Đọc truyện Full

Chương 31


Chương 31
Edit: Malbec
Cửa sổ nhà kho ở trên cao, ánh mặt trời từ ngoài chiếu vào, những hạt bụi điên cuồng bay lượn trong không khí.
Hai người đứng đó, mặc dù không tiếp xúc thân thể nhưng tay Tần Lục Trác ôm lấy mặt cô, khẽ nâng lên, sau khi nói xong câu đó, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô.
Úy Lam ngẩng đầu, trong đôi mắt trong suốt có chút kinh ngạc, việc người đàn ông này hôn cô là hoàn toàn ngoài dự liệu.
Sau khi kịp phản ứng thì đuôi mắt cô khẽ nhếch lên, rõ ràng là không cười nhưng lại hiện đầy vẻ quyến rũ. Cô giơ tay lên, ôm lấy cổ Tần Lục Trác, nhón chân lên, trực tiếp dán lên môi anh.
Bùm, như có thứ gì đó đốt lên ngọn lửa giữa hai người bọn họ.
Tần Lục Trác đưa tay ôm lấy eo cô, nắm chặt hết vòng eo còn nhỏ hơn so với tưởng tượng của anh.
Một lúc sau, Úy Lam bị anh đẩy về sau mấy bước, sau lưng đụng phải thùng hàng phía sau, đột nhiên va phải làm cô đau đến mức hừ nhẹ một tiếng.
Tay anh lập tức dán vào lưng cô, lấy tay giúp lưng cô cách với thùng hàng phía sau. 
Tần Lục Trác cúi đầu nhìn cô, mặt mũi nhiễm ý cười, cô gái trong ngực gần trong gang tấc, anh vừa cúi đầu, lông mi hơi run rẩy của cô cũng rơi vào mắt anh, chiếc mũi xinh đẹp, đôi môi mềm mại khiến con ngươi anh tối dần, cô chậm rãi đến gần, nâng đầu lên, lúc sắp hôn, anh gọi một tiếng: “Úy Lam.”
Úy Lam bị tiếng gọi này của anh thức tỉnh, ngước mắt nhìn lên, đôi mắt đen bóng long lanh giống như ngập nước.
Cô ngẩng đầu một cái, người cũng chuyển động theo, áo len màu đen vốn bó sát cơ thể, giờ phút này thứ đầy đặn trước ngực đụng vào lồng ngực anh, con ngươi Tần Lục Trác hơi tối lại, cũng nghi ngờ có phải cô cố ý hay không.
Nhưng mà lúc này, anh khẽ nói: “Úy Lam, nếu ở cùng một chỗ với anh có thể gặp rất nhiều phiền phức…”
Vừa nghe thấy lời này, Úy Lam nhẹ cong khóe miệng, đùi lại đá đến.
Nếu không phải Tần Lục Trác kịp thời ngăn lại thì chỉ sợ lần này cũng không nhẹ. Tần Lục Trác nhìn cô, không tưởng tượng nổi: “Cái tật xấu một câu không hợp là động thủ của em là thế nào?”
“Bởi vì em phát hiện anh là người rất biết cách làm người ta mất hứng.”
Úy Lam không chút sợ hãi nhìn anh.
Tần Lục Trác giận đến mức buồn cười, nhỏ giọng dụ dỗ nói: “Vậy em có thể chờ anh nói xong không?”
Úy Lam không nói gì, nhìn chằm chằm anh, đôi mắt đen trắng rõ ràng như muốn nói, được, anh nói đi.
Vào lúc này Tần Lục Trác mới phát hiện trên người Úy Lam có một hương vị rất mạnh mẽ.
Vì vậy anh nói thẳng: “Em cũng biết trước kia anh là cảnh sát hình sự bắt được không ít người, dĩ nhiên cũng đắc tội không ít người.” Nói xong, anh dừng lại, cười khổ nói: “Cho dù bây giờ anh rời đội cảnh sát cũng có kẻ không muốn buông tha cho anh. Anh vừa mới nhận được tin tức, tập đoàn tội phạm trước kia bị anh bắt hôm nay tro tàn cháy lại, treo giải thưởng 1 triệu đô la cho cái mạng này của anh.”
“Cho nên anh mới nói, nếu em ở cùng một chỗ với anh sẽ gặp rất nhiều phiền phức. Úy Lam, nếu chỉ ảnh hưởng đến anh, anh không quan tâm nhưng anh không thể không suy nghĩ về em.”
Anh không hề nhu nhược, cũng không cần trốn tránh.

Có một vài vấn đề rõ ràng đã ở đó, nếu anh nhắm mắt làm ngơ mới chính là không chịu trách nhiệm với cô. 
Cho nên anh dứt khoát nói hết mọi chuyện ra cho Úy Lam, khi ở cùng một chỗ với anh sẽ phải đối mặt với tình huống gì. Anh nói ra, cho dù kết quả như thế nào, anh đều sẵn sàng tiếp nhận.
Trước đó Úy Lam đã đoán được đại khái chuyện anh gặp phải, chẳng qua cũng không nghĩ đến sẽ là chuyện này.
Treo giải thưởng một triệu cho cái mạng này của anh?
Cô ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt bình thản giống như không bị dọa sợ chút nào, ngược lại giọng nói hết sức ung dung, hỏi: “Vậy anh thì sao, có ý tưởng gì không?”
Tần Lục Trác ngẩn ra, vấn đề này anh vốn muốn để cho cô quyết định, kết quả là cô gái này lại ném ngược lại cho anh.
Anh nghiêm túc suy nghĩ, mở miệng nói: “Nếu em muốn ở cùng một chỗ với anh, những cái khác anh không thể đảm bảo nhưng chỉ cần anh còn sống, nhất định sẽ trung thành với em cả đời.”
Cả đời…
Là cả đời của anh.
Úy Lam nhìn anh thật sâu, nhàn nhạt hỏi: “Nếu em không muốn thì sao?”
Không muốn ư?
Vẻ mặt Tần Lục Trác ngẩn ra, một giây sau, Úy Lam trực tiếp giơ tay đẩy anh ra, đi về phía trước, bộ dạng kia, đủ quyết liệt đủ lạnh lùng.
Anh đưa tay kéo Úy Lam lại, thật sự không đoán ra.
Cho đến khi Úy Lam nhìn anh: “Không phải nói là để em chọn sao?”
Tần Lục Trác không nói gì.
Úy Lam thấy bộ dạng này của anh thì cười lạnh: “Bảo là để em chọn, nếu thật sự em không chọn anh, có phải là anh cũng chỉ để em đi như vậy không? Vậy anh có biết, để em đi sẽ có kết quả gì không?”
Kết quả gì?
Tần Lục Trác đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Úy Lam, lúc đó vì cô bắt bạn trai cũ ngoại tình mà xuất hiện ở cục cảnh sát. Là anh đến đón cô ra ngoài. 
Nếu anh để cô đi, vậy có nghĩa là sẽ có một người đàn ông khác xuất hiện bên cạnh cô.
Kết quả này…Anh có đồng ý không?
Cô giống như một sự ngoài ý muốn, bất thình lình mạnh mẽ xông vào cuộc đời anh. Bây giờ, anh lại tự cho là đúng để cô lựa chọn, nhưng đáy lòng anh thật sự nghĩ sẽ để cô buông tay sao?
Úy Lam thấy anh im lặng, trực tiếp hất tay anh ra, khẽ nói: “Được rồi, bây giờ em đã chọn xong, anh…”
Lời này của cô không thể nói ra khỏi miệng.
Bởi vì Tần Lục Trác đã kéo cô lại, môi của anh lại lần nữa mạnh mẽ không chút do dự dính sát vào, đầu lưỡi hung hăng cạy ra, trong chốc lát, dưỡng khí xung quanh Úy Lam như giảm đi một nửa, không còn để ý đến hít thở, tức giận trong đáy lòng mất dần, đầu trống rỗng, nếu không phải bị anh mạnh mẽ ôm lấy eo, tay chân cô đã sớm mềm nhũn.

Tần Lục Trác tức giận, trằn trọc, bá đạo đến mức cô không có đường sống.
Đến khi Úy Lam bị hôn đến choáng váng, anh hơi lui về sau: “Anh đã cho em cơ hội.”
Úy Lam mở mắt ra, còn chưa suy nghĩ xong đã thấy anh hung dữ cắn ở gò má cô một cái.
“Úy Lam, bây giờ em đã không còn cơ hội hối hận. Anh sẽ không cho em đi.”
Lần này cô nghe rõ những lời của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh thật sâu, một lần nữa ôm lấy eo anh, trực tiếp hôn lên. Răng môi quấn quít, trong không khí yên tĩnh chỉ còn âm thanh mập mờ khiến người khác đỏ mặt.
Giờ phút này Tần Lục Trác như muốn nhét cô vào trong ngực mình.
Anh đã đợi giờ phút này quá lâu rồi.
Ngày cô mở cửa đưa bức vẽ kia cho anh, anh đã muốn làm như vậy.
Sau khi kết thúc một lần hôn sâu nữa, Tần Lục Trác cúi đầu ngắm nhìn gò má cô. Làn da trắng như tuyết hiện lên rạng mây đỏ, không biết là do nín thở hay là do mắc cỡ mà đỏ bừng. Vậy nên, anh cúi người ghét sát vào tai cô, khẽ cắn hai cái vào vành tai kia rồi mới cười nhẹ nói: “Anh phát hiện em chỉ nói mà không làm, kỹ năng giả.”
Đừng nhìn phương pháp hù dọa người khác của cô.
Nhưng nếu hành động thật sự, ngay lập tức cô sẽ lộ ra hết.
Úy Lam ngước mắt, còn đang muốn trừng anh, ai ngờ môi Tần Lục Trác cong lên, chặn ở môi cô, còn dùng răng khẽ cắn, cắn xong nhẹ giọng hỏi: “Dọn về đi.”

Anh nói xong, Úy Lam sững sờ..
Cũng may, Tần Lục Trác tự biết trong lời nói của mình còn có nghĩa khác, lập tức nói: “Anh gọi điện rồi, kẻ trộm đột nhập vào nhà em còn chưa bắt được, cái tứ hợp viện đó không an toàn.”
“Anh không yên tâm.”
Anh nhấn mạnh bốn chữ này, hiên ngang lẫm liệt.
Úy Lam cười một tiếng, liếc anh một cái nhưng không nói câu nào. Sau đó, cô đẩy anh ra, trực tiếp đi đến bên cạnh rồi nhặt áo khoác trên túi lên, mặc lên người, sau đó cầm lấy túi xách. 
Tần Lục Trác ngăn lại trước mặt cô, hỏi: “Dọn đồ đi đâu rồi? Buổi tối anh lái xe đến đón em.”
Lần này đến lượt Úy Lam không nhanh không chậm.
Cô đưa tay kéo cổ áo Tần Lục Trác, vuốt ve quần áo anh, cô nhấc mí mắt lên, con ngươi sạch sẽ sinh ra một chút quyễn rũ, giọng nói cũng nhiễm vài phần gợi cảm: “Em cân nhắc một chút đã.”
Còn phải cân nhắc à…

Tần Lục Trác còn đang định nói, ai ngờ bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Hai người nhìn về phía cửa, vẫn là Úy Lam nói: “Em đi về trước.”
“Cùng ăn trưa đi.”
“Không được, buổi chiều có một vị khách cần tư vấn, em phải trở về chuẩn bị.” Úy Lam từ chối.
Lời này nói xong, Tần Lục Trác đứng tại chỗ, cho đến khi Úy Lam đi mấy bước mới phát hiện anh không theo kịp.
Úy Lam nhìn về phía anh.
Người đàn ông chậm rãi nói: “Đây là đã có được anh nên không còn quý trọng? Hử?”
*
Mặc dù Tần Lục Trác nói vậy nhưng Úy Lam vẫn không ở lại. Quả thật cô có thói quen chuẩn bị trước, thời gian hẹn với khách hàng đã sắp đến, có chút vội vàng.
Lúc cô sắp đi bèn dùng ngón tay đặt bên tai làm tư thế gọi điện thoại.
Tần Lục Trác gật đầu: “Buổi tối anh đón em.”
Ai ngờ lúc xế chiều, Úy Nhiên gọi điện cho cô, nói là Nghiêm Phong gọi bảo hai cô cùng nhau ăn cơm.
Úy Lam bật loa ngoài lên: “Có chuyện gì không?”
“Ăn cơm mà thôi. Sao cứ phải có chuyện mới có thể tìm em?” Úy Nhiên khẽ cười nói.
Úy Lam suy nghĩ một chút, khẽ nói: “Được, chị nói thời gian địa điểm đi, buổi tối em lái xe đến.”
Không lâu sau, trợ lý Úy Nhiên gửi địa chỉ đến cho cô.
Vậy nên Úy Lam gọi điện cho Tần Lục Trác, buổi tối cô phải đi cùng mẹ và chị gái.
Người đàn ông đầu đối diện nghe xong, một lúc sau mới khẽ hỏi: “Ừ, ăn xong gọi cho anh, anh đến đón em.”
“Cứ sốt ruột muốn gặp mẹ vợ như vậy?”
Bút Úy Lam chấm chấm lên quyển sổ trước mặt, để lại một đống dấu chấm nhỏ. 
Tần Lục Trác cười khẽ một tiếng, nói tiếp: “Chuyện này nghe em.”
Buổi tối, Úy Lam lái xe đến một nhà hàng Trung Hoa. Vừa vào cửa, cô báo số phòng, phục vụ mặt đầy ý cười dẫn cô đi vào trong.
Đây là lần đầu cô đến đây, phong cảnh ưu nhã thanh tịnh, một đường đi vào, trừ tiếng nhạc du dương thì gần như không nghe thấy tiếng ồn ào gì khác.
Trên hành lang treo các bức tranh đèn, trong không khí ngập tràn hương thơm. 
Đến cửa phòng, vừa mở cửa ra thì không gian rộng rãi đã hiện lên trước mắt.
Trên mặt đất trải thảm màu xanh mềm mại sạch sẽ, đi giày cao gót lên trên giống như đạp lên mây. Ở bàn ăn giữa phòng đã có người ngồi.
Úy Lam kinh ngạc nhìn những người ngồi ở bàn ăn.
Trừ Úy Nhiên và Nghiêm Phong ra còn có một đôi vợ chồng hơi lớn tuổi và một người đàn ông trẻ tuổi.

Nhất thời, vẻ mặt Úy Lam trở nên lạnh lùng.
Úy Nhiên là chị gái ruột của cô, sao mà không hiểu rõ tính em mình. Chẳng qua là cô cũng không biết chuyện Nghiêm Phong an bài nên sau khi đến nhà hàng mới phát hiện.
Nhưng vì đang có người ngoài nên không thể làm Nghiêm Phong mất thể diện, Úy Nhiên đứng dậy, trực tiếp kéo cô vào chỗ ngồi, cười giới thiệu: “Lam Lam, em còn nhớ dì Tiêu không? Lúc bé chúng ta hay đi chơi với nhau, gần đây bác Tiêu và dì Tiêu về Bắc Kinh, mẹ đặc biệt mở tiệc ở đây để tiếp đón họ.”
Tiêu phu nhân ngẩng đầu nhìn Úy Lam, hơi kinh diễm nói: “Sau khi Úy Lam ra nước ngoài du học thì ta chưa gặp lại con bé lần nào, không ngờ hôm nay lại trổ mã xinh đẹp như vậy. Quả nhiên là thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam(1).”
(1) Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam
Thanh = màu xanh đậm , lam = tên cây cỏ
Nghĩa đen là màu xanh đậm chiết  từ cây cỏ lam đi ra nhưng màu xanh của nó còn đậm hơn cả cỏ lam.
Nghĩa bóng là chỉ người đời sau hơn người đời trước, tương tự câu ‘trò giỏi hơn thầy’, ‘hậu sinh khả úy’
Cố sự : Lý Mật là văn nhân Bắc Ngụy , học tập rất dụng công , làm đệ tử của Khổng Phan , chăm chỉ khắc khổ , khiêm tốn hiếu học, rất mau uyên bác. Vài năm sau , Học vấn của Lý Mật trên cả thầy Khổng Phan , Khổng Phan còn phải hướng Lý Mật thỉnh giáo , vì thế các đệ tử liền hát : ” Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam”
Nguồn: https://hanguyet2012.wordpress.com
 
Nghiêm Phong che miệng cười: “Đừng quá khen con bé như vậy chứ.”
Tiêu Trình, người đàn ông trẻ tuổi duy nhất tại đây, lúc Úy Nhiên giới thiệu một chút thì mỉm cười gật đầu.
Úy Lam không vui vẻ về bữa cơm này, quả nhiên Nghiêm Phong rất hài lòng về Tiêu Trình. Có lẽ sau khi trải qua thất bại với Chu Tây Trạch, bà cảm thấy những kẻ phú nhị đại ăn chơi trác táng quá nhiều, cho nên đổi mục tiêu là những thanh niên tài giỏi đẹp trai dòng dõi thư hương.
Đặc biệt khi ăn cơm được một nửa, Nghiêm Phong còn nói với Úy Lam: “Tiêu Trình vừa mới về Bắc Kinh, nếu có gì không biết, có thể gọi điện hỏi Úy Lam nhé.”
Lúc này, Tiêu Trình buông đũa, cười yếu ớt: “Vậy không biết cháu có thể lưu cách thức liên lạc của Úy tiểu thư không.”
Hắn có biểu hiện thức thời như vậy khiến Nghiêm Phong mặt mày hớn hở cả lên.
Một bên Úy Nhiên đang nhức đầu, cô đưa tay đè lên đùi Úy Lam, rất sợ cô ngồi đây nói ra điều gì đó.
Cũng may lúc này cửa phòng bị mở ra, Lâm Kỷ Minh xuất hiện ở cửa.
Lúc này Úy Lam mới biết, hóa ra nhà hàng này có cổ phần của Lâm Kỷ Minh, cho nên Nghiêm Phong mới đến ủng hộ nhà hàng của cháu nhà mình. 
Lâm Kỷ Minh biết là các cô ở đây, đặc biệt đến chào hỏi.
Lúc Nghiêm Phong gọi anh ngồi lại, anh còn lắc đầu cười nói: “Bên kia cháu còn có bạn, biết mợ ở đây nên đến chào hỏi ạ.”
Nếu như vậy thì Nghiêm Phong cũng không ép anh ở lại.
Mấy phút sau, điện thoại Úy Lam vang lên thông báo. Cô đưa tay mở máy nhìn thấy một tin nhắn trên WeChat.
“Ra ngoài.”
Là Tần Lục Trác gửi đến.
 


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

A Thư Của Mẹ
A Thư Của Mẹ
Khi giám đốc trại trẻ mồ côi cầu xin tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà, tôi biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi. Khi con gái tôi mặc váy công chúa, nó sẽ nói: “Thật tuyệt. Ngày…
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Từ khi có trí nhớ đến giờ. Mẹ luôn chiều chuộng tôi, nhưng bà đối xử với em gái lại vô cùng hà khắc. Mẹ sẽ mua cho tôi những bộ váy đẹp đẽ nhất, rồi đăng ký…
Ái Tình Quy Hoa Cục
Ái Tình Quy Hoa Cục
Hành lang một tấc tương tư, lạc nguyệt thành cô ỷ. Lưng đèn cùng nguyệt liền hoa âm, đã là mười năm tung tích mười năm tâm. Nàng, mười lăm tuổi năm đó gặp phải giai nhân, lặng…
Bắc Hoang
Bắc Hoang
Vào đêm phu quân ta đến đưa hưu thư, chúng ta đã hoán đổi thân xác cho nhau. Ta thay hắn thống lĩnh quân đội ở Bắc Hoang, hắn thì thay ta ở lại hậu viện, bị mẫu…
Biệt Lai Hữu Dạng
Biệt Lai Hữu Dạng
Mộc Chẩm Khê năm nay 29, cô cảm thấy năm này chắc là năm hạn của mình, liên tục gặp chuyện không may. Đầu tiên là thất nghiệp, từ chức ở công ty trò chơi đã làm việc…
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Năm đó, tôi cùng khách hàng dùng bữa ở khách sạn, khi đi qua một căn phòng bao, tôi đã nghe thấy tiếng kêu cứu khe khẽ. Tôi đẩy cửa vào thì trông thấy một cô gái xinh…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full