ có liên quan với người chết vô danh, xuất thân Hồng Chiêu Lâu này cũng có liên quan đến Mạnh Kế Tổ, manh mối càng sâu, càng khó phát hiện.
Vụ án Tô Hồng Tảo, có lẽ cần phải điều tra riêng.
Hai người xâu chuỗi lại toàn bộ manh mối một lần, đều cảm thấy nếu trong đó có một loại thuốc có tác dụng đặc thù, vậy mấy vụ án sẽ hợp lý hơn rất nhiều.
Bất quá, Triệu Thụy vẫn nói: “Loại thuốc này nếu đã tồn tại nhiều năm, vì sao Nghi Loan Tư vẫn luôn không có tin tức? Bao gồm cấm quân trong Trường Tín Cung cũng không biết gì.”
Loại thuốc có tác dụng khống chế người, còn lợi hại hơn so với các loại thuốc sở hữu trước đó, nếu thật sự tồn tại, về sau chắc chắn tạo thành đại loạn.
Triệu Thụy khẽ nhíu mày, hắn nói: “Chờ trở lại Cao Đào Tư, muội cẩn thận miêu tả lại rõ ràng triệu chứng thuốc, lại phái giáo úy chạy đến Dược Vương Cốc, xem có thể mau chóng biết kết quả hay không.”
Triệu Thụy nói: “Lát nữa ta cũng tiến cung.”
Mặc kệ tin tức là thật hay giả, cũng mặc kệ bọn họ suy luận chính xác hay không, suy đoán tạm thời của vụ án nhất định bẩm báo lên Thánh Thượng đầu tiên.
Tạ Cát Tường mím mím môi, không khỏi có chút lo lắng: “Thụy ca ca, đây chỉ là suy đoán của ta.”
Triệu Thụy cúi đầu nhìn nàng, bỗng dưng cười.
Hắn duỗi tay nhẹ nhàng nắm sa hoa trên tóc Tạ Cát Tường một cái, thấp giọng nói: “Ta tin muội.”
“Hơn nữa, chuyện cũ ở Ẩn Sơn tự năm đó, vẫn cần phải hỏi lại Thánh Thượng.” Thanh âm Triệu Thụy trầm ổn, không biết vì sao lại khiến Tạ Cát Tường yên tâm lại.
Tạ Cát Tường gật gật đầu: “Được, đi sớm về sớm.”
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Đến khi trở về Cao Đào Tư, Tạ Cát Tường liền múa bút thành văn, Triệu Thụy thay quan phục Giải Trãi, cũng không cưỡi ngựa, vẫn ngồi xe ngựa.
Lúc này vào cung, Triệu Thụy căn bản không chờ ở Hầu Xuân đình.
Hắn mới vừa được một tiểu thái giám đưa đến trước Hầu Xuân đình, Hàn An Yến đã cười tủm tỉm chờ ở nơi đó.
So với lần trước gặp mặt, Hàn An Yến lại có chút gầy ốm.
Trong lòng Triệu Thụy hơi trầm xuống, nhưng vẫn cười tiến ra đón: “Tổng quản mạnh khỏe.”
Hàn An Yến khó khi thấy trên mặt hắn mang ý cười, nhìn so với trước kia thanh xuân anh lãng hơn rất nhiều, ngược lại cũng rất cảm khái.
“Vẫn là hai nhỏ vô tư làm người thư thái.”
Triệu Thụy bị lão tổng quản trêu ghẹo một câu, không khỏi có chút ngượng ngùng, vẫn đáp: “Gần đây sắp vào thu, tổng quản cẩn thận uống nhiều mứt lê, nhuận phổi.”
Hàn An Yến đánh giá trên dưới hắn, thở dài: “Rốt cuộc đã biết quan tâm người khác rồi.”
Vị Hàn tổng quản này nhìn hắn lớn lên, có mấy lời có thể nói ra một ít, Triệu Thụy dừng một chút, thấp giọng hỏi: “Thánh Thượng dạo này như thế nào rồi?”
Loại vấn đề này, người ngoài tuyệt đối không dám hỏi.
Thần sắc Hàn An Yến như thường: “Cũng tạm ổn, gần đây có thần y trên phố vào cung, cũng phải chờ xem có thể trị liệu cho Thánh Thượng được không.”
Triệu Thụy hơi hơi nhíu mày: “Tổng quản…… Việc này cần phải ổn thỏa.”
“Tự nhiên,” Hàn An Yến thấy hắn lo lắng cho Thiên Bảo đế, ánh mắt càng ấm áp, “Thế tử cứ yên tâm, bọn họ không dám đụng tới Thánh Thượng mảy may.”
Triệu Thụy lúc này mới an tâm.
Hai người bất quá chỉ nói mấy câu, thì không cần phải nhiều lời nữa, chờ đi đến thiên điện Cần Chính Điện, hai người càng đoan túc hơn.
Nếu bình thường, ngày mùa hè Cần Chính Điện đều sẽ bày đồ đựng đá, đi tới đi lui đều không cảm thấy nóng bức.
Nhưng mà lúc này, Triệu Thụy có thể cảm nhận được rõ ràng thiên điện oi bức, hiển nhiên, Cần Chính Điện đã không thể đặt đồ đựng đá.
Triệu Thụy rũ đôi mắt xuống, lặng im không nói.
Không lâu sau, từ trong chính điện truyền đến tiếng nói mơ hồ: “Vào đi.”
Triệu Thụy đi theo Hàn An Yến, giống như mèo nhẹ nhàng bước vào Ngự Thư Phòng.
Giờ phút này Ngự Thư Phòng quả thực giống như bếp lò.
Triệu Thụy thân cường thể tráng, tuổi trẻ khí thịnh, trên người lại mặc quan phục dày nặng, đi chưa được mấy bước chân, mồ hôi đã ướt đẫm, gương mặt đỏ bừng.
Hắn từ trong tay áo móc ra khăn tay, chà lau trên mặt nhẹ nhàng, sau khi thở một hơi thật dài, mới chậm rãi đứng sau bình phong khắc hoa.
Giọng nói Hàn An Yến vang lên: “Bệ hạ, Triệu Vương thế tử cầu kiến.”
Hắn nói xong, liền nhẹ nhàng đẩy đẩy Triệu Thụy, Triệu Thụy liền đi theo hắn vòng qua bình phong, trực tiếp quỳ xuống trước ngự án.
Hoàng đế dựa ngồi ở trên long ỷ nhẹ giọng nói: “Đứng dậy đi.”
Triệu Thụy đứng dậy, rũ mắt nhìn mũi chân, không dám nhìn thẳng mặt thánh thượng.
“Ngươi là người trẻ tuổi, tự nhiên là sợ nóng,” giọng nói Thiên Bảo đế ôn hòa, “Cẩn Chi, lại đây đỡ trẫm đứng dậy.”
Trong lòng Triệu Thụy càng trầm, hắn bước nhanh tiến lên, đôi tay cung cung kính kính nâng dưới cánh tay Thiên Bảo đế.
Thiên Bảo đế quay đầu nhìn thoáng qua người thanh niên, không khỏi cười cười.
Hắn đặt cánh tay mỏng gầy lạnh băng của mình trên tay người thanh niên, để hắn ta đỡ mình đứng dậy.
So với trước đây, hắn cơ hồ đã không thể tự mình đi lại.
Hàn An Yến đúng lúc tiến lên, đỡ lấy tay phải Thiên Bảo đế.
Hai người trầm mặc nâng hắn, chờ đến trước trường kỷ ngồi xuống, Thiên Bảo đế mới nói với Triệu Thụy: “Cẩn Chi, ngồi dưới cửa sổ đi, mát mẻ chút.”
Triệu Thụy mười phần động dung: “Bệ hạ.”
Thiên Bảo đế vỗ vỗ tay hắn: “Hài tử ngoan, ngồi đi.”
Triệu Thụy lúc này mới ngồi xuống.
Đợi hắn ngồi ổn, mới phát hiện trường kỷ đã dọn sẵn nước trà và điểm tâm, thậm chí còn có một đĩa nho, từng viên nho óng ánh sáng long lanh ở trong đĩa, rất là xinh đẹp.
Thiên Bảo đế cười: “Vừa rồi lão nhị mới tới, hắn thích ăn, lấy một rổ về cho tức phụ hắn, lát nữa cũng cho ngươi mang một rổ về.”
Thiên Bảo đế dừng một chút, trêu ghẹo hắn: “Tuy rằng không phải tức phụ, nhưng nếu không lấy lòng, ngươi sẽ không có tức phụ.”
Hắn luôn thích trêu ghẹo tiểu bối, Triệu Thụy hơi bối rối, vẫn đứng dậy tạ ơn: “Tạ bệ hạ ân thưởng.”
Thiên Bảo đế cười nhìn hắn, thấy biểu tình hắn trầm ổn, không cao ngạo không nóng nảy, không khỏi cũng có chút vừa lòng.
Một đời vua một đời thần, đi theo lão gia hỏa hắn, cũng tới tuổi này rồi.
Thiên Bảo đế không nói mấy thứ này nữa, chỉ hỏi hắn: “Có tiến triển gì sao?”
Triệu Thụy trầm mặc một lát, vẫn là hỏi: “Bệ hạ, thần muốn biết chuyện ở Ẩn Sơn tự năm đó.”
Tay Thiên Bảo đế bưng chén trà hơi hơi khựng lại.
Thật lâu sau, hắn mới thở dài: “Cuối cùng ngày này vẫn tới.”
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
nhamy111: ui, mấy vụ án đan xen, tui edit mà tui rối rắm, hơm nào nghỉ Tết rảnh rỗi, tui làm cái sơ đồ túm tắt cho mọi người dễ hỉu hén. Ráng chờ tui ?