Cảnh đầu tiên đã hoàn hảo, bởi vì càng tốt càng tốn ít thời gian và tiền bạc, đạo diễn Liêu thập phần vui vẻ, sau đó nói câu, “Rất tốt, rất tốt, duy trì trạng thái, tới đây một chút.”
Quay chụp xong, Tô Duyệt Cẩn có thể nói là đã kết thúc công việc ngày hôm nay, bởi vì vai diễn của cô hoàn toàn là dựa theo hành trình của các diễn viên khác, cho nên các phân cảnh tương đối rải rác phân bố. Đương nhiên, đây là kết quả mà trước đó đoàn phim đã dò hỏi qua.
Ưu điểm chính là khi Tô Duyệt Cẩn đóng phim này có rất nhiều khoảng thời gian có thể nghỉ ngơi, khuyết điểm chính là bộ diễn có thời gian quay chụp kéo dài, trong lúc không có cách nhận vai diễn nào khác, thời gian dài như vậy sẽ dễ nhàm chán, mà còn làm cho cô không có cách nào trau dồi thêm khả năng diễn xuất.
Sau khi kết thúc công việc, Tô Duyệt Cẩn tự mình quay trở về khách sạn, Lâm Không Thanh thì sau khi mua hai phần ăn tối xong liền rời đi, đúng vậy, hai phần, bởi vì phía sau Tô Duyệt Cẩn còn có một cái đuôi.
“Tôi nói này Tần tổng, cô không có việc để làm sao?” Tô Duyệt Cẩn nhìn Tần Liễm Vi, hơi có chút bất lực, tại sao một ngày vừa mới trôi qua, liền cảm thấy Tần tổng lại trở thành phiên bản thứ hai của Hồng Đậu, thích dính người.
Khuôn mặt Tần Liễm Vi nhạt nhẽo, ngữ khí bình tĩnh, “Tôi đang làm việc.”
“?”Tô Duyệt Cẩn hơi phản ứng một chút, sau đó mặt đỏ lên, “Vậy cô không có việc ở công ty à?”
“Buổi tối trở về xử lý.” Tần Liễm Vi ngồi vào bàn ăn, vẻ mặt bình tĩnh.
Tô Duyệt Cẩn thật ra không nghĩ nhiều, “Vậy cô không phải muốn thức đêm đó chứ?”
“Hiệu suất cao một chút thì sẽ không cần.” Tần Liễm Vi nhàn nhạt nói, ngay sau đó đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm mặt bàn, “Lại đây ăn cơm.”
Tô Duyệt Cẩn đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, hơi có chút kỳ quái mà liếc mắt nhìn Tần Liễm Vi một cái, nói: “Tần tổng, tôi như thế nào lại cảm giác thấy cô đối việc một ngày ba bữa cơm có chút chấp niệm?”
“……” Tần Liễm Vi rũ mắt, đầu ngón tay hơi có chút cứng đờ, “Ăn uống có quy luật, không tốt sao?”
“Tốt thì có tốt, chỉ là có chút ngoài ý muốn.” Tô Duyệt Cẩn hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, mở miệng nói.
Tần Liễm Vi ngưng mắt, tầm mắt dừng trên người Tô Duyệt Cẩn, cực ảm đạm, “Ngoài ý muốn?”
“Ừm, cảm giác Tần tổng là kiểu người cuồng việc, làm đến mất ăn mất ngủ.” Tô Duyệt Cẩn hơi tự hỏi một lát, trả lời, trước khi cô trọng sinh, đồi với Tần tổng mà nói lời này quả thật không sai chút nào.
“Có lẽ.” Tần Liễm Vi chỉ nhàn nhạt nói, lộ ra một tia lạnh lẽo.
Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Tô Duyệt Cẩn có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là đi qua mở cửa.
Ngoài cửa là Diệp Tử Ninh, vừa nhìn thấy Tô Duyệt Cẩn, liền tặng cho cô một nụ cười thật tươi, “Tô……” Nhưng lời còn chưa nói xong, liền thấy được phía sau Tô Duyệt Cẩn là Tần Liễm Vi.
Tần Liễm Vi lại mị con ngươi, trong đó lộ ra chút ý vị nguy hiểm, như động vật họ mèo thấy được mơ ước lãnh địa trên mặt của sinh vật khác.
Diệp Tử Ninh bị ánh mắt của Tần Liễm Vi làm hoảng sợ, quyết đoán, “Khụ, không có việc gì, mình đột nhiên nhớ ra còn có chút việc, hôm khác lại đến tìm cậu.”
“……” Tô Duyệt Cẩn nói không nên lời, một lần nữa đóng cửa lại, “Lá con sao lại lỗ mãng, hấp tấp như vậy chứ.”
Tần Liễm Vi thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt mà mở miệng: “Hai người rất quen thuộc sao? Gọi tên nhau thân mật như thế.”
Trực giác cảnh báo Tô Duyệt Cẩn sắp toi mạng rồi, lấy sự phát triển mối quan hệ hiện tại của hai người, quả thật cả hai không tính là thân thiết. Nhưng lại có chút suy nghĩ, Tần tổng hình như cũng không có tư cách hỏi đến loại chuyện này, nhưng mà lời đã nói ra, vẫn là bản năng sinh tồn trỗi dậy, “Khụ, không thể so với cô được.”
“Vậy cô sẽ gọi tôi là gì?” Tần Liễm Vi sâu kín mở miệng, tầm mắt dừng trên mặt Tô Duyệt Cẩn, phá lệ sâu thẳm.
Tô Duyệt Cẩn ngẩn ngơ, “Tiểu Tần tử?”
“Chậc.” Tần Liễm Vi liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, cũng không tính toán sẽ thật sự làm khó cô ấy, “Lại đây ăn cơm.”
Tô Duyệt Cẩn ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí cũ, nhẹ nhàng cong cong lên khóe miệng, cô thừa nhận bản thân muốn ngồi ăn cùng Tần Liễm Vi.
Tần Liễm Vi cũng không có ở chỗ này lâu, ăn xong bữa tối một lát sau liền rời đi, rốt cuộc trong nhà còn chỉ còn Hồng Đậu đang chờ, lại còn có một đống công văn chờ cô xử lý.
Thời điểm Tô Duyệt Cẩn chuẩn bị ngủ, đột nhiên nhận được tin nhắn từ Diệp Tử Ninh, không nhịn được mỉm cười, cô biết lá con không có khả năng nhịn xuống được mong muốn bát quái mà.
“Tô Tô, cậu cùng Tần tổng……?”
Tô Duyệt Cẩn cười khẽ một tiếng, “Làm sao vậy?”
“Hai người có phải hay không……”
“Không phải.” Tô Duyệt Cẩn thề thốt phủ nhận, gần như không có chút chần chờ nào.
“Nhưng mình cảm thấy Tần tổng đối với cậu có chút ý tứ nha, cậu không thấy được ánh mắt của cô ấy nhìn mình đâu, rất khó chiu, như muốn trực tiếp công khai tuyên bố chủ quyền vậy, làm mình sợ muốn chết.” Diệp Tử Ninh trong lòng còn sợ hãi.
Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn này trên màn hình di động, sửng sốt một chút, Tần Liễm Vi…… nhưng nếu đúng như lời lá con nói, trước khi cô trọng sinh tại sao không cảm nhận được gì? Cô không rõ.
Ngay lúc này, Tô Duyệt Cẩn đột nhiên nhớ tới, Diệp Tử Ninh có một lần hùng hổ mà đi tìm Tần Liễm Vi nói chuyện, nhất định phải ép cô ấy cho mình một câu trả lời rõ ràng, cuối cùng lúc trở về chỉ nói đừng nghĩ đến cô ấy nữa. Tô Duyệt Cẩn lúc ấy cho rằng đối phương chưa từng có chút tình cảm với cô, thật là như vậy sao?
Tô Duyệt Cẩn nhíu mày lại, lâm vào trầm tư.
“Đúng rồi Tô Tô, hôm nào mình mời cậu đi ăn một bữa thật lớn, mình biết có một cửa hàng kem ăn đặc biệt ngon.” Diệp Tử Ninh rất mau liền đem chuyện này ném ra sau đầu, nói.
“Được.” Tô Duyệt Cẩn trả lời.
Kết thúc cuộc đối thoại, Tô Duyệt Cẩn gác lại tất cả suy nghĩ đi vào giấc ngủ, cảnh trong mơ nặng nề.
Mặt nơi khác, Tần Liễm Vi về đến nhà, chọc chọc Hồng Đậu một lát liền lên lầu đi vào thư phòng, bắt đầu xử lý công việc.
Nhưng vừa ngồi xuống, Tần Liễm Vi liền nhịn không được trầm mặc, Diệp Tử Ninh, cô nhớ rõ, năm đó fan couple của Tô Duyệt Cẩn và Diệp Tử Ninh cơ hồ chiếm hơn một nữa số lượng fan của Tô Duyệt Cẩn, hơn nữa, Diệp Tử Ninh kia còn tới đi tìm cô ấy, tính làm gì, cùng cô thị uy sao? Dù sao mặc kệ là lúc ấy hay là hiện tại, Tần Liễm Vi vừa nhớ tới Diệp Tử Ninh liền phiền muộn.
Ngày ấy, Tần Liễm Vi đang làm việc trong văn phòng, đột nhiên có người gõ cửa, cô nhíu mi nhưng vẫn để người đó vào được.
Diệp Tử Ninh đi vào, cùng Tần Liễm Vi đối diện tầm mắt, khuôn mặt hơi trầm xuống.
Tần Liễm Vi liếc mắt nhìn Diệp Tử Ninh một cái, mặt mày lạnh nhạt, khóe mắt đuôi lông mày phảng phất dày đặc hàn ý, “Diệp tiểu thư, có việc sao?”
Diệp Tử Ninh nhấp nhấp môi, thanh âm đè nặng thêm vài phần tức giận, “Tần tổng và Tô Duyệt Cẩn quen nhau?”
Tần Liễm Vi buông bút máy trong tay, ngữ điệu sâu lãnh, “Cô muốn nói điều gì?”
“Cô hẳn là biết cậu ấy thích mình, cứ cho là cô không thích cậu ấy đi, thì ít nhất cô cũng nên trực tiếp cho cậu ấy một lời hồi đáp chứ? Cô cứ muốn tiếp tục nửa vời như thế này đến bao giờ?” Diệp Tử Ninh trầm giọng nói, “Cô không đau lòng nhưng tôi đau lòng. Nếu cô còn có chút lương tâm, khiến cho cậu ấy buông bỏ đoạn tình cảm này đi, tự nhiên sẽ có người khác đối tốt với cậu ấy.”
Bàn tay Tần Liễm Vi nắm chặt, đầu ngón tay tái nhợt đến gần như trong suốt, “Cô đến chính là vì muốn nói điều này với tôi?”
“Là, dù sao cô cũng không có chút tình cảm gì, vậy không cần nằm ở đó ăn vạ, làm chướng ngại vật cho người khác, nói một câu ' tôi không thích cô ' rất khó sao?” Diệp Tử Ninh nhăn mày, lửa giận trong lòng vẫn đang bốc cháy ngùn ngụt, xem ra, Tần Liễm Vi căn bản chính là loại người không dám chịu trách nhiệm. Cái gì cũng không chịu cho đi, cự tuyệt cũng không muốn nói, hoàn toàn không nghĩ tới Tô Duyệt Cẩn sẽ cảm thấy như thế nào.
Tần Liễm Vi nhìn chằm chằm Diệp Tử Ninh, tay phải nhanh nắm chặt lấy văn kiện trên bàn, “Roạt” một tiếng, trang giấy trực tiếp bị xé vứt xuống đất.
Diệp Tử Ninh liếc mắt nhìn Tần Liễm Vi một cái, cả kinh, “Tần Liễm Vi, cô làm sao vậy? Này, cô đừng làm tôi sợ.”
Tần Liễm Vi một tay che ngực, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, biểu tình cực kỳ thống khổ, cả người cuộn trong trên ghế, cắn chặt môi dưới, đáy mắt là mãnh liệt đen tối, làm người đối diện cả kinh.
Diệp Tử Ninh nháy mắt liền luống cuống, “Cô…… thuốc đâu? Cô hẳn phải có để thuốc trong phòng phải không?”
Tần Liễm Vi cắn răng, đôi mắt mang hình viên đạn ghim chặt lên người Diệp Tử Ninh, lạnh lùng mà nói ra một chữ, “Đi.”
Diệp Tử Ninh nhấp môi, nói “xin lỗi”, sau đó liền trực tiếp bắt đầu lục lọi bàn làm việc của Tần Liễm Vi.
Tần Liễm Vi muốn ngăn cản cô lại, nhưng căn bản cả cơ thể không còn sức lực để làm như vậy, cô có thể cảm nhận của chính mình ngày càng trở nên dồn dập, tầm mắt trở nên ngày càng mơ hồ, dưỡng khí từ trong cơ thể gần như bị rút cạn, cái chết càng ngày càng đến gần, mà cô bất lực.
Diệp Tử Ninh lục lọi nửa ngày, rốt cuộc từ trong góc tìm được một lọ thuốc, đại khái nhìn lướt qua hướng dẫn, lấy ra vài viên nhét vào trong miệng Tần Liễm Vi. Nhưng sau khi làm xong tất cả, khóe mắt Diệp Tử Ninh chợt lướt thấy ở ngăn kéo trong trong cùng cô một tấm ảnh chụp.
Thông qua diện mạo, Diệp Tử Ninh có thể đoán ra đây là thời niên thiếu của Tần Liễm Vi và Tô Duyệt Cẩn. Diệp Tử Ninh không nghĩ tới hai người họ cư nhiên từ khi còn nhỏ đã nhận thức nhau, thoạt nhìn hẳn là thời cao trung.
Diệp Tử Ninh cầm bức ảnh, có chút ngây người.
Trên ảnh chụp, Tần Liễm Vi vẫn là vẻ mặt lãnh đạm mà đứng ở đó, mặt mày hơi rũ, tựa hồ là đang dùng khóe mắt để trộm ngắm sườn mặt người phía sau. Tô Duyệt Cẩn cả người giấu ở Tần Liễm Vi phía sau, một tay nắm chặt góc áo Tần Liễm Vi, chỉ lộ ra cái đầu, tầm mắt nhìn về phía màn ảnh, đáy mắt một mảnh thanh thuần, lại không có bất kỳ chút cảm xúc giống người bình thường, thoạt nhìn giống đứa nhỏ có chút tự kỷ.
Đột nhiên, ảnh chụp trong tay Diệp Tử Ninh bị cướp đi, cô liền nâng mắt lên nhìn về phía Tần Liễm Vi.
Tần Liễm Vi thoạt nhìn đã khá hơn nhiều, chỉ là sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhìn thật sự dọa người, cô nhẹ mím môi, “Đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô.”
“Cô…… rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Diệp Tử Ninh không chịu rời đi, “Cho nên, cô thích cậu ấy đúng không? Cô rốt cuộc là bị bệnh gì? Bệnh tim sao? Cậu ấy biết không?”
“Vấn đề cô muốn hỏi cũng quá nhiều.” Tần Liễm Vi đem đồ đạt dọn dẹp lại, hơi rũ hạ con ngươi, lông mi thật dài che lại cảm xúc trong mắt.
Diệp Tử Ninh đưa cho Tần Liễm Vi ly nước ấm, một bên đi qua ngồi xuống sô pha, “Cô không nói tôi tuyệt đối sẽ không rời đi.”
“Không có thuốc chữa, tốt số thì có thể sống thêm mười mấy hai mươi năm, không tốt thì có khả năng ngày mai liền sẽ chết đi.” Tần Liễm Vi nhàn nhạt mà mở miệng, “Vừa lòng chưa? Có thể đi rồi chưa?”
“Không có thuốc chữa? Tại áo lại như thế, hiện tại khoa học kỹ thuật đã rất phát triển rồi.” Diệp Tử Ninh lúng ta lúng túng nói.
Tần Liễm Vi liếc mắt nhìn Diệp Tử Ninh một cái, chuyện đã đến bước này, cũng không có gì là không thể nói, “Không rõ nguyên nhân, thuốc hiện tại chỉ là trị ở ngọn không thể trị tận gốc.”
“Tô…… Tô…… Cô ấy……” Diệp Tử Ninh ngơ ngẩn mà nói.
Tần Liễm Vi nói tiếp: “Không dưới một lần bị những tình huống như vừa rồi, hiện giờ thời gian cũng sắp hết rồi, không thể mong cầu gì quá nhiều.”
“Chính là……” Diệp Tử Ninh cau mày.
“Đừng nói cho cô ấy, đi đi.” Tần Liễm Vi ngồi ở đó, mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, như một tượng đá lãnh tâm, tuyệt tình.
========================
20 vote sẽ update chap mới nha
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
04/01/2022