Đọc truyện Full

Chương 117: Chương 117:

“Điện hạ!” Phù Vân nhảy xuống xe ngựa, chạy về phía nàng.
 
Quý Thính dỡ khóc dở cười vươn tay đỡ y: “Hấp tấp vậy, còn ra dáng vẻ gì nữa chứ.”
 
“Điện hạ, những ngày qua, người vẫn ổn chứ? Gần đây Phù Vân ăn không ngon ngủ không yên, lo lắng gần chết.” Phù Vân vừa nói vừa lo lắng đánh giá nàng một lượt, cuối cùng tầm mắt rơi vào khăn che mặt của nàng: “Điện hạ đeo bao nhiêu cái khăn thế này, sao lại dày như thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Gần đây trong thành dịch bệnh ác liệt, đeo nhiều thêm mấy lớp mới tốt.” Quý Thính nhẹ nhàng nói.
 
Phù Vân gật đầu liên tục: “Không sai, không sai, đeo thêm mấy lớp mới tốt.”
 
“Hai người qua bên kia trò chuyện đi, ta gọi người chở lương thực vào thành, phát cho người dân một phần trước đã.” Thân Đồ Xuyên khẽ nói.
 
Phù Vân nhìn hắn: “Phò mã gia có khỏe không? Không nhiệm bệnh chứ?”
 
“Mọi thứ đều ổn.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
 
Phù Vân vội quay sang nhìn Quý Thính, không chờ y hỏi, Quý Thính đã thong thả nói: “Dự Chi cũng không sao hết, bọn ta đều rất tốt.”
 
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, tất cả mọi người đều tốt là được…” Phù Vân thở phào nhẹ nhõm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính sợ cản trở người dân vận chuyển lương thực nên bảo Phù Vân đi qua một bên: “Sao ngươi lại nghĩ ra cần đưa lương thực cho bọn ta vậy?”
 
“Lúc trước điện hạ đi gấp, không mang đầy đủ đồ đạc, Phù Vân luôn ghi nhớ trong lòng, phải giúp điện hạ một tay, vì thế ta chạy đi mua hết đồ của các đội buôn đi qua huyện Định Viễn, mua một lượng lớn lương thực và dược liệu, dù cho toàn bộ Giao Huyền đồng thời dùng cũng có thể duy trì hơn mười mấy ngày.” Đôi mắt Phù Vân lấp lánh: “Điện hạ, lần này ta làm đúng không?”
 
Khoảng thời gian qua, một mình y dẫn người đi thu mua đồ ở huyện Định Viễn, đi liên tục cả ngày, mặc dù trời lạnh nhưng vẫn sạm đen không ít, khuôn mặt càng thêm phần góc cạnh, cũng ra dáng một vị đại nhân.
 
Quý Thính mỉm cười trả lời: “Rất đúng, người dân Giao Huyền đã lâu rồi chưa được ăn cơm no, lần này ngươi tới đã cứu mạng bọn họ.”
 
“Thật sao?” Phù Vân ngạc nhiên.
 
Quý Thính gật đầu: “Thật.”
 
Phù Vân càng vui vẻ hơn, lập tức muốn đi giúp người dân một tay, Quý Thính vội ngăn y lại: “Bây giờ gần như toàn bộ người trong Giao Huyền đều đã nhiễm bệnh, ngươi không đeo khăn che mặt, tốt nhất là không tiếp xúc với bọn họ.”
 
“Nhưng nhiều đồ thế kia, nếu chúng ta không giúp thì bọn họ phải chuyển tới lúc nào chứ?” Phù Vân nhíu mày.
 

Quý Thính mỉm cười: “Không sao, cừ từ từ chuyển là được.”
 
Hai người đang nói chuyện, Thân Đồ Xuyên đi tới: “Điện hạ, lối đi lại bị chặn kín rồi, chắc là cấm vệ quân sẽ không để nhóm Phù Vân đi ra ngoài đâu, chúng ta phải sắp xếp cho họ thế nào?”
 
Quý Thính suy nghĩ chốc lát: “Tìm cho đám Phù Vân ít khăn che mặt đã luộc qua, để bọn họ đeo xong thì dẫn đến tiệm buôn gặp Dự Chi, bên đó không có người nhiễm bệnh, bọn họ cứ ở tạm chỗ đó trước.”
 
“Điện hạ, Phù Vân muốn ở cạnh người.” Phù Vân vội nói.
 
Quý Thính nhìn y: “Nghe lời.”
 
“…Được.” Phù Vân có chút không tình nguyện nhưng vẫn đi theo Thân Đồ Xuyên.
 
Y dẫn theo hơn trăm xe lương thực và dược liệu đến, dân chúng trong thành vận chuyển gần nửa ngày mới xong, sau đó tất cả những người còn sức lực làm việc tập trung ở khu nhà trống, bắt đầu nhận nồi nấu thuốc, không ít người dân đã tự ở nhà nấu nước thanh chi rồi, nhất thời toàn bộ Giao Huyền đều ngập tràn mùi thuốc.
 
Việc gì có thể làm đều làm xong rồi, việc còn lại chỉ nhờ cậy hết các thái y, một mình Quý Thính ngồi ở ngưỡng cửa khu nhà trống, nhìn bọn họ đi tới đi lui đưa thuốc đến các phòng. Mí mắt nàng càng ngày càng nặng, thân thể cũng dâng lên cảm giác không còn sức lực, dựa bên cạnh cửa mà suýt ngủ thiếp đi.
 
“Điện hạ, về nghỉ ngơi đi.” Thân Đồ Xuyên tới đúng lúc, thấy nàng mệt mỏi buồn ngủ ngồi ở cửa thì lập tức bước lên gọi nàng.
 
Lông mi Quý Thính run lên, sau đó ngẩng đầu lên: “Thân Đồ Xuyên.”
 
“Ừ, trở về ngủ đi.” Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay nàng: “Cứ giao chỗ này cho ta.”
 
Quý Thính đáp một tiếng, đứng dậy đi về chỗ ở, Thân Đồ Xuyên nhìn bóng lưng nàng càng ngày càng xa, bỗng nhiên thấy hơi phiền muộn. Mấy ngày nay nàng luôn sầu lo, ăn càng ngày càng ít, trông gầy đi rất nhiều, chờ bao giờ về kinh đô, phải cố gắng bồi bổ mới được.
 
Quý Thính không biết Thân Đồ Xuyên đang nghĩ gì, về đến nhà nằm xuống cái là ngủ ngay, ngủ từ ban ngay đến tận tối khuya, mơ màng tỉnh dậy thì cảm thấy hình như có ai đứng bên cạnh nàng.
 
Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, nàng bỗng nhiên mở mắt ra, thấy bóng đen bên giường thì suýt chút nữa kêu lên.
 
“Là ta, là ta.” Thân Đồ Xuyên vội lên tiếng.
 
Quý Thính ngẩn người, sau đó buồn bực: “Hơn nửa đêm rồi ngươi không ngủ chạy tới chỗ ta làm gì?!”
 
“Sau khi ta trở về, thấy nàng về bên kia thì tới tìm nàng.” Thân Đồ Xuyên thắp đèn lên, hai người lộ rõ dưới ánh sáng, hắn nhìn gò mà gầy gò của Quý Thính, trong mắt ngập tràn sự đau lòng: “Đều do ta không tốt, không nên đánh thức nàng.”
 
“…Không sao cả.” Quý Thính mím môi: “Ta vẫn rất mệt, ngươi về đi.”
 
“Ta ở cùng điện hạ.” Thân Đồ Xuyên không chịu đi.
 

Quý Thính im lặng một lát: “Không được, ngươi phải đi, bây giờ ta chỉ muốn ngủ một mình.”
 
Thân Đồ Xuyên im lắng một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Có phải điện hạ có chuyện gì giấu ta không?”
 
Đầu ngón tay Quý Thính khẽ nhúc nhích nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Ta thì có gì mà giấu ngươi chứ?”
 
“Ta cũng không biết nhưng ta luôn cảm thấy không phải chuyện gì tốt cả.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng với ánh mắt thâm trầm: “Mấy ngày gần đây cơ thể điện hạ có chỗ nào không thoải mái không?”
 
“Tất cả vẫn bình thường, chỉ mệt quá nên muốn ngủ một mình mà thôi, ngươi không cần nghĩ nhiều.” Quý Thính bình thản trả lời.
 
Thân Đồ Xuyên rũ mắt, sau đó nắm tay nàng, Quý Thính đột nhiên rụt tay về.
 
“Không còn sớm nữa, ngươi trở về đi.” Quý Thính nghiêng mặt sang chỗ khác.
 
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc thật lâu: “Sao điện hạ lại xua đuổi ta như thế?”
 
“Đã nói là không có gì rồi, mau tắt đèn đi, ta muốn ngủ.” Quý Thính nói xong thì kéo chăn trùm kín mình lại, tỏ ý không muốn nói thêm gì nữa.
 
Thân Đồ Xuyên đứng bên cạnh một lúc lâu mới quay người đi khỏi, sau khi hắn đi, Quý Thính hất chăn ra, lẳng lặng nhìn chằm chằm rèm giường, cứ nhìn thế qua một đêm.
 
Hôm sau vẫn là một ngày nấu thuốc chữa bệnh, trong số những người uống thuốc hôm qua, một số người vì cơ thể quá kém không chịu nổi thuốc, uống xong một lúc đã qua đời, số còn lại đều có chuyển biến tốt. Nhiều người tốt lên nhìn thế, chứng tỏ thanh chi có tác dụng, vì thế có thể thấy rõ hôm nay có động lực làm việc hơn trước rồi.
 
Các thái y cải tiến phương thuốc thêm một chút, giảm bớt độc tính trong thuốc để có nhiều người thích ứng với thuốc hơn. Lương thực và dược liệu dồi dào, phương thuốc chữa trị dịch bệnh cũng càng ngày càng hoàn thiện, tất cả mọi chuyện đều diễn biến theo chiều hướng tốt, nhưng từ đầu đến cuối Quý Thính đều như dây cung đã kéo căng, luôn cảm thấy Quý Văn sẽ đưa ra ý tưởng xấu gì nữa.
 
Linh cảm của nàng trở thành sự thật vào ba ngày sau, lúc cấm vệ quân dùng củi khô chặn ở cổng thành định phóng hỏa, tất cả người dân đều hoảng loạn. Quý Thính xông lên thành lầu, thấy cấm vệ quân dàn trận với cung tên xong xuôi, mà trên mũi tên của bọn họ đều quấn vải nhúng dầu, một khi số vải đó bị châm lửa bắn vào trong thành thì Giao Huyền với tập quán xây nhà bằng gỗ sẽ biến thành biển lửa.
 
“Dừng tay lại hết cho bổn cung! Ai cho các ngươi lá gan phá hủy toàn bộ Giao Huyền!” Quý Thính tức giận chất vấn.
 
Phó thống lĩnh đứng trước cổng thành bình tĩnh nhìn nàng: “Thưa điện hạ, trước đó vài ngày, bạo dân ở Giao Huyền âm mưu phá cửa thành, gây họa cho người dân ở kinh đô, ti chức nhận mệnh lệnh của hoàng thượng đến đàn áp bạo dân, trưởng công chúa Quý Thính không có năng lực trị bệnh dịch, cũng ban cho cái chết.”
 
Quý Thính giẫn dữ: “Xằng bậy! Ai nói với ngươi không thể chữa được dịch bệnh? Bây giờ đã có phương thuốc, người bệnh nhẹ đã khỏi, không bao lâu nữa người bệnh nặng cũng sẽ khỏi, sao ngươi dám ra tay với dân chúng hả!”
 
“Lâu thế rồi mà chẳng có phương thuốc, cứ khăng khăng có vào lúc này, điện hạ cảm thấy ti chức sẽ tin sao?” Phó thống lĩnh lạnh giọng hỏi.
 
Quý Thính hít sâu một hơi: “Bổn cung không nói chuyện được với ngươi, gọi Tiền Đức ra đây!”
 

“Xin lỗi trưởng công chúa điện hạ, Tiền thống lĩnh không khỏe trong người, đã được người của ta chăm sóc, e là không tới được.” Phó thống lĩnh lạnh nhạt nói.
 
Luồng không khí xung quanh Quý Thính đè ép cực kỳ thấp: “Ngươi dám giam Tiền Đức.”
 
“Tất cả mọi chuyện ti chức làm đều nghe theo lệnh của hoàng thượng.” Ánh mắt phó thống lĩnh hờ hừng.
 
Đầu ngón tay Quý Thính bấm sâu vào trong lòng bàn tay: “Nếu hoàng thượng biết đã có các giải quyết dịch bệnh thì chắc chắn sẽ không cho phép ngươi diệt thành.”
 
“Đáng tiếc là không có cách gì.” Phó thống lĩnh nhìn thẳng về phía nàng.
 
Giữa lúc giằng co, Quý Thính đột nhiên cảm thấy dưới chân rung lên, nàng quay đầu nhìn phía đầu cầu thang, Thân Đồ Xuyên dẫn rất nhiều người lên thành lầu. Nàng sững người, thấy Thân Đồ Xuyên đến gần thì ngay lập tức ý thức được, lùi về sau một bước.
 
Dường như Thân Đồ Xuyên không nhận ra sự xa lánh của nàng, chỉ cao giọng nói với cấm vệ quân ở dưới thành lầu: “Mở to mắt của ngươi ra mà nhìn, họ đều là người dân đã khỏi bệnh, điện hạ nói có cách chữa không phải gạt ngươi, quả thực đúng là thế.”
 
Phó thống lĩnh bình tĩnh nhìn họ, im lặng một lát rồi chậm rãi mở miệng: “Phò mã gia thật mưu trí, biết tìm những người bệnh nhẹ lên gạt.”
 
“Sao ngươi lại cứng đầu như vậy, giết người dân Giao Huyền thì có lợi gì với ngươi?!” Quý Thính bực bội hỏi.
 
Phó thống lĩnh vẫn thản nhiên: “Không có lợi ích gì cả, ti chức chỉ nghe lệnh làm việc.”
 
Quý Thính vẫn muốn tranh luận với gã, Thân Đồ Xuyên kéo nàng lại, nhỏ giọng nói: “Hắn ta sẽ không nghe đâu.”
 
Quý Thính nhíu mày.
 
“Nếu Giao Huyền bị tàn sát hàng loạt, không còn điện hạ làm kẻ thế mạng nữa, dù hắn ta làm thì dân chúng cũng chỉ căm tức quan viên lớn nhất, người đó chính là Tiền Đức.” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói: “Đến lúc đó, hoàng thượng vì yên lòng dân sẽ giết Tiền Đức, vị trí đại thống lĩnh sẽ là của hắn ta.”
 
Mặt Quý Thính tái mét: “Vậy cứ để mặc hắn ta làm thế sao?”
 
“Đương nhiên là không thể.” Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lạnh lùng: “Nếu đã có cách chữa trị dịch bệnh, chắc hẳn cũng không cần lo lắng sẽ gây hại đến nền móng của triều Lẫm nữa.”
 
Quý Thính thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn hắn.
 
Thân Đồ Xuyên và nàng nhìn nhau, sau đó hắn quay người rời đi, Quý Thính tiếp tục kéo dài thời gian, nhưng dây dưa quá lâu, phó thống lĩnh hơi mất kiên nhẫn: “Chết đến nơi rồi, điện hạ vẫn nên tiết kiệm sức lực đi, người đâu…”
 
“Khoan đã!” Quý Thính lập tức ngắt lời gã: “Vì không để dịch bệnh lan tràn, ngươi muốn giết hết tất cả người nhiễm bệnh thì có thể tạm bỏ qua, nhưng trong Giao Huyền vẫn còn người chưa nhiễm bệnh, ngươi dựa vào đâu mà quyết định sự sống chết của họ?”
 
“Ở Giao Huyền lâu như vậy rồi, ai biết bọn họ có nhiễm bệnh nhưng chưa phát bệnh hay không, hoàng thượng đã dặn dò, thà giết lầm một nghìn cũng không thể bỏ qua một.” Phó thống lĩnh nói xong thì giơ tay lên, cấm vệ quân phía sau lập tức châm đầu mũi tên, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng hỏa diệt thành.
 
Bên khóe mắt Quý Thính thấy Thân Đồ Xuyên đã chuẩn bị xong, sầm mặt lớn tiếng chất vấn: “Thà giết lầm một nghìn cũng không thể bỏ qua một, câu nói ấy của phó thống lĩnh là thật chứ?”
 
“Đương nhiên là thật.”  Phó thống lĩnh ngẩng đầu lên, đang định nói gì nữa thì một mũi tên bắn lén phóng ra từ thành lầu, lúc gã tung người xuống ngựa đã không còn kịp, mũi tên bay thẳng đến mặt gã.
 
Nhưng đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, chỉ bị giội thứ gì đó sền sệt, phó thống lĩnh vươn tay xoa mặt, thấy máu tươi trên tay thì tái mặt.
 

“Đây là máu của người nhiễm dịch bệnh, để đảm bảo phó thống lĩnh có thể nhiễm bệnh, bổn cung cố ý trộn lẫn máu của nhiều người.” Quý Thính cong khóe môi lên: “Mặc dù phó thống lĩnh nhiễm bệnh, phải mấy ngày sau mới xuất hiện triệu chứng, nhưng thà giết nhầm một nghìn, mong phó thống lĩnh tự kết liễu, đừng liên lụy đến cấm về quân.”
 
“Ngươi!”
 
“Đây là mệnh lệnh của hoàng thượng, ngươi muốn kháng chỉ sao?” Quý Thính lạnh lùng nhìn gã.
 
Phó thống lĩnh căm phẫn đến mức hai mắt đỏ au, Quý Thính lại vô cùng thong dong: “Bổn cung nói rồi, trong thành đã có cách chữa trị, chỉ cần phó thống lĩnh rũ bỏ thành kiến, vào thành chữa bệnh thì có thể giữ được tính mạng.”
 
“Điện hạ nói thật chứ?” Phó thống lĩnh gằn hỏi từng câu từng chữ.
 
Quý Thính lạnh nhạt trả lời: “Đương nhiên là thật.”
 
“Nếu là thật thì ti chức cứ đốt Giao Huyền trước, sau trận lửa lớn thì đi tìm bã thuốc cũng có thể tìm ra loại thuốc trị bệnh chứ?” Phó thống lĩnh u ám hỏi.
 
Quý Thính tối sầm mặt: “Nói cách khác, dù ngươi tin trong thành có thuốc chữa bệnh cũng không chịu buông tha người dân Giao Huyền, đúng không?”
 
Phó thống lĩnh bình tĩnh nhìn nàng một lúc, đột nhiên khoát tay, cấm vệ quân phía sau lập tức bắn tên lửa vào trong thành.
 
Quý Thính hoảng hốt, còn chưa kịp mở miệng đã bị Thân Đồ Xuyên kéo đến góc thành lầu, còn dân chúng cũng ngạc nhiên và sợ hãi trốn xuống khỏi thành lầu, có rất nhiều người bị thương.
 
Mưa tên châm lửa bay đầy trời, rơi vào trong thành, từng ngồi nhà bốc cháy, rất nhanh sau đó Giao Huyền yên ả lại rối loạn một lần nữa.
 
Quý Thính tức giận đến mức đỏ cả mắt: “Thân Đồ Xuyên, giết hắn, giết hắn cho ta.”
 
Thân Đồ Xuyên lo liệu cho nàng ổn thỏa, dường như không hề do dự chút nào cầm cung tên lên, nhắm thẳng trái tim phó thống lĩnh mà bắn. Khi phó thống lĩnh cảm nhận được trái tim đau đớn, gân xanh trên trán gã nổi lên, rõ ràng không dám tin mình sẽ chết ở đây.
 
Khi gã ngã khỏi ngựa, phía sau cấm vệ quân bỗng truyền đến tiếng vó ngựa động trời, vì không còn phó thống lĩnh, nhất thời bọn họ hoảng loạn cả lên, không biết có nên tiếp tục hay không.
 
Quý Thính cũng nghe thấy tiếng động, trực giác của nàng là người mình đến rồi, nàng lập tức xông lên đầu tường, quả nhiên thấy Chử Yến dẫn đạo quân lớn xông tới từ phía xa, lúc ấy nàng hét to với cấm vệ quân dưới thành: “Dừng tay lại hết cho bổn cung! Gọi đại thống lĩnh của các ngươi ra đây, bổn cung có lời muốn nói!”
 
Tiếng nàng vừa vang lên, đám cấm vệ quân biết đã bị Chử Yến dẫn quân bao vây, một tham tướng trong số đó vội đi mời Tiền Đức. Tiền Đức đến nơi thấy thi thể phó thống lĩnh thì hiểu hết mọi chuyện.
 
“Tiền Đức, bây giờ đã có phương thuốc trị dịch bệnh rồi, không cần phải tàn sát toàn thành, nhưng nếu ngươi muốn đánh thì chắc chắn bổn cung sẽ đánh đến cùng.” Quý Thính lạnh lùng nói.
 
Tiền Đức liếc mắt nhìn đại quân nhiều gấp mấy lần nhân số bên mình, lại nhìn gương mặt lạnh băng của Quý Thính, một lúc lâu sau xuống ngựa, ra hiệu mình sẽ lui về doanh trại.
 
Cuối cùng nỗi lo lắng trong lòng Quý Thính cũng được buông xuống, ngay sau đó mắt nàng tối sầm lại, sau đó không biết gì nữa.
 
“Thính nhi!”
 
Hình như nàng nghe thấy có ai đang gọi mình nhưng không quan trọng, nàng đã làm xong chuyện cần làm, cũng không thẹn với lòng.

 


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

A Thư Của Mẹ
A Thư Của Mẹ
Khi giám đốc trại trẻ mồ côi cầu xin tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà, tôi biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi. Khi con gái tôi mặc váy công chúa, nó sẽ nói: “Thật tuyệt. Ngày…
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Từ khi có trí nhớ đến giờ. Mẹ luôn chiều chuộng tôi, nhưng bà đối xử với em gái lại vô cùng hà khắc. Mẹ sẽ mua cho tôi những bộ váy đẹp đẽ nhất, rồi đăng ký…
Ái Tình Quy Hoa Cục
Ái Tình Quy Hoa Cục
Hành lang một tấc tương tư, lạc nguyệt thành cô ỷ. Lưng đèn cùng nguyệt liền hoa âm, đã là mười năm tung tích mười năm tâm. Nàng, mười lăm tuổi năm đó gặp phải giai nhân, lặng…
Bắc Hoang
Bắc Hoang
Vào đêm phu quân ta đến đưa hưu thư, chúng ta đã hoán đổi thân xác cho nhau. Ta thay hắn thống lĩnh quân đội ở Bắc Hoang, hắn thì thay ta ở lại hậu viện, bị mẫu…
Biệt Lai Hữu Dạng
Biệt Lai Hữu Dạng
Mộc Chẩm Khê năm nay 29, cô cảm thấy năm này chắc là năm hạn của mình, liên tục gặp chuyện không may. Đầu tiên là thất nghiệp, từ chức ở công ty trò chơi đã làm việc…
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Năm đó, tôi cùng khách hàng dùng bữa ở khách sạn, khi đi qua một căn phòng bao, tôi đã nghe thấy tiếng kêu cứu khe khẽ. Tôi đẩy cửa vào thì trông thấy một cô gái xinh…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full