Đọc truyện Full

Chương 8: 22 + 23 + 24

【 22. 】

Anh ấy thậm chí còn mua cả vé máy bay.

Nhưng lại xảy ra một chuyện ngoài dự tính, ngay hôm đó em trai tôi đã ch.ết.

Tôi sững sờ hỏi: “Có phải vì tôi, vì tôi không vay tiền….”

Tôi nhớ đến đứa nhỏ đã từng khóc trong vòng tay tôi.

Từ khi sinh ra sức khỏe của thằng bé đã không được tốt, nó nói chậm hơn người khác.

Tôi chưa bao giờ nghe nó gọi tôi là chị.

Tôi nghĩ tôi sẽ không khó chịu.

Nhưng trong nháy mắt khi nghe được tin nó qua đời tôi vẫn té ngã trên mặt đất, thất thần thật lâu.

Chu Trạch Xuyên đưa tôi đến tang lễ của em trai tôi.

Mẹ tôi khóc đến mức hôn mê bất tỉnh, ba tôi trong nháy mắt già đi rất nhiều.

Ông ấy dùng ánh mắt cực kỳ dịu dàng lại tràn ngập tình thương của người ba nhìn tôi: “Ba chỉ còn lại đứa con gái là con thôi.”

“Theo ba vào phòng lấy đồ đi, là đồ em trai con để lại, nó nói rất thích chị gái.”

Tôi còn tưởng rằng ông ấy thật sự thay đổi.

Mãi cho đến khi vào phòng, ông ấy đột nhiên cầm lấy một con d.ao rồi vung về phía tôi.

Ông dùng hết khí lực toàn thân, chỉ vì muốn ch.ém tôi.

Tất cả mọi người đều cho rằng mục tiêu của ông ấy là tôi.

Nhưng sau đó Chu Trạch Xuyên đi đến ngăn ông ấy lại, ông ấy lập tức túm lấy tay anh và đặt ở bên tường.

Ông ấy giơ tay cầm d.ao lên, chém xuống.

Sau đó tàn nhẫn chém đứt hai ngón tay của Chu Trạch Xuyên.

Theo tiếng r3n rỉ thì máu tươi cũng bắn lên tường, trên mặt đất, kể cả trên mặt người.

Xung quanh vang lên tiếng thét chói tai.

Chu Trạch Xuyên nằm trên mặt đất, đau đến ngất đi.

Tôi cảm thấy cả thế giới trở nên xám xịt.

Trái tim giống như bị tảng đá lớn đập mạnh một cái, tôi hét lên liều mạng chạy tới: “Ông muốn gi.ết thì gi.ết tôi đi, ông hại cậu ấy làm gì!”

“Đồ điên này!”

“Ông hại cậu ấy làm cái gì! Cậu ấy, cậu ấy….”

Anh là một nghệ sĩ đánh đàn dương cầm.

Rõ ràng…… anh có thể thuận lợi mà sống hết cuộc đời này.

Tôi như phát điên cầm ghế bên cạnh đập vào người ông ấy.

Xung quanh im ắng, chỉ có tiếng cười ha hả của ba tôi.

“Mục Tư Tư, người một nhà phải đồng bộ chỉnh tề, tao và em trai mày đều sẽ ở bên dưới chờ mày.”

Hai mắt tôi tối sầm, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

【 23. 】

Sau khi tỉnh dậy, tôi tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống gần ba ngày.

Mắt khô khốc.

Dạ dày đau thắt khó chịu.

Trình Nguyệt Minh ở bên ngoài gõ cửa: “Anh cậu không sao rồi, cậu ra ngoài thăm thử đi.”

Tôi ôm đầu gối, nước mắt cứ chảy mãi.

Làm sao có thể không có việc gì chứ.

Tôi đã tận mắt chứng kiến……

Lúc Trình Tấn đạp cửa, tôi đã vô lực nằm ở trên giường.

Hắn túm lấy cánh tay tôi: “Đừng làm tổn thương bản thân nữa, chuyện này không liên quan đến em!”

Hai tay hắn bóp vai tôi đau: “Tôi dẫn em đi thăm cậu ta!”

Trong mắt hắn có cảm xúc phức tạp, có đau lòng, cũng có ẩn nhẫn.

Còn một số khác tôi đọc không hiểu.

Tôi quỳ trên mặt đất, nói, “Tôi không đi, xin các người, đừng để ý đến tôi nữa.”

Tôi sợ nhìn thấy dáng vẻ của anh, tôi sẽ phát điên.

Tôi thường hay nằm mơ.

Trong mộng, Chu Trạch Xuyên ngồi bên cạnh đàn dương cầm, đầu ngón tay nhảy múa, thần sắc lạnh nhạt ưu nhã.

Đôi tay thon dài xinh đẹp kia từng giúp tôi chịu roi, giúp tôi buộc dây giày, cũng từng cầm bút miêu tả ngũ quan của tôi hết lần này đến lần khác.

Hình ảnh vừa chuyển, là cảnh ba tôi cầm dao, hung hăng chém xuống.

Tôi hét một tiếng tỉnh lại, toàn thân ướt sũng.

Tôi bắt đầu vô duyên vô cớ rơi nước mắt.

Trong hộp sắt trong phòng còn có giấy vay nợ mà tôi từng viết.

Thật kì lạ, tôi là người thiếu nợ, giấy vay nợ rõ ràng vẫn còn trong tay anh.

Thế nên những năm qua tôi luôn cảm thấy mình nợ anh.

Vì vậy ngay khi có thời gian, tôi ra ngoài làm việc bán thời gian và tìm mọi cách để kiếm tiền.

Chính vì nghĩ giữa tôi và anh có thể thanh toán rõ ràng.

Nhưng bây giờ làm sao thanh toán được nữa.

Cả đời này tôi đều không thể trả anh một bàn tay.

【 24. 】

Mùa đông đến, tuyết rơi rồi.

Phương Đình có đôi khi sẽ đến trường học thăm tôi, mang theo ảnh chụp Chu Trạch Xuyên tiều tụy đeo găng tay rồi nặng nề ném nó lên mặt tôi.

“Cô hại anh ấy thảm như vậy, sao cô không đi ch.ết đi.”

“Ngón tay anh ấy không còn, kiếp sống đánh đàn dương cầm xem như hủy.”

Số lượng fan giảm mạnh, buổi diễn tấu bị hủy bỏ, tất cả những người quen biết anh dần dần từ thưởng thức hâm mộ biến thành thương hại và cười nhạo.

“Anh ấy rất hận cô, tốt nhất là cô vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy.”

“Anh ấy nói đời này hối hận nhất một chuyện, chính là gặp được cô!”

“Tôi sẽ kết hôn với anh ấy, chăm sóc anh ấy cả đời.” Cô ấy nói xong lập tức định đạp lên giày cao gót rời đi.

Tôi đi ra ngoài mà không mặc áo khoác, lạnh đến mức đỏ bừng cả mặt.

“…..Tôi có thể giúp được gì không?”

Cô ấy chăm chọc nhìn tôi: “Còn ngại hại anh ấy chưa đủ hay sao?”

Tôi không còn sức lực nói chuyện với cô ấy nữa.

Khi Chu Trạch Xuyên bị thương, tôi không có năng lực ngăn cản, sau khi anh bị thương, tôi cũng không thể dốc hết tài lực cứu anh như Phương Đình.

Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một kẻ vô dụng.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

A Thư Của Mẹ
A Thư Của Mẹ
Khi giám đốc trại trẻ mồ côi cầu xin tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà, tôi biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi. Khi con gái tôi mặc váy công chúa, nó sẽ nói: “Thật tuyệt. Ngày…
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Từ khi có trí nhớ đến giờ. Mẹ luôn chiều chuộng tôi, nhưng bà đối xử với em gái lại vô cùng hà khắc. Mẹ sẽ mua cho tôi những bộ váy đẹp đẽ nhất, rồi đăng ký…
Ái Tình Quy Hoa Cục
Ái Tình Quy Hoa Cục
Hành lang một tấc tương tư, lạc nguyệt thành cô ỷ. Lưng đèn cùng nguyệt liền hoa âm, đã là mười năm tung tích mười năm tâm. Nàng, mười lăm tuổi năm đó gặp phải giai nhân, lặng…
Bắc Hoang
Bắc Hoang
Vào đêm phu quân ta đến đưa hưu thư, chúng ta đã hoán đổi thân xác cho nhau. Ta thay hắn thống lĩnh quân đội ở Bắc Hoang, hắn thì thay ta ở lại hậu viện, bị mẫu…
Biệt Lai Hữu Dạng
Biệt Lai Hữu Dạng
Mộc Chẩm Khê năm nay 29, cô cảm thấy năm này chắc là năm hạn của mình, liên tục gặp chuyện không may. Đầu tiên là thất nghiệp, từ chức ở công ty trò chơi đã làm việc…
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Năm đó, tôi cùng khách hàng dùng bữa ở khách sạn, khi đi qua một căn phòng bao, tôi đã nghe thấy tiếng kêu cứu khe khẽ. Tôi đẩy cửa vào thì trông thấy một cô gái xinh…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full