Đọc truyện Full

Chương 109

Triệu Xuân Hoa đi tới phía trước máy kéo, xem xét đồ đạc ở trên xe một lần, nhìn thấy trên xe chất không ít gạo và mì lương thực, lập tức quay đầu nhìn Tưởng Vệ Quốc âm dương quái khí mở miệng nói: “Sơn Trà này thật đúng là hào phóng quá nhỉ, xem kìa tặng cho nhà bà Lưu biết bao nhiêu là lương thực, nhà chúng ta ba miệng ăn cũng còn chưa nhiều lương thực dư thừa như thế đâu đó.”

Sơn Trà khoanh hai tay trước ngực: “Đó thì chỉ có thể chứng tỏ là bà nghèo, chưa trải sự đời.”

Triệu Xuân Hoa bị cô vặc lại cho sắc mặt thay đổi, Tưởng Vệ Quốc lại nổi giận.

Có điều không đợi ông ta nói chuyện, Sơn Trà đã trước một bước cắt ngang lời ông ta nói: “Đừng có hô to gọi nhỏ với tôi, bây giờ tôi cũng không còn phải là họ Tưởng nữa.”

Sơn Trà nói xong thì móc một tờ giấy từ trong túi giũ ra nói: “Quên nói với ông, lúc tôi đi lên trấn trên đăng ký để tiện thể sửa lại tên, bây giờ tôi tên là Sơn Trà không có họ Tưởng.”

Người trong thôn nghe xong, đều khiếp sợ nói không ra lời.

Làm thế này cũng quá tuyệt tình rồi, nào có ai giận dỗi với cha ruột của mình đến nỗi mà ngay cả tên cũng sửa lại nữa chứ?

Tưởng Vệ Quốc thì càng không thể tin được, Sơn Trà vậy mà có thể làm được đến loại tình trạng này, ông ta vươn tay, chỉ vào Sơn Trà nửa ngày nói không ra lời.

“Được, mày giỏi lắm, mày khó lường lắm, bây giờ mà tiền đồ cánh cứng, không những đoạn tuyệt quan hệ với tao, mà còn đi sửa lại cả tên nữa. Tao cực cực khổ khổ nuôi mày đến lớn như thế, lại nuôi ra một con sói mắt trắng giống như mày, sớm biết mày là loại người như vậy, thì lúc trước tao đã quẳng mày xuống dưới hầm cầu cho rồi.”

Hành động này của Sơn Trà, không thể nghi ngờ là đã cắm mạnh một dao vào trong lòng ông ta, khiến cho ông ta tức giận đến nỗi lý trí mất hết, ngay trước mặt mọi người chửi ầm lên.

Tuy rằng mọi người cảm thấy ông ta mắng đến khó nghe, nhưng cũng nghi hoặc vì sao Sơn Trà lại làm đến tuyệt tình như thế, chẳng lẽ thật giống như lời Triệu Xuân Hoa nói, phát đạt rồi thì không nhận cha nữa?

Triệu Xuân Hoa nhìn vẻ mặt của mọi người đã có ý hướng về bọn họ, trong lòng nhịn không được âm thầm đắc ý, đang muốn nói chuyện, bà Lưu lại vẻ mặt vẻ mặt phẫn nộ đứng lên, trách mắng: “Con bé là đồ vong ân bội nghĩa ư? Vì sao con bé đoạn tuyệt quan hệ đổi tên với ông chẳng lẽ ông không biết thật sao? Từ lúc Triệu Xuân Hoa vào cửa cả nhà các đã đối xử với nó như thế nào trong lòng các người không phải biết rõ nhất sao?”

“Lúc trước khi con bé chưa lập gia đình, ở nhà các người đã phải sống cuộc sống như thế nào? Việc cày bừa cuốc đất của con bò còn nhẹ nhàng hơn cả con bé nữa.”

“Giặt quần áo nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, có việc nào mà không phải con bé làm chứ? Ông bảo Triệu Xuân Hoa để tay lên ngực tự hỏi đi, hai mẹ con bọn họ ở nhà đã từng làm một chút việc nhà nào chưa?”

“Mùa đông khắc nghiệt cái chăn chỉ có một tầng bông mỏng của con bé cũng chỉ là của con gái ruột của Triệu Xuân Hoa dùng xong để lại cho nó, nó phải chịu lạnh đến phát run còn chưa nói, Triệu Xuân Hoa còn xách nó ra bắt nó dùng nước lạnh để giặt quần áo của cả nhà, quả ngày hôm sau liền bị bệnh đến nỗi nóng cháy cả người suýt nữa thì không cứu nổi, thời tiết mà hất một chậu nước còn có thể đóng băng, đó là chuyện mà một con người có thể làm ra được sao?”

“Lúc ấy con bé mới chỉ có mười tuổi, đầy tay đều là vết da nứt nẻ, Triệu Xuân Hoa ra cửa còn nói là do con bé tự nghịch nước làm mình đông lạnh mà ra.”

“Từ lúc con bé bảy tuổi Triệu Xuân Hoa vào cửa, đã phải kê băng ghế đứng ở trước bệ bếp nấu cơm cho cả gia đình các người, chỉ bởi vì lúc rửa chén không cẩn thận cầm chén làm nứt một vết ở miệng, Triệu Xuân Hoa lại bắt con bé phải quỳ gối ở trong sân không cho ăn cơm, bắt quỳ cả một buổi trưa, lúc đứng lên hai đầu gối đều là xanh tím, sợ người nhìn ra được, mà ngày mùa hè lại bắt nó mặc áo dài quần dài, nóng đến rôm cả người.”

“Con bé mệnh khổ, mẹ ruột không còn nữa, lại gặp phải một mẹ kế ác độc như Triệu Xuân Hoa, ăn không biết bao nhiêu là khổ sở, cũng là do về sau đã lớn hơn một chút rồi, sợ người nhìn ra được không tiện tra tấn con bé nữa, cho nên mới hơi tốt một chút.”

“Nhưng cho dù là như vậy thì Triệu Xuân Hoa cũng không buông tha con bé, không thể tra tấn con bé ở ngoài sáng, liền ngầm bố trí nói đặt điều lung tung bậy bạ về con bé, ỷ vào tính tình nó mềm yếu trong nhà cũng không có ai chống lưng, liền cướp hết công lao làm việc nhà của nó ấn ở trên người con gái Tưởng Ngọc Trân của mình, lại nói với bên ngoài là cô ở nhà lười đến nỗi không làm gì cả, Triệu Xuân Hoa, cô tự hỏi lương tâm của mình xem, hai mẹ con các người cộng lại có nhiều bằng số việc nhà mà con bé đã làm không?”

Lời nói của bà Lưu giống như là sét đánh giữa trời quang, đánh vào trong đám người, nháy mắt liền nổ tung.

Mỗi một câu mà bà ấy nói, mặt của Triệu Xuân Hoa lại trắng thêm một phần, ánh mắt mọi người nhìn bà ta cũng càng thêm giật mình, giật mình bà ta vậy mà lại là người độc ác đến thế.

Từ lúc Sơn Trà nhất quyết đòi đoạn tuyệt quan hệ với Tưởng Vệ Quốc cho bằng được, thật ra trong lòng mọi người cũng đã có suy đoán, suy đoán có phải trước kia Triệu Xuân Hoa đã đối xử không tốt với cô hay không, cho nên cô mới một hai phải làm như thế.

Mà bây giờ chân tướng từ trong miệng bà Lưu nói ra, mọi người mới phát hiện, thì ra bà ta so với tưởng tượng của mọi người còn dơ bẩn ác độc hơn nhiều.

Bà Lưu vẫn còn chưa ngừng, nói Triệu Xuân Hoa xong lại nhìn về phía Tưởng Vệ Quốc.

“Triệu Xuân Hoa làm những việc này chẳng lẽ ông cũng không biết sao? Ông đều biết, nhưng vì ông muốn lấy lòng bà ta nên ông đã không nói gì cả, ông cứ như thế nhìn bà ta ức hiếp một đứa trẻ vừa mới mất mẹ.”

“Có bao nhiêu lần con bé chịu đựng không nổi, một mình lén chạy đến trong sân nhà tôi khóc, người làm cha là ông có từng hỏi nó lấy một câu không?”

“Vì sao con bé thà rằng hiếu thuận một người ngoài như tôi cũng không hiếu thuận người cha ruột như ông? Bởi vì ông không xứng cho con bé phải hiếu thuận!”

“Bây giờ còn muốn bày ra dáng vẻ cha ruột để dạy dỗ con bé sao? Vậy lúc trước sao ông không làm gì? Lúc nó bị vợ ông ngược đãi hành hạ, sao ông không làm gì?”

“Con bé có thể đoạn tuyệt quan hệ với một nhà toàn quỷ hút máu như các người, bà già như tôi cực kỳ vui mừng!”

Bà Lưu chỉ vào Tưởng Vệ Quốc và Triệu Xuân Hoa, từng câu từng chữ rõ ràng mà hữu lực nói ra.

Mắt thấy mọi người đều theo lời của bà Lưu mà bắt đầu phẫn nộ, Triệu Xuân Hoa sợ tới mức run rẩy cả người, nghĩ không ra vì sao những việc này bà Lưu lại biết hết.

Run rẩy hơn nửa ngày, mới nhớ ra phải phản bác, run run rẩy rẩy nói: “Bà, bà nói bậy.”

Bà Lưu nhìn chằm chằm bà ta: “Tôi nói bậy? Bà già tôi đây nếu như nói bậy một chữ, buổi tối hôm nay ông trời sẽ giáng sét xuống dưới đánh chết tôi, cô có dám phát lời thề độc này không?”

Mấy năm nay tuy rằng khắp nơi đều đang bài trừ phong kiến mê tín, nhưng trong lòng của những người trong thôn lại vẫn còn tin, nhất là Triệu Xuân Hoa, bà ta đã làm mấy chuyện như thế này, nào dám thật sự thề thốt giống như bà Lưu chứ, lập tức ngậm miệng lại không dám nói ra lời nào.

Dáng vẻ chột dạ rõ ràng này của bà ta càng làm tăng thêm sự phẫn nộ của mọi người.

Mọi người đều không thể tin được, thì ra hồi trước bọn họ nói xấu Sơn Trà nhiều như vậy, hóa ra tất cả đều là do Triệu Xuân Hoa cố ý sắp đặt.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

A Thư Của Mẹ
A Thư Của Mẹ
Khi giám đốc trại trẻ mồ côi cầu xin tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà, tôi biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi. Khi con gái tôi mặc váy công chúa, nó sẽ nói: “Thật tuyệt. Ngày…
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Từ khi có trí nhớ đến giờ. Mẹ luôn chiều chuộng tôi, nhưng bà đối xử với em gái lại vô cùng hà khắc. Mẹ sẽ mua cho tôi những bộ váy đẹp đẽ nhất, rồi đăng ký…
Ái Tình Quy Hoa Cục
Ái Tình Quy Hoa Cục
Hành lang một tấc tương tư, lạc nguyệt thành cô ỷ. Lưng đèn cùng nguyệt liền hoa âm, đã là mười năm tung tích mười năm tâm. Nàng, mười lăm tuổi năm đó gặp phải giai nhân, lặng…
Bắc Hoang
Bắc Hoang
Vào đêm phu quân ta đến đưa hưu thư, chúng ta đã hoán đổi thân xác cho nhau. Ta thay hắn thống lĩnh quân đội ở Bắc Hoang, hắn thì thay ta ở lại hậu viện, bị mẫu…
Biệt Lai Hữu Dạng
Biệt Lai Hữu Dạng
Mộc Chẩm Khê năm nay 29, cô cảm thấy năm này chắc là năm hạn của mình, liên tục gặp chuyện không may. Đầu tiên là thất nghiệp, từ chức ở công ty trò chơi đã làm việc…
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Năm đó, tôi cùng khách hàng dùng bữa ở khách sạn, khi đi qua một căn phòng bao, tôi đã nghe thấy tiếng kêu cứu khe khẽ. Tôi đẩy cửa vào thì trông thấy một cô gái xinh…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full