Hệ thống nhìn đồng hồ vẫn đang đếm ngược từng phút từng giây, quả chanh nguyên bản màu vàng cũng đỏ rần lên: [Chủ nhân à, thời gian còn lại không còn nhiều đâu. Còn có một phút thôi.]
Đối với nhắc nhở của hệ thống, Diệp Vân Linh vẫn như cũ không giao động.
Ngược lại Lục Tử Hạo bên kia nhìn em gái nghẹn tiểu đến mặt đỏ bừng, do dự vài giây, cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi nói ra câu nói tự luyến đáng xấu hổ kia. Nói xong, cả mặt cậu bé đỏ bừng lên, lan xuống cổ, sang hai bên tai, da thịt chỗ nào lộ ra cũng đỏ như con tôm luộc.
Tập thể tổ đạo diễn ở phòng điều khiển quan sát tình huống của từng phòng.
Trừ bỏ hai phòng vẫn còn chưa hoàn thành đề mục, hai phòng khác đã thuận lợi qua cửa, trong đó có mẹ con Diệp Vi Vi.
Bọn họ tuy không phải là mẹ con ruột thịt, nhưng tình cảm lại rất tốt.
Nhìn tới phòng phát sóng của Diệp Vân Linh, đúng lúc đến đoạn Diệp Vân Linh đang ra điều kiện với Lục Tử Hạo.
Đạo diễn điều hành hỏi: “Đạo diễn Tần, bọn họ như thế có tính là hoàn thành nhiệm vụ không?”
Tần đạo nói: “Không tính. Trên thẻ nhiệm vụ đã viết rất rõ ràng. Yêu cầu Lục Tử Hạo phải ôm, hôn Diệp Vân Linh mới tính qua cửa.”
Đạo diễn điều hành gật gật đầu: “Đúng vậy, có đạo lý. Chỉ là tôi thấy Lục Ngữ Nịnh sắp không nhịn nổi rồi.”
Tổng đạo diễn Tần không thèm để ý: “Mấy mùa chương trình trước cũng có mấy đứa bé tè dầm rồi mà. Trẻ con không ảnh hưởng phong nhã gì.”
Lục Ngữ Nịnh mới 3 tuổi, kể cả có đái dầm thật, mọi người cũng chỉ xem như chuyện trẻ con bình thường, người xem cũng không thể quá so đo.
Đạo diễn điều hành gật đầu.
Đúng lúc này Lục Tử Hạo đang cảm thấy thẹn đến cực độ sau khi nói ra câu kia. Đạo diễn Tần chơi xấu: “Đi nói cho bọn họ biết, chuyện này không được tính.”
Đạo diễn điều hành chỉnh máy móc kết nối với loa trong phòng, âm thanh của ông ta vang lên truyền tới mấy người Diệp Vân Linh.
“Việc này không tính là hoàn thành nhiệm vụ. Yêu cầu làm đúng theo yêu cầu ghi trên tấm thẻ mới xem là thành công. Đã có hai cặp mẹ con thành công đi ra khỏi mật thất. Hy vọng các bạn cố gắng lên.”
Trong phòng, Lục Tử Hạo vừa mới nói xong câu nói xấu hổ kia thì nghe được thanh âm trên loa vang lên, tức khắc ngây ngẩn cả người. Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Vân Linh: “Bọn họ nói không tính là hoàn thành.”
Chuyện này đáng lẽ mình sớm nên nghĩ tới, Lục Tử Hạo cảm thấy bản thân sao lại quên mất chuyện đơn giản như vậy.
Diệp Vân Linh lại không thèm để ý mà nói: “Yên tâm. Con người ta đây cực kỳ giữ chữ tín. Chuyện đã đáp ứng nhất định sẽ làm. “
Vừa nói Diệp Vân Linh vừa tiến về phía cửa phòng, vừa đi vừa tháo kẹp tóc trân châu trên đầu xuống: “Ai nói ổ khoá nhất định phải có mật mã mới mở được.”
Mái tóc lúc đầu vốn được búi gọn phía sau, bởi vì tháo kẹp xuống mà mái tóc dài xoã tung thả trên bờ vai.
Trải qua một hồi chậm trễ như vậy, hệ thống nhìn thời gian chỉ còn lại 10 giây.
Diệp Vân Linh cầm ổ khoá, nhìn thoáng qua, đem kẹp tóc của mình cắm vào, đầu tóc theo từng động tác của cô từng sợi từng sợi rơi xuống.
Lục Tử Hạo hơi mím môi, đôi mắt to sáng ngời nhìn một màn này.
Thời gian phảng phất như bị tua chậm xuống 100 lần, mỗi giây đều cảm thấy lâu đến dị thường.
Hai người đã qua cửa bên kia là Diệp Vi Vi và Tưởng Mỹ Hàm đang ngồi trong phòng quan sát, thông qua tivi LCD trước mặt nhìn tình huống ở các mật thất khác.
Hai tổ kia nhìn có vẻ cũng sẽ nhanh qua cửa, còn dư lại tổ của Diệp Vân Linh không khí hiện trường rất xấu hổ.
Tưởng Mỹ Hàm một bên vừa bóc cam cho con trai, vừa nhìn cảnh Diệp Vân Linh đang mở khoá trong TV, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: “Cô nghĩ cái này có tin được không?”
Diệp Vi Vi nhấc tay cầm chén gốm sứ, uống một ngụm trà hoa trả lời: “Trước đây lúc đóng phim, trong tổ đạo cụ có một sư phó là thợ khoá. Ông ấy đã từng dạy tôi nguyên lý cơ bản một số loại khoá. Ổ khoá nhìn ngoài bình thường, thật ra bên trong kết cấu rất phức tạp, đặc biệt là loại khoá mật mã này.”
Lời Diệp Vi Vi không nói rõ ra, nhưng cũng ám chỉ không coi trọng Diệp Vân Linh.