Quý Thư Dương ôm Hoắc Tiểu Tiểu, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Hắn được chị gái hắn nuôi lớn, từ sau khi biết chị hắn mang thai, không có giờ phút nào hắn không muốn giết tên khốn Hoắc Tùy Thành kia.
Lần đầu tiên gặp Tiểu Tiểu, hắn đã quyết định, tuyệt đối sẽ không để Tiểu Tiểu đi theo tên khốn kiếp Hoắc Tùy Thành kia mà lớn lên.
Hai năm trước không thể mang Tiểu Tiểu đi, cùng với chuyện bị Hoắc Tùy Thành đánh gãy một chân, bây giờ hắn còn hận đến nghiến răng.
Nếu như trước ngày hôm nay, có người nói với hắn, bảo hắn cùng Hoắc Tùy Thành hòa giải, hắn nhất định sẽ đánh bể tên đầu chó đó tại chỗ.
Nhưng bây giờ, người nói lời này với hắn chính là Hoắc Tiểu Tiểu, cháu gái ruột của hắn!
“Tiểu Tiểu, con còn nhỏ, con không hiểu, giữa cậu và bố con… thật sự rất phức tạp, không phải dùng dăm ba câu là có thể nói rõ được, huống chi…”
“Cậu…” Hoắc Tiểu Tiểu miễn cưỡng ép mình ch ảy nước mắt, hai mắt cô đẫm lệ, ngửa đầu nhìn hắn: “Cậu nhất định phải ra nước ngoài sao? Mới gặp mặt con liền muốn bỏ con lại sao? Mười lăm năm không về, cậu còn nhớ con sao?”
Hô hấp đứt quãng của đứa trẻ rơi vào cổ hắn, đáy lòng Quý Thư Dương còn mềm mại hơn so với gió nhẹ lướt qua mặt nước: “Đương nhiên là nhớ…”
“Vậy thì chắc chắn con không nhớ rõ cậu nữa.”
“…” Quý Thư Dương đột nhiên có loại ảo giác không giải quyết được đứa trẻ trước mặt.
“Cậu”, Hoắc Tiểu Tiểu thấy hắn không phản ứng lại với mình thì lấy đòn sát thủ ra, cọ qua cọ lại ở trên cổ hắn, thân thể uốn qua uốn lại, dùng giọng nói ngọt đến mức có thể ngán chết của mình nói: “Cậu đừng đi, Tiểu Tiểu rất thích cậu, Tiểu Tiểu không cho cậu đi! Cậu đồng ý với Tiểu Tiểu được không, bố đã đồng ý với con rồi, sẽ không ra tay.”
… Hoắc Tiểu Tiểu bất chợt rùng mình một cái.
Trong đầu cô thử tưởng tượng ra biểu hiện của mình, cảm thấy hiện tại mình uốn éo giống như con sâu róm.
Cô vì bố cô mà nỗ lực quá nhiều rồi!
“Được, được, được!” Dưới thế tiến công của nước mắt và sự làm nũng của Hoắc Tiểu Tiểu, Quý Thư Dương nào chống cự được, hắn đồng ý: “Cậu đồng ý với con, không đi.”
“Thật sao?” Hoắc Tiểu Tiểu nín khóc mỉm cười, lông mi còn mang theo nước mắt, đan xen mừng rỡ nói: “Cậu không đi nữa?”
Quý Thư Dương đưa tay lau nước mắt ở gò má cô: “Ừ, không đi nữa.”
“Vậy… vậy hôm nay tan học, cậu cùng con về nhà được không?”
“Hôm nay? Cùng con về nhà?” Bàn tay Quý Thư Dương hơi sựng lại.
“Đúng vậy, cậu cùng con về nhà, gặp mặt bố, sau đó… nói cho bố biết là ai bảo cậu hãm hại bố.”
“…” Quý Thư Dương do dự.
Không đi nước ngoài thì được, nhưng hôm nay đi nhà họ Hoắc? Hắn thật sự chưa chuẩn bị tâm lý tốt.
Hắn cũng không biết lời Tiểu Tiểu nói là thật hay giả.
Là thật thì thôi, nếu như là giả thì đến nhà họ Hoắc chẳng phải là dê vào miệng cọp? Đột nhiên Quý Thư Dương cảm thấy chân hơi đau.
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn vẻ mặt của hắn, lại thêm một mồi lửa: “Cậu, có phải cậu sợ bố con không?”
Bị một đứa trẻ chất vấn?
Chuyện này có thể nhịn được sao?
“Tuổi còn nhỏ không được nói bậy, làm sao cậu lại sợ bố con.”
“Vậy hôm nay cậu cùng con đi gặp bố, bố nhất định sẽ giảng hòa với cậu!”
Quý Thư Dương yếu ớt thở dài: “Buổi chiều cậu…”
“Cứ quyết định như vậy đi, buổi chiều ba giờ con tan học, cậu nhớ ở cổng trường chờ con, không gặp được cậu con sẽ không về nhà! Cậu ơi tạm biệt!” Hoắc Tiểu Tiểu nào còn chờ hắn nói xong, cô tự mình nhanh chân, lạch bà lạch bạch chạy đi như một làn khói.
“… còn có chút việc.” Quý Thư Dương nói hết lời mà mình chưa nói xong, nhìn bóng lưng nhảy nhót của Hoắc Tiểu Tiểu, hai tay hắn cào đầu, bất đắc dĩ mà bứt.
Đứa cháu gái này của hắn, thật đúng là biết cách ra đề khó cho hắn.
Ba giờ chiều đến nhà họ Hoắc, gặp Hoắc Tùy Thành…
Hắn và Hoắc Tùy Thành có thù không đợi trời chung! Rõ ràng là ba giờ chiều máy bay cất cánh, sao hắn lại đồng ý với Tiểu Tiểu chứ?
– –
Ba giờ chiều, ở cổng nhà trẻ.
Dì Triệu dắt Tiểu Tiểu tạm biệt những người bạn nhỏ khác, lúc đang chuẩn bị lên xe về nhà thì Tiểu Tiểu lại kéo dì Triệu lại.
“Dì ơi, chờ một chút.”
“Còn có ai mà Tiểu Tiểu chưa nói tạm biệt?”
“Không phải, buổi chiều con đã nói với cậu rồi, muốn ở đây chờ cậu.”
“Cậu?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu: “Đúng vậy, chính là cậu tặng quà cho con.”
Cô chỉ chỉ vào tài xế ở cách đó không xa đang để quà lên xe.
“Cậu…” Dì Triệu đã nghe nói tới chuyện của mẹ Tiểu Tiểu, nhưng chuyện của cậu, bà thật đúng là chưa từng nghe nói.
“Tiểu Tiểu, con đợi cậu làm gì?”
“Cậu nói, muốn cùng con về nhà gặp bố, bây giờ ba giờ, có lẽ cậu sắp tới rồi, dì ơi, dì cùng con chờ một chút đi.”
“Được, dì chờ cùng con.”
Ở cửa nhà trẻ, phụ huynh tới đón con lui tới tấp nập, ngựa xe như nước dần dần ít đi.
“Tiểu Tiểu, chúng ta đợi hai mươi phút rồi, cậu của con còn đến không?”
“Đến, cậu nhất định sẽ đến!”
Trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu cũng không chắc chắn.
Thật ra trông Quý Thư Dương vẫn rất không đáng tin, nếu như quả thật bỏ lại cô mà ra nước ngoài thì cũng không phải là không có khả năng.
Chuyện Văn Dương và Tô Nguyên Thanh hãm hại bố cô, Quý Thư Dương là điểm mấu chốt, nếu như hắn thật sự đi mất thì bắt đầu từ đâu đây?
Văn Dương và Tô Nguyên Thanh có hào quang của nam nữ chính, nhân vật chính trẻ tuổi cuối cùng xử lý trùm phản diện cáo già.
Mặc dù bây giờ bố cô đã thoát khỏi hành vi của trùm phản diện nhưng lỡ như không trốn được kết cục, chơi không lại hai người đó thì làm sao đây? Cô cũng không muốn thấy bố cô bị Văn Dương đấm một cái ngã trên mặt đất, đạp thêm một cái mà ngay cả chỗ xoay người cũng không có.
… Không được không được, sự tổn thương của cảnh tượng này đối với bố cô thật sự là quá lớn, không thể nghĩ nữa.
Lại đợi thêm khoảng mười phút.
“Tiểu Tiểu, con xem, đã đợi nửa tiếng rồi, con có số điện thoại của cậu con không? Dì giúp con gọi hỏi một chút?”
“Con không có số điện thoại của cậu.”
Thật sự là thất sách, nên hỏi số điện thoại của hắn.
Hoắc Tiểu Tiểu ảo não mà nghĩ.
“Vậy Tiểu Tiểu còn chờ không?”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn đám người dần thưa thớt ở hai bên đường, cô thở dài: “Đi thôi.”
Dì Triệu cười sờ đầu cô: “Tiểu Tiểu, không sao, đoán chừng cậu con có việc nên chậm trễ, chờ lần sau con gặp được cậu thì lại mời cậu đến nhà ngồi một chút, được không?”
“Vâng.” Hoắc Tiểu Tiểu mất hứng mà gật đầu.
Đoán chừng không có lần sau nữa, chắc chắn là Quý Thư Dương ra nước ngoài rồi.
“Tiểu Tiểu!” Ở phía xa có người thở hổn hển chạy đến, một mạch nện đôi chân dài, chạy nhanh đến trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu, miệng còn thở gấp.
Hai mắt Hoắc Tiểu Tiểu tỏa sáng: “Cậu!”
Quý Thư Dương mở miệng thở gấp, đưa một cái bánh ngọt trên tay tới: “Cậu đi mua… đồ ngọt cho con.”
“Cảm ơn cậu!” Hoắc Tiểu Tiểu vui mừng hớn hở nhận lấy, ngẩng đầu nhìn dì Triệu: “Dì ơi, đây chính là cậu của con.”
Dì Triệu nhìn về phía Quý Thư Dương, cười nói: “Chào cậu, không biết nên xưng hô thế nào?”
“Quý Thư Dương, dì gọi tôi là Thư Dương là được rồi.”
Dì Triệu khách sáo nói: “Quý tiên sinh.”
Quý Thư Dương xua tay, nhưng cũng không so đo quá nhiều, hắn nhìn Tiểu Tiểu: “Đi thôi, cậu cùng con trở về.”
“Vâng!”
Hai người lên xe, tài xế trên ghế lái nhìn Quý Thư Dương nhiều thêm một cái.
“Đây là cậu của con, con sẽ nói với bố.”
Tài xế không nhiều lời, đạp chân ga, chậm rãi lái xe rời đi.
“Có phải chờ cậu rất lâu rồi không?”
“Vâng, chờ cậu nửa tiếng, con và dì đều cho rằng cậu sẽ không đến.”
Quý Thư Dương nhướng mày cười một tiếng, dáng vẻ trẻ tuổi, tràn đầy sức sống: “Chuyện cậu đã đồng ý với con thì đương nhiên sẽ làm được, có điều — cậu nghe nói ông nội con cũng ở nhà đúng không?”
“Ông nội ở nhà, cho nên cậu không cần lo lắng bố đánh gãy chân cậu, có ông nội, ông sẽ không để bố làm như vậy.”
Quý Thư Dương nhìn dì Triệu, chột dạ cười hai tiếng.
Trước khi đến, hắn cũng không thật sự tin rằng Hoắc Tùy Thành bị hãm hại, hắn tự mình tìm bạn học cũ hỏi chuyện cổ mộ, lại tìm quan hệ hỏi tình hình của Tiền Đại Xuyên hiện tại trong cục cảnh sát, lại đi tìm vợ của Tiền Đại Xuyên xác minh sự thật, sau khi hiểu rõ những thứ này rồi hắn mới biết mình thật sự bị xem là vũ khí rồi.
Hắn gắng sức đuổi theo, may mà cháu gái ruột của hắn vẫn luôn chờ đợi hắn.
Không lâu sau đã đến Hoắc Công Quán.
Hoắc Tiểu Tiểu xuống xe, mang theo Quý Thư Dương đi một mạch vào trong.
“Buổi tối bảy giờ bố mới có thể về nhà, con dẫn cậu đi gặp ông nội, ông nội rất tốt, cậu đừng sợ.”
Quý Thư Dương cười: “… Cậu sợ cái gì?”
Mới vừa vào cửa liền thấy bác Trần từ trên lầu đi xuống, trên tay cầm chiếc áo khoác dày.
“Bác Trần, ông nội ở trên lầu sao?”
“Lão tiên sinh ở sân sau.” Bác Trần đặt ánh mắt trên người Quý Thư Dương: “Vị này là…”
“Đây là cậu của con, con dẫn cậu về gặp bố.”
“Hóa ra là cậu của Tiểu Tiểu,” Vẻ mặt bác Trần không thay đổi: “Mời cậu ngồi, tôi đi đỡ lão tiên sinh tới đây.”
Hoắc lão tiên sinh đang ở trong vườn hoa tưới hoa, bây giờ là đầu mùa đông, không ít hạt giống quý được trồng trong vườn hoa đều khô héo, ông cụ nhất thời tâm huyết dâng trào, thế nào cũng phải tưới nước cho mấy bồn hoa này trong gió rét.
Bác Trần choàng áo khoác dày cộm lên người ông cụ, nói: “Lão tiên sinh, khách tới nhà.”
“Khách?”
“Vâng, Tiểu Tiểu đưa khách về, là người trẻ tuổi, nói là cậu của Tiểu Tiểu.”
Hoắc lão tiên sinh nghe vậy thì đưa bình tưới nước cho bác Trần rồi quay người đi vào nhà.
Trong phòng khách, dì Triệu bưng chén trà cho Quý Thư Dương, Quý Thư Dương ngồi trên ghế sô pha, tay chân có chút luống cuống.
“Cậu, cậu đừng căng thẳng, bố con và ông nội đều là người rất tốt.”
“…” Quý Thư Dương vừa vào đây, nhìn thấy ảnh gia đình trên tường liền cảm thấy đau chân.
Hoắc lão tiên sinh đi vào phòng khách, nhìn người trẻ tuổi trên ghế sô pha, ông cười nói: “Tiểu Tiểu, đưa ai đến nhà làm khách vậy?”
“Ông nội”, Hoắc Tiểu Tiểu chạy đến trước mặt Hoắc lão tiên sinh: “Đây là cậu của con, con dẫn cậu đến tìm bố.”
“Tìm bố?” Hoắc lão tiên sinh ngồi xuống đối diện Quý Thư Dương, ông ung dung thản nhiên mà quan sát, hòa ái nói: “Cậu chính là cậu của Tiểu Tiểu?”
Quý Thư Dương khép chân ngồi thẳng: “Lão tiên sinh, chào ông, cháu tên là Quý Thư Dương.”
Trước khi đến hắn đã nghĩ, nếu như là bố của Hoắc Tùy Thành thì tất nhiên cũng không phải là người dễ tiếp xúc gì, nhưng gần ngay trước mặt mới phát hiện ra, thật đúng như Tiểu Tiểu nói, ông cụ rất hòa ái, hiền từ.
Trái tim lơ lửng của Quý Thư Dương đã rơi xuống một nửa.
“Quý Thư Dương, nghe nói”, ông cụ quét mắt qua chân của Quý Thư Dương: “Chân của cậu…”
“Không có việc gì! Đã khỏi hẳn rồi!”
Chuyện hai năm trước Hoắc Tùy Thành đánh gãy chân hắn, Hoắc lão tiên sinh đã nghe Hoắc Tùy Thành nói, chuyện thế này nói ra cũng là do Hoắc Tùy Thành làm quá đáng.
“Dì Triệu, dì mang Tiểu Tiểu lên lầu chơi một lúc trước đi, tôi và cậu của Tiểu Tiểu có lời muốn nói. Tiểu Tiểu, nghe lời, đi lên chơi với dì Triệu trước đi, đợi chút nữa ông nội và cậu con nói chuyện xong rồi xuống, có được không?”
“Được!”
Dì Triệu nhìn ánh mắt người ta mà làm việc, bà vội vàng đưa Hoắc Tiểu Tiểu lên lầu.
Hoắc Tiểu Tiểu vừa đi, Hoắc lão tiên sinh đã nói trực tiếp hơn một chút.
“Chuyện năm đó Tùy Thành đánh gãy chân cậu, nó đã nói với tôi rồi, chuyện này là nó làm không đúng.”
Quý Thư Dương cười cười: “Thật ra thì năm đó tôi cũng làm không đúng, không báo cho mọi người biết đã đi đến bệnh viện…”
“Nếu biết mình cũng có chỗ không đúng, vậy xí xóa chuyện năm đó?”
Quý Thư Dương chỉ khách sáo, làm sao biết được ông cụ còn không khách sáo hơn hắn.
“Lão tiên sinh, chuyện năm đó mặc dù là tôi đã làm sai trước, nhưng Hoắc Tùy Thành ra tay đánh gãy một chân của tôi, đến bây giờ…”
“Không phải mới vừa nói chân lành rồi à?” Lời nói của Hoắc lão tiên sinh xoay chuyển, giọng điệu hiền hòa trở nên sắc bén hơn mấy phần, giống như gỡ xuống mặt nạ hòa ái, hiền từ trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu: “Chuyện năm đó tôi sẽ cho cậu một câu trả lời, chuyện con trai tôi làm sai, tôi sẽ để nó gánh vác, chịu trách nhiệm, tất cả tổn thất của cậu tôi sẽ bồi thường, cho đến khi cậu hài lòng mới thôi.”
Quý Thư Dương mở miệng: “Lão tiên sinh, tôi…”
“Ngoại trừ tiền ra, bất kỳ chuyện gì tôi cũng không thể đồng ý với cậu, có lẽ là cậu cảm thấy tôi đang ức hiếp cậu, nhưng trên đời này vốn cũng không có sự công bằng tuyệt đối, nếu như tôi không tìm cậu nói chuyện thì cậu cũng không thể làm gì, không phải sao?”
Trong lòng Quý Thư Dương cũng hiểu rõ, chuyện năm đó không thể nào truy cứu trách nhiệm của Hoắc Tùy Thành nữa.
“… Không sai.”
Hoắc lão tiên sinh thấy hắn không kiên trì thì nhíu mày hỏi: “Vậy thì bây giờ chúng ta nói một chút, lần này tại sao cậu muốn cầm chứng cứ không tồn tại tới để hãm hại con trai tôi?”
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không mà Quý Thư Dương nhìn thấy được một chút bóng dáng của Hoắc Tùy Thành trên người ông cụ.
Suy nghĩ chợt lóe lên.
Quý Thư Dương hận không thể cho mình một bạt tai.
Cha con, cha con, hai cha con thì sao có thể không giống nhau?
Hôm nay hắn thật đúng là bị con nhóc kia lừa tới, cái gì mà hòa ái dễ gần, ông cụ trước mắt này và Hoắc Tùy Thành chẳng qua khác nhau ở chỗ một con sói trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng và một con sói già nua mà thôi, hoàn toàn không có gì khác nhau.