“…”
Hoắc Tùy Thành tựa ở đầu giường, mắt nhìn kim đồng hồ trên tường, anh mệt mỏi xoa mi tâm, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu đứng bên giường bình tĩnh nhìn mình chằm chằm, không nói câu nào. Anh lấy lại tinh thần, cảm thấy có chút buồn cười.
“Đã trễ như vậy rồi còn chưa ngủ, giả trang thành thế này là muốn đi bắt quỷ sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu im lặng bò lên giường, lấy chăn qua đắp lên người, nghiêng người kéo đi hơn nửa chiếc chăn trên người Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tùy Thành nhìn cô chỉ để lộ ra vỏn vẹn nửa cái ót, anh đưa tay xoa xoa: “Nói với bố xem, vì sao tức giận đến mức ngủ không được?”
Vì sao con tức giận đến mức ngủ không được bố còn không hiểu rõ sao? Biết rõ còn cố hỏi!
Hoắc Tiểu Tiểu trở mình đẩy tay bố mình ra, không muốn nói chuyện với bố.
“Nghe dì Triệu nói, buổi chiều con lại đau bụng ba lần? Bây giờ còn đau không?”
Thấy cô nhóc không nói lời nào, Hoắc Tùy Thành bất đắc dĩ thở dài: “Con đắp hết chăn rồi, bố đắp cái gì?”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn thoáng qua cái chăn bên chân, ném cái chăn đó cho bố.
“…” Hoắc Tùy Thành giơ tấm chăn thật mỏng kia, nhìn gió lạnh xào xạc ngoài cửa sổ, may mà trong phòng có mở điều hòa nên cũng không cảm thấy lạnh.
Còn là trẻ con mà tính khí còn rất lớn.
“Hoắc Tiểu Tiểu, con quay qua đây, bố nói chuyện với con.”
Hoắc Tiểu Tiểu không động đậy.
“Hoắc Tiểu Tiểu!” Hoắc Tùy Thành ra tay lật người cô nhóc qua: “Con…” Lời muốn nói lập tức dừng lại.
Nước mắt của Hoắc Tiểu Tiểu tuôn ra, dọc theo gương mặt trượt xuống, thấm vào gối, trên gối bị thấm ướt một mảng lớn.
Bị Hoắc Tùy Thành đột nhiên lật qua, Hoắc Tiểu Tiểu vội vàng đưa tay lau đôi mắt mơ hồ, cắn chặt môi dưới, không để cho mình khóc thành tiếng.
Cô cắn quá chặt, đôi môi đều đang run rẩy.
Lông mày Hoắc Tùy Thành nhíu chặt, nhất thời tỉnh cả ngủ.
Anh đưa tay bóp gương mặt của Hoắc Tiểu Tiểu, chạm vào tay là một mảng da thịt lạnh buốt: “Nhả ra, không được cắn!”
Hoắc Tiểu Tiểu bị ép buông hàm răng cắn chặt môi dưới ra, một dấu răng thật sâu lưu lại trên môi dưới.
Tiếng khóc không thể kiềm chế được mà tràn ra từ giữa hai hàm răng của cô.
“Sao vậy? Vì sao lại khóc thành thế này?”
“Không cần bố lo!” Giọng nói Hoắc Tiểu Tiểu run rẩy nghẹn ngào, cô nhóc lại xoay người đi.
Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng giận.
Hoắc Tiểu Tiểu đơn giản thô bạo mà đưa tay lau nước mắt, hít hít cái mũi.
Cô cũng không muốn khóc, nhưng không khống chế nổi chính mình.
Ban ngày vẫn còn tốt, trời vừa tối mà nhìn thấy bố cô, cô liền cảm nhận được sự uất ức từ đáy lòng.
Hoắc Tùy Thành im lặng nhìn bả vai run rẩy của Hoắc Tiểu Tiểu, anh rời giường mở hết đèn trong phòng lên, rót ly nước tới, một tay ôm Hoắc Tiểu Tiểu từ trong chăn ra.
“Uống chút nước trước.”
“Không uống.”
Hoắc Tùy Thành đành phải đặt ly xuống, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Nhưng nước mắt càng lau càng nhiều, rất có xu thế nước đầy núi vàng.
“Uất ức lắm sao?”
Chỉ trong chốc lát mà mắt và chóp mũi của Hoắc Tiểu Tiểu đã đỏ hết lên.
“Bởi vì hôm nay bố không giải thích thay con?”
Nghe bố cô nói như vậy, đột nhiên Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy cô khóc thành thế này bởi vì việc này thật sự giống như làm ra vẻ.
Chuyện này bao lớn chứ?
Đừng nhỏ mọn như vậy, kiên cường một chút!
“Con… con không sao.”
“Không sao mà khóc thành thế này? Từ trước đến nay bố luôn nói với con, con còn nhỏ, hơn nữa dạ dày không tốt, không thể ăn nhiều đồ ngọt và kem như vậy. Bình thường con giấu giếm bố ăn vụng một hai cái thì thôi, hôm nay một lần mà đã ăn nhiều đến mức tiêu chảy, người chịu tội không phải là con?”
Hoắc Tiểu Tiểu mím môi gật đầu.
Hoắc Tùy Thành thấy cô rõ ràng còn tủi thân, lại làm dáng vẻ “con không tủi thân chút nào”, anh hạ thấp giọng, hỏi cô: “Con vẫn cảm thấy tủi thân đúng không? Vì sao? Bởi vì bố không giải thích thay con?”
Hoắc Tiểu Tiểu không nói gì.
“Con không nói lời nào thì làm sao bố biết được con nghĩ thế nào?”
Hoắc Tiểu Tiểu dẩu môi: “Bố biết rất rõ là không phải con, bố là bố con, bình thường bắt nạt con thì cũng thôi, tại sao bố có thể không bảo vệ con, mặc cho người khác bắt nạt con, vu oan lên người con những chuyện mà con chưa từng làm, lại không chịu giải thích thay con.” Cô rất khó chịu: “Nếu như sau này… sau này lại xảy ra chuyện như vậy, bố cũng sẽ tiếp tục đối xử với con như hôm nay sao?”
“Sao lại thế…” Hoắc Tùy Thành vuốt v e sau lưng cô: “Sao bố lại đối với con như vậy được.”
“Nhưng hôm nay bố đối với con như vậy.”
“Dì Triệu và hai người bạn kia của con cũng không bắt nạt con, bọn họ đều rất thích con, không có ác ý, bố cũng không có.”
“Sao bố biết được họ đều thích con? Lỡ như bị người không thích con biết được mà chê cười con thì làm sao bây giờ? Bố biết không? Hôm nay dì Triệu còn để con mặc tã giấy, rõ ràng là con trưởng thành rồi, sẽ không có chuyện không nhịn được, chính là bố, bố khiến dì Triệu hiểu lầm còn không giải thích, con ghét bố!”
Hoắc Tùy Thành tức cười.
Đột nhiên có chút hiểu rõ nguyên nhân làm cô buồn như vậy.
Bởi vì là trẻ con, cho nên không hiểu gì cả, cho nên cô nhóc sẽ không đứng ở góc độ của người trưởng thành để nghĩ xem chuyện này làm tổn thương đến cô như nào.
Hoắc Tiểu Tiểu buồn bã tủi thân như vậy là việc ngoài dự đoán của anh.
Anh đưa tay lau đi nước mắt đang tiếp tục trào ra của cô nhóc: “Hôm nay bố chỉ muốn dạy con một bài học, để con sau này đừng ăn bậy ăn bạ giống như hôm nay nữa, không có suy xét được nhiều như vậy, cũng không phải bố cố ý, bố xin lỗi con, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, được không?”
Hoắc Tiểu Tiểu đưa tay lau nước mắt.
“Sau này nếu như có người bắt nạt con, nói xấu con, mặc kệ con có làm sai hay không, bố đều bảo vệ con.”
Nước mắt của Hoắc Tiểu Tiểu trong nháy mắt liền ngừng lại, lại vẫn nhìn anh chằm chằm, không nói lời nào.
Hoắc Tùy Thành lập tức hiểu rõ ý của cô: “Được, ngày mai bố thay con giải thích với bọn họ.”
“Còn, còn gì nữa?”
“Còn gì?”
“Đã làm sai chuyện thì tặng quà xin lỗi, bố xin lỗi rồi, quà đâu?”
“… Được, con muốn cái gì, bố tặng con.”
Bố cô nói như vậy, Hoắc Tiểu Tiểu ngược lại có chút ngượng ngùng, giống như là mình cố tình đòi quà vậy.
“Con… không phải là muốn cái gì, chỉ là bố tự mình làm sai thì bố nên làm như vậy.”
Hoắc Tùy Thành nhìn bộ dáng ra vẻ nhẹ nhàng của cô nhóc nhà mình, anh cười: “Ừ, quà nhận lỗi thì nên có, muộn như vậy rồi, đi ngủ?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.
Hoắc Tùy Thành nhìn cái chăn mỏng cô lấy tới: “Bố đắp?”
Hoắc Tiểu Tiểu lặng lẽ nhường ra một nửa, không nói lời nào mà nằm xuống.
“Được rồi, muộn lắm rồi, ngủ đi.”
Hoắc Tiểu Tiểu nằm ở một bên, nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng của bố cô dần dần truyền đến, đột nhiên cũng không tức giận đến vậy nữa.
Tối nay cô muốn tới đây nghe bố cô xin lỗi.
Cô nghĩ, nếu như bố cô có thể thật lòng thật ý xin lỗi cô, chuyện này coi như thôi, cô cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy.
Nếu như không xin lỗi, vậy sau này cô liền… dù sao thì quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
Có điều may mà bố cô nói xin lỗi cô, quý trọng cơ hội mà cô cho.
Tha thứ lần này, không có lần sau.
Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ.
– –
Cũng không biết có phải là bởi vì quá tức giận hay không mà ở trong mơ, Hoắc Tiểu Tiểu lại nhìn thấy bố cô.
Chỉ là trong mơ, Hoắc Tùy Thành rất thảm.
Công ty phá sản, mắc nợ một đống, thanh danh hỗn loạn còn muốn mang theo Tô Nguyên Thanh chạy trốn.
Cuối cùng đánh nhau với một người đàn ông trẻ tuổi.
Thân thể Hoắc Tùy Thành cường tráng cũng không đánh lại người đàn ông trẻ tuổi kia, toàn bộ quá trình bị người đàn ông kia đ è xuống đất mà đánh, trên mặt đều là vết màu bầm, trên người toàn là dấu chân, cuối cùng đành phải nằm rạp trên mặt đất không thể động đậy.
Mặc dù như thế nhưng Hoắc Tùy Thành vẫn còn vừa phun máu vừa run rẩy vươn tay về phía Tô Nguyên Thanh.
Người đàn ông trẻ tuổi giẫm mạnh một cái trên lưng bố.
Cuối cùng ở trước mặt mọi người, bố bị cảnh sát còng tay, nhếch nhác bị áp giải lên xe cảnh sát.
Ở trong mơ, Hoắc Tiểu Tiểu lấy góc độ của người đứng xem để nhìn một Hoắc Tùy Thành khác cuồng loạn, không có chút phong độ nào mà la hét với cảnh sát, thần sắc điên cuồng giống như người bị bệnh tâm thần.
Sau đó, Hoắc Công Quán quen thuộc có rất nhiều người tới, bọn họ dọn sạch tất cả, đồng thời niêm phong đấu giá.
Hoắc Tiểu Tiểu thấy mình nhỏ tuổi, tay chân luống cuống đứng ở đầu cầu thang.
Có người chỉ về phía cô bàn bạc về nơi ở của cô, cuối cùng ăn nhịp kết luận, đưa cô đi cô nhi viện,
Trong cô nhi viện, sinh hoạt không tốt chút nào, Hoắc Tiểu Tiểu ăn không ngon ngủ không yên, phá phách, bướng bỉnh làm cho người ta chán ghét, cuối cùng dưới sự sơ sẩy của cô giáo, đang sống sờ vậy mà bị chết đói.
– —
Hoắc Tùy Thành từ trong mơ bừng tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa dựa vào đầu giường, nhớ lại tất cả mọi thứ vừa rồi trong mơ.
Một màn cuối cùng trong mơ đâm vào trái tim anh, mơ hồ đau đớn.
Anh mơ thấy Hoắc Tiểu Tiểu bị đưa đến cô nhi viện, cuối cùng nằm trên giường, yếu ớt gọi bố, cuối cùng là không còn hơi thở.
Mà căn nguyên của mọi thứ trong mơ là bởi vì anh si mê Tô Nguyên Thanh mà ra tay đánh nhau với Văn Dương, thậm chí không tiếc lấy công ty ra để đánh đổi cũng phải cướp lại Tô Nguyên Thanh. Trước đó anh luôn thấy kỳ lạ vì sao lại mơ thấy mình và Tô Nguyên Thanh kết hôn, lần này nội dung giấc mơ càng thái quá.
Vì Tô Nguyên Thanh? Văn Dương đè đánh mình? Công ty phá sản, anh không còn gì cả mà vào tù?
Thật sự là buồn cười!
Nhìn Hoắc Tiểu Tiểu ngủ say ở bên cạnh, Hoắc Tùy Thành đưa tay sờ trán cô, bất ngờ lại sờ thấy mồ hôi đầy tay, tâm tình cũng theo đó mà bình tĩnh trở lại.
Cảm giác trong mơ quá chân thực, chân thực đến mức Hoắc Tùy Thành có loại ảo giác rơi vào một thế giới khác.
Văn Dương…
Mặc kệ là vì sao mơ thấy hắn ta, nhưng Hoắc Tùy Thành mơ hồ cảm thấy tuyệt đối không thể buông tha cho người này được!
– –
Hôm sau, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn người có cặp mắt sưng đỏ ở trong gương thì rất hối hận.
Hối hận vì hôm qua khóc đến mức quá chân thật, ngủ một giấc thức dậy, mắt sắp sưng thành quả hạch đào rồi.
Nhớ lại cảnh tượng trong mơ vào đêm qua, Hoắc Tiểu Tiểu nhíu mày lại.
Mặc dù cô rất giận bố cô nhưng cũng không muốn mơ thấy bố cô bị đánh thảm như vậy.
Hay là nói, đây là kết cục tương lai của bố cô?
Phải, cuối cùng cô bị chết đói, giống với kết cục mà Tiểu A từng nói với mình.
Cô biết kết cục của bố cô không hề tốt đẹp gì, nhưng không nghĩ tới lại nhục nhã đến vậy.
Tô Nguyên Thanh, Văn Dương!
Vừa nghĩ tới trong mơ Văn Dương đè bố cô xuống đất mà đánh, Hoắc Tiểu Tiểu liền vô cùng tức giận.
Ghê tởm!
Tìm được cơ hội thì nhất định phải bảo bố cô chỉnh chết Văn Dương!
Dì Triệu đến mặc quần áo rửa mặt cho cô, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô thì giật nảy mình: “Tiểu Tiểu, sao mắt lại thành như vậy?” Nói xong, bà nhìn cửa phòng, thấp giọng hỏi: “Có phải là bố con mắng con không?”
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu.
“Vậy thì sao lại khóc thành thế này?”
“Dì ơi con không sao, bố không có mắng con cũng không có đánh con, đợi chút nữa… đợi chút nữa dì sẽ biết.”
Cô nói như vậy, dì Triệu cũng không hỏi nhiều: “Được, dì Triệu không hỏi, đi thôi, xuống lầu ăn sáng.”
Hoắc Tiểu Tiểu đi theo dì Triệu xuống lầu.
Trên bàn cơm trong phòng ăn, bữa sáng của Hoắc Tùy Thành đã gần tới hồi cuối.
Hoắc lão tiên sinh nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, lập tức bị đôi mắt của cô dọa cho giật mình: “Tiểu Tiểu, mắt cháu bị sao vậy? Sao lại vừa đỏ vừa sưng?”
Hoắc Tiểu Tiểu ngồi trên ghế nhìn về phía đối diện: “Bố.”
Hoắc Tùy Thành đến nay vẫn còn có chút hoảng hốt, trong đầu toàn là một màn cuối cùng trong giấc mơ đêm qua.
“Bố ơi!”
Hoắc Tùy Thành lấy lại tinh thần, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu ở trước mặt đang gọi mình. Hoắc Tiểu Tiểu ở trong mơ dần dần hợp làm một với Hoắc Tiểu Tiểu trước mặt, trái tim đang yên ổn của anh bỗng dưng lại nhói lên.
Lông mày của Hoắc lão tiên sinh nhíu chặt: “Hoắc Tùy Thành, có chuyện gì xảy ra?”
Hoắc Tùy Thành im lặng một lát rồi ngẩng đầu gọi dì Triệu: “Dì Triệu, mấy cái tã giấy hôm qua dì mua ấy, vứt hết đi.”
“Vứt đi?”
“Hôm qua Tiểu Tiểu không có xả trên người tôi, dì hiểu lầm rồi.”
“… Vậy à.”
Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc nói ra: “Đúng vậy! Hôm qua con đã nói rất nhiều lần rồi, con không có, dì không tin con!”
Nhớ tới việc này liền khổ sở, giải thích thế nào cũng không được người ta tin tưởng thật khó chịu.
Cũng bởi vì là trẻ con nên lời nói ra không đáng tin như vậy sao?
Dì Triệu mang theo sự áy náy mà nhìn Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, hôm qua là dì Triệu hiểu lầm con, dì Triệu xin lỗi con, con yên tâm, sau này dì Triệu tuyệt đối sẽ không ép con mặc tã nữa, được không?”
“Còn có, sau này dì phải tin tưởng con!”
“Được, tin tưởng con.”
Hoắc lão tiên sinh ở bên cạnh không biết rõ tình hình, ông không hiểu ra sao mà hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hoắc Tùy Thành nói một lần về chuyện ngày hôm qua, lại bị Hoắc lão tiên sinh hung hăng trừng mắt mấy lần: “Cái gì đùa được cái gì không mà con còn không biết sao? Con làm bố thế nào vậy? Ăn xong rồi thì đi nhanh lên, đừng ở trước mặt bố, nhìn thấy là phiền!”
“…” Hoắc Tùy Thành đứng dậy: “Vậy con đến công ty trước.”
“Tiểu Tiểu, đừng tức giận, sau này còn có chuyện như vậy nữa thì nói cho ông nội biết, ông nội nhất định sẽ tin tưởng con.”
“Vâng!”