Đọc truyện Full

Chương 119

Lại qua hai ba ngày, Sơn Trà thấy thời gian không sai biệt lắm, lại đi một chuyến đến xưởng dệt.

Hà Văn Hội chỗ nào cũng không đi, cô ấy ở trong ký túc xá chờ vô tới, vừa nhìn thấy cô vẻ mặt đã lộ ra sự hưng phấn đi lên giữ tay cô lại rồi nói nói: “Chuyện đã thành công rồi, thành công rồi, chuyện này đã hoàn thành!”

Tuy rằng Sơn Trà cũng đã nắm chắc khoảng bảy mươi đến tám mươi phần trăm việc có thể thành, nhưng rốt cuộc cũng không phải là một trăm phần trăm, trong lòng cô ít nhiều gì vẫn sẽ có chút thấp thỏm, mãi cho đến khi Hà Văn Hội vừa thốt ra lời kia, lúc này cuối cùng cô mới có thể yên tâm.

Hà Văn Hội hưng phấn rất nhiều, lại nghĩ tới chuyện khác rồi hỏi Sơn Trà: “Sơn Trà à, xưởng dệt này ngoại trừ chị, em còn quen người khác không?”

Sơn Trà nghi hoặc lắc đầu: “Dạ không ạ.”

Hà Văn Hội vỗ tay một cái: “Vậy cũng thật kỳ lạ, hôm trước chị mới vừa đem đơn xin đề lên, phó xưởng của bọn chị đã ngay lập tức tới tìm chị để hỏi chuyện này, chị kể chuyện của em ra, phó xưởng đã ngay lập tức cười nói đây là một ý kiến hay, còn nói cô gái có thể nghĩ ra điểm này nhất định không phải là cô gái tầm thường, sau đó đã đồng ý luôn rồi, chị cứ suy nghĩ ý tứ của lời này nhất định là có quen biết với em, cho nên mới nghĩ tới chuyện hỏi em một chút.”

Nhưng cô ấy lại suy nghĩ lại một chút cũng cảm thấy không có khả năng, nếu như Sơn Trà có quen biết với phó xưởng trưởng thì cũng không cần phải đi tìm cô ấy nhờ cô ấy đưa đơn xin lên làm gì, đây không phải là việc thừa thãi hay sao.

Sơn Trà nghe cô ấy nói như thế, trong đầu chợt có tia sáng lóe lên.

“Chị Văn Hội à, phó xưởng trưởng xưởng dệt có phải tuổi rất lớn hay không.”

Hà Văn Hội gật gật đầu: “Đúng là không nhỏ, tuổi có lẽ cũng sắp về hưu rồi.”

Sơn Trà ngay lập tức đã hiểu rõ, người trông cửa ngày đó cô nhìn có cảm tình vốn dĩ không phải thật sự là người trông cửa, mà lại chính là phó xưởng trưởng chứ không phải người trông cửa gì cả!

Sơn Trà có chút không thể nói lên lời đem mọi chuyện trải qua lại nói với Hà Văn Hội một lần, Hà Văn Hội vừa nghe, cô ấy sửng sốt trong chốc lát sau đó lại cười ha ha lên.

“Cũng không trách em lại đem ông ấy nhận thành người trông cửa, ông ấy cũng sắp về hưu rồi, sở thích gần đây là đi bộ trong xưởng, phỏng chừng lúc đụng phải em là đang ngồi ở trong đình bảo vệ rồi.”

Sơn Trà gật gật đầu, Hà Văn Hội nhịn không được lại cười thành tiếng, cô ấy nhỏ giọng nói: “Ngày nào ông ấy cũng lôi thôi lếch thếch, nhìn quả thật không giống như một phó xưởng trưởng.”

Cô ấy cũng không nghĩ tới Sơn Trà tới nơi này còn có duyên phận đến như thế, trời xui đất khiến quen biết phó xưởng trưởng không nói, còn rất được ông ấy thích.

“Nếu như vậy, em cũng không cần phải lo lắng, ông ấy rất tán đồng suy nghĩ của em, đơn xin cũng đã phê duyệt, kế tiếp chuyện hợp tác của em với xưởng dệt đều thông qua chị thu xếp, đợi tí chị mang em đi xem hàng mẫu ở xưởng nhìn thành phẩm, em muốn loại gì, muốn gì thì cứ nói với chị, đi đến khu kế toán bộ bên kia của xưởng làm cái đơn mới có thể lấy đồ đi.”

“Đúng rồi, em mua nhiều vải đến như vậy có thể vận chuyển đi được không? Nếu như không thể, chị lại vào xưởng xin một chút, xem có thể xin cái xe được hay không, để chuyển thẳng đến nhà em cho tiện.”

Sơn Trà không nghĩ lại cứ làm phiền cô ấy nữa mà nói: “Không cần, em sẽ tự thu xếp ạ.”

Bên Vạn Hồng Hưng lại có được một cái máy may, Sơn Trà đang nghĩ tới việc cùng lấy về, cô cũng đã nói với anh ta xong thì để cho anh ta thuận tiện hỗ trợ đem vải dệt vận chuyển tới, Vạn Hồng Hưng cũng đã đồng ý rồi.

Lúc này Hà Văn Hội mới yên tâm.

“Được rồi, nếu cậu đã thu xếp xong rồi thì hiện tại đi đến phân xưởng xem hàng mẫu đi được không?”

“Đi thôi.”

Ban ngày Sơn Trà chọn ra vải dệt xong, trải qua sự phê duyệt của bộ phận kế toán xưởng dệt, cuối cùng mãi cho đến trước khi trời tối, Sơn Trà đem tất cả nguyên liệu cô muốn đều sắp xếp lên xe.

Vạn Hồng Hưng thấy Sơn Trà vậy mà có thể làm cho xưởng dệt nhà nước có thể hợp tác với cô, trong lòng đối với người bạn hợp tác này không khỏi càng thêm vừa ý, bận bịu giúp đỡ đem vải dệt dọn lên xe, lại để người mang hàng hóa đưa đến cửa nhà Sơn Trà.

Bà Lưu nửa buổi chiều đều chờ đợi ở cửa sân, lúc này gió lạnh thổi vèo vèo, cũng ngồi ở bên ngoài không muốn đi vào, thấy Sơn Trà đã trở về bà ấy mới vô cùng vui vẻ mà đứng lên nói: “Sao lúc này mới trở về thế, đã ăn cơm chưa? Có đói bụng không?”

Sơn Trà từ trên xe nhảy xuống, cô nhanh chóng đem bà Lưu kéo vào phòng: “Bên ngoài lạnh như thế, sao bà lại không ở trong phòng chờ cháu?”

“Không có việc gì, bà mặc đồ rất dày, không hề lạnh.”

Trong nhà Sơn Trà chỉ có hai người, Tạ Tri Viễn còn không ở nhà, Vạn Hồng Hưng không tiện ở lại lâu trong nhà cô, đem đồ đặt đến nơi rồi nhanh chóng muốn lái xe trở về.

Có điều Sơn Trà cũng không bạc đãi anh ta, cho anh ta một khoản tiền phù hợp với phí vận chuyển, còn để cho bà Lưu chưng cho anh ta một chén sủi cảo nóng hầm hập đem đi, miễn cho trở về quá muộn không có đồ để ăn.

Chờ đến khi Vạn Hồng Hưng đi rồi, bà Lưu mới chú ý tới Sơn Trà vậy mà lại mua nhiều vải dệt đến như vậy, lại còn mua thêm một cái máy may trở về.

“Tại sao lại mua nhiều vải dệt đến như thế làm gì?”

Sơn Trà gật gật đầu, một bên vừa rửa tay rửa mặt chuẩn bị ăn cơm, một bên giải thích với bà Lưu: “Ngoại trừ nguyên liệu vải bông cháu còn mua thêm nguyên liệu áo ngoài, cháu dự định là chờ khi nào cháu có thời gian rảnh lại làm thêm những thứ khác.”

Doanh số nội y có lẽ có thể tốt, nhưng Sơn Trà lại không đặt cực hạn với loại này, chờ công xưởng nhỏ này của cô có thể ổn định thì cô nhất định vẫn muốn làm thêm món đồ khác có thể đạt được nhiều tiền hơn.

Bà Lưu biết cô gái nhỏ Sơn Trà này tự có suy nghĩ của mình, nghe vậy cũng không có nhiều lời thêm gì, đi đến phòng bếp lấy sủi cảo nóng hầm hập thơm ngào ngạt chưng đưa đến đây cho cô: “Hỉ Muội đem hai củ cải đến lại đây, bà nghĩ chưng sủi cảo ăn sẽ ngon, lại xào thêm với trứng gà, cháu nếm thử xem.”

Sơn Trà lấy đũa gắp một củ cải và trứng hấp sủi cảo chay chấm với giấm nếm một ngụm, củ cải được hầm qua nước đã không có vị cay, khuấy với trứng gà, ăn vào vô cùng thơm ngon, tuy rằng không phải thịt, nhưng lại so với thịt ăn còn ngon hơn.

Sơn Trà cảm thấy mỹ mãn mà gật gật đầu, sau đó không ngừng tán thưởng: “Thật ngon.”

Bà Lưu nghe vậy cười tủm tỉm: “Ăn ngon là tốt rồi, ăn ngon thì cháu hãy ăn nhiều một chút đi, mấy ngày nay cháu bận bịu, nhìn xem đã gầy đi rồi kìa, nếu như Tri Viễn trở về nhìn thấy nhất định thằng bé sẽ đau lòng.”

Sơn Trà chẳng hề để ý mà nói: “Gầy mới đẹp.”

Bà Lưu trừng mắt nhìn cô nói: “Nói bừa, gầy da bọc xương có gì mà đẹp, con gái có chút thịt mới có phúc.”

Sơn Trà cũng không cùng bà ây tranh cãi nữa, cười nói: “Được rồi, cháu sẽ ăn nhiều một chút.”

Bà Lưu lúc này mới vừa lòng nói: “Được, vậy bà lại đi lấy thêm cho cháu một tí.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

A Thư Của Mẹ
A Thư Của Mẹ
Khi giám đốc trại trẻ mồ côi cầu xin tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà, tôi biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi. Khi con gái tôi mặc váy công chúa, nó sẽ nói: “Thật tuyệt. Ngày…
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Từ khi có trí nhớ đến giờ. Mẹ luôn chiều chuộng tôi, nhưng bà đối xử với em gái lại vô cùng hà khắc. Mẹ sẽ mua cho tôi những bộ váy đẹp đẽ nhất, rồi đăng ký…
Ái Tình Quy Hoa Cục
Ái Tình Quy Hoa Cục
Hành lang một tấc tương tư, lạc nguyệt thành cô ỷ. Lưng đèn cùng nguyệt liền hoa âm, đã là mười năm tung tích mười năm tâm. Nàng, mười lăm tuổi năm đó gặp phải giai nhân, lặng…
Bắc Hoang
Bắc Hoang
Vào đêm phu quân ta đến đưa hưu thư, chúng ta đã hoán đổi thân xác cho nhau. Ta thay hắn thống lĩnh quân đội ở Bắc Hoang, hắn thì thay ta ở lại hậu viện, bị mẫu…
Biệt Lai Hữu Dạng
Biệt Lai Hữu Dạng
Mộc Chẩm Khê năm nay 29, cô cảm thấy năm này chắc là năm hạn của mình, liên tục gặp chuyện không may. Đầu tiên là thất nghiệp, từ chức ở công ty trò chơi đã làm việc…
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Năm đó, tôi cùng khách hàng dùng bữa ở khách sạn, khi đi qua một căn phòng bao, tôi đã nghe thấy tiếng kêu cứu khe khẽ. Tôi đẩy cửa vào thì trông thấy một cô gái xinh…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full