Phượng Ly Ngô đã chịu đựng nửa ngày, lúc này ngửi thấy mùi xà phòng thơm ngát trên người tiểu phụ tá, giống như ngọn lửa vẫn nhen nhóm trong lòng, chỉ một khắc cũng có thể bùng cháy.
Môi hắn dán vào tai nàng, trầm thấp nói một câu.
Đôi mắt Khương Tú Nhuận lập tức trừng lớn, có chút không dám tin, một kẻ luôn thanh lãnh cao ngạo như Phượng Ly Ngô có thể nói ra câu mất mặt như vậy.
– Mau lên, Cô không khống chế nổi dược tính…
Nàng đang định nói chuyện, Thái tử điện hạ lại một bộ dáng gấp gáp mất hết cả lý trí.
Nàng mang chiếc tháp thấp được Thái tử tặng đặt ở đây, hai người đang lăn lộn ở giữa, cả đống sổ sách từ trên thư án rơi xuống cũng không khiến Thái tử tỉnh táo lại…
Sau đó, Khương Tú Nhuận tính nghĩ rõ ràng, Phủ Thái tử một lúc cưới ba vị tân nương, vì sao ngay cả một bàn tiệc rượu cũng không có?
Vị Thái tử keo kiệt này quá tính toán rồi, cưới vợ cũng không muốn tốn kém, tiết kiệm cả bạc mua rượu.
Một đêm hồ nháo tới tận khuya, trời hơi lạnh, tóc Khương Tú Nhuận rối tung, vén rèm che lên nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó nhìn tới khuôn mặt mỹ nhân đang nằm ỳ trên giường nàng không chịu ra ngoài, nói:
– Điện hạ, ngài nhìn trời sáng rồi, nếu vẫn không chịu rời đi, để cho người ta nhìn thấy, lại nổi lên tin đồn.
Phượng Ly Ngô mới nghỉ ngơi được chốc lát, lúc này thể xác tinh thần đều sảng khoái, dư vị đôi tay mềm mại không xương vẫn còn quanh quẩn. Hơn nữa còn buồn ngủ, chỉ nhắm mắt, vuốt ve tay nàng nói:
– Không phải la hét nói mỏi tay sao? Cô xoa bóp cho nàng một lúc.
Khương Tú Nhuận hiện tại không muốn nghe mấy lời ám muội này, nhưng cũng ko dám hất tay Phượng Ly Ngô ra, liền thấp giọng nói:
– Đã muộn rồi, Điện hạ mau dậy đi.
Thật vất vả, nàng mới kéo được Phượng Ly Ngô dậy, rời khỏi tháp lông ngỗng mềm mại, cũng không tiện gọi thị nữ tiến đến hầu hạ, nàng chỉ có thể phục thị giúp Thái tử mặc y phục.
Quần có vết bẩn không thể mặc lại, Khương Tú Nhuận trực tiếp giúp Thái tử mặc quần ngoài, trong lòng nghĩ nếu Thái tử rời đi, liền ném chiếc quần bẩn vào chậu than đốt.
Nhưng Thái tử lại lên tiếng:
– Giặt sạch cho Cô rồi đưa tới.
Trữ quân một nước, mà lại keo kiệt như vậy, một chiếc quần cũng không muốn lãng phí, chả trách quốc khố Đại Tề lúc nào cũng đầy ắp.
Cái quần kia không thể sai kẻ khác, còn phải do nàng tự tay giặt…
Tựa hồ nhìn ra Khương Tú Nhuận không vui, Phượng Ly Ngô vừa mặc thêm y phục, vừa nói:
– Cô bị người ta ám toán, khanh vì cô giải khốn, chẳng lẽ còn không vui sao?
Khương Tú Nhuận lúc này mới phát giác bản thân có chút quá phận, nên giúp hắn buộc lại đai lưng, vừa nói nhỏ:
– Điện hạ đối với ta tốt lắm, chỉ là chuyện đêm qua, nếu lộ ra ngoài, chẳng phải trong sạch của ta bị hủy hết? Sao có thể đi lấy chồng được nữa?
Phượng Ly Ngô cúi đầu nhìn nàng đầu tóc rối bù, đang cúi mặt, chóp mũi hắn thấm đẫm lãnh ý nói:
– Ngươi giả trang nam tử ở trong phủ trạch của Cô, trong sạch đã không còn rồi, ngược lại ngươi thử nói xem, có tên nam nhân nào dám cưới ngươi?
Nói xong hắn đưa gạt tay nàng ra, quay người bước ra ngoài, thế nhưng trong lòng lại có lửa giận, liền nói:
– Cô cũng chưa nói qua lời này, quân nếu đã lên thuyền của Cô, đừng nghĩ tới việc bắt cá hai tay, không phải mới chỉ có một lần, nếu vẫn tái phạm ai cũng không cứu ngươi được.
Hỏa khí của Khương Tú Nhuận cũng bị câu ra, nhưng nàng không dám cùng Phượng Ly Ngô cứng đối cứng, chỉ thừa dịp hắn đi ra ngoài, mới thấp giọng nói:
– Ra vẻ! Trời vừa sáng, qua cầu rút ván, đêm qua không phải như con cún con cầu ta sao. Đúng thực là, ai mới là kẻ mất mặt chứ?
Ngày thứ hai sau đại hôn, bởi vì chỉ nạp trắc phi, cho nên cũng không cần vào cung yết kiến.
Thế nhưng Úy hoàng hậu muốn cho Tào cơ mặt mũi, liền cho người truyền tin, mời ba vị vương nữ vào cung thỉnh an.
Sáng sớm hôm đó, ba viện tử trong phủ Thái tử đều bận rộn, múc nước rửa mặt, chải đầu cài trâm trang điểm…
Khương Tú Nhuận bị giày vò cả một đêm, vành mắt thâm quầng, đành phải dùng phấn dày che đi.
Bởi vì sáng sớm đã phải trở về thân phận nữ nhi, cho nên thị nữ hầu cận bên người đổi thành Đào Hoa. Tiểu cô nương tay chân lanh lẹ, lưu loát chải tóc cho Khương Tú Nhuận, đang định lấy đồ trang sức, Khương Tú Nhuận liền nói:
– Tiến cung gặp hoàng hậu, thu liễm một chút, chọn chiếc trâm nào đơn giản thôi.
Đào Hoa vâng lời, sau khi thu thập ổn thỏa, liền đi tới trước cửa chờ xe ngựa.
Trong lúc chờ xe ngựa, Đào Hoa lại bưng tới một đĩa bánh ngọt, mời Dao cơ lót dạ.
Tay nàng mỏi, cầm bánh cũng run lên, liền để Đào Hoa bón cho nàng, một miếng bánh một hớp sữa, ăn uống vô cùng ngon lành.
Tào cơ cùng Điền cơ đều mặc y phục lộng lẫy, một trước một sau đi tới tiền sảnh.
Tào Khê một đêm độc thủ không phòng, hình như còn khóc cả đêm, khóe mắt vẫn đỏ ửng, bột phấn cũng không che đậy được. Nàng bước vào sảnh, nhìn thấy Dao cơ vui vẻ ăn uống, bộ dáng không tim không phổi, trong lòng cũng tức giận, cảm thấy đây là kẻ không biết suy nghĩ, sau này có lẽ cũng không trông cậy vào nàng ta được.
Nghĩ như vậy, nàng cũng lười nói gì với Dao cơ, chỉ đặt mông ngồi xuống ghế, chờ xe ngựa tới.
Ngược lại Điền Oánh thì khác, một mặt thẹn thùng bất lực, tựa hồ thân eo bủn rủn, vịn tay thị nữ chậm rãi đi vào trong sảnh.
Tào Khê nhìn thấy nàng ta tới, sắc mặt càng lạnh hơn, chỉ hận không thể bóp chết Điền cơ được.
Điền Oánh từ trước đến nay chọc tức người không đền mạng, chỉ một ánh mắt,thị nữ Minh Nguyệt liền hiểu ý, lớn tiếng nói:
– Điền cơ, ngài đêm qua phục thị Điện hạ cả một đêm, trời vừa sáng còn chưa kịp nghỉ ngơi, có muốn nô tỳ thay ngài mang đệm êm tới, khi ngồi trong xe ngựa cũng có thể thoải mái một chút, miễn cho lưng mỏi…
Lời này vừa nói xong, hai mắt Tào Khê dâng đầy hơi nước, bờ môi mím chặt, đúng là bộ dáng bị chọc tức phát khóc.
Một màn này, kiếp trước Khương Tú Nhuận không biết đã xem qua bao nhiêu lần rồi. Điền cơ vốn là người như vậy, bóng gió chọc tức Tào cơ.
Thế nhưng nàng lúc này nghe Điền Oánh nói, có chút ngẩn người, nếu Thái tử đêm qua nghỉ tại viện của Điền cơ… Thế thì tên mặt dày quấn lấy nàng trên giường đến hừng đông là ai?
Miếng bánh ngọt đang nuốt xuống lập tức bị nghẹn, không thể ăn tiếp được nữa.
Điền Oánh nhìn dáng vẻ sững sờ của hai vương nữ trong đại sảnh, mặt càng tỏ vẻ đắc ý hơn.
Tất cả đều giống như nàng suy đoán, đêm qua Thái tử vẫn là sủng hạnh nàng. Mặc dù tới hơi muộn, tắt đèn rồi mới tiến vào. Thế nhưng Thái tử tuổi trẻ cường kiện, cũng không biết điểm dừng, trọn vẹn muốn nàng cả một đêm.
So sánh một chút, nàng cảm thấy mấy kẻ trước kia tại Cao Ly nàng chơi đùa, đúng là không đáng nhắc tới. Thái tử mới chân thực là nam nhân.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Điền Oánh nở rộ như hoa đào.
Khương Tú Nhuận chậm rãi nuốt miếng bánh xuống. Hôm qua nàng luôn để nến ở đầu giường, cho nên chắc chắn kẻ nằm trên giường nàng là Thái tử Điện hạ.
Cho dù uống canh bổ, cũng không chịu đi sủng hạnh Điền cơ, có thể thấy được Thái tử vô cùng chán ghét nàng ta. Đợi đến khi kênh đào lưu thông ổn định, quốc lực Đại Tề cách biệt hẳn với các nước lân cận, không biết Cao Ly có còn được Thái tử nể trọng nữa không.
Theo như nàng suy đoán, Điền cơ cấu kết với phụ tá trong phủ, thật sự là nét bút hỏng, nếu không Thái tử cũng không chán ghét nàng ta tới vậy… Chỉ là kẻ đêm qua nghỉ tại phòng nàng ta là ai?
Không kịp ngẫm nghĩ, xe ngựa đã đến. Ba vị vương nữ lần lượt lên ba chiếc xe ngựa khác nhau, tiến thẳng về hoàng cung.
Úy hoàng hậu nói rõ muốn gặp mặt ba tân nương, cho nên thái độ cũng hòa ái, nghiễm nhiên trở thành một bà bà hiền hòa, nhất là đối cái kia Điền cơ càng hỏi han ân cần, rất quan tâm, ngược lại không hề chú ý tới Tào Cơ nhiều.
Khương Tú Nhuận cảm thấy, có lẽ hành động dìm chết hai ma ma ngày hôm qua của Thái tử, đã khiến cho Úy hoàng hậu tỉnh ngộ. Thái tử đã trưởng thành, tay nắm quyền lực, không thể ngang ngược can thiệp, mà phải dùng biện pháp mềm dẻo lôi kéo.
Về phần Khương Tú Dao không quan trọng gì, chỉ lấy ra cho đủ số, Úy hoàng hậu hiển nhiên là không có tâm tư phản ứng, chỉ quét mắt nhìn dung trang của nàng, sau đó liền dời mắt.
Bất quá sau khi ba vị vương nữ rời khỏi đây, sắc mặt Úy hoàng hậu lập tức trầm xuống.
Triệu phu nhân đỡ mũ phượng trên đầu Úy hoàng hậu xuống, xo.a nắn mấy huyệt đạo trên đầu cho hoàng hậu nói:
– Hoàng hậu đừng suy nghĩ nhiều, ngài đã tức giận một đêm rồi, không phải đã nghĩ thông suốt sao? Nếu cứ như vậy chẳng lẽ muốn tật đau đầu lại tái phát?
Úy hoàng hậu giương cằm, oán hận nói:
– Đúng là bạch nhãn lang, bản tính giống như hoàng thượng vậy, đều không thể làm chỗ dựa được. Tào cơ mới gả, hắn liền để con bé độc thủ không phòng, làm sao bản cung có thể nhịn được? Nghe nói đêm qua hắn sủng hạnh Điền cơ cả đêm, đây là lập ý muốn Điền cơ mang thai trước sao? Bản cung không cho hắn được đắc ý. Lúc trước khi xây phủ Thái tử, không đã dặn dò mấy ma ma kia sao? Tìm kẻ đáng tin, đảm bảo ngoại trừ Tào Cơ ra, không ai có thể hoài thai đích tôn Phượng gia được… Dược tính mãnh liệt một chút cũng không sao, không sợ vạn nhất chỉ sợ vạn nhất.
Triệu phu nhân ngầm hiểu, Úy hoàng hậu là muốn “Ban thưởng” canh tránh thai cho hai vị vương nữ kia.
Triệu phu nhân vâng lệnh, sau đó lui xuống an bài.
Đêm hôm ấy, Điền cơ vừa ăn cơm tối xong, nghe nói đầu bếp tặng canh nhân sâm cho Điền cơ bổ khí huyết, Điền cơ vui mừng uống vào, chuẩn bị tinh thần, yên lặng đợi Điện hạ tối nay sủng hạnh.
Bát canh bổ kia cũng được đưa tới viện của Dao cơ, đáng tiếc những món ăn đó cũng không có người thưởng thức, Đào Hoa không dám làm lộ ra, chỉ có thể đổ hết thức ăn vào thùng nước rửa chén, chờ nô bộc mang đi.
Khương Tú Nhuận từ sáng sớm đã trở về sân viện của mình, mặc nam trang, đi thư phòng bồi Thái tử dùng cơm.
Hơn nữa Khương Tú Nhuận ngược lại nhận được ân thưởng của Thái tử, chính là được quay về phòng nghỉ sớm. Bởi vì ngày mai, thư viện có chuyện quan trọng, thành tích nàng học tập những ngày qua, tiến bộ rất lớn, cho nên nàng được Mộc Phong tiên sinh tán dương vô số lần, cũng thông báo sẽ đưa nàng tới phân viện Địa Chi.
Mặt khác, nàng còn lo âu chính mình cá mè một lứa, vào thời điểm này ở kiếp trước Đậu Tư Võ đã bị thư viện xóa tên. Sau đó hắn vì hộ giá có công mà được phong thưởng, về sau chính thức đối địch với Thái tử, trên triều hai thế lưỡng lập đối chọi nhau.
Khương Tú Nhuận tự xưng mình chẳng phải hạng người trung tâm vì chủ. Nhưng mà tạm thời hiện tại nàng vẫn là đương sai dưới trướng Thái tử, nếu Đậu Tư Võ đầu nhập vào phe Đoan Khánh đế, như vậy sau này liền không thể tiếp tục cùng hắn ăn uống tán dóc được nữa. Nghĩ rằng lại mất một vị học đệ ngay thẳng, trong lòng nàng cũng có chút tiếc nuối.
Nếu như kiếp này mọi chuyện vẫn như vậy, thì nàng cũng không thể để Đậu Tư Võ bị gạch tên rồi rời khỏi thư viện. Nàng muốn chuẩn bị tiệc rượu, khuyến khích hắn, miễn cho hắn khi lên lớp tâm tình sa sút.
Cuối mùa xuân, trời đầy hoa liễu, mặc nho sam ra ngoài, mùi hương hoa lê như thấm vào trong mũi.
Thái tử cũng mặc một thân trường bào xanh nhạt, đầu đội ngọc quan chạm rỗng, đứng trước đại môn chờ nàng:
– Hôm nay ngày hưu mộc, Cô đang muốn đi bái phỏng Mộc Phong tiên sinh, liền tiện thể cùng quân tới thư viện.
Từ sau đêm đó, Khương Tú Nhuận nhìn thấy Thái tử kỳ thật trong lòng đều có chút khó chịu.
Trước kia, hai người bọn họ đàng hoàng chủ thượng phụ tá; thế nhưng sau này, lại làm chuyện không thể nói rõ ra được. Chuyện này cứ trăn trở mãi trong lòng, nàng khó chịu không biết phải làm sao.