Đọc truyện Full

Chương 88

Ban đêm hơi lạnh, Khương Đường cười với Lục Cẩm Dao, giải thích rõ ràng đầu đuôi sự việc: “Ngũ công tử đã đưa người đi rồi, Minh Triều canh giữ ngoài cửa viện, đại nương tử có thể tiếp tục ngủ.”

Lục Cẩm Dao cảm thấy hình như Khương Đường đã biết trước được điều gì, bằng không sao lại thay Lục Anh trực đêm một cách trùng hợp như vậy.

Nàng ấy chỉ là một cô nương, cho dù sức lực có lớn đến đâu thì chuyện này cũng quá nguy hiểm.

May là không xảy ra chuyện gì, nếu có chuyện thật thì hối hận cũng không kịp.

Lục Cẩm Dao nói: “Hai người các ngươi đừng đến nhĩ phòng, tạm thời ngủ trên giường phụ một đêm đi. Khóa cửa cho kỹ, cầm theo dao vào đây.”

Cố Kiến Sơn nói không có việc gì, nhưng nàng ấy vẫn không yên tâm.

Khương Đường “vâng”, lúc này Lục Cẩm Dao ngủ ở gian trong, nàng và Nguyệt Vân ở gian ngoài canh giữ. Nàng sẽ canh từ đầu hôm, tới nửa sau sẽ do Nguyệt Vân canh.

Đầu hôm vô cùng an ổn, nửa sau Khương Đường ngủ say nên không nghe thấy động tĩnh gì.

Lúc tỉnh lại đã thấy bầu trời bên ngoài biến từ màu đen thành màu sương mù xám xịt.

Nguyệt Vân đã buồn ngủ, mí trên mí dưới bắt đầu vật lộn: “Xem như đã qua hết đêm nay.”

Nếu là nàng ấy và Lục Anh thì không chừng đã xảy ra chuyện.

Khương Đường đứng lên vận động tay chân: “Ta ra ngoài xem thử.”

Lát nữa đám người Triệu đại nương sẽ tới đây, cần phải mở cửa viện.

Sáng nay Khương Đường không cần tới, chờ mấy người kia qua đây thì có thể về phòng hạ nhân, bên Cố Kiến Sơn chắc không có chuyện gì.

Có vẻ vẫn ổn, nhưng cũng chỉ là nhìn vậy thôi.

Yến Cơ Đường cũng xem như có nghỉ ngơi, các viện khác đều sáng đèn cả đêm.

Sau khi chính viện biết tin tức, Trịnh thị phân tích rõ ràng nguyên nhân và hậu quả, bà hỏi Vĩnh Ninh hầu có biết trước không, Vĩnh Ninh hầu lắc đầu: “Làm sao ta biết được, chắc Hoàng Thượng chỉ nói với lão Ngũ.”

Trịnh thị nhìn sắc trời bên ngoài, bây giờ đã sắp tới giờ Mẹo, Cố Kiến Sơn còn chưa trở về.

Bà nói: “Không biết thế nào, bằng không ông đi xem thử đi, nhờ người hỏi thăm một chút.”

Vĩnh Ninh hầu nói: “Làm sao ta lo mấy chuyện này được, cứ an tâm chờ xem, nếu là ý của Thánh Thượng thì không cần lo lắng quá đâu. Ta nghĩ mấy ngày tới sẽ có biến, bà nhắc nhở mọi người trong nhà, đừng mang chuyện trong nhà ra ngoài nói lung tung.”

Không biết Tứ hoàng tử đã làm chuyện gì mà khiến Thánh Thượng phải lòng vòng như vậy. Thậm chí trước đây Vĩnh Ninh hầu còn cho rằng Tứ hoàng tử sẽ là trữ quân tương lai.

Bây giờ xem ra Tứ hoàng tử đã vô duyên với ngôi vị hoàng đế, Minh quý phi thâu tóm hậu cung nhiều năm như vậy cũng sợ chẳng còn bao nhiêu thời gian.

Đại hoàng tử từng lãnh binh bị thương, vết thương nằm ở chân, hiện giờ đã hơn bốn mươi tuổi, được phong làm Trần Vương đang trấn giữ đất phong, không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử chết non từ khi còn bé, mẫu phi của họ trong cung cũng không có cảm giác tồn tại.

Vài vị hoàng tử bên dưới đã xuất cung lập phủ, Tứ hoàng tử xảy ra chuyện, các vị hoàng tử khác ắt hẳn sẽ yên ắng một thời gian.

Trong lòng Vĩnh Ninh hầu cảm thán, chỉ là một tước vị Hầu đã khiến ông phải nghĩ tới nghĩ lui, huống chi là ngôi vị hoàng đế. Hoàng Thượng làm như vậy nhất định là có đạo lý của Hoàng Thượng, ông đã sớm không còn lãnh binh đánh giặc, không hiểu rõ chuyện trong triều bằng nhi tử.

Nhưng mặc kệ các hoàng tử tranh giành ngôi vị hoàng đế như thế nào, phủ Vĩnh Ninh hầu chỉ phụng sự triều đình.

Thấy Trịnh thị mặt ủ mày chau, Vĩnh Ninh hầu bắt đầu trêu chọc: “Nhờ chuyện này, bà không cần phải lo lão Ngũ sẽ cưới nữ nhi của phủ Minh quốc công, nên vui mừng mới đúng chứ?”

Trịnh thị nhếch miệng cười: “Đúng vậy, coi như là một tin tốt.”

Miệng của hài tử này thật là kín, hại bà lo lắng như vậy, hài tử quả thật là nghiệp chướng của phụ mẫu, không cho người bớt lo. Chuyện lớn như vậy mà gạt cả nhà, Yến Cơ Đường gần viện hắn nhất, nếu xảy ra chuyện gì thì biết nên làm gì.

Trịnh thị thức canh cả một đêm, trước hừng đông mới mơ màng thiếp đi.

Sáng nay, Vĩnh Ninh hầu phải vào triều, khi nha hoàn tiến vào hầu hạ, ông dặn dò đừng đánh thức Trịnh thị: “Phòng bếp nhỏ đã chuẩn bị bữa sáng, phải chú ý tiền viện, nếu Ngũ công tử trở về thì sai người báo tin cho ta.”

Còn một chuyện, Vĩnh Ninh hầu cũng dặn dò đâu ra đó.

“Tăng nhân thủ ở các viện lớn, nha hoàn và sai vặt không có chuyện quan trọng không được ra khỏi cửa.” Vĩnh Ninh hầu nghĩ trước khi chuyện này trôi qua thì phải hành sự thật cẩn thận.

Đừng để vạ lây tới cá trong chậu.

Nam Hương dựa theo lời căn dặn, đi đến từng viện truyền lời, tuy động tĩnh đêm qua khá lớn, nhưng Yến An Đường cách mấy viện khác quá xa nên thật ra cũng không nghe được gì.

Thấy chính viện sáng đèn, hỏi thì mới biết đã xảy ra chuyện nên cũng không dám ngủ.

Hàn thị hỏi Nam Hương đã xảy ra chuyện gì.

Nam Hương nói: “Nô tỳ không rõ lắm, cả đêm phu nhân không ngủ, vừa nãy mới đi nằm, đại nương tử nên chờ phu nhân tỉnh lại rồi sang hỏi phu nhân. Hầu gia đã dặn, hai ngày nay nha hoàn và sai vặt không có chuyện gì quan trọng thì không được ra ngoài. Nô tỳ chỉ tới đây truyền lời, nô tỳ thật sự không biết những chuyện khác.”

Hàn thị gật đầu: “Ta sẽ dặn dò người bên dưới giữ mồm giữ miệng.”

Nàng ta chỉ biết có liên quan tới Yến Hồi Đường, không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Cố Kiến Phong chưa lên triều, Hàn thị hỏi là chuyện như thế nào. Cố Kiến Phong không nói được gì: “Trong lòng Ngũ đệ tự hiểu rõ, sẽ không xảy ra chuyện.”

Hàn thị cau mày: “Có lẽ liên quan tới tin tức truyền ra mấy hôm trước, không phải Thánh Thượng muốn ban hôn cho hắn hay sao. Cho người hỏi thăm xem có dính tới phủ Minh quốc công và phủ Tứ hoàng tử không.”

Đáng tiếc Yến Cơ Đường cách quá xa, không nghe được động tĩnh lúc đó. Tối qua, gã sai vặt của Yến Hồi Đường đã chạy sang thông báo mọi thứ đều ổn, có thể yên tâm đi ngủ.

Hàn thị thở dài trong lòng, nếu Cố Kiến Phong ở trên triều được việc thì có lẽ không cần hỏi thăm cũng biết mấy chuyện này.

Cố Kiến Phong: “Phụ thân nói đừng ra phủ, cứ an tâm đợi, đừng gây thêm phiền phức cho Ngũ đệ.”

Hàn thị thầm nghĩ, không gây phiền phức, sao hắn không nghĩ tới chuyện khác, về phủ muộn như vậy nhỡ vô ý làm người khác bị thương thì sao.

Làm sao lại để cho cả phủ phải mạo hiểm chứ.

Nhưng Cố Kiến Phong nhất định sẽ không muốn nghe mấy lời này, không chừng còn nói trên người Cố Kiến Sơn có bao nhiêu vết thương, trong lòng hắn hiểu rất rõ… Hàn thị cũng thức thời không lên tiếng.

Dân chúng bình thường không rõ mấy chuyện này lắm, chỉ biết là đã xảy ra chuyện.

Nơi xảy ra chuyện đầu tiên là Trịnh phủ, nửa đêm đã có quan sai qua đó, gô cổ toàn bộ người trong phủ, bất luận già trẻ, nam nữ, chủ tớ đều bị xích lại.

Các viện trong phủ bị dán giấy niêm phong, để lại vài tên quan sai canh gác, trong một đêm đã không còn ai.

Sau đó, người canh cổng của phủ Minh quốc công cũng nghe tiếng gõ cửa, vừa mở cửa đã thấy vài tên quan sai.

Hắn tiến lên cười bắt chuyện, nhưng đáp lại hắn chỉ có ánh sáng lóe lên từ lưỡi đao, đao kiếm không có mắt, người gác cổng chưa nói được lời nào đã bị bắt. Quan binh lập tức vào phủ, thư phòng, phòng ngủ tức khắc trở thành mớ hỗn độn.

Chưa tới nửa canh giờ mà cả phủ đã loạn như một nồi cháo.

Phủ Tứ hoàng tử cũng vậy.

Qua ngày hôm sau, tin tức mới truyền vào cung. Trời vừa sáng đã thấy Minh quý phi đầu tóc rối tung muốn đi cầu tình, nhưng nàng ta phát hiện mình không thể bước ra khỏi cửa cung, trong cung chỉ còn lại hai nha hoàn. Nhớ tới mấy tháng nay Hoàng Thượng rất ít khi tới cung của nàng ta, hình như lúc đó đã tìm được manh mối.

Minh gia xong rồi, nàng ta cũng xong rồi.

Cố Kiến Sơn ở Đại Lý Tự cả đêm, cuối cùng không chịu nổi, dựa vào ghế chợp mắt một lát.

Quan viên của Đại Lý Tự cũng thức trắng đêm, quan đại thần của Đại Lý Tự Đặng Diên Khải đã thẩm vấn Minh quốc công trước, nhưng lão già này vẫn một mực nói mình bị vu khống.

Có thể bắt người dựa vào hiềm nghi nhưng muốn định tội thì phải có chứng cứ.

Người thiết kế quân tình ngày đó đã bị Cố Kiến Sơn giết để phòng ngừa tình huống bị lộ ra ngoài. Hai người liều chết không nhận, thậm chí cắn ngược nói Cố Kiến Sơn muốn hối lộ nhưng không thành, nên mới muốn đả thương người khác.

Hơn nữa, Triệu Cấu vẫn luôn nói muốn gặp Hoàng Thượng.

Đêm nay, Cố Kiến Sơn lại đau đầu: “Ta vào cung phục mệnh trước, ngươi mang người đi đi, Hoàng Thượng không muốn gặp hắn.”

Đặng Diên Khải thở dài: “Chờ người điều tra trở về rồi nói.”

Chỉ cần có một chút chứng cứ là có thể định tội.

Thử xem có tìm được bằng chứng hay không, nếu đây là ý của hoàng đế thì hắn biết phải làm thế nào.

Không muốn thấy Tứ hoàng tử nghĩa là có thể tùy ý tra hỏi, đây đúng là hậu duệ của hoàng tộc, nhưng mạng của người khác cũng là mạng.

Loại chuyện lấy tính mạng tướng sĩ để giúp thủ hạ của mình thăng quan khiến cho ông trời giận dữ, lòng người ai oán.

Trời vừa sáng Cố Kiến Sơn đã vội vàng tiến cung, thái giám ngự tiền Lý Đức Thuận nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng không ngủ cả đêm, thái y đã chờ ở bên này. Lát nữa Cố tướng quân đi ra thì mời ngự y khám kĩ xem sao.”

Cố Kiến Sơn không bị thương nhưng vết thương cũ đã đau sắp chịu không nổi.

Minh quốc công đã cao tuổi, Tứ hoàng tử nhanh chóng chạy trốn, kết quả lại bị Khương Đường đánh hôn mê. Sau gáy Triệu Cấu sưng lên một cục, ngã lăn vào bồn hoa, vô cùng chật vật.

Cố Kiến Sơn vào Cần Chính Điện, Khánh An đế sai Lý Đức mang ghế ra. Khánh An đế cũng mong Triệu Cấu không tới tìm Cố Kiến Sơn, đáng tiếc, ông đã cho một cơ hội nhưng Minh gia lại không biết quý trọng.

Việc đã đến nước này, nói gì cũng vô dụng, chỉ cần chờ chứng cứ xác thực là có thể luận tội.

Cố Kiến Sơn bẩm báo: “Đã phái người trông coi phủ Minh Quốc công và phủ Tứ hoàng tử.”

Khánh An đế ngoài phái người canh giữ phủ Tứ hoàng tử và phủ Minh quốc công, còn bắt giữ người nhà và vây cánh của bọn họ giam vào thiên lao, suốt cả đêm thiên lao phải chứa không ít người. Cố Kiến Sơn không ở Thịnh Kinh, cũng không quá rõ mấy chuyện này.

“Ừ, để thái y xem vết thương trên người ngươi, lần này vất vả ngươi rồi.”

Cố Kiến Sơn: “Là việc vi thần nên làm.”

Khánh An đế nhớ tới vết thương của Cố Kiến Sơn. Cố Kiến Sơn tìm được đường sống trong chỗ chết, may mắn giữ được một mạng, nếu không một hài tử tốt như vậy cũng mất  hài cốt. Khánh An đế nói: “Nếu ngươi muốn biết chuyện phía sau thì cứ theo đến Đại Lý Tự, không muốn thì cứ dưỡng thương. Thái y nói ngươi bị thương ở tay phải, trẫm không muốn ngươi về Tây Bắc.”

Cố Kiến Sơn không nói chuyện, Khánh An đế bất đắc dĩ nói: “Để thái y xem trước đi.”

Cố Kiến Sơn từ Cần Chính Điện đi ra, Lý Đức nhân tiện đưa hắn đến thiên điện cho thái y, sau đó ở lại nơi này dùng bữa sáng.

Hắn biết Hoàng Thượng đang áy náy, áy náy với rất nhiều sinh mạng. Nhưng Tứ hoàng tử phạm phải tội lỗi không đơn giản, nếu vì tình phụ tử mà xử phạt nhẹ nhàng thì sẽ khiến cho người khác lạnh lòng.

Cơm nước xong, mặt trời xuất hiện, thái y chỉ nói mấy lời đơn giản, vết thương khôi phục không tệ, nghỉ ngơi tốt thì sau này vẫn nâng được vật nặng.

Nói chuyện thường giữ lại ba phần, cũng có thể sẽ không nhấc nổi nữa.

Lúc trở lại phủ Vĩnh Ninh hầu thì trời đã sáng hẳn, người gác cổng đi báo tin cho Vĩnh Ninh hầu, Cố Kiến Sơn đi thẳng tới chính viện.

Sau khi hắn rời chính viện, Nam Hương và Nam Tuyết lại đến các viện khác truyền lời, nên làm cái gì thì làm cái đó, ít nói chuyện lung tung, không cần quá lo lắng.

Lục Cẩm Dao hỏi: “Ngũ công tử có ổn không?”

Nam Hương nói: “Không có việc gì, vẫn tốt.”

Lục Cẩm Dao sai Hoài Hề đưa Nam Hương ra cửa, chờ người đi rồi mới vỗ ngực. Cố Kiến Sơn thật to gan, chuyện gì cũng dám làm.

Nhưng nàng ấy đoán không sai.

Tứ hoàng tử xảy ra chuyện, mười mấy nhà liên quan tới phủ Minh quốc công cũng sẽ gặp họa, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Vốn dĩ định trở về phủ Bình Dương hầu ở một thời gian, nhưng bây giờ có lẽ nên thành thật một chút thì hơn.

Có một số việc, bá tánh dám nghị luận, có một số việc, chỉ dám nói lén.

Nào là tội trạng của Tứ hoàng tử, mấy năm nay Minh quốc công đã làm những chuyện gì, có bao nhiêu vây cánh, mấy cái này đã sớm bị đồn khắp nơi, thậm chí không biết là ai đã truyền tin tức ra ngoài.

Có lẽ là lúc bắt người đã để lộ, cũng có thể là do các hoàng tử khác lan ra.

Triệu Cấu bị nhốt vào ngục, Minh gia xảy ra chuyện, người vui vẻ nhất không ai ngoài mấy vị hoàng tử khác. Huynh đệ nhà đế vương làm gì có cái gọi là thật tình.

Nhưng vẫn chưa biết Triệu Cấu có trở về được hay không, việc này có còn ẩn tình gì không.

Đến đầu tháng tám, việc này cũng có kết quả cuối cùng.

Cả nhà Trịnh tướng quân bị xử tử. Tam tộc nhà Minh quốc công sẽ bị xử trảm sau mùa thu, ngoài tam tộc, nam tử bị sung quân đến Lĩnh Nam, nữ tử bị sung đến Giáo Phường Tư. Tài sản trong phủ đều bị đưa vào quốc khố, mấy chục năm huy hoàng sụp đổ trong một khoảnh khắc.

Mấy nhà khác cũng như thế.

Minh quý phi trong cung bị tước đi phi vị, biếm vào lãnh cung, ban một ly rượu độc.

Tứ hoàng tử còn ở Đại Lý Tự, nhưng cũng khó thoát khỏi tội chết.

Lục Cẩm Dao ngẫm lại, vẫn cảm thấy sợ trong lòng, nàng ấy mắng Khương Đường một trận: “Sức lực ngươi lớn thì sao, chuyện này sức lớn thì làm được gì, lỡ như đối phương đưa tới mười người, một trăm người thì ngươi phải làm sao?”

Khương Đường cúi đầu nói: “Là nô tỳ sai.”

Nàng tin Cố Kiến Sơn, cũng tin Lục Cẩm Dao, Lục Cẩm Dao không thể nào xảy ra chuyện.

Giọng điệu của Lục Cẩm Dao hòa hoãn lại một chút: “Không phải ta trách ngươi, chỉ là…”

Có vài phần đau lòng, có vài phần cảm kích.

Lần đó Yến Minh Song rơi xuống nước cũng là như thế này, may mà không xảy ra chuyện, nếu có chuyện thì phải làm sao đây.

Không có người khác nên Lục Cẩm Dao thở dài nói: “Có phải ngươi đã sớm biết việc này rồi không? Khương Đường, lần sau có chuyện gì phải nói với ta trước. Ngươi không tin tưởng người khác, nhưng phải tin ta.”

Trong lòng Khương Đường căng thẳng, hình như Lục Cẩm Dao không nói riêng chuyện này, nàng ấy đang nói tới Cố Kiến Sơn.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

A Thư Của Mẹ
A Thư Của Mẹ
Khi giám đốc trại trẻ mồ côi cầu xin tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà, tôi biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi. Khi con gái tôi mặc váy công chúa, nó sẽ nói: “Thật tuyệt. Ngày…
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Ai Mới Là Con Vàng Con Bạc Của Mẹ
Từ khi có trí nhớ đến giờ. Mẹ luôn chiều chuộng tôi, nhưng bà đối xử với em gái lại vô cùng hà khắc. Mẹ sẽ mua cho tôi những bộ váy đẹp đẽ nhất, rồi đăng ký…
Ái Tình Quy Hoa Cục
Ái Tình Quy Hoa Cục
Hành lang một tấc tương tư, lạc nguyệt thành cô ỷ. Lưng đèn cùng nguyệt liền hoa âm, đã là mười năm tung tích mười năm tâm. Nàng, mười lăm tuổi năm đó gặp phải giai nhân, lặng…
Bắc Hoang
Bắc Hoang
Vào đêm phu quân ta đến đưa hưu thư, chúng ta đã hoán đổi thân xác cho nhau. Ta thay hắn thống lĩnh quân đội ở Bắc Hoang, hắn thì thay ta ở lại hậu viện, bị mẫu…
Biệt Lai Hữu Dạng
Biệt Lai Hữu Dạng
Mộc Chẩm Khê năm nay 29, cô cảm thấy năm này chắc là năm hạn của mình, liên tục gặp chuyện không may. Đầu tiên là thất nghiệp, từ chức ở công ty trò chơi đã làm việc…
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Năm đó, tôi cùng khách hàng dùng bữa ở khách sạn, khi đi qua một căn phòng bao, tôi đã nghe thấy tiếng kêu cứu khe khẽ. Tôi đẩy cửa vào thì trông thấy một cô gái xinh…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full