Diệp Vân Linh nhìn hai quả dại nho nhỏ, đo đỏ trong tay cô bé, nhận lấy nói: “Tính ra con nhóc cháu đây còn có chút lương tâm đấy.”
Quả dại không to, chủ yếu là tấm lòng con trẻ.
Nhận quả dại xong lại lau qua trên áo rồi trực tiếp nhét vào miệng, cắn một phát nuốt xuống, cả khuôn mặt đều nhăn lại thành một khối. Chua đến mức ngũ quan không khống chế được biểu cảm nữa.
Má ơi, quả gì đây, chua đến mức cô tưởng mình mang thai rồi.
[Ha ha ha ha ha ha ha cười chết tôi rồi. Tôi vừa vào livestream thì nhìn thấy mặt Diệp Vân Linh nhăn thành một nhúm, chuyện gì xảy ra thế?]
[Tiểu Nịnh Nịnh cho Diệp Vân Linh trái cây. Cô ta cắn một phát thì thành ra như vậy. Thật sự chua đến thế sao? Hay là vẫn đang diễn?]
[Đó là quả sữa dê. Trước đây tôi từng ăn rồi, hay để nấu canh chua. Vừa rồi nhìn Diệp Vân Linh nhận tôi đã đoán kiểu gì cũng thế này mà ha ha ha ha ha]
[Tôi cũng không biết sao mình lại cười như thằng ngốc thế này, nói chung nhìn biểu cảm Diệp Vân Linh thấy siêu hài.]
[Mãi vẫn không vào được phòng phát sóng của Diệp Vân Linh, vừa vào lại bị văng ra, bực thật…..]
Mới nhận quả sữa dê từ tay em gái, Lục Tử Hạo vốn cũng định cho vào miệng ăn, kết quả nhìn thấy dáng vẻ vặn vẹo của Diệp Vân Linh bên kia, bèn lặng lẽ cất lại quả sữa dê vào túi quần.
Buổi tối, Diệp Vân Linh sau khi tự bôi cả người thuốc đuổi côn trùng xong lưu loát leo lên võng.
Lục Tử Hạo dẫn Lục Ngữ Nịnh lên giường nằm ngủ.
Lục Ngữ Nịnh vẫn rất sợ nửa đêm Diệp Vân Linh trộm bắt thỏ nấu ăn, cả ba con thỏ cũng phải kéo lên giường cùng nhau ngủ.
Nửa đêm Diệp Vân Linh đang ngủ, nghe được tiếng bước chân, rất cảnh giác mở mắt ra.
Nhìn thấy Lục Tử Hạo đang đi về phía mình, cậu đại khái cũng không nghĩ tới Diệp Vân Linh sẽ tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau, Diệp Vân Linh bỗng nhiên cảm giác được một chút biệt nữu ở tiểu tổng tài bá đạo ngạo kiều này.
Diệp Vân Linh ngồi nửa người dậy, cũng không xuống võng, hỏi: “Tìm ta có việc?”
Lục Tử Hạo hơi ngượng ngùng, nắm nắm góc áo, cuối cùng dáng vẻ bất chấp bất cứ giá nào: “Dì dẫn Nịnh Nịnh đi nhà WC một chuyến được không?”
Diệp Vân Linh: “…….”
Mười phút sau.
Diệp Vân Linh nhét hai cục giấy vào trong lỗ mũi đứng bên ngoài nhà vệ sinh công cộng, một bộ sống không còn gì luyến tiếc.
Cách một lúc lại hướng vào bên trong hô: “Lục Ngữ Nịnh, nhóc xong chưa?”
Bên trong truyền ra thanh âm giọng sữa: “Sắp xong rồi.”
Một lúc sau Lục Ngữ Nịnh đi ra, trên mặt dương dương ý cười nói: “Được rồi, dì Vân chúng ta trở về đi.”
Diệp Vân Linh xoay người liền đi, không chút lưu tình nào: “Mau chạy nhanh đi, thối muốn chết.”
Lục Ngữ Nịnh chạy chậm theo sau: “Dì Vân, dì đi chậm chút.”
Diệp Vân Linh vừa đi vừa trả lời: “Chân nhóc ngắn thì chạy nhanh lên chút, ta buồn ngủ muốn chết, không chờ cháu đâu.”
Nói thế nhưng bước chân vẫn chậm lại.
Kết quả lúc Lục Ngữ Nịnh sắp đuổi kịp cô, bước chân của cô lại đột nhiên nhanh hơn một tí.
Hai người một lớn, một nhỏ dưới ánh đèn đường lúc nhanh lúc chậm đuổi theo nhau.
Lúc về tới nhà, nhìn thấy Lục Tử Hạo giống như cha già đang chờ con trở về trước cửa nhà tranh, duỗi đầu trông ngóng.
Nhìn thấy hai người rốt cuộc cũng đã về, người cha già Tử Hạo cuối cùng cũng yên tâm.
Sáng hôm sau, Diệp Vân Linh thức dậy thật là sớm.
Đầu tiên ngủ dậy cô chạy hai vòng quanh thôn, không thể không nói không khí vùng nông thôn thật sự rất trong lành.
Ở nhà văn hoá thôn bên kia, tổ tiết mục đã chuẩn bị xong bữa sáng. Nguyên bản là tính 7 giờ sáng sẽ phát loa thông báo cho mọi người.
Kết quả ai ngờ Diệp Vân Linh 6 giờ sáng chạy bộ, đã phát hiện ra rồi.
Bữa sáng còn làm rất phong phú, màn thầu, bánh bao, cháo, sữa đậu nành, sữa bò gì cũng có.
Bên cạnh còn dán miếng giấy:
[ Ăn nhiều lấy nhiều, ăn ít lấy ít. Ăn xong lại lấy. Lãng phí không tốt. ]
Diệp Vân Linh chỉ vào bàn điểm tâm sáng hỏi: “Tất cả chỗ này đều có thể ăn đúng không, có yêu cầu gì không? “
Tổ tiết mục gật đầu nói: “Chỉ cần không lãng phí lương thực thì ăn bao nhiêu cũng được.”
Đại khái cũng do đói quá mức, Diệp Vân Linh ăn gấp ba lần người khác, làm nhân viên công tác kinh ngạc lác cả mắt.