Sáu giờ chiều, thời gian tan làm.
Trong khu vực làm việc, nhân viên liên tục thu dọn đồ đạc chuẩn bị quẹt thẻ ra về, Hoắc Tiểu Tiểu lại ôm máy tính, suy nghĩ xem phần sơ đồ phác thảo này nên thiết kế như thế nào.
Mặc dù hiện tại cô chỉ là thực tập sinh nhưng buổi chiều, lúc họp, Triệu Lộ đã nói rõ ràng, cả đội hợp tác, hy vọng trước giờ đi làm ngày mai có thể nhìn thấy phần linh cảm thiết kế của cô nằm trong hòm thư.
Lúc những thực tập sinh khác còn đang làm quen với quy trình vận hành của công ty thì cô đã phải bắt đầu làm dự án.
Hoắc Tiểu Tiểu yếu ớt thở dài.
“Tiểu Tiểu, hôm nay là sinh nhật tôi, buổi tối có rảnh không, cùng nhau ăn bữa cơm.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn thiết kế bản vẽ còn chưa làm xong trên tay: “Ngại quá, tôi còn việc phải làm, sinh nhật vui vẻ, mọi người đi chơi đi.”
Thực tập sinh tới mời Hoắc Tiểu Tiểu xấu hổ cười cười: “Vậy cô làm đi, chúng tôi đi trước.”
“Chơi vui vẻ.”
Sau khi mấy thực tập sinh rời đi, Hoắc Tiểu Tiểu tiếp tục miệt mài vùi đầu, nhưng thứ gọi là linh cảm này không phải nói tới là tới, bỏ đi bản thảo, ném đi từng tờ lại từng tờ, cuối cùng vẫn chọn bản thứ nhất.
Trước lúc nhấn xác nhận gửi thiết kế bản vẽ đến hòm thư của Triệu Lộ, Hoắc Tiểu Tiểu do dự một hồi, suy nghĩ một chút rồi vẫn ấn hủy bỏ.
Chờ chút nữa, có lẽ sẽ có linh cảm thiết kế tốt hơn cũng không chừng.
Điện thoại nhảy ra một tin nhắn, cô nhấn mở xem, là Lục Tĩnh Nhất gửi tới, hôm qua không thể hẹn cô ra ngoài ăn cơm chúc mừng ngày đầu tiên đi làm, hôm nay cũng không thể thất hẹn với anh ta được, anh ta gửi tới cho cô một câu “Chỗ cũ, nhanh chóng tới”.
Đập đầu trước máy tính cũng không nghĩ ra linh cảm thiết kế gì tốt, không bằng ra ngoài đi một chút, có lẽ sẽ có thu hoạch mới cũng không chừng.
Hoắc Tiểu Tiểu quyết định thật nhanh, cô tắt máy tính rồi rời đi, ở dưới lầu công ty bắt xe, đi thẳng đến bữa tiệc của Lục Tĩnh Nhất.
Chỗ cũ mà Lục Tĩnh Nhất nói trong Wechat là một nhà hàng Trung bọn họ thường đi, đầu bếp của nhà hàng làm đồ ăn rất phù hợp với khẩu vị của Hoắc Tiểu Tiểu, cô nếm qua một lần là nhớ mãi không quên, lúc trước luôn bám theo mấy người Lục Tĩnh Nhất và Dịch Khiêm tới ăn, dần dà liền thành chỗ cũ, ngay cả ông chủ cũng thân quen.
Trong phòng bao chỉ có Lục Tĩnh Nhất ở đó, Hoắc Tiểu Tiểu đẩy cửa đi thẳng vào, cô chưa ăn cơm tối, không để ý tới Lục Tĩnh Nhất liền cầm bát đũa lên gắp thức ăn, thấy Lục Tĩnh Nhất ở một bên nhíu chặt mày.
“Em đây là bao lâu chưa ăn cơm rồi?”
Hoắc Tiểu Tiểu nuốt miếng đồ ăn xuống mới nói: “Đừng nói nữa, bận từ sáng đến tối, tổ trưởng của em hận không thể dùng luôn giờ cơm trưa để họp hành, em chỉ tùy tiện ăn hai miếng, đói bụng đến bây giờ.”
“Đói bụng đến bây giờ? Chú Hoắc thật sự cam lòng để em đi chịu khổ như vậy.”
“Khổ cái gì? Mọi người có ai không chịu khổ? Chỉ có anh thôi đó!”
“Đúng vậy, ai bảo phía trên anh có người được việc, bố anh không cần trông cậy vào anh.” Lục Tĩnh Nhất dựa ra sau, sắc mặt dương dương đắc ý, Hoắc Tiểu Tiểu mắt không thấy tâm không phiền.
“Anh gióng trống khua chiêng gọi em ra chỉ có hai chúng ta?”
“Dịch Khiêm còn đang trên đường, chút nữa là đến.” Lục Tĩnh Nhất nhìn đũa của cô hoạt động không ngừng, rõ ràng là rất đói bụng: “Bố em chuẩn bị bồi dưỡng em làm người thừa kế hay gì?”
Hoắc Tiểu Tiểu cười: “Anh nghĩ nhiều rồi, trước đó bố em đã nói, bố cũng không muốn công ty bị hủy trong tay em, bố thế nào cũng phải ép em làm việc ở công ty một năm, một năm sau em muốn làm gì thì làm, không còn can thiệp vào chuyện của em nữa.”
“Một năm?”
“Ừm.”
Lục Tĩnh Nhất ngạc nhiên: “Vậy sao không phái em đến vị trí nào dễ dàng một chút?”
Hoắc Tiểu Tiểu ăn lưng bụng rồi, cô dừng đũa lại nghỉ ngơi một chút, bảo nhân viên phục vụ rót nước trái cây rồi uống một ngụm, sau đó nói tiếp: “Vừa mới vào công ty quả thật là ở vị trí nhẹ nhõm, nhưng ngày hôm sau ông cấp trên kia của em liền làm khó dễ em, anh biết ông tổ trưởng đó quá đáng cỡ nào không? Biết rõ là sau chín giờ rưỡi là phòng họp ở công ty không hẹn trước được, không hẹn được thì phê bình em ngay trước mặt mọi người. Trong buổi tụ họp thực tập sinh một ngày trước đó không phải em chỉ không uống ly rượu của ông ta, không cho ông ta mặt mũi thôi sao? Lòng dạ nhỏ mọn như vậy, cũng không biết là làm sao lên được chức tổ trưởng.”
“Sau đó thì sao?
“Sau đó chuyện này bị bố em biết được, liền chuyển em sang nhóm khác, tổ trưởng hiện tại rất có năng lực, chỉ là dự án trong nhóm khiến em bận rộn, chiều hôm nay bên A của dự án tới công ty, phủ định toàn bộ phương án thiết kế trước đó, nói ba ngày sau muốn có bản thiết kế mới. Ba ngày liền phải hoàn thành lượng công việc của nửa tháng, em thấy anh ta chính là cố ý.”
“Ba ngày? Ai làm khó dễ em như thế?”
“Đừng nói nữa, em sắp phiền chết rồi.”
“Nói thử xem.”
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu: “Không nói, nói thì anh cũng không có ấn tượng.”
“Chậc, em không nói thì sao biết được anh có ấn tượng hay không? Nói thử xem, ai làm em phiền như thế, anh giúp em giải quyết người đó.”
Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút: “Anh nhớ Giang Dực không?”
Trong đầu Lục Tĩnh Nhất tìm kiếm cái tên này, hồi lâu anh ta cũng không nghĩ ra được là ai, mê man hỏi một câu: “Ai?”
Hoắc Tiểu Tiểu làm vẻ mặt “Quả nhiên là anh không nhớ”: “Xem đi, em đã nói chắc chắn là anh không có ấn tượng…”
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Dịch Khiêm vừa cởi áo khoác vừa nhanh chân đi vào trong, thuận miệng nói một câu: “Cái gì không có ấn tượng?”
Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tĩnh Nhất lập tức yên lặng như tờ.
Dịch Khiêm không chú ý đến sự yên tĩnh trong phòng, sau khi thuận tay giao áo khoác cho nhân viên phục vụ, anh còn ngửa đầu uống một hớp nước mới chậm chạp phát hiện ra bầu không khí không đúng, khó hiểu nhìn hai người ngậm miệng không nói lời nào: “Sao vậy? Hai người vừa nói cái gì mà tớ không thể nghe à.”
“Không có gì, chỉ tùy tiện tâm sự một số việc của Tiểu Tiểu ở công ty, cậu biết Giang Dực là ai không?”
Hoắc Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn Lục Tĩnh Nhất, ra hiệu cho anh ta ngậm miệng.
“Giang Dực?” Rõ ràng là Dịch Khiêm còn nhớ rõ, anh nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu: “Giang Dực cùng chúng ta đánh nhau trong con hẻm vào năm ba sơ trung?”
Lục Tĩnh Nhất líu lưỡi: “Năm ba sơ trung mà cậu cũng nhớ? Chuyện này trôi qua bao nhiêu năm rồi?”
Dịch Khiêm không phản ứng với Lục Tĩnh Nhất, anh nhìn chằm chằm Hoắc Tiểu Tiểu: “Anh ta làm sao?”
Lục Tĩnh Nhất trả lời anh: “Không có gì, chỉ là tìm chút chuyện cho bộ phận của Tiểu Tiểu thôi.”
“Gây chuyện?” Dịch Khiêm dùng ánh mắt hỏi Hoắc Tiểu Tiểu: “Có chuyện gì vậy?”
Hoắc Tiểu Tiểu sờ mũi một cái: “Không phải chuyện lớn gì, anh đừng nghe Lục Tĩnh Nhất nói quá, hiện tại dự án lớn nhất trong nhóm của em thuộc về công ty anh ta, có thể là anh ta không hài lòng với bản vẽ thiết kế trức đó, cần tụi em làm lại trong ba ngày, thời gian ba ngày hơi ngắn, có thể có chút khó khăn.”
“Hóa ra là như vậy.”
“Thật ra lần trước lúc em đi theo bố em tham gia một buổi tiệc rượu thương nghiệp cũng đã gặp anh ta.” Nói rồi nói, Hoắc Tiểu Tiểu theo bản năng cắn ống hút bên miệng, nhấp một hớp nước trái cây: “Có thể anh không biết, anh ta là con trai của Giang Hoài, ngày đó em gặp anh ta ở buổi tiệc suýt chút nữa không nhận ra, anh ta của hiện tại và lúc trước quả thật là hai dáng vẻ khác nhau.”
“Điện tử Giang thị và công ty của em có nghiệp vụ qua lại?”
“Chuyện này thì ngược lại không có, anh ta đại diện cho một công ty tên là Hằng Dương, gần đây đang xây một khách sạn cao cấp. Em đã xem tài liệu kế hoạch, thật sự không hiểu rõ vì sao lại tìm tụi em. Theo lý mà nói, mặc dù bộ phận thiết kế trong công ty tụi em ở bên ngoài có danh tiếng cũng được nhưng quy mô không lớn, bọn họ nên tìm công ty chuyên nghiệp hơn mới đúng. Hơn nữa ba ngày đã muốn bản vẽ thiết kế, thời gian ngắn như vậy, em thật sự cảm thấy bọn họ đang tìm cớ.”
Dịch Khiêm im lặng một lát: “Em đừng vội, ngày mai anh giúp em hỏi xem có chuyện gì xảy ra.”
Hoắc Tiểu Tiểu cũng phỉ nhổ một chút, làm dịu tâm tình, nào có thật sự để cho Dịch Khiêm bận tâm đ ến chuyện nhỏ nhặt này của cô: “Không sao, chuyện nhỏ nhặt này anh đừng để trong lòng, tụi em có thể làm được.”
“Thật không?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu: “Đương nhiên là thật, hơn nữa, tụi em cũng không phải là đoàn đội không đủ tư cách của công ty nhỏ gì, nếu như anh ta gây chuyện thì cũng không chiếm được cái gì tốt.”
Nghe Hoắc Tiểu Tiểu nói như vậy, Dịch Khiêm cũng không kiên trì nữa: “Vậy thì tốt, em cố lên.”
Lục Tĩnh Nhất ở một bên nhíu mày: “Được rồi, đừng nói chuyện công việc nữa, các cậu vừa nói chuyện công việc là tớ không chen miệng vào được, nói chuyện thú vị một chút, ví dụ như, cuối tuần này hai người rảnh không…”
Hoắc Tiểu Tiểu cắt ngang lời anh ta: “Không.”
“… Được, hai người là người bận rộn, tớ tự đi tìm cô gái nào đó cùng đi.” Nói xong, anh ta lấy điện thoại, mở Wechat ra gửi tin nhắn thoại: “Cục cưng, cuối tuần này có thời gian đi ra ngoài chơi không?”
Hoắc Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn anh ta: “Cục cưng? Anh có bạn gái rồi?”
Lục Tĩnh Nhất để điện thoại xuống: “Cục cưng là cục cưng, bạn gái là bạn gái, hai chuyện khác nhau.”
Hoắc Tiểu Tiểu liếc anh ta một cái, nhìn dáng vẻ cả người cà lơ phất phơ của anh ta, cô lười nói, cầm đũa vùi đầu ăn cơm.
Bữa cơm này ăn hơn hai tiếng đồng hồ, Hoắc Tiểu Tiểu nhất thời không chú ý, lúc nhìn thời gian thì đã qua mười giờ, cô sợ tới mức giật mình.
“Mười giờ rồi? Không được, em phải đi rồi.”
“Bây giờ mới mười giờ, đi vội vã thế làm gì?”
“Cũng không phải anh không biết giờ giới nghiêm của em là chín giờ rưỡi.”
“Em bao lớn rồi mà còn giờ giới nghiêm?”
Hoắc Tiểu Tiểu lười cãi nhau với Lục Tĩnh Nhất: “Em đi trước.”
Dịch Khiêm đứng dậy: “Anh đưa em về.”
“Đừng, vừa rồi anh uống chút rượu thì đừng lái xe, em tự mình bắt xe về, đi trước đây. Đúng rồi, hai người ai tính tiền vậy, lần sau em mời hai người ăn cơm.” Nói xong, cô cầm túi, hùng hổ chạy mất.
Lục Tĩnh Nhất cũng uống chút rượu đỏ, thấy Hoắc Tiểu Tiểu đi, anh ta chóng mặt đứng dậy: “Tiểu Tiểu không cần cậu đưa về thì tớ để cậu đưa, tới đi, đỡ tớ một chút, đưa tớ về nhà.”
Dịch Khiêm nhìn anh ta một cái rồi cầm áo khoác lên đi ra bên ngoài.
“Này… cậu chờ tớ một lát!”
Trên đường trở về, Lục Tĩnh Nhất hỏi Dịch Khiêm: “Dịch Khiêm, có phải cậu cảm thấy Giang Dực kia có vấn đề gì không?”
Dịch Khiêm im lặng một lát, mi tâm cau lại.
“Không phải… tớ chỉ rất tò mò, năm ba sơ trung từng gặp qua vài lần, thời gian bao lâu rồi, sao cậu và Tiểu Tiểu lại nhớ rõ như vậy? Có điều anh ta là người nhà họ Giang, sao tớ chưa từng nghe nói tới?”
“Trước đó vẫn luôn ở nước ngoài, gần đây mới về nước, là một người rất có thực lực.”
“Có thực lực? So với cậu thì thế nào?”
Dịch Khiêm không nói gì, ánh mắt chuyển ra bên ngoài cửa sổ xe, xuyên qua cửa sổ xe, Lục Tĩnh Nhất nhìn thấy lông mày của anh nhíu chặt.