Đọc truyện Full

Chương 14: Roi đỏ và Trương thị đưa tỳ nữ

một khắc đồng hồ, Xuân Hỉ đi báo tin đã trở về, nhìn thấy trong phòng có mấy cái rương lớn, trên mặt một trận vui vẻ.

“Tiểu thư, đây đều là đền bù của Quốc Công phủ đưa tới sao?

Khương Nịnh Bảo che dấu suy nghĩ, cười gật đầu: “Uhm, Xuân Hỉ, đem mấy thứ đó sửa sang một chút rồi thu nhập vào tư khố.” nói xong, nàng nghĩ nghĩ, đứng dậy đi vào trong nội tháy lấy ra một dây roi toàn thân sáng rực màu đỏ, tùy ý trong phòng quăng ra mấy lần, động tác tự nhiên, hổ hổ sinh phong.

“Cái roi này dùng vẫn là thuận tay.”

Khương Nịnh Bảo hài lòng gật đầu, nhiều năm chưa sử qua roi, thủ pháp cũng không có quên đi.

“cô nương, ngài làm sao mà lấy roi ra rồi?” Xuân Hỉ đang bận bận rộ rộn chỉnh lý đồ vật trong rương trước khi đưa vào tư khố, nhìn thấy tiểu thư cứ như vậy mà vung roi vụt vụt, hai con mắt có chút trợn to.

“Ta suy nghĩ một chút, cảm thấy sau này nên mang theo roi khi đi ra ngoài, như thế tương đối an toàn” Khương Nịnh Bảo nhẹ nhàng vuốt vuốt dây roi đỏ, khóe miệng nổi lên nụ cười nhàn nhạt.

Nàng từng đã đáp ứng mẫu thân Dương thị, muốn làm một tiểu thư khuê các ôn nhu, nhã nhặn, nhưng mỗi thời kì đành phải khác nhau, sau khi mẫu thân trở về, nhất định nàng sẽ giải thích.

Ngày hôm nay không hiểu hết vì sao bị Tiểu vương gia bắn một đoản tiễn, Khương Nịnh Bảo trong lòng lần nữa dâng lên cảm giác nguy cơ.

Ai biết về sau có thể hay không gặp lại nguy hiểm, nhất là nàng đã bị nữ chính nhớ thương.

Bên người có cây roi, gặp được nguy hiểm có thể trực tiếp vung roi, không cần mình tự mình động thủ, không ai biết nam nhân cổ đại có thể hay không giả vờ đụng trúng nàng.

Khương Nịnh Bảo đối với dung mạo tuyệt mỹ, hình ảnh yếu đuối của mình không có chút nào yên tâm.

Quá mời gọi sói.

Xuân Hỉ không khỏi nhớ tới hình ảnh tiểu thư năm chín tuổi, một roi tuỳ ý đã lật đổ một cây đại thụ, nhịn không khỏi rùng mình một cái, giọng nàng run run thận trọng nói “Tiểu thư, ngài lợi hại như vậy, roi có hay khôngđều giống nhau, ai dám không có mắt đụng vào ngài?”

Nếu không phải nhìn thấy tiểu thư đột nhiên lấy ra roi đỏ đã bị phủ bụi nhiều năm, thì Xuân Hỉ đã sớm thành thói quen nhìn hình ảnh tiểu thư nhu nhu nhược nhược, đều đã quên hình ảnh tiểu thư khi còn bé là hung tàn đến cỡ nào.

Lúc đương thời Nhị gia Nhị phu nhân cùng Tam thiếu gia cùng nhau giấu diếm, không có người biết được bí mật của tiểu thư.

“Phòng ngừa chu đáo, lo trước khỏi hoạ, có roi, mới sẽ không ô uế tay của ta.” Khương Nịnh Bảo khôngnhanh không chậm nói, đem roi đỏ thu vào.

Xuân Hỉ: “…”

Tiểu thư luôn luôn như vậy, sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy.

Nhưng thật ra tỉ mỉ mà nghĩ lại, tiểu thư nói có đạo lý, đi ra ngoài, bên ngoài xác thực không thế nào an toàn, nhất là ngày hôm nay gặp được mũi tên kia, nếu không phải tiểu thư phản ứng kịp thời, sợ là phải bị thương.

Chủ tớ hai người lúc này đều không nghĩ tới mục đích của Tiểu vương gia từ trước tới nay, có chăng chỉ là muốn nhìn đến dung nhan của Khương Nịnh Bảo.

Ai bảo Tiểu vương gia bá đạo bản thân đã quen không đi đường thường.

Chính viện.

Trở lại viện tử Đại phu nhân Trương thị nổi trận lôi đình, đem trong phòng tỳ nữ mama đuổi ra, chỉ để lại Dương ma ma, hung hăng đem trong phòng đồ sứ được trang trí quẳng đầy đất, sắc mặt âm trầm dọa người.

“Phu nhân, ngài bớt giận.”

Dương ma ma trong lòng run sợ, bà ta nhìn thấy đầy đất mảnh vỡ cùng nước đọng, đau lòng đến nhỏmáu, đây đều là đồ sứ thượng hạn, dĩ nhiên lại bị phu nhân quẳng đầy đất.

Vạn nhất bị lão phu nhân biết được, sợ là lại muốn răn dạy phu nhân lãng phí.

“Ba!”

một bình hoa tráng men bị ngã nát bấy, trong bình hoa hoa cùng nước tản mát đầy đất.

“Nguôi giận, ta tại sao muốn nguôi giận, vừa nghĩ tới mấy rương lớn đền bù toàn đều làm lợi cho nha đầu chết tiệt chi thứ hai kia, trong lòng ta liền nuốt không trôi cục tức này.”

Đại phu nhân Trương thị vịn ngực vừa thở vừa chửi, âm u gầm thét.

rõ ràng đều là do nàng cùng Tạ thế tử thương lượng đền bù tốt như thế nào, giờ đây nghiễm nhiên toàn rơi xuống trong tay Tứ nha đầu, lão phu nhân cũng tại kéo chân sau, trang rộng lượng, lúc đó Bá gia rời đi càng là hung hăng trừng nàng một chút, trách cứ nàng không có làm tốt sự tình, hiện tại không biết đi đến trong phòng hồ mị tử trong hậu viện.

Bận bịu đến bận bịu đi công dã tràng.

Trương thị trong lòng hận ý cuồn cuộn, nàng cũng là đích nữ huân quý thế gia đã xuống dốc, tại nhà mẹ đẻ thu không đủ chi là chuyện bình thường, trước đó vài ngày mẫu thân phái tỳ nữ tới, nói trong nhà lại bán đi không ít nô bộc, chỉ còn lại một ít không thể bán đi để duy trì thể diện huân quý.

Nhà mẹ đẻ quá khó coi, Trương thị cũng không còn mặt mũi nào, nên cũng muốn lôi kéo một lần.

Trường Ninh Bá phủ xuống dốc, cũng chỉ do mấy đời không có vị tứ phẩm quan viên nào, trong phủ cũng không thiếu tiền bạc, nhị đệ đã mất đi là cái một kỳ tài về kinh doanh buôn bán, vì Bá phủ kiếm được gia tài bạc triệu, ruộng tốt mênh mang.

Lúc trước cũng là vì nhìn vào vấn đề này quan trọng, nên khi nhị đệ muội Dương thị muốn phân phủ khác, nhưng Trương thị đứng ở lão phu nhân bên tai nói đích thân huynh đệ tốt nhất ở cùng một chỗ giúp đỡ cho nhau, cho nhau tiếng thơm.

sự thật chứng minh, là bà đã đúng.

Bá phủ thời gian phát triển không ngừng, ăn mặc chi phí tốt không chỉ một cấp bậc mà thôi.

Nhị đệ vợ chồng gặp nạn về sau, trong phủ quyền lực tài chính bị lão phu nhân nắm trong tay, Trương thị không dám trắng trợn phụ cấp nhà mẹ đẻ, chính bà cũng có hai con trai trưởng, con dâu lớn mang bầu, thai có chút bất ổn, còn có một đích trưởng nữ đến Hầu phủ làm dâu cần có sự ủng hộ của bà, cho nên bà liền đem chủ ý đánh tới đền bù của Khương Nịnh Bảo, cố ý chỉ ra muốn đền bù hai rương vàng lớn.

hiện tại bởi vì một câu của lão phu nhân, cái gì cũng bị mất, toàn tiện nghi cho nha đầu của chi thứ hai chết tiệt kia.

Trương thị tức giận đến xém chút nữa là thổ huyết.

“Phu nhân, chức quan Ngũ phẩm đã rơi trên người Bá gia, Ngũ cô nương cũng muốn cùng thiếu gia dòng chính thất Tạ gia đính hôn, ở thời gian này không thể xả ra biến cố, đợi sau khi mọi chuyện hôn nhân của Ngũ tiểu thư đã xong, ngài thu thập Tứ cô nương cũng không muộn.” Dương ma ma sợ phu nhân xúc động, làm hỏng đại sự, vội vàng tận tình khuyên nhủ.

Đại phu nhân Trương thị nghe xong Dương ma ma nhắc đến Dao Nhi, lửa giận lập tức tiêu không ít.

Đúng vậy a, việc cấp bách trước tiên đem Dao Nhi việc hôn nhân định ra tới.

Chuyện xử lí Khương Nịnh Bảo để tính sau.

“Dương ma ma, chọn ra mấy tỳ nữ thông minh xinh đẹp có tư sắc đưa qua Tây viện, miễn cho người ta nói chúng ta hà khắc với tiểu thư chi thứ hai của Trường Ninh Bá phủ, bên người chỉ có một tỳ nữ sai làm việc.” Đại phu nhân Trương thị âm u nói.

“Còn có Cẩn Ca Nhi của chi thứ hai tuổi cũng mười tám, bên người cũng chưa có tỳ nữ thông phòng, là ta làm bá nương sơ sẩy, nhớ kỹ đưa mấy tỳ nữ có tư sắc có thủ đoạn đi đến viện tử của hắn đi.”

Sau khi tỉnh lại giấc ngủ trưa, thì nghe bên ngoài đầu viện truyền vào tiếng cười nói vui vẻ.

Khương Nịnh Bảo có chút nhíu mày, từ trên giường đứng dậy, khoát thêm áo ổ bên ngoài, đi ra khỏi phòng dạo chơi, thì nhìn thấy bốn tỳ nữ xin xắn đang ngồi dưới mái nhà lợp ngói cong vừa nói vừa cười thêu hà bao.

“Các ngươi là ai, sao lại ngồi ở trong viện của ta?”

Bốn tỳ nữ nghe một câu chất vấn mang thanh âm không vui, nên quay đầu nhìn lại, là Tứ tiểu thư, các nàng vội vàng thu hồi kim khâu trong tay bỏ vào tráp, cung kính khụy gối hành lễ: “Nô tỳ gặp qua Tứ cônương.”

“Chúng nô tỳ là tỳ nữ mà Đại phu nhân an bài qua hầu hạ tiểu thư.” một tỳ nữ trong đó có gương mặt trái táo xinh đẹp thanh âm giòn tan giải thích, nói xong từng người tự giới thiệu chính bản thân mình một lúc.

Tất cả đều đúng chuẩn lễ nghi am hiều, không để cho người khác tìm ra sai lầm.

Khương Nịnh Bảo đôi mắt lóe lên một cái, thì ra là tỳ nữ mà Đại bá nương an bài.

Ba năm trước đây, khi cha mẹ “Gặp nạn”, tỳ nữ, ma ma, đám sai vặt trong viện tử của nàng và Đại ca đều dồn dập chuyển hướng sang những viện tử khác mà mưu cầu lợi ích, bọn họ rời đi Tây Viện, Đại bá nương đều chưa hề quan tâm nói một câu.

Bây giờ lại phái bốn cái tỳ nữ qua đây hầu hạ nàng.

Nghĩ sơ cũng biết bên trong có vấn đề.

Nhưng Khương Nịng Bảo không có cách nào để cự tuyệt, làm tiểu thư con của chính thất bên người chỉ có một tỳ nữ xác thực cũng rất khó coi, lần này cự tuyệt thì lần sau sẽ đến.

Nếu như từ bên ngoài muốn mua người, hoặc sắp xếp người nhập phủ, đều phải đi qua sự đồng ý của Đại phu nhân, phiền phức không nói tới, chưa kể nhất định sẽ không thành công.

Khương Nịnh Bảo chỉ suy nghĩ một chút, liền đem bốn tỳ nữ lưu lại, ghi lại tên của các nàng.

“Bạch Mai, Xuân Hỉ đâu?”

Bạch Mai đang muốn trả lời, Xuân Hỉ liền vội vàng tiến vào viện tử, nhìn thấy tiểu thư đã tỉnh, liền vội vàng tiến lên giống như có lời muốn nói với nàng, Khương Nịnh Bảo đem Xuân Hỉ gọi vào nhà, đóng cửa phòng.

Để lại bốn tỳ nữ bên ngoài nhìn mặt nhau.

Tỳ nữ gọi là Bạch Mai mấy máy môi, vụng trộm đem lỗ tai dán trên cửa, nhưng cũng không nghe được gì, chỉ có thể quay lại mái nhà lợp ngói cong mà thêu hà bao

Bên trong phòng

Khương Nịnh Bảo ngồi ở trường kỉ, liếc nhìn Xuân Hỉ trên mặt khó nén phẫn nộ, nhịn không được nhíu mày hỏi: “Xuân Hỉ, chuyện gì đã xảy ra?”

“Tiểu thư, trong lúc ngài ngủ trưa chưa lâu sau Đại phu nhân phái người đưa bốn tỳ nữ tới, không chỉ có thế, Đại phu nhân còn đưa bốn tỳ nữ xinh đẹp đến viện tử của Tam thiếu gia, nói là cho Tam thiếu gia tỳ nữ thông phòng”

Xuân Hỉ nói đến phần sau, mặt hơi đỏ lên, thanh âm cũng nhỏ đi rất nhiều.

Khương Nịnh Bảo ánh mắt trầm xuống.

Tốt cho một Đại bá nương, dĩ nhiên đưa tay duỗi đến viện tử của Đại ca, nếu không phải Đại ca lúc này ở Thanh Sơn đọc sách, sợ không phải là muốn hủy hoại Đại ca hay sao.

Lúc này Khương Nịnh Bảo vô cùng hứng chí, bởi dưới sự giúp đỡ của nhà ngoại tổ Đại ca may mắn vô cùng tiến vào thư viện Thanh Sơn

Nếu như đợi tại Bá phủ, làm sao có thể an tâm đọc sách chuẩn bị kiểm tra.

“Ta viết cho Đại ca phong thư.”

Khương Nịnh Bảo nghĩ nghĩ, trong thư Đại ca có viết, cuối tháng này muốn về phủ một chuyến, hiện tại xem ra, vẫn là không hồi phủ tốt hơn, miễn cho Đại bá nương lại làm ra chuyện yêu quái gì.

Sau khi Xuân Hỉ đem mọi tin tức từ bên ngoài về, Khương Nịnh Bảo an tâm đợi trong phủ, hoàn toàn không để ý tới bên ngoài mưa gió.

Tử lâu, trà lâu trong kinh thành hoàn toàn nào nhiệt, khắp nơi bàn luận chuyện Khương Tứ tiểu thư dung mạo cùng lời nói muốn gả cho Định Quốc Công trước cửa nha phủ.

“Khương Tứ tiểu thư khí thế thật lớn, trước mặt mọi người nói Tạ thế tử cùng Dương tiểu thư rất là xứng đôi.”

“Xác thực là khí thế.”

“Nghe nói nếu không phải Tiểu Vương gia Thụy Vương phủ bắn mũi tên kia, tất cả mọi người không biết Khương Tứ tiểu thư dáng dấp đẹp như vậy, nhưng đáng tiếc ta lúc ấy không có ở nơi đó, bằng khôngthì đã có thể nhìn thấy Khương Tứ tiểu thư đẹp đến cỡ nào.”

“Ta lúc ấy đứng chỗ đó xem, Khương Tứ tiểu thư thật sự rất đẹp, rất có khí chất, không biết cuối cùng là ai truyền Khương Tứ tiểu thư mặt xấu như Vô Diệm, chẳng lẽ ghen ghét?”

“Đẹp thì có ích lợi gì, Tạ thế tử còn không phải cùng nàng huỷ hông sao, một nữ tử bị huỷ hôn, phụ mẫu đều mất, gia thế nửa vời, thì đẹp cũng không thể tìm được một mối lương duyên tốt.”

“Phi, ngươi đây là không ăn được nho thì nói nho xanh, Khương Tứ tiểu thư đều không có để ý, còn buông lời muốn gả cho Định Quốc Công từ nhỏ đã kính nể, ngươi dám không?”

“Đúng, đúng, ta bội phục Khương Tứ tiểu thư dũng khí, hi vọng Khương Tứ tiểu thư mọi việc như ý nguyện.”

“Ta có cảm giác ngươi muốn nhìn Tạ thế tử thành trò cười?”

“Ta cũng cảm thấy như vậy.”

“Chẳng lẽ các ngươi không nghĩ Khương Tứ tiểu thư được gả cho Định Quốc công?”

“Hừ, ta ngược lại cảm thấy Khương Tứ tiểu thư thật ra là bị váng đầu, nghĩ muốn trả thù Tạ thế tử, cố ý buông lời nói muốn gả cho Định Quốc Công, kỳ thật chính là nghĩ cách đối phó Tạ thế tử.”

“Lời nói này có đạo lý, Khương Tứ tiểu thư bị người ta huỷ hôn, khẳng định có lời oán giận, nhưng nàng không nên đem Định Quốc Công ra để nói đùa.”

“Đúng đấy, một nữ tử đã bị huỷ hôn, thanh danh đã không được tốt, thì có chỗ nào xứng được với Định Quốc Công, huống hồ Khương Tứ tiểu thư vẫn là vị hôn thê trước kia của Thế tử, tại lễ không hợp.”

“Đừng nói có hợp hay không hợp lễ pháp, Định Quốc Công vì Đại Việt vào sinh ra tử, thủ hộ lấy triều Đại Việt, chúng ta chỉ muốn Định Quốc Công bên người có một phu nhân tri kỷ, những quý nữ kia sợ chết, tránh người như tránh rắn, ít ra Khương Tứ tiểu thư người ta có dũng khí, lchỉ cần nghĩ về điều này thôi, tuyệt đối xứng với Định Quốc Công.”

Lời vừa buôn ra, lập tức đạt được đám người đồng ý.

“Ta có tin tức mật nói là, Triệu quản gia Định Quốc Công phủ lần đầu đến Trường Ninh Bá phủ huỷ hôn, Khương Tứ tiểu thư liền cự tuyệt đền bù của Tạ thế tử, nói chỉ muốn gả cho Định Quốc Công, vài ngày trước, Tạ lão phu nhân đã có một chuyến đi đến chùa Thanh Thuỷ tìm cao tăng xem bát tự có hợp hay không.”

“Kết quả như thế nào?”

“Nghe nói Khương Tứ tiểu thư mệnh cách cực kì đặc thù, cùng Định Quốc công bát tự cực kì tương hợp.”

“A, thật hay giả?”

“Đương nhiên là thật, mọi người hãy đợi Tạ lão phu nhân đến Trường Ninh Bá phủ cầu hôn đi.”

Ở tầng 2 trà lâu nào đó.

Dương Thư Thanh một thân giả nam trang ngồi uống trà, biết được Khương Nịnh Bảo cùng Tạ thế tử đãchính thức huỷ hôn, tâm tình vô cùng tốt, nhưng nghe đến phía dưới nghị luận, trong tay cầm chén tràkhông khỏi nắm thật chặt, ánh mắt ảm đạm không rõ.

“Chủ tử, Khương Tứ tiểu thư thật sự buông lời nói muốn gả cho Định Quốc Công, chẳng lẽ tức đến đầu óc hôn mê, cố ý tìm cách đối phó tiểu thư cùng Tạ thế tử?” Tỳ nữ Thiến Dung không nhịn được hoài nghi nói.

Dương Thư Thanh híp híp mắt, trong đáy mắt hiện lên ám quang.

“Khương Tứ tiểu thư không có mạng đủ để gả vào Quốc Công phủ.”

Đời trước Khương Nịnh Bảo có được đơn thuốc làm ra rượu thuốc, vẫn không có vãn hồi được tính mạng Định Quốc Công, huống chi đời này, đơn thuốc làm ra rượu đã rơi vào trong tay nàng.

Mệnh cách đặc thù thì như thế nào, từ mấy năm trước từng có không ít nữ tử có mệnh cách đặc thù đó sao, nhưng đáng tiếc các nàng đều lần lượt thất bại, từ đây, không người nào dám gả Định Quốc công.

Định Quốc Công trở thành nam nhân trong mắt nữ tử Đại Việt là độc rùa tế*.

*Độc rùa tế # Kim quy thế: là người đàn ông có danh vọng nhưng mang đầy xui xẻo

Khương Nịnh Bảo cũng không phải là ngoại lệ

Dương Thư Thanh nghĩ đến đây, cảm thấy mình buồn lo vô cớ, trong lòng tự trả lời mà lo lắng âm thầm biến mất không còn tăm tích.

Ngồi đợi quan sát Khương Nịnh Bảo thành trò cười.

Đột nhiên, một cái gã sai vặt mặt mũi tràn đầy lo lắng đi tới trà lâu, tại tầng 2 tìm tới Dương Thư Thanh đang trong nữ giả nam trang, nhỏ giọng ở bên tai nàng nói vài câu, Dương Thư Thanh sắc mặt đại biến, vội vàng tính tiền rời đi trà lâu.

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

A Thư Của Mẹ
A Thư Của Mẹ
Khi giám đốc trại trẻ mồ côi cầu xin tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà, tôi biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi. Khi con gái tôi mặc váy công chúa, nó sẽ nói: “Thật tuyệt. Ngày…
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Từ khi có trí nhớ đến giờ. Mẹ luôn chiều chuộng tôi, nhưng bà đối xử với em gái lại vô cùng hà khắc. Mẹ sẽ mua cho tôi những bộ váy đẹp đẽ nhất, rồi đăng ký…
Ái Tình Quy Hoa Cục
Ái Tình Quy Hoa Cục
Hành lang một tấc tương tư, lạc nguyệt thành cô ỷ. Lưng đèn cùng nguyệt liền hoa âm, đã là mười năm tung tích mười năm tâm. Nàng, mười lăm tuổi năm đó gặp phải giai nhân, lặng…
Bắc Hoang
Bắc Hoang
Vào đêm phu quân ta đến đưa hưu thư, chúng ta đã hoán đổi thân xác cho nhau. Ta thay hắn thống lĩnh quân đội ở Bắc Hoang, hắn thì thay ta ở lại hậu viện, bị mẫu…
Biệt Lai Hữu Dạng
Biệt Lai Hữu Dạng
Mộc Chẩm Khê năm nay 29, cô cảm thấy năm này chắc là năm hạn của mình, liên tục gặp chuyện không may. Đầu tiên là thất nghiệp, từ chức ở công ty trò chơi đã làm việc…
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Năm đó, tôi cùng khách hàng dùng bữa ở khách sạn, khi đi qua một căn phòng bao, tôi đã nghe thấy tiếng kêu cứu khe khẽ. Tôi đẩy cửa vào thì trông thấy một cô gái xinh…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full