“Du Du… Du Du?”
Bạch Du Du nhắm chặt mắt lại.
Bạch Hiêu cẩn thận dè dặt vỗ vỗ vai cô: “Không sao đâu, Dung Tích nói rồi, có thể là trong lúc em ngủ cơ thể bất tri bất giác xảy ra sự biến hóa, chẳng mấy chốc sẽ trở lại như cũ… nếu không thì em cứ biến thành mèo con trước đã?”
Bạch Du Du uất ức nói: “Nhưng mà hôm nay người ta không muốn ăn đồ ăn cho mèo.”
Đây nhất định là hậu quả của việc vừa rồi lúc cô nằm mơ biến thành mèo con bò trên kệ chạy lên chạy xuống.
Bạch Hiêu cười dỗ cô: “Không ăn đồ ăn cho mèo, em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.”
Bạch Du Du ôm chăn mền xoay người nhìn Bạch Hiêu: “Anh, khi nào thì em có thể hoàn toàn khôi phục?”
“Nếu như nghỉ ngơi tốt thì trên dưới nửa năm.” Bạch Hiêu nhẹ nhàng sờ lên tóc cô: “Du Du, em phải nhớ, từ khoảnh khắc em sống lại đó, em vẫn là một cô gái bình thường giống như trước kia, bây giờ như vậy là bởi vì trên người em còn sót lại một lúc sức mạnh của nhà họ Dung, nhưng ảnh hưởng tạo thành đều chỉ là tạm thời, chờ đến khi hoàn toàn khôi phục lại là không sao rồi, đừng làm bản thân áp lực, được không?”
Bạch Du Du gật gật đầu: “Nhà họ Dung là ân nhân cứu mạng của em.”
“Phần ân tình này một ngày nào đó anh sẽ trả lại cho bọn họ.”
Bạch Du Du nắm chặt nay của Bạch Hiêu: “Em và anh cùng nhau trả, anh trai.”
“Đồ ngốc.” Bạch Hiêu cười xoa xoa đầu cô: “Quan hệ của anh và nhà họ Dung vốn có chút đặc biệt, nói là báo ơn thì cũng không tính, em đừng suy nghĩ quá nhiều, cố gắng chăm sóc cơ thể là được.”
Điện thoại của Bạch Du Du bỗng nhiên vang lên.
Cô cầm điện thoại lên thấy là Lục Hàn Chi gọi tới, lỗ tai không khỏi run lên, uể oải nói: “Làm sao bây giờ, hôm nay em đã hẹn với anh ấy cùng nhau ăn tối.”
Bạch Hiêu trầm mặt xuống: “Muốn đi thì đi, cậu ta còn dám ghét bỏ em hay sao?”
“Nhưng mà em như vậy rất kỳ quái.” Bạch Du Du sờ lên lỗ tai mình: “Giống như yêu quái vậy.”
“Nói bậy.” Bạch Hiêu vuốt xuôi mũi cô: “Nếu như yêu quái giống như em thì mấy người trừ yêu kia còn không phải là nằm mơ cũng muốn cười tỉnh?”
Bạch Du Du trợn to hai mắt: “Thật sự có yêu quái à?”
Bạch Hiêu buồn cười lắc đầu: “Em vẫn chưa bắt máy? Anh quên nói cho em biết, anh sợ ầm ĩ em ngủ nên đã nhấn tắt một cuộc điện thoại của cậu ta.”
“Hả.” Bạch Du Du cuống quýt đứng dậy đi ra ngoài nghe máy.
“Em xin lỗi em xin lỗi, vừa rồi em ngủ mất, không nghe máy.”
Lục Hàn Chi nói: “Anh ở dưới lầu chờ em.”
Giọng nói của anh nghe có chút khàn khàn không bình thường, Bạch Du Du sửng sốt một chút: “Anh làm sao vậy? Bệnh rồi sao?”
“Không có.” Lục Hàn Chi nhẫn nhịn tằng hắng một cái: “Chỉ cảm một tí, không có việc gì.”
“Anh chờ em một chút, em lập tức xuống ngay!”
Bạch Du Du cuống quýt muốn đi ra ngoài tìm anh, còn chưa đi ra ngoài đã bị Bạch Hiêu kéo lại: “Anh cứ như vậy mà đi xuống?”
“A.” Bạch Du Du che chỗ tai lại giậm chân: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”
“Hai lựa chọn, hoặc là bây giờ em biến thành mèo con, hoặc là cứ để vậy…” Bạch Hiêu rũ rũ cái áo khoác ngoài to lớn bọc lên người cô, đội mũ lên cho cô: “Được rồi, bên ngoài lạnh, cẩn thận đừng để bị cảm.”
“Được.”
Bạch Hiêu không yên lòng nhìn cô một đường chạy chậm ra ngoài, thở dài.
Con nhóc này, không giống con mèo con, lại giống con thỏ con.
Bên ngoài sắc trời rất tối tăm, còn có mưa rơi lác đác, ra cửa là cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi tới.
Lục Hàn Chi che dù đứng bên cạnh xe, một thân áo khoác màu đen, thân hình thon dài có vẻ hơi hiu quạnh trong màn mưa.
Bạch Du Du một đường chạy chậm đến bên cạnh anh: “Bên ngoài lạnh như vậy, sao anh không vào trong xe chờ em?”
Lục Hàn Chi chuyển dù qua trên đầu cô: “Anh vừa tới không bao lâu, muốn nhanh chóng nhìn thấy em.”
Bạch Du Du đưa tay sờ sờ khuôn mặt anh, xúc cảm lạnh lẽo, vội vàng kéo anh lên xe, Lục Hàn Chi lại giữ chặt cô, thu dù lại mở cửa xe: “Anh bảo tài xế về rồi.”
Lục Hàn Chi lên xe, lúc nghiêng đầu nhìn cô thì sửng sốt một chút: “Du Du, em…”
Lúc này Bạch Du Du mới kịp phản ứng lại, che lỗ tai của mình lại, vẻ mặt như đưa đám nói: “Em cũng không phải cố ý.”
Mũ của cô rơi xuống một nửa, lỗ tai lông xù rủ xuống, hai má có chút phồng lên, mặt mũi tràn đầy sự không vui vẻ.
“… May là anh lái xe.” Lục Hàn Chi nhìn cô một hồi, bỗng nhiên cười: “Em như vậy, sao có thể để cho người khác trông thấy.”
Bạch Du Du thở dài: “Em cũng không muốn như vậy…”
Mặc dù Bạch Hiêu từng nói, tình huống như vậy chỉ là tạm thời, trừ phi là tình huống bất ngờ thì sẽ rất ít như vậy, nhưng có lẽ là bởi vì thân thể, mỗi lần cô biến thành như vậy đều sẽ có chút nôn nóng.
Lục Hàn Chi bỗng nhiên nắm chặt tay cô, thân thể sát lại gần, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Bạch Du Du cảm nhận được tay của anh nhẹ nhàng kéo mũ trên đầu cô xuống, lúc đầu ngón tay anh lơ đãng đụng phải tai cô, cả người Bạch Du Du cũng hơi run rẩy một cái.
“Em như vậy… có phải là kỳ quái lắm không?” Bạch Du Du ở trong ngực anh buồn buồn nói.
Dáng vẻ này của cô thật ra rất hợp lòng người, giống như khi còn là mèo con bị uất ức, ngay cả trong giọng nói cũng lộ ra sự bất an mãnh liệt.
“Không kỳ quái.” Lục Hàn Chi hôn lỗ tai cô một cái.
Bạch Du Du cứng đờ, cả người đều mềm đi trong ngực anh.
Có lẽ là bởi vì hình dạng không bình thường, dáng vẻ này của cô, so với khi là mèo con còn nhạy cảm hơn.
“Anh, anh đừng chạm vào tai em… nhột lắm.”
Ngay cả giọng nói cũng mềm thành lời nỉ non yếu ớt.
Lục Hàn Chi dừng lại một chút, hôn khuôn mặt cô một cái, ngồi về chỗ.
Khuôn mặt Bạch Du Du đều đỏ thấu rồi.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Lục Hàn Chi tự mình lái xe, Bạch Du Du nhìn dáng vẻ tập trung chuyên chú của anh, bất tri bất giác liền nhìn đến mê mẩn, nhưng một lát sau, cô liền thấy Lục Hàn Chi đè nắm tay bên môi, kiềm nén ho khan hai cái.
“Bị cảm rồi sao?” Bạch Du Du vội vàng đưa tay sờ trán của anh.
Quả nhiên có chút phát sốt!
“Anh phát sốt rồi!”
“Không sao.” Lục Hàn Chi trong khoảnh khắc cô thu tay lại bắt lấy tay cô, khẽ mổ một cái lên mu bàn tay.
Bạch Du Du vội vàng rút tay về, nhiệt độ trên mặt vừa hạ xuống lại bắt đầu nóng lên.
“Anh không có phát sốt.”
“Trán anh đều nóng rồi!”
“Đó là bởi vì…” Lục Hàn Chi lại ho khan một tiếng: “Bởi vì em đáng yêu quá.”
Bạch Du Du: “…”
Cô vẫn không nhịn được mà có chút lo lắng, một mực nhìn anh, chờ đến khi xe dừng lại ở một ngã tư đường, Lục Hàn Chi nghiêng đầu sang, nói: “Du Du, em nhìn anh như vậy, anh sẽ phân tâm.”
Bạch Du Du vội vàng quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhìn rồi nhìn bỗng nhiên phát hiện ra không bình thường: “.. Đây không phải là đường về nhà.”
“Dẫn em đến một căn nhà khác.”
“Một căn nhà khác?”
“Ừm.”
Nơi Lục Hàn Chi đưa cô đi xa hơn biệt thự trước kia rất nhiều, nhiều thêm nửa tiếng đi đường mới đến.
Bạch Du Du nhìn ra bên ngoài, cũng là một căn biệt thự độc lập, nhưng lớn hơn nơi ở trước kia không ít, xa xa còn có thể nhìn thấy vườn hoa trông đầy hoa tươi.
Xuống xe, Lục Hàn Chi liền dắt Bạch Du Du vào cửa.
Có lẽ là bởi vì có chút phát sốt, hơi thở của anh rất nóng, lúc phun ra bên tai cô cả người cô đều có chút run rẩy.
“Hôm nay lúc quay phim, có người ôm đến một con mèo rất giống em.” Giọng nói trầm thấp của Lục Hàn Chi lộ ra một chút khàn khàn: “Anh nhìn thấy nó liền bắt đầu nhớ em.”
Bạch Du Du nhịn không được mà nắm lấy áo anh: “Bây giờ em không phải là mèo con nữa, anh thất vọng không?”
Lục Hàn Chi nở nụ cười: “Không, anh rất vui.”
“Em quên rồi?” Anh nâng khuôn mặt của Bạch Du Du lên, nói khẽ: “Nếu như vẫn là mèo con, anh không thể làm chuyện anh muốn làm được.”
Nói xong, anh liền cúi đầu hôn môi cô.
Vừa chạm vào liền tách ra, nhưng xúc cảm ấm áp lại lưu lại thật lâu.
Một lát sau, Bạch Du Du mở to mắt.
Bởi vì trong phòng không mở đèn, cho dù cách nhau gần như vậy nhưng cũng không nhìn thấy rõ khuôn mặt anh, chỉ có đôi mắt nhìn cô chăm chú kia, có thể nhìn thấy rõ cái bóng của cô.
Hiện tại trong mắt anh, chỉ nhìn thấy mình.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Lục Hàn Chi, cảm nhận nhịp tim của anh.
Cô không biết rằng lỗ tai của mình có chút run rẩy, khuôn mặt cũng đỏ đến mê người: “Em, em cũng có chuyện muốn làm.”
“… Chuyện gì?” Giọng nói Lục Hàn Chi khàn khàn hỏi.
Bạch Du Du nhón chân lên, ngậm lấy môi anh nhẹ nhàng cắn một cái.
Hô hấp của Lục Hàn Chi lập tức nghẹn lại.
Tay của anh rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm chặt eo của cô, Bạch Du Du lại nhẹ nhàng đẩy anh một cái, cười cong mắt lên: “Em muốn nấu cơm cho anh.”
Vốn dĩ nên là Lục Hàn Chi nấu cơm, nhưng hôm nay anh bệnh rồi, cô đau lòng.
Rõ ràng cơ thể không thoải mái, ban ngày bận rộn cả ngày, buổi tối còn tự mình lái xe đến đón cô về nhà.
Thế là Bạch Du Du dự định tự mình xuống bếp.
Trong phòng bếp cái gì cũng có, vừa nhìn đã biết là đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Chờ đến lúc Bạch Du Du bưng cháo và hai món ra thì phát hiện Lục Hàn Chi nằm trên ghế sô pha, một tay nhẹ nhàng chống trên trán, sắc mặt nhìn qua vô cùng mệt mỏi.
Trong lòng Bạch Du Du lộp bộp một cái, vội vàng đặt mâm xuống đi qua, lấy tay anh ra rồi sờ lên trái anh.
Nóng hơn ban nãy rồi.
“Anh không sao.” Lục Hàn Chi mở to mắt: “Chỉ là mệt quá thôi, nghỉ ngơi một lúc là tốt.”
“Không được, anh như vậy không được, em đi gọi điện thoại cho bác sĩ Thẩm.” Bạch Du Du đứng dậy đi lấy điện thoại, lại bị anh nắm chặt tay.
“Anh uống thuốc là được, đừng gọi anh ta đến đây.”
Bạch Du Du cắn cắn môi, không đồng ý: “Nhưng mà lỡ như nghiêm trọng hơn thì làm sao bây giờ?”
“Không đâu.”
Lục Hàn Chi ngồi dậy, bỗng nhiên giơ tay lên nhẹ nhàng dùng ngón xoa lỗ tai cô: “Em như vậy, anh làm sao nỡ để người khác trông thấy?”
Anh nói xong, giọng điệu lại trầm xuống: “Thẩm Kha tuyệt đối không thể tới.”
“Nhưng mà bác sĩ Thẩm biết tình huống của em…”
“Vậy thì càng không được.”
Lỗ tai Bạch Du Du run rẩy, có chút không chịu được sự đụng chạm của anh, vội vàng lấy tay anh ra: “Nhanh, nhanh đi ăn cơm.”
… Cái tật xấu vừa căng thẳng là cà lăm này.
Hai người ngồi trước bàn ăn, Bạch Du Du đặt cháo đã nấu xong trước mặt anh: “Không thấy ngon miệng thì cũng ăn một chút đi.”
“Khẩu vị của anh rất tốt.” Lục Hàn Chi gắp đồ ăn bỏ vào miệng.
Bạch Du Du hồi hộp nhìn anh chằm chằm: “Thế nào, còn ăn được không?”
Lục Hàn Chi ăn một miếng cháo: “Không nghĩ tới em nấu ăn ngon như vậy, trước kia chỉ ăn đồ ăn cho mèo thật sự là tủi thân cho em rồi.”
Bạch Du Du khiêm tốn xua xua tay: “Cũng được cũng được, không ngon như anh làm.”
Bữa tối Lục Hàn Chi luôn ăn không nhiều, nhưng hôm nay là lần đầu tiên ăn hai chén cháo nhỏ, đồ ăn cũng ăn gần hết rồi.
Bạch Du Du nhìn anh sau khi uống thuốc sắc mặt cũng khá hơn một chút, nhưng mặt mũi vẫn có chút rã rời, liền kéo anh đi lên lầu: “Nhanh đi nghỉ ngơi.”
Lục Hàn Chi giữ chặt tay của cô: “Em đi đâu vậy?”
Bạch Du Du cười cười, nói: “Em không đi đâu cả, thu dọn một tí rồi lên.”
Lục Hàn Chi vẫn không buông cô ra: “Đừng chạy lung tung.”
“Ừm ừm, sẽ không chạy lung tung.”
“Ngoan.”
Lúc Bạch Du Du vừa thu dọn xong muốn đi lên liền nhìn thấy anh đứng ở lầu hai lẳng lặng nhìn mình.
“… Sao anh còn chưa đi nghỉ ngơi?”
“Sợ em chạy lung tung, không tìm thấy đường về nhà.”
Lục Hàn Chi cụp mắt nhìn cô, không biết có phải là vì bị bệnh hay không, đôi mắt của anh nhìn qua có chút mơ màng, đáy mắt giống như phủ một tầng sương mù, dịu dàng mà ướt át: “Em như vậy, anh không yên lòng.”
Bạch Du Du kinh ngạc nhìn anh.
Lục Hàn Chi bình thường sẽ không như vậy.
Cô thậm chí cảm thấy, hiện tại anh có loại yếu ớt không nói ra được.
Bạch Du Du vừa định ở miệng, liền nghe thấy anh lại nói khẽ: “Hơn nữa em không ở bên cạnh anh, anh ngủ không được…”