Đọc truyện Full

Chương 32

Hai cân gạo nếp không ít, Yến Kỉ Đường nhiều nha hoàn như vậy, ai muốn ăn bánh chưng thì cùng Khương Đường gói.

Khương Đường: “Vậy cũng tốt, có gạo nếp thì không cần mua. Sáng mai ta sẽ gói bánh chưng.”

Lộ Trúc: “Ngày mai ngươi qua sợ phải đi sớm một chút, mùng một, phu nhân cùng đại nương tử các nàng muốn đi Phổ Đà Tự dâng hương, buổi trưa ở bên kia dùng bữa chay, không về kịp.”

Lộ Trúc muốn đi theo, không biết Hoài Hề có đi hay không.

Nàng ấy đã khỏe hơn đôi chút, hôm qua đã trở về làm việc.

Có lẽ đại nương tử sẽ dẫn Khương Đường đi.

Phổ Đà Tự ở trên núi Vạn Tượng phía bắc Thịnh Kinh, hương khói nồng đậm, vào mùng một mười lăm mỗi tháng, phu nhân nương tử các nhà đều đi dâng hương.

Thắp hương, quyên tiền dầu, ăn chay.

Hai ngày nay rất nhiều người đến.

Đến khi buổi tối, Lục Cẩm Dao mới chỉ điểm muốn dẫn ai đi.

Lộ Trúc, Bạch Vi, Tĩnh Mặc, Khương Đường.

Hoài Hề tuy rằng chân đã khỏi, nhưng vẫn không nên lên núi thì tốt hơn. Bạch Vi thông minh, trầm tĩnh ổn trọng. Về phần vì sao lại mang theo Khương Đường… Lục Cẩm Dao chỉ cảm thấy trong tiềm thức nói nên mang theo nàng.

Nội dung vở kịch trong tiểu thuyết Khương Đường đã quên khá nhiều, người Vĩnh Ninh Hầu phủ đi chùa miếu nhiều lắm, thật đúng là có lúc đi chùa gặp nạn, nhưng người bị thương đều là người khác, Khương Đường đã không nhớ rõ là lần nào.

Điều này tương đương với việc đi công sai [1], Phổ Đà Tự ở hiện đại chính là di tích danh lam thắng cảnh cổ. Khương Đường sau khi tới đây cũng không đi xa nhà, ra ngoài xem một chút cũng tốt.

Ngày mai đi Phổ Đà Tự cũng không ngăn cản được Khương Đường muốn ăn một bữa, buổi tối nàng muốn ăn miến dẹt sốt bột mè.

Triệu đại nương làm canh hầm cho nàng năm ngày, bị bệnh nên Khương Đường không dám ăn cay, lúc này khỏi rồi, thế nào cũng phải ăn cho đã thèm.

Nàng bảo Lộ Trúc mua không ít bột khoai lang, định ăn một bữa miến dẹt khoai lang chua cay tương vừng.

Muốn ăn loại miến cay kia, bọc tương vừng, chua ngon ăn vào miệng mềm dẻo. Nếu chỉ ăn miến chua cay thì cứ dùng loại miếng sợi nhỏ là được, nhưng có thêm tương vừng, còn phải là miến dẹt sợi to ngon, nấu lâu một chút, ăn vào thì rất mềm.

Tương vừng là do Lục Anh bọn họ xay giúp, cho thêm chút bơ đậu phộng, vị ngọt hơn một chút. Nếu làm ra cảm thấy ngon, có thể làm cho Lục Cẩm Dao ăn.

Mua bột khoai lang của nông gia, canh là canh xương heo hầm cả buổi chiều, cộng thêm dầu ớt cùng giấm chua điều vị, nấu thêm nửa canh giờ.

Nhân lúc này xào đậu phộng.

Canh nấu sền sệt, nấu xong múc ra, rưới lên một muỗng nước sốt, trộn một chút, cho nhiều đậu phộng một chút.

Phải là đậu tương chiên, không có thì vị này không đúng.

Đây là lần đầu tiên Bội Lan ăn món này.

Nàng thích ăn thịt nhất, hiện tại cảm thấy không ăn thịt cũng không phải không được.

Ban đêm trời còn lạnh, Bội Lan ăn còn đổ nhiều mồ hôi, ăn xong, cay đến thở hổn hển.

Tổng cộng có mười bát miến chua cay tương vừng mà Khương Đường bán ra, một bát tám văn tiền. Chỉ là miến phải ăn lúc còn nóng, để nguội sẽ bị vón cục, hâm nóng lại sẽ không còn vị ngon như lần đầu tiên.

*

Xuân Đài mua xong liền thúc ngựa đi về Yến Kỉ Đường, cũng chỉ một khắc đồng hồ, thật sự nghĩ không ra miến vì sao lại thành như vậy.

Lúc vừa tới tay Xuân Đài còn liếc mắt nhìn, vốn tương vừng và ớt đều tẩm quanh sợi miến, chỉ nhìn đã muốn nhanh chóng ăn vào, hiện tại nhìn đã không muốn ăn.

Quả thực không tính là đẹp mắt.

Xuân Đài kiên trì nói: “Công tử, nếu không đừng ăn nữa.”

Cố Kiến Sơn: “Có một bữa ăn là điều không dễ, tướng sĩ biên quan có bao nhiêu người ăn không đủ no, ta là phó tướng quân, không làm gương thì thôi, sao có thể lãng phí xa xỉ.”

Cố Kiến Sơn cầm đũa lên, vất vả gắp ra một sợi ăn, nhìn không đẹp, nhưng cũng ăn được.

Xuân Đài thấy thế cũng vội vàng múc vào miệng, thơm thì thơm thật, một miếng vị cay cùng mùi thơm ngọt của tương vừng, chỉ là có chút nghẹn đến phát hoảng.

“Công tử có muốn uống nước không?”

“Lấy ly nước trà lại đây.” Cố Kiến Sơn khô miệng, còn cay, môi tê rần, trên mặt rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Đậu phộng được ngâm lâu, bên ngoài mềm bên trong giòn, cắn vào một miếng thơm vô cùng.

Ăn một bát miến tương vừng chua cay, Cố Kiến Sơn uống ba chén nước. Ăn xong, Xuân Đài cất bát đũa xuống, sau đó vui vẻ đi vào, “Công tử, ngày mai chính là mùng một tháng sau. Phu nhân muốn đi chùa, ngài có đi không?”

Từ xưa đến nay cầu thần bái Phật đều là vì cầu nguyện, Trịnh thị gần đây đang lo lắng, bà cảm thấy là Phật tổ thấy bà đã lâu không dâng hương, tâm không thành, cho nên đang trừng phạt bà.

Trịnh thị bị bệnh đã lâu, tháng này mới khỏe mạnh, cho nên muốn tháng sau đi một chuyến.

Một là lễ tạ thần, Lục Cẩm Dao có thai, bà phải lễ tạ thần. Hai là vì khẩn cầu Phật tổ cùng lão thiên gia cho nhi tử của bà Cố Kiến Sơn có một đoạn nhân duyên mỹ mãn.

Trịnh thị vốn định gọi Cố Kiến Sơn đi cùng, nhưng Cố Kiến Sơn căn bản không đi.

Chỉ có chuyện mình không làm được mới có thể cầu xin trời.

Cầu mình không được không cầu người, ngược lại cầu ông trời.

Thật nực cười.

Trên đời này có bao nhiêu Phật tự, mỗi ngày lại có bao nhiêu người cầu nguyện, ông trời nhìn thấy hết không?

Cố Kiến Sơn đối với chuyện này luôn khịt mũi coi thường, “Không đi.”

Xuân Đài khuyên nhủ: “Hay là đi đi, công tử, ngày mai Tứ nương tử cũng đi.”

Cố Kiến Sơn nhướng mày.

Lục Cẩm Dao đi, theo ý Xuân Đài, Khương Đường cũng sẽ đi.

Vậy hắn có đi hay không?

Không nên đi, hắn rất dễ bị Khương Đường làm nhiễu loạn tâm trí.

Nghĩ cũng tốt, không thấy thì tim sẽ không đập loạn, kết quả đi một chuyến đến Yến Kỉ Đường, ăn bữa cơm tâm lại rối loạn.

Hắn sắp phải đi rồi, có thể trở về hay không đều là ẩn số.

Khi trở về, sẽ là hoàn cảnh gì?

Xuân Đài nhìn Cố Kiến Sơn vẻ mặt phiền não, “Công tử không đi cũng tốt, Vạn Tượng Sơn rất cao, Phổ Đà Tự lại ở đỉnh núi…”

Cố Kiến Sơn: “Người khác đều có thể leo chẳng lẽ ta không leo được?”

Có lẽ lần này hắn chết trên chiến trường, nhìn thêm cũng chỉ là một chút mà thôi.

——————

Ngày hôm sau, trời đầy mây, gió nhẹ.

Tối hôm qua Khương Đường xếp một cái túi nhỏ, bên trong có túi trà hoa, đường phèn, hai cái khăn tay, một bộ y phục để thay.

Đây là đồ dùng thiết yếu để ra ngoài.

Bữa sáng là nàng cùng Triệu đại nương làm. Làm xong, Triệu đại nương nói với Khương Đường chuyện bà đi An Vương phủ được thưởng. Đầu tiên là khen An Vương phủ một lần, cao môn đại viện, phải đi bao lâu mới có thể đến, quý phủ có bao nhiêu thứ tốt. Sau đó mới làm đồ ăn cho An Dương Quận chúa, được thưởng năm lượng bạc.

“Quận chúa bảo ta dạy đầu bếp vài món sở trường, ta nói đây là ngươi dạy. Nếu không có ngươi ta cũng không lấy được, tiền thưởng này nên chia cho ngươi một ít.” Triệu đại nương đều đã chuẩn bị xong hà bao.

Triệu đại nương nhận nguyệt lệ của nha hoàn nhị đẳng, Lục Cẩm Dao trước đây thường thưởng cho bà nên bà không phải người keo kiệt.

Làm việc với Khương Đường, bà nhận được rất nhiều lợi.

Tiền thưởng chia một nửa ra ngoài thì về sau sẽ dễ học nấu ăn hơn.

Hơn nữa, bà tới An Vương phủ ai cũng biết, Khương Đường nào có thể không biết? Còn không bằng tự mình nói ra.

Khương Đường đưa tay ra sau lưng, “Đại nương khách khí quá rồi, ta có thể khỏi hẳn là nhờ có ngài. Cho ngài chính là của ngài, ta cũng không dạy gì, ngài có thể làm cũng chuyện tốt ngài làm được, tiền thưởng này là ngài tự mình kiếm ra.”

Nàng dưỡng bệnh mấy ngày nay, là Triệu đại nương một ngày ba bữa hầm canh, nấu cơm cho nàng.

Triệu đại nương là trù nương của Yến Kỉ Đường, chỉ phụ trách cơm nước cho Lục Cẩm Dao, hầm canh cho nàng đã tốn thêm mấy canh giờ của bà ấy rồi.

Triệu đại nương trong lòng vô cùng khó chịu, “Ai, có việc thì nói với ta đi, ngàn vạn lần đừng khách khí. Ngươi…… đại nương kỳ thật có một đứa cháu, là người đọc sách, làm chưởng quỷ ở Doanh Thiên Hạ tửu lâu.”

Khương Đường lớn lên xinh đẹp, còn có tay nghề tốt, Triệu đại nương còn cảm thấy cháu trai chưởng quỹ của mình trèo cao.

Trước tiên nói qua, lỡ như thành công thì sao.

Khương Đường buồn cười, “Đại nương muốn cảm ơn ta không cần đem cháu ruột đáp lễ, đại nương tử bên kia sắp xong rồi, ta đi trước chờ họ.”

Triệu đại nương cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không dây dưa, “Được, ngươi mau đi đi. Đi dâng hương, đại nương tử ăn chay, ngươi mang thêm chút đồ ăn chống đói trên đường.”

Phủ Vĩnh Ninh Hầu cách Vạn Tượng Sơn hai mươi dặm, ngồi xe ngựa phải hơn một canh giờ.

Lục Cẩm Dao có thai, trên xe ngựa phải trải thêm mấy tầng đệm.

Trước khi xuất hành, Lộ Trúc dặn dò ba người vài câu, “Ở bên ngoài không thể so với Yến Kỉ Đường, người đi Phổ Đà Tự dâng hương đều là quý nhân, vạn lần không thể tùy ý chạy loạn. Chúng ta chỉ cần chiếu cố tốt đại nương tử, mọi chuyện đều cẩn thận. Nếu xảy ra chuyện, ai cũng không cứu được các ngươi.”

Ba người đồng thanh đáp.

Khương Đường tuyệt đối sẽ không chạy loạn, ngoại trừ ở bên cạnh Lục Cẩm Dao thì không đi đâu cả.

Mùng một càng có thêm nhiều người.

Trên đường có rất nhiều xe ngựa, con đường phía trước chính là phủ Yến Quốc Công, xe ngựa càng hoa mỹ.

Yến Minh Song đã tốt lên, mùng một bị mẫu thân lôi kéo lên núi làm lễ tạ thần, là Phật Tổ phù hộ nàng.

Yến Minh Song tới, nhưng nàng biết, người cứu nàng không phải Phật tổ mà là nha hoàn bên cạnh Tứ nương tử Lục gia.

Là tiên nữ tỷ tỷ đã cứu nàng ấy.

Thời tiết râm mát, không nhìn thấy ánh mặt trời.

Lúc xe ngựa của phủ Yến quốc công tới núi Vạn Tượng thì đã có không ít xe ngựa dừng dưới chân núi rồi.

Nhìn lên núi có thể thấy ngoại trừ vương công quý tộc, còn có bình dân bá tánh đều đang bước trên những bậc thang. Bá tánh nhìn thấy phu nhân thế gia dắt theo tôi tớ thành đàn sẽ cúi đầu né tránh, chờ đám người đi qua mới tò mò quan sát xung quanh.

Có hai nha hoàn theo sau Yến Minh Song, không thấy người tên là Ngân Túc đã từng theo nàng ấy đến phủ Vĩnh Ninh hầu.

Nàng ấy cũng không biết Ngân Túc đã đi đâu, có lẽ đã đến phòng giặt của phủ quốc công, chắc chắn sẽ phải làm những việc vất vả nhất, có lẽ đã bị bán đi, cũng có thể đã bị tống cổ đến thôn trang… Nàng ấy hỏi những nhà hoàn khác thì cả đám đều lắc đầu nói không biết.

Yến Minh Song đi cầu tình nhưng mẫu thân nàng ấy lại nói không thể giữ lại kẻ vô dụng, nếu chẳng may xảy ra chuyện, chỉ cần Yến Minh Song sinh bệnh một chút thì Ngân Túc có chết muôn lần cũng không thể rửa sạch tội của mình.

Bây giờ Yến Minh Song thật sự rất hối hận, vốn dĩ chỉ muốn chơi đùa vui vẻ một chút mà thôi.

Lúc ấy cần cẩn thận một chút thì sẽ không xảy ra chuyện, là nàng ấy đã liên luỵ người khác, Ngân Túc là người từ nhỏ đã lớn lên với nàng ấy.

Nàng ấy đã bình phục được hai ngày, sớm đã muốn đến phủ Vĩnh Ninh hầu bái kiến ân nhân cứu mạng của mình nhưng mẫu thân lại nói đã tặng dược liệu và thuốc bổ qua đó, nếu vẫn còn để trong lòng thì sau này qua lại với Lục Cẩm Dao nhiều một chút là được.

Không cần phải lo lắng cho một nha hoàn nhỏ bé.

Sao lại có thể như vậy, người nào cứu nàng ấy thì chính là người đó.

Yến Minh Song không biết hôm nay Lục Cẩm Dao có tới hay không, nếu có tới thì có mang theo ân nhân cứu mạng của nàng ấy không.

Yến Minh Song đi vài bước lại quay đầu lại nhìn, mãi đến khi lên tới đỉnh núi mà cũng không gặp được người của phủ Vĩnh Ninh hầu. Nhưng lại nhìn thấy An vương phi và An Dương quận chúa.

An Vương phi lôi kéo Yến Minh Song cẩn thận nhìn nhìn: “Thật là Phật Tổ phù hộ. Ta cũng tới dâng lễ tạ ơn thần phật, thân thể An Dương gần đây đã khá lên không ít.”

Yến quốc công phu nhân cười nói: “Ta thấy khí sắc của An Dương khá tốt.”

An vương phi nghe Yến quốc công phu nhân nói như vậy thì rất vui vẻ: “Còn không phải sao, cơm ăn mỗi bữa đã nhiều hơn bình thường một ít, đã mời thái y tới xem qua, nói là không có gì đáng ngại nữa. Ta tới đây cũng là để dâng lễ tạ ơn thần phật.”

An Dương nhã nhặn lễ độ đứng bên cạnh. Từ sau khi Yến Minh Song rơi xuống nước thì nàng ấy không còn hoạt bát như lúc trước nữa, khí chất càng ngày càng giống An Dương.

Hai người lớn đứng bên kia nói chuyện, Yến Minh Song cảm thấy phiền nên đến chỗ khác hít thở không khí.

Hai nha hoàn theo sát phía sau, Yến Minh Song trách mắng: “Đừng đi theo ta, ta muốn nói với quận chúa mấy lời.”

Trước kia Yến Minh Song cảm thấy An Dương nhu nhược, nói chuyện chậm rì rì khiến người ta nghe không nổi. Bây giờ chính nàng ấy cũng sắp biến thành cái dạng đó.

Không thể tiếp tục chơi đùa, đã sắp cập kê nên tính tình phải trầm ổn hơn một chút. Cũng không thể ham chơi cả ngày, cần phải học thêu thùa, quản lý nhà cửa.

Mấy lời này đều là mẫu thân nàng ấy nói.

Làm sao lại cổ hủ đến thế chứ?

Yến Minh Song tức giận, An Dương nhoẻn miệng cười: “Bọn họ vẫn luôn như vậy, ngươi không cần để trong lòng. Có lẽ mẫu thân ngươi chưa nói với ngươi… Ta phái người tới phủ Vĩnh Ninh hầu nhìn thử, Khương Đường cô nương đã khỏi hẳn, Lục tỷ tỷ đối xử với nàng không tệ, nghỉ ngơi bốn, năm ngày nên đã tốt hơn nhiều rồi.”

Yến Minh Song nắm chặt tay, thì ra nàng ấy tên là Khương Đường.

“Ta chính là bị nghẹn trong lòng, rõ ràng là……”

An Dương hùa theo thở dài: “Ai nói là không phải đâu.”

Nàng có thể tốt lên cũng có liên quan tới Khương Đường, Lục Cẩm Dao cho đầu bếp sang viện của nàng nấu ăn, nàng rất vui vẻ nên đã thưởng cho nữ đầu bếp đó năm lượng bạc.

Nữ đầu bếp kia lại rất thành thật nói cho nàng biết bà ấy đã học nấu những món đó ở đâu.

Sau đó còn dạy cho đầu bếp trong viện của nàng cách nấu.

Kết quả mẫu thân nàng lại nói đây là do Phật Tổ phù hộ, một hai phải tới đây dâng hương lễ phật.

Nếu thật là Phật Tổ phù hộ thì bệnh của nàng sớm đã tốt lên rồi.

[1] đi công sai (thời xưa): đi công tác

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

A Thư Của Mẹ
A Thư Của Mẹ
Khi giám đốc trại trẻ mồ côi cầu xin tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà, tôi biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi. Khi con gái tôi mặc váy công chúa, nó sẽ nói: “Thật tuyệt. Ngày…
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Từ khi có trí nhớ đến giờ. Mẹ luôn chiều chuộng tôi, nhưng bà đối xử với em gái lại vô cùng hà khắc. Mẹ sẽ mua cho tôi những bộ váy đẹp đẽ nhất, rồi đăng ký…
Ái Tình Quy Hoa Cục
Ái Tình Quy Hoa Cục
Hành lang một tấc tương tư, lạc nguyệt thành cô ỷ. Lưng đèn cùng nguyệt liền hoa âm, đã là mười năm tung tích mười năm tâm. Nàng, mười lăm tuổi năm đó gặp phải giai nhân, lặng…
Bắc Hoang
Bắc Hoang
Vào đêm phu quân ta đến đưa hưu thư, chúng ta đã hoán đổi thân xác cho nhau. Ta thay hắn thống lĩnh quân đội ở Bắc Hoang, hắn thì thay ta ở lại hậu viện, bị mẫu…
Biệt Lai Hữu Dạng
Biệt Lai Hữu Dạng
Mộc Chẩm Khê năm nay 29, cô cảm thấy năm này chắc là năm hạn của mình, liên tục gặp chuyện không may. Đầu tiên là thất nghiệp, từ chức ở công ty trò chơi đã làm việc…
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Năm đó, tôi cùng khách hàng dùng bữa ở khách sạn, khi đi qua một căn phòng bao, tôi đã nghe thấy tiếng kêu cứu khe khẽ. Tôi đẩy cửa vào thì trông thấy một cô gái xinh…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full