01.
Hoa Dương phu nhân đến tận nhà cầu hôn, nói tiểu hầu gia muốn cưới Vân cô nương của Tạ phủ.
Đại phu nhân gọi ta và đích tỷ cùng ra tiền sảnh, dặn bọn ta đứng thành một hàng.
“Trong phủ có đến hai Vân cô nương, một đích một thứ, không biết ai là người phu nhân cần tìm?”
Hoa Dương phu nhân thấy hai gương mặt giống nhau như đúc, không khỏi choáng váng.
Ngày hôm sau bà quay trở lại, nói người họ muốn cưới là thứ nữ Tạ phủ.
“Là một cô nương tốt, con vợ lẽ thì có làm sao?”
Sau khi Hoa Dương phu nhân rời đi, đại phu nhân nhìn mặt cả hai tỷ muội, vỗ bàn quyết định:
“Bộ dạng hai đứa không khác gì nhau, cứ để Thư Vân gả cho tiểu hầu gia đi.”
Bà chau mày nhìn ta, nhẹ nhàng quyết định vận mệnh đời ta.
“Lão gia từng định ra hôn ước với Triệu gia, giờ Triệu gia còn một người đang làm mã nô ở mã trường, Tri Vân gả đến đó đi.”
Đại phu nhân vừa dứt lời, đích tỷ đã lo lắng lên tiếng.
“Mẫu thân, con tình nguyện gả cho Triệu công tử!”
Bà ta ngạc nhiên ngẩng đầu, không dám tin vào tai mình, “Con mới nói cái gì?”
Như chợt hiểu ra, bà nói tiếp, “Con tiếc thân phận đích nữ này sao? Đừng lo, hầu phủ đã nói không quan tâm đích thứ.”
“Trong lòng mẫu thân, con mãi mãi là con gái của ta.”
Đích tỷ lắc đầu, vô cùng thành tâm nói.
“Người mà hầu phủ nhìn trúng là muội muội, sao con có thể cướp việc hôn nhân của muội ấy được? Bên Triệu công tử, cứ để con gả qua là được.”
Đại phu nhân không thể tin nổi. Ai không biết đích tỷ thường ngày đỏng đảnh khó chiều, những lời thế này sao có thể do chính nàng nói ra được.
“Thư Vân, đứa con đó của Triệu gia là mã nô, nếu con quá đó sẽ phải chịu khổ…”
Đích tỷ vô cùng kiên định, “Hắn nhất định là một người rất có tương lai.”
Đích tỷ cầu xin đại phu nhân cả đêm, bà ta không còn cách nào khác, đồng ý với tỷ ấy.
Nàng đi đến trước mặt ta, mỉm cười:
“Chúc mừng muội muội được gả vào nhà tốt, hy vọng muội có thể cùng phu quân cầm sắt hoà minh.”
Bốn chữ cuối cùng, đặc biệt được nhấn mạnh.
Ta đã hiểu, đời này tỷ ấy cũng sống lại.
Đời trước, tỷ ấy không chút do dự nghe theo sắp xếp của đại phu nhân, lấy danh nghĩa của ta gả cho tiểu hầu gia.
Giờ đây lại vui sướng chọn gả cho một mã nô, nàng không biết bản thân đang bước lên một con đường phủ đầy gai nhọn.
02.
Đích tỷ là chị ruột cùng một mẹ sinh ra với ta, lại được đại phu nhân đem về nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ.
Nàng ỷ vào thân phận đích nữ, bình thường luôn giữ khoảng cách với mẹ ruột xuất thân thiếp lẽ và người em gái là ta đây, chỉ để lấy lòng đại phu nhân.
Mẫu thân bị bệnh, trước lúc lâm chung muốn nhìn mặt con mình lần cuối, tỷ ấy cũng chẳng hề xuất hiện.
Phụ thân còn nợ Triệu gia một cái @n tình, kiếp trước nàng ta không để một mã nô như Triệu Minh Phương vào mắt, cướp lấy hôn sự của ta, bắt ta đổi chỗ với nàng.
Sau này Triệu Minh Phương ra chiến trường, đầu phục dưới trướng tướng quân, một đường thăng quan tiến chức.
Ta là đích thê của y, nhìn vào tưởng như vinh quang vô hạn, thật ra suốt ngày như sống trên băng mỏng.
Triệu Minh Phương làm thiên phu trưởng hai năm, sau đó dù cho anh dũng diệt địch thế nào cũng không thể thăng chức thêm nữa. (Thiên phu trưởng: Đội trưởng đứng đầu 1000 quân)
Y vô cùng lo lắng, sau khi được người khác chỉ dẫn, đã nhớ đến ta.
Ta giỏi chơi đàn, lúc hồi kinh ăn tết, hắn tiến cử ta đến phủ lão tướng quân đàn tỳ bà.
Y nói: “Tri Vân, nàng phải giúp ta. Sau này ta thành công, nàng cũng có thể theo ta hưởng phúc.”
Lão tướng quân vẫn luôn trắng trợn ngó nghiêng ta, Triệu Minh Phương nhìn thấy, nhưng lại không ngăn cản.
Cho đến một ngày nọ, y tìm cớ rời đi, để ta cùng lão tướng quân đơn độc ở chung một phòng.
Trước đó, lão tướng quân đồng ý thăng y lên làm vạn phu trưởng. (Vạn phu trưởng: Đứng đầu 10000 quân)
Nhưng đêm đó, lão tướng quân lại đột ngột qua đời.
Triều đình phái tân tướng nhậm chức, có mắt nhìn người, Triệu Minh Phương cũng đợi được đến ngày vinh quang.
Sau khi trở thành tướng quân, y không nạp thiếp, không dạo lầu xanh, khắp cả kinh thành đều nói ta và y là phu thê tình thâm.
Mỗi lần cung yến, y đều dẫn ta theo, đút thịt thổi canh, nhiệt tình chu đáo, người ngoài nhìn vào ai mà không đỏ mắt ghen tỵ.
Những lúc như vậy, đích tỷ luôn nhìn ta bằng cặp mắt oán hận, hận không thể ăn tươi nuốt sống được ta.
Trong lòng ta cười khổ.
Chỉ mình ta biết, y làm như vậy là có mục đích.
Bí mật mà ta biết, có thể lấy mạng ta bất cứ lúc nào.
03.
Ta và đích tỷ gả đi cùng ngày, kiệu của nàng đi đến mã trường, còn ta tiến vào hầu phủ.
Đại phu nhân chuẩn bị cho đích tỷ rất nhiều đồ cưới, phần của ta so với nàng, có thể nói là vô cùng đơn sơ.
Bà ta còn nói: “Tri Vân con phải nhớ cho kỹ, hôn sự này là đích tỷ nhường cho con. Sau này phải báo đáp Thư Vân thật tốt, giúp đỡ nó nhiều hơn.”
Đích tỷ cũng ở một bên thì thầm vào tai ta, cười tươi đắc ý.
“Muội muội, muội nên chuẩn bị thật tốt. Tiểu hầu gia ngoài nóng trong lạnh, sau này giường không gối chiếc cũng đừng khóc lóc trở về nhà.”
Kiếp trước sau khi cưới đích tỷ, tiểu hầu gia lạnh nhạt với nàng, tỷ ấy cứ về nhà khóc lóc kể lể, nói tiểu hầu gia vốn không “được”.
Nàng không chịu được cô đơn, bèn quyến rũ biểu thiếu gia đang ở nhờ tạm trong hầu phủ.
Không lâu sau thì chuyện xấu bại lộ, nàng bị hầu phủ hưu, cũng mang tiếng xấu trên người.
Tỷ ấy vươn ngón trỏ, chạm vào hoa điền trên trán ta: “Nể tình ngươi là muội muội của ta, sau này tỷ được phong cáo mệnh, sẽ để muội xách giày cho tỷ.”
Ta cười mà không nói.
Hôm nay song hỉ lâm môn, dân chúng vây quanh Tạ phủ đông như trẩy hội.
“Tạ gia này cũng lạ ghê, đích nữ thì gả cho mã nô, thứ nữ lại cưới được hầu gia.”
“Của hồi môn của đích nữ rất nhiều, lại phải ngồi trong một cái kiệu hoa xập xệ. Thứ nữ không có bao nhiêu của hồi môi, nhưng sính lễ lại là hồng trang vạn dặm!”
Đích tỷ nghe vậy, cười lạnh một tiếng: “Bọn họ thì biết cái gì, phúc khí của ta còn đang chờ phía trước.”
04.
Ta được rước vào hầu phủ.
Trước khi thành thân, ta chưa từng gặp tiểu hầu gia, thật sự không hiểu sao hầu phủ lại đến nhà cầu hôn ta.
Tạ gia không có thế lực gì, càng đừng nói đến một đứa con vợ lẽ như ta.
Bên ngoài pháo nổ đì đùng, tiểu hầu gia say khướt, được gia nhân đỡ vào tân phòng.
Hắn xốc khăn hỉ của ta lên, đập vào mắt ta là một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, cặp mắt sáng ngời.
Hắn cúi người, nhìn ta chăm chú.
Rõ ràng là hắn đòi cưới ta, nhưng trên mặt không có vẻ gì gọi là vui mừng, ngược lại còn cau chặt chân mày như gặp phải người có oán hận thâm sâu.
“Lại gặp.” Hắn ngồi cách ta ba bước, có ý muốn duy trì khoảng cách.
Lại?
Ta không hiểu gì cả.
Hắn thở dài: “Bỏ đi, có nói cô cũng không hiểu. Tóm lại việc đã đến nước này, cô cứ an phận thủ thường ở yên trong hầu phủ, đừng gây chuyện thì có thể sống tốt qua ngày.”
Hắn tuỳ tiện cởi hết đồ cưới trên người, ngay cả rượu giao bôi cũng chưa uống đã quay đầu rời đi.
Mới đi được hai bước, bỗng ngoảnh lại hỏi ta: “Mã nô kia ở đâu?”
“Hả?”
“Hôm nay muội ấy gả cho tên mã nô đó, ta… phải đến nhìn một cái.”
Nghe vậy, ta hiểu được người trong lòng tiểu hầu gia chính là đích tỷ.
Ta do dự hỏi: “Ngài đang nói đích tỷ của ta, Tạ Thư Vân?”
Tiểu hầu gia hừ lạnh một tiếng, hai tay chống nạnh, lời trong miệng nói ra tràn đầy trào phúng: “Ngươi chính là Tạ Thư Vân, đừng diễn nữa.”
“Đừng tưởng ta không biết, tỷ muội hai người hoán đổi thân phận, giờ người đã gả cho mã nô mới đúng là Tạ Tri Vân!”
Ta ngồi thẳng dậy, nheo mắt đánh giá tiểu hầu gia.
Hai mắt hắn sáng ngời tinh anh, vô cùng chắc chắn, cứ như là đã từng trải qua hết mấy việc này.
Chẳng lẽ, hắn cũng sống lại?
Ta kiên nhẫn giải thích: “Hầu gia hiểu lầm rồi, ta chính là Tạ Tri Vân.”
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.” Trên mặt hầu gia ghi hẳn hai chữ “không tin”.
Hắn xốc tay áo, lật ngửa tay ta lên.
“Trên cổ tay Tạ Tri Vân có một nốt ruồi nhỏ, Tạ Thư Vân không có. Cô tự nhìn xem bản thân có…”
Thấy trên tay ta thật sự có một nốt ruồi, người nọ đang thao thao bất tuyệt bỗng dưng im bặt.
Hắn kinh ngạc nhìn ta, hồi lâu mới cười lạnh đứng lên: “Cô diễn đúng là tròn vai, còn rất cẩn thận đấy.”
Nói xong thì nhúng ướt khăn mặt, chà lên tay ta, lau cả buổi trời, tay ta đỏ hết cả lên mà nốt ruồi vẫn yên vị chỗ cũ.
Tiểu hầu gia mở to hai mắt, lại lấy bút ra, kêu ta viết đại hai chữ.
Hắn cầm tờ giấy tuyên thành, nhìn nét chữ đoan trang trên đó, đáy mắt bỗng hiện lên vẻ vui mừng hết cỡ, “Tạ Tri Vân, thật là muội ư!”
“Vậy tiểu hầu gia còn muốn đi không?”
“Không đi, không đi nữa.”
Trước mắt ta bỗng dưng tối sầm lại, tiểu hầu gia trùm khăn hỉ lên lại cho ta.
Lúc ta còn đang ngơ ngác, đã thấy hắn cẩn thận dùng gậy hỉ xốc khăn trùm đầu của ta lên.
“Vừa rồi không tính, làm lại lần nữa.”
Hắn nhỏ giọng nói, nào còn nửa phần men say như lúc nãy.
Ly rượu hỷ vốn nghĩ sẽ không dùng tới đột nhiên bị nhét vào tay ta.
Hắn cũng cầm ly còn lại, cười nói:
“A Tri, chúng ta làm lễ giao bôi.”
Duới ngọn đèn hoa chúc, ta nghe được tiếng tim đập thình thịch của hắn, cảm nhận được sự nhiệt tình nóng bỏng của đối phương.
Ai nói tiểu hầu gia không được?
Rõ ràng là nói hưu nói vượn!
Nhưng nhìn thấy nụ cười của hắn, lòng ta lại có chút muộn phiền.
Kiếp trước, ta từng gặp tiểu hầu gia trong một bữa cung yến.
Khi đó, hai chân hắn đã mất, ống quần trống không, suy sút ngồi trên xe lăn, không có chút tinh thần.
Lúc nhìn thấy ta, mắt hắn dường như có thêm một tia sáng, nhưng cuối cũng vẫn vụt tắt đi.
Hắn nói: “Chào, Triệu phu nhân.”
Một người khí thế hiên ngang như vậy, sao lại gặp phải kết cục tàn nhẫn cụt mất hai chân?
Đời này tối thiểu, hắn sẽ được bình an mà sống.