Bầu không khí trong nháy mắt ngưng lại, Hoắc Tiểu Tiểu theo bản năng mà nín thở.
Xong rồi.
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu cô.
Màn hình điện thoại còn dừng lại ở giao diện cô gửi Wechat, cũng không biết là bố cô có nhìn thấy lời bịa chuyện trên đó hay chưa.
Nhớ tới lời nói vừa rồi làm mình nổi da gà — Anh Dịch Khiêm? Anh Dịch? Anh Khiêm? Anh? Anh ở lại với em đi.
Cộng thêm việc mình vẫn được Dịch Khiêm ôm, Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy đoán chừng mình thật sự xong rồi.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cảm giác đau đớn sưng tấy trên mắt cá chân lan tràn lên đến bắp chân, xương cốt giống như bị người ta đánh gãy, mơ hồ đau đớn.
Hoắc Tiểu Tiểu cô ngàn tính vạn tính cũng không tính được ngày hôm nay bố cô sẽ đến Nhất Phẩm Lan Đình.
Cô thậm chí còn nghi ngờ có phải là bố cô gắn máy giám sát trên người cô hay không.
Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Cô giật giật ống tay áo của Dịch Khiêm, thấp giọng nói: “Mau thả em xuống.”
Dịch Khiêm ôm Hoắc Tiểu Tiểu đứng tại chỗ, anh cũng không đoán được là sẽ gặp Hoắc Tùy Thành ở đây.
Mấy năm nay đi theo bố, anh dần dần đã quen thuộc với nghiệp vụ công ty nhà mình, anh thường xuyên nghe nói đến thủ đoạn trên thương trường của Hoắc Tùy Thành, may mà anh đã từng đi theo Hoắc Tùy Thành một khoảng thời gian nên anh thật lòng khâm phục ánh mắt độc đáo và thủ đoạn của chú Hoắc.
Hoắc Tùy Thành là trưởng bối, cũng là người thầy từng dạy dỗ, Dịch Khiêm ở trước mặt anh mang thái độ cung kính, nào dám lỗ m ãng.
Dịch Khiêm không nhúc nhích, Hoắc Tiểu Tiểu cuống lên, giãy giụa muốn xuống.
“Mau thả em xuống!” Nhân lúc bố cô còn chưa mở mắt ra nhìn thấy dáng vẻ hai người bọn họ ôm ôm ấp ấp.
Nhưng mà một giây sau, Hoắc Tùy Thành mở mắt ra, nhìn về phía hai người đang đứng ở cửa vào phòng khách.
Khoảng cách quá xa, Hoắc Tiểu Tiểu không thấy rõ bố mình có vẻ mặt gì, ánh mắt gì, cô chỉ cảm thấy có lẽ hôm nay cô không ổn rồi.
“Còn đứng đó làm gì? Tới đây!”
Hoắc Tiểu Tiểu cứng đờ, từng sợi lông tơ trên người dựng thẳng lên, cô không tự chủ được mà ôm sát cổ Dịch Khiêm, thấp giọng tủi thân nói: “Anh không được đi, chút nữa anh đừng đi.”
Dịch Khiêm không nói gì, anh ôm chặt cô đi về phía phòng khách, dưới ánh mắt của Hoắc Tùy Thành, anh bất chấp khó khăn mà cẩn thận đặt Hoắc Tiểu Tiểu ngồi xuống ghế sô pha.
“Chú Hoắc.”
Chú Hoắc không trả lời, chỉ lạnh lùng đánh giá anh một cái rồi lại đưa ánh mắt nhìn về phía Hoắc Tiểu: “Hoắc Tiểu Tiểu, vừa rồi lời con nói ở cửa ra vào, bảo Dịch Khiêm ở lại với con? Nói thế nào, lặp lại lần nữa bố nghe xem.”
“…” Lặp lại lời nói làm nổi da gà kia? Không bằng một đao giết cô cho rồi.
Cô xấu hổ cúi đầu xuống, càng cúi càng thấp.
“Nói chuyện.”
“Bố, con không có ý đó…”
Dịch Khiêm ở một bên giải vây cho cô: “Chú Hoắc, chú đừng hiểu lầm, Tiểu Tiểu chỉ nói đùa thôi, không phải thật.”
“Nói đùa? Hoắc Tiểu Tiểu, con nói đùa sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu cắn chặt môi dưới, gật đầu.
“Bố có nói là tối nay về sớm không?”
“… Có.”
“Ngày đầu tiên về nước liền định đêm không về nhà ngủ, còn có, chân bị gãy rồi sao? Không đi được mà phải để người ta ôm con, còn bảo người ta đêm nay ở lại với con, Hoắc Tiểu Tiểu, cô nam quả nữ, con có xấu hổ không?” Giọng nói càng ngày càng cao, mi tâm càng nhăn càng chặt, dường như đang chuẩn bị nổi giận, nhưng ánh mắt quét đến mắt cá chân sưng đỏ của cô, lửa giận bị ép xuống: “Có chuyện gì vậy?”
Hoắc Tiểu Tiểu hít một hơi thật sâu.
Vấn đề không lớn, bình tĩnh, đừng hoảng hốt.
Cô nhăn mặt đưa chân đặt lên đùi bố cô, có chút uất ức, còn có chút yếu ớt: “Lục Tĩnh Nhất nuôi một con ngựa, con leo lên cưỡi hai vòng, kết quả lúc đi xuống…”
Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ, phải nói quá vết thương kia lên một chút, nhưng vậy thì bố cô mới có thể đau lòng, một khi đau lòng thì những việc khác đều là việc nhỏ không đáng nhắc đến, ít nhất thì sẽ không mắng cô.
“Kết quả lúc xuống ngựa, không cẩn thận từ trên lưng ngựa ngã xuống, đi bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ nói… rơi xuống còn rất nghiêm trọng, phải cố gắng nghỉ ngơi, không thể đi cũng không thể dính nước, may mà hôm nay Dịch Khiêm đưa con về nhà, đau chết mất, bố còn hung dữ với con.”
“Là như vậy sao?” Hoắc Tùy Thành nhìn về phía Dịch Khiêm.
Hoắc Tiểu Tiểu vội vàng ngẩng đầu nháy mắt với Dịch Khiêm, hy vọng cái hũ nút này tuyệt đối đừng để lộ.
Đôi môi Dịch Khiêm gần như mím thành một đường thẳng tắp, tựa như đang do dự giữa việc cùng Hoắc Tiểu Tiểu “cấu kết làm việc xấu” và “thẳng thắn được khoan hồng” với chú Hoắc.
Ánh mắt mong đợi của Hoắc Tiểu Tiểu dần dần biến mất.
Không phải chứ, không phải chứ không phải chứ?
Dịch Khiêm đây là muốn bán cô sao?
Chậm chạp không nói lời nào, Hoắc Tùy Thành không có kiên nhẫn: “Đưa bệnh án của bệnh viện cho chú.”
“Chú Hoắc, lúc Tiểu Tiểu xuống ngựa không cẩn thận bị trật chân, đã đến bệnh viện khám, bác sĩ nói không có việc gì lớn, bôi ít dầu thuốc, xoa bóp hai ngày để hết sưng là tốt rồi.” Dịch Khiêm đưa bệnh án cho anh.
Hoắc Tùy Thành nhìn qua bệnh án, liền nghe thấy Hoắc Tiểu Tiểu yếu ớt nói ra: “Mặc dù không nghiêm trọng như con nói nhưng mà đúng là bị trật, bố ơi bố xem trên đó bác sĩ cũng viết lời dặn, gần đây tốt nhất là đừng bước đi, hơn nữa con cũng không muốn để bố và ông nội lo lắng, cho nên mới năn nỉ Dịch Khiêm đưa con tới đây, bố, bố đừng hiểu lầm, con và Dịch Khiêm — a đau! Bố ơi bố nhẹ chút nhẹ chút!”
Hoắc Tùy Thành khép bệnh án lại, một tay cầm lấy bắp chân cô, lòng bàn tay của tay kia ấn lên vết thương sưng đỏ ở mắt cá chân của cô, không để ý đến lời nói của Hoắc Tiểu Tiểu, anh ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Khiêm: “Cảm ơn cháu hôm nay đã đưa Tiểu Tiểu tới đây, nơi này có chú, cháu đi về trước đi.”
Đừng đi! Đáy mắt Hoắc Tiểu Tiểu rưng rưng, ánh mắt khẩn cầu nhìn anh.
Đừng để cô một mình ở đây, ở lại thêm một lúc nữa, ít nhất cũng đợi bố cô hết giận rồi đi.
Cũng may là Dịch Khiêm không trực tiếp rời đi mà đứng tại chỗ nói: “Chú Hoắc, phương án hai ngày trước có nhiều chỗ cháu vẫn không hiểu rõ lắm, muốn xin chú chỉ giáo, không biết bây giờ chú có rảnh hay không.”
“Chín giờ sáng ngày mai đến phòng làm việc của chú tìm chú. Mặt khác, nếu như sau này Tiểu Tiểu lại xảy ra chuyện như vậy thì chú hy vọng cháu có thể nói chi tiết cho chú biết trước. Nó bị ông nội làm hư rồi, cháu lớn tuổi hơn nó, là bạn của Tiểu Tiểu, chú hy vọng cháu có thể quản thúc nó chứ không phải là cùng nhau làm loạn, thông đồng giấu giếm chú, mặc cho nó tùy hứng.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhắm mắt.
Dịch Khiêm thật đúng là không biết nói chuyện, dùng một câu liền gi ết chết cuộc trò chuyện rồi.
Ngay cả cái cớ cũng không biết tìm?
Quả nhiên, Hoắc Tùy Thành nói như vậy, Dịch Khiêm đành phải nói: “Cháu xin lỗi chú Hoắc, chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra nữa, không có chuyện gì nữa, cháu đi trước?”
Người vừa đi, trong nhà cũng chỉ còn lại Hoắc Tùy Thành và Hoắc Tiểu Tiểu.
Trong không khí mê mang, chút mùi dầu thuốc gay mũi từ mắt cá chân của Hoắc Tiểu Tiểu từ từ tản ra.
Hoắc Tiểu Tiểu bất chấp khó khăn nói: “Bố, sao bố lại ở đây?”
“Té bị thương mà không về nhà, cũng không gọi điện cho bố, lại tới đây? Còn bảo Dịch Khiêm ở lại đây chăm sóc con?”
Hoắc Tùy Thành xoa mắt cá chân của cô, nơi bị xoa làm Hoắc Tiểu Tiểu đau đến mức nước mắt đều chảy ra, cô bất lực ôm lấy gối dựa nhịn đau, kèm theo tiếng hít khí đứt quãng mà nói: “Bố ơi con sai rồi, không phải là con cố ý không về nhà, con thật sự sss… là bởi vì không muốn để bố lo lắng.”
“Không muốn để bố lo lắng? Hoắc Tiểu Tiểu, một chút vết thương này của con, con sợ bị bố mắng đúng không?”
“…” Có đôi khi Hoắc Tiểu Tiểu hoài nghi có phải bố cô có thuật đọc tâm hay không, nếu không thì sao có thể đoán được tâm tư của cô một cách chính xác như vậy được?
“Vừa rồi ở cửa, con bảo nó ở lại với con, Hoắc Tiểu Tiểu, con trưởng thành rồi, bây giờ con không phải đứa trẻ ba bốn tuổi có thể ngủ cùng giường với Dịch Khiêm nữa, nam nữ khác biệt, con không biết à? Lúc con nằm trong ngực nó con gọi nó là gì? Gọi thế nào? Gọi lại bố nghe xem?”
Anh là đàn ông, đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp ở trong ngực mình nũng nịu bảo mình ở lại chăm sóc cô ấy, đối với đàn ông mà nói chắc chắn là lời mời và lời ám chỉ trắng trợn.
Không có người đàn ông nào có thể chống cự được.
Huống chi còn là đàn ông trẻ tuổi hăng hái, sức lực dồi dào.
Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi, khuôn mặt có chút không nhịn được mà lộ ra vẻ thẹn thùng.
“Hay là nói, con ở sau lưng bố yêu đương với Dịch Khiêm rồi?”
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu: “Không có, bố ơi bố đừng hiểu lầm, con và Dịch Khiêm không có yêu đương, con quen biết anh ấy sắp được hai mươi năm rồi…”
“Đã không yêu đương với nó thì con với nó có quan hệ gì?”
“… Quan hệ bạn bè.”
“Vậy con cảm thấy cử chỉ giữa con và nó là điều nên làm giữa bạn bè sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu im lặng một lát rồi lắc đầu.
Hoắc Tùy Thành đổ chút dầu thuốc vào lòng bàn tay, xoa một hồi rồi nhấn lên mắt cá chân của Hoắc Tiểu Tiểu.
“Sss… Bố ơi bố nhẹ chút, đau quá, con sai rồi con sai rồi, con biết lỗi rồi, sau này… sau này con sẽ giữ khoảng cách với Dịch Khiêm.”
“Không phải bố bảo con cố ý giữ khoảng cách với nó, nam nữ khác biệt, nếu như con thích nó, nó cũng thích con, vậy thì con có thể cùng nó chơi trò mập mờ, không thích thì giữ khoảng cách, giữa bạn bè mà lại ôm ôm ấp ấp giống các con sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi: “Con biết rồi.” Cô lại nhỏ giọng lầm bầm: “Càng già càng lắm điều.”
Giọng nói của Hoắc Tùy Thành nâng cao: “Con nói cái gì?”
“Con nói bố càng ngày càng lắm điều!” Hoắc Tiểu Tiểu nhìn bố cô mặc đồ ngủ, tóc còn đang nhỏ nước, một phỏng đoán to gan hiện ra, cô thử thăm dò: “Bố, hôm nay sao bố lại trùng hợp ở đây như vậy, bình thường bố cũng không đến Nhất Phẩm Lan Đình. Hôm nay không phải là hẹn người nào kim ốc tàng kiều* chứ — Sss a đau đau đau đau, bố ơi con sai rồi bố nhẹ một chút, chân con sắp gãy mất rồi…”
*”Kim ốc tàng kiều” dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Kết quả của việc mạnh miệng với bố là Hoắc Tiểu Tiểu đổ mồ hôi toàn thân, giống như siêu thoát mà nằm trên ghế sô pha, đau đến mức ánh mắt đều dại ra.
Cũng may là sau khi bị bố cô nhào nặn thì mắt cá chân đã tốt hơn nhiều rồi, động động cổ chân một chút, không còn đau nhức như trước nữa.
Hoắc Tùy Thành đứng dậy: “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai bố cho người đến đưa con về nhà, sau này gặp chuyện như vậy mà còn dám giấu giếm bố một mình chạy ra bên ngoài không về nhà, mặc kệ là nguyên nhân gì…”
“Con biết rồi, sau này sẽ không vậy nữa, bạn bè không thể ôm, bố có thể ôm con về phòng không?”
“Hoắc Tiểu Tiểu!”
Hoắc Tiểu Tiểu nhíu mày: “Chân đau, giữa bạn bè không thể ôm, bố cũng không thể ôm con gái về phòng sao?”
“Yếu ớt.”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng Hoắc Tùy Thành vẫn khom người ôm cô từ trên ghế sô pha lên.
Hoắc Tiểu Tiểu yên tâm thoải mái ôm cổ bố cô, cười tủm tỉm nói: “Bố, nếu như bố thật sự hẹn người nào đó thì con không sao, dù sao thì hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, con không có không khoan dung như vậy, chỉ cần tuổi tác không nhỏ hơn con là được rồi, nếu như bố chê con dư thừa, con có thể ngủ ở phòng khách bên kia…”
Lời còn chưa nói hết, Hoắc Tùy Thành buông tay, để Hoắc Tiểu Tiểu xuống đất rồi tự mình trực tiếp đi về phòng.
Hoắc Tiểu Tiểu đứng trên mặt đất như gà đứng một chân: “Bố! Bố ơi!”
Thật là nhỏ mọn.