Cho dù bọn họ có hưởng thụ thời gian chỉ có hai người tới mức nào nhưng bản thân là bố mẹ, không lúc nào quên được đám trẻ.
Ôn Khanh Mộ lại chở Tô Lạc Ly về nhà. Cô vừa vào cửa đã nhìn thấy gì?
Không ngờ Tam Tam đang lái moto!
Tô Lạc Ly lập tức xoay người nhìn Ôn Khanh Mộ, “Ôn Khanh Mộ!”
“Nó hiếm khi mới có thứ thích, chúng ta mua thì cũng mua rồi, bây giờ không thể trả lại được đâu”
Tam Tam lái moto vui vẻ tới quên cả trời đất. Tiểu Thất và Cửu Cửu đuổi theo phía sau cậu bé cũng thấy vô cùng tò mò.
Tô Lạc Ly lập tức bước tới chắn trước mặt Tam Tam. Cậu bé vội vàng phanh lại.
“Mẹ, mẹ cẩn thận đấy. Nhỡ con đụng phải mẹ thì sao?” “Mẹ đã bảo không được mua rồi cơ mà?” Tô Lạc Ly chống nạnh nhìn Tam Tam, rồi nhìn về phía kẻ đầu sỏ Ôn Khanh Mộ.
Tam Tam lập tức quay sang nhìn Ôn Khanh Mộ phát tín hiệu cầu cứu, dù sao xe này cũng là bố mua cho cậu bé. “Mua cũng mua rồi, đi cũng đi rồi, không thể trả lại nữa” Ôn Khanh Mộ cười ngây thơ nhìn Tô Lạc Ly.
“Anh định tiền trảm hậu tấu đúng không? Anh có biết nó còn nhỏ như vậy đã đi xe nguy hiểm cỡ nào không? Hơn nữa thành tích học tập của nó cũng không tốt, ngày nào cũng nghĩ đến việc đi xe thì càng không chú tâm học tập.
Tô Lạc Ly thật sự tức muốn ngất vì hai bố con này.
“Tam Tam, con mau cam đoan với mẹ sau này sẽ chăm chỉ học tập đi, nếu không bố sẽ tịch thu cái xe này!” Ôn Khanh Mộ ra vẻ uy nghiêm.
Tam Tam lập tức quay sang nhìn Tô Lạc Ly rồi thề thốt, “Mẹ, con cam đoan với mẹ sau này nhất định sẽ chăm chỉ học tập!”
“Được, vậy lần sau con thi được hạng mấy?”
Về cơ bản thành tích học tập của Tam Tam đều xếp từ dưới lên trong lớp, không ít lần giáo viên gọi điện thoại cho Tô Lạc Ly, bây giờ nói ra vẫn còn cảm thấy mất mặt. Nhưng Ôn Khanh Mộ lại không hề bận tâm, anh cảm thấy những gì Tam Tam học quá vớ vẩn, lượng tri thức ấy không xứng với đầu óc con anh.
Đối với chuyện thành tích học tập, chẳng mấy khi Ôn Khanh Mộ lại nghĩ thoáng như vậy.
Tam Tam gãi đầu, “Hay là thi được hạng…”
“Hửm?”” Tô Lạc Ly lập tức nghiêm mặt!
“Vậy mẹ muốn con thi được hạng mấy ạ?”
“Lần sau nếu con thi được hạng nhất cả lớp thì mẹ sẽ cho con đi xe máy, nếu không thì không thương lượng gì hết!” Ôn Khanh M tức cảm thấy vợ mình quá độc ác, may mà anh là chồng cô chứ không phải con trai cô!
Với thành tích đội sổ ổn định của Tam Tam, lần sau làm
sao có thể đột nhiên thi được hạng nhất? Về cơ bản là cô không cho cậu bé đi xe máy.
Tô Lạc Ly dĩ nhiên cũng tính như vậy, một mặt thứ này khiến Tam Tam quá say mê, cô sợ nó càng không chú †âm học tập, một mặt Tô Lạc Ly cảm thấy quá nguy hiểm, một đứa trẻ sáu tuổi thực sự không thích hợp tiếp xúc với thứ này.
“Vâng ạ, mẹ nói lời phải giữ lời, nếu lần sau con thi được. hạng nhất thì sau này con muốn đi xe máy lúc nào cũng được!”