Đọc truyện Full

Chương 72

Bà Lưu đang ở cửa nói chuyện phiếm với ai đó, từ xa thấy vợ chồng Sơn Trà, lập tức vui mừng đứng lên vẫy tay với hai người.

Tạ Tri Viễn ngừng xe đạp ở trước cổng nhà bà Lưu, để Sơn Trà xuống dưới trò chuyện với bà Lưu trước, còn mình thì mang xách đồ để vào sân.

“Ồ, đây là Sơn Trà đã về rồi sao?” Có hàng xóm nghiêng đầu nhìn nhìn Sơn Trà rồi lại nhìn về phía Tạ Tri Viễn đang xếp đồ ở trong sân nhà bà Lưu hỏi.

Sơn Trà không quen biết người nọ, khẽ gật đầu, cũng không có nhiều lời, thân mật tiến lên níu lấy cánh tay bà Lưu.

Bà Lưu cười híp cả hai mắt, ngoài miệng lại nhỏ giọng oán trách nói: “Các cháu tới thì tới, mang theo đồ làm cái gì, bà đây cũng đâu thiếu đồ ăn.”

Sơn Trà bật cười: “Bà ơi, đó đều là của dì Hạnh Hoa bảo chúng cháu mang đến cho bà, bà muốn trách thì trách dì ấy chứ, bà cũng đừng trách cháu.”

Bà Lưu cười dí lên mũi cô: “Cháu cũng có ngày biết ăn nói lắm nhỉ.”

Dạo này Sơn Trà khá bận rộn, đã mấy ngày rồi chưa tới, cơm nước xong bèn lôi kéo bà Lưu hàn huyên hơn nửa ngày.

Trong lúc cô với bà Lưu nói chuyện phiếm, Tạ Tri Viễn cũng không nhàn rỗi, anh xách theo đòn gánh mang theo thùng gánh đầy nước vào ba cái lu to trong nhà bà Lưu. Gánh nước xong thì lại bắt đầu ngồi ở trong sân lấy dao chẻ củi, chẻ hết tất cả củi khô mà bà Lưu kéo về thành những mảnh củi nhỏ vừa, sau đó xếp lại ngay ngắn ở bên ngoài nhà bếp, để lúc cần dùng đến thì không cần phải lại tốn công chẻ nhỏ ra nữa, cứ rút một cây ra là có thể đốt luôn.

Bà Lưu ra ngoài đổ nước mới thấy Tạ Tri Viễn ngồi ở trong sân bổ củi, vội vàng tiến lên khuyên can: “Cháu đang làm gì vậy, đừng làm nữa, cẩn thận kẻo mệt.”

Tạ Tri Viễn: “Không sao đâu ạ, chút việc nhỏ này không mệt được.”

Bà Lưu vẫn kéo anh: “Không mệt cũng không cần làm, bà còn chưa có già đến mức không làm được việc nhà, cứ để ở đó là được.”

Sơn Trà nhanh chóng đi ra kéo cánh tay bà Lưu: “Bà cứ để anh ấy làm đi, giữa trưa anh ấy ăn không ít, không tiêu hóa một chút thì buổi tối ngủ không được.”

Tạ Tri Viễn nghe lời vợ, cũng nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

“Cũng chỉ ăn hai chén cơm, có thể có bao nhiêu, trời vẫn còn sớm như thế, có gì mà tiêu hóa không được ngủ không được chứ.”

Bà Lưu lẩm bẩm.

Sao bà lại không biết hai vợ chồng này kẻ xướng người hoạ cũng là cố ý nói cho mình nghe chứ, thấy hai vợ chồng ai cũng không nghe khuyên bảo, chỉ có thể lấy lùi để tiến: “Vậy các cháu làm ít thôi, một mình bà vào mùa hè cũng chẳng đốt bao nhiêu củi, chẻ một ít thôi là được rồi.”

Tạ Tri Viễn liên tục gật đầu, khẽ chớp mắt với Sơn Trà, sơn trà nhanh chóng lại nói sang chuyện khác lôi kéo bà Lưu đi.

Hai người vẫn luôn đợi cho mặt trời xuống núi, Sơn Trà mới dưới sự thúc giục của bà Lưu dọn dẹp một chút chuẩn bị về nhà.

Tạ Tri Viễn đã sắp xếp lại hết tất cả củi lửa trong sân nhà bà Lưu cho chỉnh chỉnh tề tề, sân cũng quét tước sạch sẽ, bà Lưu luôn miệng nhắc mãi, nói giữ vợ chồng son ở lại đây cứ như là làm việc cho mình, như vậy rất xấu hổ.

Sơn Trà lôi kéo bàn tay nhăn nheo của bà ấy: “Bà à, bà khách sáo với chúng cháu làm gì chứ, có chuyện gì thì cứ nhờ người tới thôn Tam Tuyền gọi chúng cháu một tiếng, nhất định đừng chịu đựng một mình không nói.”

Tuy rằng nhìn thân mình bà Lưu có vẻ vẫn còn tốt, nhưng dù sao cũng đã cao tuổi, trước mặt lại không có người để chăm sóc, có vết xe đổ của bà cụ Chu, trong lòng Sơn Trà dù sao cũng có chút không yên tâm.

Bà Lưu bị Sơn Trà nói có chút cảm động, nhưng trong miệng vẫn còn không muốn thừa nhận: “Yên tâm đi, bà vẫn còn khỏe lắm, có thể có chuyện gì được chứ, trời cũng không còn sớm, các cháu mau trở về đi thôi, đợi lát nữa trời tối, không dễ đi đường.”

Hai người đẩy xe ra khỏi cổng nhà bà Lưu, đi được một quãng xa rồi, quay đầu lại vẫn còn có thể nhìn thấy bà Lưu đứng ở cổng vẫy tay với bọn họ.

Vẻ mặt không quá yên tâm của Sơn Trà rơi vào trong mắt Tạ Tri Viễn, anh nghĩ nghĩ, đột nhiên mở miệng đề nghị nói: “Đón bà đến nhà chúng ta cùng sống chung đi.”

Sơn Trà ngẩng đầu, Tạ Tri Viễn nghiêm túc nói: “Để anh đi tìm thợ mộc Lý trước bảo chú ấy làm hai ván giường giúp anh, đặt ở trong phòng chúng ta một chiếc giường cho bà, đợi quay đầu lại anh lại mua thêm ít ngói nữa về, mở rộng sân ra một chút, làm riêng gian phòng cho bà, thêm ở đầu đông của sân.”

Anh tính toán cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ, vẻ mặt cũng không hề có chút nào như là nói giỡn, ánh mắt nhìn Sơn Trà sâu thẳm mà nghiêm túc.

Thật ra không phải Sơn Trà không nghĩ tới vấn đề này, nhưng vẫn luôn chưa từng mở miệng nói ra với Tạ Tri Viễn, dù sao anh cũng không phải là cô, không thân cũng chẳng quen với bà Lưu, có thể thỉnh thoảng cùng cô đi thăm bà Lưu đã như không tồi rồi, cô hoàn toàn không trông chờ Tạ Tri Viễn có thể hiểu rõ tình cảm trong lòng cô đối với bà Lưu.

Nhưng lúc này Sơn Trà mới phát hiện, Tạ Tri Viễn chẳng những hiểu rõ, mà còn cực kỳ suy nghĩ cho cô.

Trong nhà chỉ có một gian phòng ở, anh cũng sẵn lòng thêm một chiếc giường nữa cho bà Lưu, có thể thấy được anh đã để cô ở trong lòng biết bao nhiêu.

Trong lòng Sơn Trà dâng lên sự ấm áp nói không nên lời.

“Bà chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”

Tuy rằng bình thường trông bà ấy dễ nói chuyện nhưng trên thực tế là một người tính tình quật cường, kể cả Sơn Trà có sống trong một căn nhà lớn mấy trăm gian đi nữa thì cũng chưa chắc bà ấy đã đồng ý chuyển tới để mang thêm phiền phức đến cho Sơn Trà, chứ càng đừng nói đến chỉ có một gian phòng.

Tạ Tri Viễn không hé răng, lại ngừng trong chốc lát mới nói: “Anh có cách.”

Mắt Sơn Trà sáng rực lên.

“Anh có cách gì?”

Tạ Tri Viễn nói: “Anh dọn ra ngoài, nói em không có ai chăm sóc, để bà tới ở cùng với em.”

Sơn Trà: “…”

Đây là cái gì chủ ý ngốc nghếch gì vậy?

Cô trừng mắt nhìn Tạ Tri Viễn, xinh xắn đáng yêu: “Hai vợ chồng nào lại đi ra ngoài ở, nảy ra chủ ý ngốc nghếch gì vậy, nghĩ lại đi.”

Tạ Tri Viễn bị cô nói có chút mặt đỏ, đi lên lôi kéo tay Sơn Trà, nhìn hai mắt Sơn Trà.

“Ý của anh không phải như vậy, lúc trước anh đã muốn hỏi em, nếu như anh muốn ra ngoài kiếm tiền, em thấy thế nào?”

Kiếm tiền? Sơn Trà nhìn anh: “Đi đâu cơ?”

Tạ Tri Viễn nói rõ một năm một mười.

“Dưới An Thành có một chỗ tên là Trung Bình, hồi trước lúc anh theo mọi người cùng đi làm công có đi qua, chỗ đó có núi trà, sản xuất trà cũng không tồi, có điều chỉ bán ở trong An Thành thôi, cũng không bán được qua nơi khác. Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn suy nghĩ, nếu chỗ đó đã có trà ngon, vậy thì có thể vận chuyển đến nơi khác bán được hay không, bây giờ đang là mùa thu hoạch lá trà, một thời gian nữa còn có thu trà, nếu như có thể, anh muốn đi thử xem sao.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

A Thư Của Mẹ
A Thư Của Mẹ
Khi giám đốc trại trẻ mồ côi cầu xin tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà, tôi biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi. Khi con gái tôi mặc váy công chúa, nó sẽ nói: “Thật tuyệt. Ngày…
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Từ khi có trí nhớ đến giờ. Mẹ luôn chiều chuộng tôi, nhưng bà đối xử với em gái lại vô cùng hà khắc. Mẹ sẽ mua cho tôi những bộ váy đẹp đẽ nhất, rồi đăng ký…
Ái Tình Quy Hoa Cục
Ái Tình Quy Hoa Cục
Hành lang một tấc tương tư, lạc nguyệt thành cô ỷ. Lưng đèn cùng nguyệt liền hoa âm, đã là mười năm tung tích mười năm tâm. Nàng, mười lăm tuổi năm đó gặp phải giai nhân, lặng…
Bắc Hoang
Bắc Hoang
Vào đêm phu quân ta đến đưa hưu thư, chúng ta đã hoán đổi thân xác cho nhau. Ta thay hắn thống lĩnh quân đội ở Bắc Hoang, hắn thì thay ta ở lại hậu viện, bị mẫu…
Biệt Lai Hữu Dạng
Biệt Lai Hữu Dạng
Mộc Chẩm Khê năm nay 29, cô cảm thấy năm này chắc là năm hạn của mình, liên tục gặp chuyện không may. Đầu tiên là thất nghiệp, từ chức ở công ty trò chơi đã làm việc…
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Năm đó, tôi cùng khách hàng dùng bữa ở khách sạn, khi đi qua một căn phòng bao, tôi đã nghe thấy tiếng kêu cứu khe khẽ. Tôi đẩy cửa vào thì trông thấy một cô gái xinh…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full