Nhiếp ảnh gia nhanh chóng chụp được khoảnh khắc này, “Tuyệt đẹp! Nếu như Lục tiên sinh có thể mỉm cười một chút thì hoàn mỹ!”
Lục Hàn Chi không cười, trên mặt anh thậm chí còn không có biểu cảm gì, nhưng trong chớp mắt kia anh có hơi cúi đầu nhìn thẳng vào con mèo trong lòng, lại có chút cảm giác tựa như dịu dàng tràn ngập bầu không khí xung quanh.
Mặc dù cảm giác kia không tính là một phần vạn dịu dàng, nhưng sức hấp dẫn của con người Lục Hàn Chi lại có thể đem một chút dịu dàng kia phóng đại lên vô số lần, dẫn tới vô số fans thét chói tai.
Chỉ tiếc là nhiếp ảnh gia này vừa mở miệng liền phá hỏng hết bầu không khí trong nháy mắt.
Lục Hàn Chi nhàn nhạt liếc mắt nhìn hướng bên kia, Khang Văn Trạch lập tức tiến lên nói với nhiếp ảnh gia: “Thật xin lỗi, Lục tiên sinh vừa rồi chưa chuẩn bị tốt để tiến vào trạng thái, mời xóa đi ảnh chụp ban nãy.”
“… OK, tôi đã biết.”
Mặc dù nhiếp ảnh gia cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng vẫn ở dưới cái nhìn chăm chú của Khang Văn Trạch xóa ảnh vừa mới chụp được đi.
Nhưng rất nhanh anh ta liền không cảm thấy tiếc nữa, bởi vì kế tiếp chụp ảnh cực kỳ thuận lợi.
Lúc Lục Hàn Chi nửa nằm ở trên sofa, không chút để ý rũ mắt nhìn vào mèo con đang nằm bò trên ngực mình, mới khiến người khác thật sự hiểu, vì sao ban nãy Khang Văn Trạch nói Lục Hàn Chi còn chưa chuẩn bị tốt.
Bơi vì lúc anh chuẩn bị tốt tiến vào trạng thái thì cảm xúc dưới ống kính càng thêm hoàn mỹ.
Nhưng mà —
“Trạng thái của Lục tiên sinh rất tốt, nhưng mà mèo con này hình như tư thế có hơi cứng ngắc.”
Đời trước Bạch Du Du kỳ thực chưa từng theo đuổi minh tinh, nhưng bên cạnh cô có một đám bạn u mê theo đuổi minh tinh, trước kia cô còn có hơi không hiểu những bạn nữ đó vì sao có thể điên cuồng vì thần tượng ở nơi xa tận chân trời như thế, bây giờ lại có hơi hiểu rõ.
Đối mặt với Lục Hàn Chi có thể nói là nam thần hoàn mỹ thế này, trái tim thiếu nữ sẽ không nổ tung sao?
Trước kia tới gần anh một chút Bạch Du Du đã cảm thấy tim mình đập không bình thường, huống chi bây giờ còn được anh bế, anh nhìn, anh dịu dàng vuốt ve…
Mặc dù bây giờ cô là một con mèo, yêu cầu của nhiếp ảnh gia đối với cô không cao, chỉ cần ngoan ngoãn nằm trên người Lục Hàn Chi là được…
Nhưng mà lúc ánh đèn chiếu xuống, hương thơm nhàn nhạt và hơi thở ấm áp ở ngực trên người Lục Hàn Chi vây quanh cô thì Bạch Du Du vẫn đem bản thân cứng ngắc thành một cục đá.
Cho dù là đời trước cô làm chút việc thiện tích được chút đức nhưng phần phúc khí này cũng quá lớn đi, cô cảm thấy bản thân có chút không chịu nổi.
“Lục thiên vương dịu dàng quá đi mất!” Một trợ lý tóm lấy cánh tay người bên cạnh thét chói tai: “Nếu như tôi có thể được anh ấy nhìn như vậy cho dù biến thành mèo tôi cũng bằng lòng aaaaaaaa!”
Bạch Du Du đã biến thành mèo cẩn thận nhìn Lục Hàn Chi một cái, trong chớp mắt nhìn thấy ánh mắt anh lại vội vàng cúi thấp đầu.
May mắn bây giờ mặt cô toàn là lông, có đỏ mặt cũng không nhìn ra…
Trợ lý nhiếp ảnh gia cầm một cái ruy băng màu lam đi tới, muốn thắt cho Bạch Du Du một cái nơ bướm.
Cô ấy vừa mới chạm vào cổ Bạch Du Du thì cô liền kêu meo một tiếng rụt về phía sau.
“Để tôi đi.” Lục Hàn Chi nhận lấy rải ruy băng.
Trợ lý đỏ mặt lui xuống.
“Ngẩng đầu.” Lục Hàn Chi nâng cằm Bạch Du Du lên, cô thuận thế nâng đầu lên, cả người ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám, ngón tay thon dài của Lục Hàn Chi cầm sợi ruy băng, động tác của anh rất nhẹ, chưa đến một lát sau đã thắt thành công nơ bướm cho cô.
Lục Hàn Chi quan sát một chút, sờ sờ đầu cô, “Ngoan.”
Nữ nhân viên công tác ở đây nhìn thấy một màn như vậy đồng thời che mũi, sợ máu mũi ào ào chảy xuống.
Lục Hàn Chi lại thay quần áo khác, áo vest màu lam đậm và sơ mi trắng, tóc hơi lộn xộn, so với vẻ trưởng thành và trang nhã ban nãy thì nhiều hơn một phần tùy ý lười biếng.
Bạch Du Du ngẩn ra.
Trên cổ áo sơ mi của Lục Hàn Chi đoạn ruy băng, là cũng một màu với sợi ruy băng trên cổ cô… hơn nữa, mặc dù cô không có soi gương nhưng mà nghe người khác miêu tả, sợi ruy băng trên cổ cô và mắt cô là cùng một màu.
Nhiếp ảnh gia đang cùng người bên cạnh thương lượng làm sao để mèo con này hợp tác, Khang Văn Trạch ở bên cạnh chen vào một câu: “Bánh Trôi rất nghe lời.”
“Có nghe lời đi nữa cũng không phải chó, nghe không hiểu lời người nói đâu.” Nhiếp ảnh gia nghĩ nghĩ, nói: “Thế này đi, cậu cầm đồ gì đó hấp dẫn sự chú lý của nó một chút, để nó há miệng kêu một tiếng, đương nhiên có thể ngáp một cái là tốt nhất…”
Khang Văn Trạch bèn cầm một món đồ chơi lông xù đứng ở một phía, hấp dẫn sự chú ý của Bạch Du Du, “Bánh Trôi, nhìn anh này.”
Lục Hàn Chi từ trên cao nhìn xuống Bạch Du Du, giơ tay làm động tác kéo cà vạt.
Mặc dù anh không mở miệng nhưng ánh mắt anh cho Bạch Du Du cảm giác hình như là đang ra lệnh cho cô — Đừng nhìn cậu ra, nhìn anh.
Dung mạo anh tuấn tú không tỳ vết, biểu cảm lười biếng mà lạnh nhạt, trong mắt lại tràn ngập khí thế mạnh mẽ không cách nào kháng cự.
Giống như quốc vương ngạo mạn lại tràn ngập sức hấp dẫn.
Bạch Du Du đứng lên, nâng cái đầu nhỏ lông xù, kêu meo một tiếng về phía anh.
Âm thanh kia vẫn mềm mại đáng yêu như trước, nhưng chỉ có Bạch Du Du biết mình đang hơi run rẩy, giống như bị con mèo to lớn hơn nhìn chăm chú vào vậy…
Khang Văn Trạch nghe thấy có người đằng sau hô thật đáng yêu, lập tức cũng nở nụ cười, “Bánh Trôi thật nghe lời.”
Bạch Du Du nằm nhoài trên sofa, làm bộ nghe không hiểu.
Sắc đẹp hại người rồi.
Bạch Du Du cảm thấy, cho dù cô thật sự chỉ là mèo, cũng có thể dễ dàng quy phục dưới quần tây của Lục Hàn Chi.
Chỉ tiếc là khí thế của Lục Hàn Chi quá mạnh mẽ, cô cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, thật sự tới gần anh chỉ có hồi hộp cũng sợ hãi, ngược lại không có một chút hưởng thụ nào.
Có thêm Bạch Du Du vô tình cố ý phối hợp, chụp ảnh rất nhanh đã kết thúc, Khang Văn Trạch đi đến bế Bạch Du Du lên, mỉm cười nói: “Bánh Trôi thật sự đáng yêu quá.
Đến được trong lòng Khang Văn Trạch, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảm ơn khen ngợi, anh cũng rất đẹp trai.
Không thể không nói, thân là một con mèo, cô đã muốn phối hợp chụp hình, lại không thể khiến người khác phát hiện cô đang phối hợp, quả thực sắp làm mèo cô mệt chết luôn.
Sau khi chụp hình kết thúc, có người qua đây muốn chụp ảnh chung với Bánh Trôi, đại khái bọn họ đều biết khả năng chụp ảnh với Lục Hàn Chi là bằng không, chỉ có thể lùi lại mà xin cái khác, nhưng mà Khang Văn Trạch lấy lý do chân Bánh Trôi bị thương sẽ sợ hãi để từ chối.
Bạch Du Du yên lặng ấn like cho Khang Văn Trạch. Cô thật sự sợ những cô gái ôm cô chụp ảnh tự sướng, bởi vì bọn họ sẽ chỉ chút ý bản thân ở trong ống kính có xinh đẹp hay không, sẽ không để ý tư thế ôm cô khiến cô khó chịu thế nào.
“Lục tiên sinh, chúng ta phải mang Bánh Trôi đi cùng sao?”
Buổi chiều Lục Hàn Chi còn có thông cáo, Khang Văn Trạch có hơi do dự. Lúc này Giang Ninh chắc chắn còn đang bận, anh ta cũng không có thời gian đưa Bánh Trôi đến công ty bên kia.
Khang Văn Trạch còn chưa biết Giang Ninh đã không định trả lại Bánh Trôi cho nữ sinh đại học kia nữa, nhưng anh ta cũng đoán ra cô gái kia không chăm sóc tốt cho Bánh Trôi, hơn nữa còn làm móng nó bị thương.
“Mang theo đi.” Lục Hàn Chi nói.
Lúc Giang Ninh đưa Bánh Trôi qua đây còn mang theo một túi thức ăn cho mèo mua ở phòng khám thứ cưng, trước khi đi đã giao tất cả cho Khang Văn Trạch, cho nên Khang Văn Trạch một tay ôm Bánh Trôi, một tay cầm túi của mình, còn phải cầm lồng và thức ăn mèo của Bánh Trôi, anh ta đang muốn gọi tài xế tới cầm đồ giúp lại thấy Lục Hàn Chi vươn tay ra, ôm lấy Bánh Trôi đi.
“Đi thôi.”
Vì thế dọc đường đi rất nhiều nhân viên công tác nhìn Lục Hàn Chi đeo kính râm bế mèo đi về phía trước, Khang Văn Trạch cầm một đống đồ đi theo phía sau…
“… Con mèo kia không phải là đạo cụ của Lục thiên vương sao?’’
“Chẳng lẽ là mèo của anh ấy nuôi?”
“Mặc kệ có phải hay không… Hâm mộ con mèo kia quá đi mất!”
Bạch Du Du đương nhiên không biết có người đang nổi hứng hoa si hâm mộ chính mình, khi cô được Khang Văn Trạch bế kỳ thật vẫn rất nhẹ nhàng, có lẽ là sau khi làm mèo độ mẫn cảm cũng lớn, cô có thể cảm giác được Khang Văn Trạch có sự yêu quý dịu dàng và thiện ý với cô, cho nên ngoại trừ Giang Ninh và chú Giang, Bạch Du Du vẫn có thiện cảm với Khang Văn Trạch nhất.
Có lẽ là khí thế Lục Hàn Chi quá mạnh mẽ, cộng thêm nguyên nhân anh nhìn quá mức chăm chú, vừa đến trong lòng Lục Hàn Chi cô đã bắt đầu không được tự nhiên.