Đọc truyện Full

Chương 3

Tống Vân Châu trả lời: “Đây là Đậu gia Nhị tiểu thư.” 

Tống Vân Tú thấy kỳ quái, quay lại nhìn Đậu Diệu, cười nói: “Ngươi thật xinh đẹp!” Lại quay đầu nhìn Tống Vân Châu, “Khi nào mà nhà chúng ta và Đậu gia có qua lại?”

Tống Vân Châu trầm mặc không lên tiếng.

Nàng không muốn cho Tống Vân Tú biết tâm tư của Tống Trạch.

Thấy nàng tránh không đáp, Tống Vân Tú chớp mắt, hỏi Đậu Diệu: “Tỷ tỷ thần bí như thế, vậy ngươi nói đi.”

Tống Vân Châu ngầm tức giận, thản nhiên nói: “Ngươi hỏi cái này làm gì, chúng ta thường hay gặp gỡ, nhờ đó mà quen biết được tiểu thư Đậu gia.”

Thấy nàng vẫn không chịu nói tỉ mỉ, Tống Vân Tú ngồi xuống cầm lấy chén trà thưởng thức ở trong tay.

Ngón tay thon dài trắng nõn có thể làm chén trà rơi xuống bất cứ lúc nào.  

Đậu Diệu thấy cũng lo lắng.

Nếu như làm hỏng một cái, sẽ không còn một bộ hoàn chỉnh nữa.

Ai cũng thích cái đẹp nên chẳng nỡ làm hỏng.

Tống Vân Châu cắn môi, nhịn xuống.

Đậu Diệu càng thấy kỳ quái, đích trưởng nữ này trái lại rất ẩn nhẫn, hay là Vân Châu quận chúa chỉ có cái danh ở bên ngoài chứ ở vương phủ cũng không được tốt lắm?

Tống Vân Châu đứng lên nói: “Uống trà cũng không thú vị gì, hôm nay hoa hải đường trong phủ đã nở, chúng ta có thể học theo văn nhân ngâm thơ vẽ tranh, bằng không sẽ phụ lòng với cảnh xuân.”

Nàng ta chuyển đề tài rất nhanh, nhưng ở địa bàn người khác, Đậu Diệu cũng chỉ có thể khách tùy ý chủ.

Hai người đi ngắm hoa, Tống Vân Tú không đi theo.

Một canh giờ trôi qua, nàng mới rời khỏi vương phủ.

Ngồi kiệu trở về như cũ, Trương thị chờ không kịp nhưng cũng đứng ở cổng trong đón nàng, mở miệng liền hỏi: “Con và Vân Châu quận chúa cùng nhau làm gì? Tính tình nàng tốt chứ?”

“Nàng bắt con vẽ tranh viết chữ.” Đậu Diệu chọn cái xấu nói, “Còn tự cao tự đại, cho dù mời con đến là cho nhà chúng ta chút mặt mũi, nhưng mà tay con thật sự rất đau, cũng không dám dừng để nghỉ.” 

Thấy nàng lộ ra vẻ mệt mỏi.

Trương thị có chút giật mình, vội vàng xoa bóp tay nàng, bàn tay nho nhỏ, mềm mại không xương, làm mẹ đương nhiên đau lòng, cắn răng nói: “Không ngờ  Vân Châu quận chúa là người như thế! Con cũng không phải là họa sĩ, bắt con vẽ tranh làm gì, cho ai xem chứ.”

Đậu Dư Hữu cũng không nghĩ tới muội muội sẽ bị khi dễ, vội nói: “Nếu lần tới còn mời, ta nhất định sẽ từ chối.”

Đậu Diệu gật đầu liên tục: “Cứ nói muội bị bệnh, đi cũng không đi được.”

Nhưng mà nàng đoán Tống Vân Châu sẽ không mời nữa, nàng nhìn ra được nàng ta cũng không thích mình.

Trương thị xì một tiếng: “Đừng nói bậy, con nói cứ như người già vậy, người khác đều tưởng con bệnh sống không lâu, đến lúc đó làm sao gả ra ngoài.”

Trương thị nuông chiều nàng, trước kia cũng không ít lần lấy cái cớ như vậy, nhưng hôm nay không giống, một hai năm nữa Đậu Diệu sẽ phải lập gia đình, làm sao có thể làm càn.

Đậu Diệu nói: “Người thật lòng muốn kết hôn với con sẽ không để ý tới mấy cái này.”

Trương thị điểm nhẹ cái trán của nàng: “Nương biết con là người thông minh, nhưng cũng có khi rất hồ đồ, chuyện này làm sao có thể không để ý? Được rồi, nữ nhi nhà nào mà chẳng nói không muốn lấy chồng, vi nương sẽ tự chọn cho con một vị hôn phu tốt, chắc chắn con sẽ hài lòng.”

Trong lòng Đậu Diệu lộp bộp một tiếng.

Đậu Dư Hữu muốn nói lại thôi, muốn nhắc đến Vương Thiều Chi nhưng nghĩ đến việc nhất định sẽ bị Trương thị quở trách, lại nuốt lời định nói xuống. Trở về phải dọa hắn thắt cổ, ít nhất thì cũng phải đỗ được tú tài.

Lại nói Tống Trạch tiễn Đậu Dư Hữu đi, liền đi gặp Tống Vân Châu.

Tống Vân Châu đem tác phẩm đã hoàn thành của Đậu Diệu, từng cái bày lên trên bàn, nói: “Việc ca ca bảo ta làm, ta đã hoàn thành. Đậu gia Nhị tiểu thư có chút tài năng, nhưng mà, ca ca rốt cuộc là huynh có ý gì?”

Nàng có chút khẩn trương, mắt không chớp nhìn hắn.

Tống Trạch cũng không trả lời, hắn cầm lấy tờ giấy nàng viết nhìn một chút, không nói lời nào, lại cầm lấy bức vẽ, một lúc sau lại đặt lên trên bàn sách.

Tống Vân Châu thoáng thả lỏng một chút: “So với tài nữ trong kinh thành, nàng vẫn kém hơn một chút.”

“Không, là nàng chưa thực sự thể hiện hết tài năng của mình.” Hắn nhìn ra được dấu vết qua loa của nàng.

Tống Vân Châu ngẩn ra.

Ca ca văn võ song toàn, không những có thể dẫn binh đánh trận, cầm kỳ thi họa  cũng rất giỏi, hắn nói Đậu Diệu không hề tận lực, chứng tỏ là nàng không hề tận lực.

Nhưng Đậu Diệu vì sao phải làm như vậy?

Tống Trạch thầm nghĩ, có lẽ là nhận ra hắn, trong lòng liền khó chịu đi.

Tính tình nàng kiêu ngạo, từ nhỏ liền bừa bãi tùy tiện, bây giờ lớn lên đã có chút thu liễm, chắc hẳn là trong lòng không muốn đi, cho nên việc theo Vân Châu viết chữ vẽ tranh, cũng là không cam tâm tình nguyện.

Nàng làm sao có thể sẵn lòng dốc hết toàn lực?

Coi như là làm cho có lệ, cũng có thể nhìn ra được bản lĩnh của nàng.

Đủ thấy vài năm nay, nàng không có lười biếng.

Cái nghị lực này, thật sự là hiếm thấy.

Ánh mắt dừng ở trên hàng chữ nhỏ thanh tú, nhớ tới lúc còn là thiếu niên, hắn gặp Đậu Diệu chú tâm đọc sách không để ý tới mình, liền tính toán, lật đổ nghiên mực của nàng, khiến nàng tức giận đến nỗi không để ý nha hoàn ngăn cản, đưa nắm tay nhỏ ra hướng lên trên người hắn mà đánh.

Kết quả là chính nàng tự ngã xuống, mà lại ngã vào trong hố bùn nữa chứ.

Nàng không phục, hơn nửa đêm lẻn vào trong phòng hắn, đổ mực nước lên trên mặt hắn…

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

Chính hắn khi đó, thế nhưng lại thích thú, quên mất sự tình mà mình đang trốn tránh.

Năm ấy, mẫu thân chết, người hiểu rõ hắn nhất trên đời này rời khỏi nhân thế, hắn đến Dương Châu dưỡng bệnh, tại ngôi chùa đó, gặp được nàng.

Chuyện cũ như gió, chớp mắt đã trôi qua.

Hắn ngẩn người trong chốc lát, ánh mắt lại chuyển qua bức tranh kia.

“Đây là cái gì?” Giữa bức tranh là cây hải đường nở rất sống động, trên nhành cây hình như có thứ gì đó.

Tống Vân Châu nói: “Giống như là con côn trùng nhỏ, Đậu gia nhị tiểu thư tuy rằng không thể hiện hết sức, nhưng bức tranh này rất sống động.”

Tống Trạch đem bức tranh lại lấy gần một chút, lúc này hắn thấy rõ ràng.

Bên trên vẽ một con rệp chổng vó lên trời, cực xấu, màu tím nhạt.

Vừa vặn cùng màu với bộ y phục hắn mặc hôm nay.

Tống Vân Châu nhìn vẻ mặt hắn đột nhiên thay đổi, cũng muốn nhìn kỹ, Tống Trạch lại đem bức hoạ cuộn tròn lại.

Tống Vân Châu kỳ quái, nhíu mày nói: “Ca ca còn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu, tại sao lại muốn Đậu gia nhị tiểu thư làm việc này? Nàng cùng ca ca có quan hệ gì?”

“Không có gì.” Tống Trạch cười, “Muội đã giúp ta như vậy, có muốn cái gì hay không?”

Tống Vân Châu không hờn giận nói: “Muội có thể thiếu cái gì? Ca ca, Đậu gia nhị tiểu thư tuy rằng xinh đẹp, nhưng kinh thành cũng không thiếu mỹ nhân, ca cần gì phải để tâm.”

Sao huynh ấy lại để ý đến một nữ tử như vậy, Tống Vân Châu cực kỳ lo lắng.

Nhưng Tống Trạch lại không nói rõ ràng, cầm tranh chữ liền rời đi.

Trương thị mang Đậu Dư Hữu, Đậu Diệu tới phòng chính.

Hôm nay bọn họ đi Ung vương phủ, mặc dù Lão phu nhân biểu hiện bình thản, nhưng với địa vị của Ung vương phủ ở kinh thành, ít nhiều cũng sẽ để ý đến.

Trương thị cười nói: “Vân Châu quận chúa thật sự yêu thích Diệu Diệu nhà chúng ta, còn cùng nhau ngắm hoa.”

Hoàn toàn không đúng sự thật.

Đậu Diệu thầm nghĩ, nói dối như vậy cũng được sao?

Lão phu nhân đưa mắt nhìn Đậu Diệu một cái.

Phụ thân nàng Đậu Quang Đào là con vợ kế, sai lầm đời này của Lão phu nhân là kêu di nương kia sinh hạ hài tử, bà vốn không thích hắn chút nào. Nhưng nhìn Đậu Quang Đào từ nhỏ đã an phận thành thật, lão phu nhân vẫn nuôi hắn lớn, ngay cả việc đặt tư tâm trên người hắn cũng ít.

Đến lúc Đậu Quang Đào lấy vợ, lão phu nhân cũng thuận theo tự nhiên, không giống con trai trưởng, lựa chọn kỹ càng cho hắn, tiêu tốn nhiều tiền, lấy Triệu thị, nhưng phải nói, người con dâu này không tệ.

Hiện tại việc nhà đều là Triệu thị quản lý, tuy nàng có chút kiêu ngạo, nhưng nàng thật sự rất giỏi, ba đứa nhỏ đều dạy dỗ tốt, so với Trương thị, khác nhau một trời một vực, nhưng không ngờ được, nữ nhi của nàng so với hai nhữ nhi của Triệu thị một chút cũng không kém.

Cũng vì điểm này, Lão phu nhân liền coi trọng một chút.

Nàng cười nói: “Diệu Diệu khiến người người ưa thích, Vân Châu quận chúa hợp với nó nhất định cũng là vì lí do này.” Lại nói, “Lát nữa ngươi ở lại dùng cơm cùng ta, hiện giờ thời tiết nóng, thỉnh thoảng cũng thấy buồn tẻ.”

Nàng phân phó hạ nhân đi gọi Đậu Tuệ và Đậu Lâm.

Bình thường bọn họ đều tự dùng cơm, khó được có lúc Lão phu nhân cao hứng, muốn cùng ba cháu gái ở chung một chỗ, Trương thị cười nói: “Diệu Diệu, con cùng với Tổ mẫu trò chuyện vui vẻ.”

Đậu Diệu đáp ứng.

Trương thị cùng Đậu Dư Hữu cáo từ trước.

Đậu Tuệ, Đậu Lâm tới sau, hai người các nàng một người bộ dáng thanh tú đoan trang, một người bộ dáng ngọt ngào đáng yêu, tính tình cũng khác nhau.

Đậu Lâm tiến vào liền hét lên: “Diệu Diệu, Vân Châu quận chúa kia là người như thế nào?”

Lão phu nhân quở trách: “Cái tính nóng vội này thật là.”

Đậu Lâm nói: “Dĩ nhiên là nóng vội rồi ạ, mặc dù ở trong phủ đã nghe người ta nhắc đến tên của nàng, nói nàng là một người kiêu ngạo, nhưng cũng chưa từng lộ diện lần nào, chúng ta cũng chưa nói chuyện với nàng. Ai lại ngờ vận khí của Diệu Diệu tốt như vậy, vậy mà được mời đến vương phủ, thật không biết Nhị ca đã làm gì mà khiến cho Thế tử mời ngươi đi cùng.”

Đậu Diệu nói: “Cũng chỉ là người có một đôi mắt một cái mũi, muốn nói có cái gì khác, thì chính là viên hồng ngọc ở trên đầu nàng rất lớn.” Nàng khoa tay múa chân một chút, “Không có gì khác mấy, may mắn là các ngươi không đi, nếu không là phải tích cực viết chữ vẽ tranh, ngay cả cơm cũng không cho ta ăn, đó chẳng phải là bốc lột sức lao động sao?”

Hai người nghe xong đều nở nụ cười, Đậu Tuệ là đích nữ, coi trọng nhất là quy củ, nên chỉ cười nhẹ, nhưng Đậu Lâm lại cười ha ha.

Về phần Đậu Diệu, khi nàng nói chuyện, phải giấu diếm thì giấu diếm, không kiêng nể gì liền không kiêng nể, các nàng sớm đã quen tính tình ấy của nàng.

Đậu Lâm ngồi vào bên cạnh nàng, lại hỏi: “Vậy Thế tử có bộ dạng như thế nào?”

Tiểu cô nương đối với nam tử trẻ tuổi luôn có một loại hiếu kì thầm kín, mà Thế tử quanh năm lại ở Tây Bắc, không có một lời đồn nào về hắn, đúng là có một chút tò mò.

Nhớ lại những ký ức khó chịu trước kia của hai người, Đậu Diệu nói bậy, nhưng nàng không thể bẻ cong sự thật, hiện giờ trở về kinh thành, bộ dáng hắn chắc chắn rất nhanh sẽ truyền ra.

Nói một cách khách quan, dung mạo đó so với Phan An cũng không kém.

Đậu Lâm nhìn nàng chằm chằm, nghiêng đâu hỏi: “Làm sao vậy, lẽ nào ngươi không gặp?”

“Đã gặp, so với Hà Nguyên Trinh không thua kém chút nào.”

Đậu Lâm kinh ngạc.

Kinh thành có nhiều học sĩ, nhưng người vừa anh tuấn vừa có tài rất ít, Hà Nguyên Trinh là người có vừa diện mạo lại có tài, năm ngoái được Hoàng Thượng bổ nhiệm vào vị trí bảng nhãn, soạn thảo giảng dạy ở Hàn Lâm Viện, được rất nhiều phu nhân tranh đoạt làm con rể.

Phải nói trên đời này người tuấn mỹ hơn Hà Nguyên Trinh, thật sự rất ít.

Lão phu nhân chậm rãi nói: “Ung vương khi trẻ là mỹ nam hiếm thấy ở kinh thành, con hắn, tất nhiên sẽ không kém.”

Vận đào hoa cũng không ít đi, năm đó nếu không phải ý chỉ của Hoàng thái hậu, đem tiểu thư Chương gia gả cho hắn, cũng không biết hắn sẽ lấy vị tiểu thư nhà nào.

Nhưng Chương thị mệnh ngắn, tuổi còn trẻ đã rời nhân thế, nhà mẹ đẻ của nàng không có cây đại thụ là Hoàng thái hậu, dần dần xuống dốc, tuy bây giờ vẫn có người làm quan trong triều nhưng cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Vinh hoa phú quý, có khi quay đầu chỉ là hư vô.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

A Thư Của Mẹ
A Thư Của Mẹ
Khi giám đốc trại trẻ mồ côi cầu xin tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà, tôi biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi. Khi con gái tôi mặc váy công chúa, nó sẽ nói: “Thật tuyệt. Ngày…
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Từ khi có trí nhớ đến giờ. Mẹ luôn chiều chuộng tôi, nhưng bà đối xử với em gái lại vô cùng hà khắc. Mẹ sẽ mua cho tôi những bộ váy đẹp đẽ nhất, rồi đăng ký…
Ái Tình Quy Hoa Cục
Ái Tình Quy Hoa Cục
Hành lang một tấc tương tư, lạc nguyệt thành cô ỷ. Lưng đèn cùng nguyệt liền hoa âm, đã là mười năm tung tích mười năm tâm. Nàng, mười lăm tuổi năm đó gặp phải giai nhân, lặng…
Bắc Hoang
Bắc Hoang
Vào đêm phu quân ta đến đưa hưu thư, chúng ta đã hoán đổi thân xác cho nhau. Ta thay hắn thống lĩnh quân đội ở Bắc Hoang, hắn thì thay ta ở lại hậu viện, bị mẫu…
Biệt Lai Hữu Dạng
Biệt Lai Hữu Dạng
Mộc Chẩm Khê năm nay 29, cô cảm thấy năm này chắc là năm hạn của mình, liên tục gặp chuyện không may. Đầu tiên là thất nghiệp, từ chức ở công ty trò chơi đã làm việc…
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Năm đó, tôi cùng khách hàng dùng bữa ở khách sạn, khi đi qua một căn phòng bao, tôi đã nghe thấy tiếng kêu cứu khe khẽ. Tôi đẩy cửa vào thì trông thấy một cô gái xinh…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full