Đọc truyện Full

Chương 4

11.

Ở bên ngoài ga tàu hỏa có rất nhiều taxi, tôi xếp hàng rồi lên một trong những chiếc xe đó.

Tài xế là một chú béo, nhìn thấy tôi thì “ồ” một tiếng, ngạc nhiên hỏi: “Cháu bé, cháu đi một mình à?”

“Vâng ạ.” Tôi bình tĩnh đáp: “Chú đưa cháu về nhà là được ạ.”

Tài xế mỉm cười hỏi: “Nhà cháu ở đâu?”

Tôi nói: “Biệt thự số 3 của Di Tinh Đô ạ.”

Đây là “nhà” của bố trong trí nhớ của “tôi”.

“Hả?” Chú ấy ngơ ngác, nhìn tôi hỏi lại: “Đô gì cơ? Ở khu nào cơ?”

Tôi gãi đầu.

Khu nào ư?

“Di Tinh Đô.” Tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Di trong Di Hòa Viên*, Tinh trong Tinh Tinh, đô trong đô thị.”

*Di Hòa Viên: lâm viên cổ điển nổi tiếng Trung Quốc, ở phía Tây ngoại ô Bắc Kinh.

Tôi không biết chữ nhưng trong trí nhớ của “tôi”, có một lần “tôi” bị hỏng xe, phải gọi taxi về thì đã nói như vậy với tài xế.

“Chưa từng nghe qua…” Tài xế lắc đầu: “Chú là tài xế taxi, không có chỗ nào trong thành phố này mà chú không biết. Cháu bé, hoàn toàn không có nơi nào như cháu nói cả!”

Không có?

Sao lại như thế?

À… đúng là có khả năng là không có thật.

Dù sao thì khi “tôi” và bố gặp nhau thì “tôi” đã 23 tuổi mà bây giờ tôi mới hơn 6 tuổi.

Có lẽ nơi đó vẫn chưa xuất hiện.

Tôi lại nói địa chỉ “nhà” và “công ty” của nam chính.

Tất cả đều không có.

Tôi lập tức cảm thấy lo lắng…

Có khi nào tôi không tìm được bố không?

12.

“Cháu bé, rốt cuộc thì nhà cháu ở đâu?”

“Cháu không… không biết…” Tôi đột nhiên bật khóc.

“Cháu…” Chú ấy thở dài: “Chuyện này phải làm sao đây?”

“Nhưng cháu biết tên bố cháu. Chú ơi, cháu đưa tiền cho chú, xin chú đưa cháu đến đồn cảnh sát, phần còn lại thì chú không cần lo nữa, được không ạ?”

“Được rồi, vậy chú đưa cháu đến đồn cảnh sát, rồi chú không quan tâm nữa đâu đấy!”

Tôi gật đầu: “Cảm ơn chú!”

Chú ấy là một người tốt bụng, chú ấy đưa tôi đến đồn cảnh sát, giải thích tình hình của tôi với chú cảnh sát rồi mới rời đi.

“Cháu bé, cháu tên là gì? Nhà cháu ở đâu? Bố mẹ cháu tên gì?” Chú cảnh sát hỏi tôi một loạt câu hỏi.

Nhưng bây giờ tôi còn không biết nhà bố tôi ở đâu nữa.

Hơn nữa…

Tôi chỉ là đứa trẻ quê mùa với bộ quần áo rách rưới mà người tôi muốn tìm lại là thái tử gia Bắc Kinh.

Cho dù tôi có nói cho họ biết, thì chắc gì họ đã tin tôi chứ?

Họ cũng sẽ không có khả năng tùy tiện đi “tìm” người có máu mặt như bố tôi.

Cho nên, để thu hút “tối đa” sự chú ý của bọn họ, tôi quyết định…

“Chú cảnh sát, thật ra cháu đến để báo án!”

13.

Rất cảm ơn “tôi” của tương lai trong sách, nếu không thì một đứa trẻ nhà quê từ vùng núi hẻo lánh không biết chữ như tôi có lẽ sẽ không biết “báo án” là gì.

Vậy thì tôi cũng sẽ không nghĩ ra cách này.

“Cháu bé, báo án không phải chuyện đùa.” Chú cảnh sát nghiêm túc nói.

Tôi ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt chú ấy, cũng rất nghiêm túc trả lời: “Chú, cháu không nói đùa. Cháu muốn báo án vụ án bắt cóc trẻ em hơn sáu năm trước.”

“Hơn sáu năm trước? Cháu mới mấy tuổi…” Đột nhiên, chú cảnh sát sững lại, hỏi: “Có phải có ai đó đã nói cho cháu biết không?”

Tôi hơi do dự rồi gật đầu.

“Đưa cô bé đi thẩm vấn.” Chú cảnh sát vẫy tay, gọi một cô cảnh sát đến dẫn tôi vào một căn phòng.

“Cháu bé, cháu đừng sợ, đây là đồn cảnh sát, rất an toàn, cháu cứ kể hết những gì cháu biết ra đi.”

Trong phòng có hai chú cảnh sát và một cô cảnh sát.

Tôi được bế lên ghế ngồi, trước mặt đặt một cốc nước.

Tôi không uống, cảnh giác nhìn họ.

Không phải tôi đề phòng họ mà tôi đề phòng… người năm đó đã bán tôi đi.

“Cháu có thể kể cho cô chú nghe tất cả, nhưng cháu có một điều kiện.”

“Hả, cô bé này…” Cô cảnh sát cười nói: “Điều kiện gì? Cháu nói đi.”

“Cô chú liên lạc với Úc Đông Thần, nói cho chú ấy là cháu có một loại thuốc từ sáu năm trước có thể chữa khỏi bệnh cho vợ của chú ấy, bảo chú ấy đến gặp cháu. Đồng thời, ngoài Úc Đông Thần ra, cháu không muốn gặp bất kỳ một ai khác. Chú cảnh sát, các chú có thể bảo vệ được cháu mà đúng không?”

???

Mọi người trong phòng đều ngơ ngác nhìn nhau.

“Ai cơ? Úc… Úc Đông Thần? Là Úc Đông Thần mà tôi đang nghĩ đến ấy hả?”

“Nếu không thì cậu nghĩ có bao nhiêu Úc Đông Thần?”

“Nhưng mà cô bé này…” Họ nhìn tôi với vẻ mặt khó tin.

Đúng vậy, rất khó liên tưởng.

Một đứa trẻ nhà quê quần áo rách rưới, gầy gò như thế, sao có thể biết rõ một người máu mặt như Úc Đông Thần được chứ?

“Càng như thế thì càng kỳ lạ.”

“Đúng! Trên người cô bé này… chắc chắn có bí mật!”

Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng quyết định…

“Mau liên hệ với anh Úc.”

“Ai có thông tin liên lạc của anh ấy không?”

Họ vậy mà lại nhìn về phía tôi.

“Nếu cháu biết số điện thoại của chú ấy thì cháu đã liên hệ với chú ấy rồi.”

Do “tôi” của tương lai không nhớ số điện thoại của bố mà.

“Bảo Tiểu Lý đi tra đi!”

14.

Họ không tìm được số điện thoại của bố tôi nhưng họ đã liên lạc được với trợ lý của bố tôi.

“Anh Úc gọi lại rồi, anh ấy hỏi chúng ta là người nói câu này với anh ấy là ai, trông như thế nào?” Cô cảnh sát bước vào.

Chú cảnh sát đứng đầu nhìn tôi một cái, lắc đầu: “Bảo anh ấy tự đến đồn cảnh sát xem đi.”

“Vâng ạ!”

“Cháu có đói không? Uống chút nước không? Hay cháu muốn ăn gì?”

“Cảm ơn chú, cháu không đói cũng không khát ạ.”

Trước khi gặp được bố, tôi sẽ không ăn uống bất cứ thứ gì.

Tôi cũng phải để mình ở trong tầm nhìn của “mọi người”.

Bởi vì thân phận của người đã bán tôi đi không hề đơn giản.

Tôi vất vả lắm mới đến được nơi này, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sự cố nào được.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút…

Tôi nghĩ là mình sẽ phải đợi rất lâu.

“Anh Úc đến rồi!”

Chú cảnh sát đang nhìn tôi nhận điện thoại, nhìn tôi một cái, rồi đáp lại: “Dẫn anh ấy qua đây đi.”

Chú cảnh sát cúp điện thoại, nhìn tôi cười một cái: “Mới nửa tiếng anh ấy đã đến rồi, thật nhanh. Cháu bé, rốt cuộc cháu và anh Úc có quan hệ gì vậy?”

Tôi nhìn chú ấy, không nói gì.

Tim tôi đang đập nhanh hơn.

Chờ vài phút, cánh cửa bị đẩy ra!

Một người đàn ông cao lớn đẹp trai bước vội vào, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn người ấy.

Trong ký ức của “tôi”, tóc bố tôi là tóc hoa râm.

Mặc dù năm đó bố mới bốn mươi bảy tuổi, nhưng sau khi nghe tin mẹ tôi qua đời, tóc bố đã bạc trắng chỉ sau một đêm.

Giờ đây bố mới ba mươi tuổi… hai bên tóc mai cũng đã hơi bạc.

Là vì tôi mất tích, cũng là vì mẹ bị bệnh.

Tôi nghĩ, tôi và bố lúc đó sẽ hoàn toàn “xa lạ” nhưng không biết là do tình cảm trong ký ức của “tôi”, hay là do huyết thống sâu đậm, chỉ cần nhìn thấy bố, là nước mắt tôi đã…tự rơi xuống.

Nóng bỏng, không ngừng lại được.

15.

Ngay khi tôi khóc, bố đã chạy về phía tôi.

Hai chú cảnh sát vội vàng ngăn bố lại: “Anh Úc!”

“Tránh ra!” Bố nhìn chằm chằm vào tôi, mắt đỏ hoe.

Cảnh sát thấy bố đang kích động, sợ bố sẽ làm hại đến tôi nhưng tôi lại thấy trong mắt bố có sự mừng rỡ và thương tiếc.

“Anh Úc, xin anh hãy bình tĩnh, cô bé này là nhân chứng quan trọng cần được bảo vệ của chúng tôi…”

“Con bé là con gái tôi!” Bố tôi khàn giọng hét lên: “Là con gái ruột của tôi!”

Cảnh sát sửng sốt, nhìn về phía tôi, họ thấy tôi đang lặng lẽ rơi lệ.

Bố đẩy tay cảnh sát ra, tiến lên ôm tôi.

Bố ôm tôi thật chặt, nghẹn ngào mà nức nở.

Nước mắt của bố thấm ướt vai tôi.

Tôi đưa tay, nhẹ nhàng vuốt tóc mai đã hơi bạc của bố:

“Bố…” 

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

A Thư Của Mẹ
A Thư Của Mẹ
Khi giám đốc trại trẻ mồ côi cầu xin tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà, tôi biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi. Khi con gái tôi mặc váy công chúa, nó sẽ nói: “Thật tuyệt. Ngày…
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Từ khi có trí nhớ đến giờ. Mẹ luôn chiều chuộng tôi, nhưng bà đối xử với em gái lại vô cùng hà khắc. Mẹ sẽ mua cho tôi những bộ váy đẹp đẽ nhất, rồi đăng ký…
Ái Tình Quy Hoa Cục
Ái Tình Quy Hoa Cục
Hành lang một tấc tương tư, lạc nguyệt thành cô ỷ. Lưng đèn cùng nguyệt liền hoa âm, đã là mười năm tung tích mười năm tâm. Nàng, mười lăm tuổi năm đó gặp phải giai nhân, lặng…
Bắc Hoang
Bắc Hoang
Vào đêm phu quân ta đến đưa hưu thư, chúng ta đã hoán đổi thân xác cho nhau. Ta thay hắn thống lĩnh quân đội ở Bắc Hoang, hắn thì thay ta ở lại hậu viện, bị mẫu…
Biệt Lai Hữu Dạng
Biệt Lai Hữu Dạng
Mộc Chẩm Khê năm nay 29, cô cảm thấy năm này chắc là năm hạn của mình, liên tục gặp chuyện không may. Đầu tiên là thất nghiệp, từ chức ở công ty trò chơi đã làm việc…
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Năm đó, tôi cùng khách hàng dùng bữa ở khách sạn, khi đi qua một căn phòng bao, tôi đã nghe thấy tiếng kêu cứu khe khẽ. Tôi đẩy cửa vào thì trông thấy một cô gái xinh…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full