Đọc truyện Full

Chương 58

Lục Hàn Chi đi tới vươn tay: “Được rồi, tới giờ rồi.”

“Cậu còn thật sự bấm giờ?”

“Sắp quay rồi, tôi đưa em ấy đi chuẩn bị một chút.”

Giang Ninh giao mèo con cho anh, chợt nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Đúng rồi, cô bạn gái nhỏ kia của cậu làm gì?”

Lục Hàn Chi nhìn mèo con một cái, nói: “Cô ấy còn đang đi học.”

Giang Ninh trầm mặc một chút, ánh mắt nhìn Lục Hàn Chi trở nên kỳ quái: “Tôi chỉ hỏi một câu, học đại học đúng không? Thành niên chứ?”

Bạch Du Du: “…”

Cô từ trong ngực Lục Hàn Chi nâng đầu lên kêu meo meo.

Đừng ngăn cô, cô muốn giải thích với Giang Ninh nhaaaaa!!

“… Chị nghĩ nhiều rồi.” Lục Hàn Chi mặt không biến sắc mà nói dối: “Trước đó cô ấy học đại học ở nước ngoài, vừa về nước không bao lâu.”

Giang Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Thành niên là được, thành niên là được.”

Bạch Du Du: “…”

Lục Hàn Chi nói:”Nếu tò mò như vậy, hay là buổi tối gặp đi?”

“Vậy tất nhiên là tốt rồi!”

Từ sau khi Lục Hàn Chi chính miệng nói anh yêu đương, Giang Ninh liền tâm thần không yên, một mặt thì muốn xem xem rốt cuộc là cô gái như thế nào, một mặt lại phải lo lắng chuyện này không thể bị người khác phát hiện ra được.

Trước kia cô ấy luôn chưa từng quan tâm đến vấn đề tình cảm của Lục Hàn Chi, bởi vì biết anh lạnh nhạt với chuyện tình cảm, người theo đuổi anh nhiều như vậy, trai gái kiểu gì cũng có, nhưng Lục Hàn Chi không động lòng chính là không động lòng, cho nên cũng chỉ có anh chính miệng thừa nhận, Giang Ninh mới tin anh thật sự yêu đương rồi.

Vậy thì Lục Hàn Chi yêu đương sẽ như thế nào?

Cũng chỉ có tận mắt nhìn thấy thì mới biết được.

Khang Văn Trạch đều gặp rồi, hai ngày nay Giang Ninh không có chuyện gì liền kéo anh ta hỏi, thế nhưng mỗi lần hỏi Khang Văn Trạch cũng chỉ có mấy câu như vậy, hình dung tới hình dung lui đều không thể rời khỏi Bánh Trôi.

“Có lẽ chỉ có cô gái đáng yêu giống như Bánh Trôi mới có thể khiến Lục tiên sinh động lòng nhỉ.”

“Chị Ninh chị gặp rồi là biết, cô ấy thật sự rất giống Bánh Trôi.”

Lại nhìn dáng vẻ Bánh Trôi uể oải co lại trong ngực Lục Hàn Chi khiến người ta thương yêu, trong lòng Giang Ninh liền giống như có vuốt mèo đang cào.

“Đã nói rồi đấy, tối nay gặp mặt.”

Bạch Du Du dùng chân sau đá Lục Hàn Chi, quay đầu nhìn anh một cái.

“Sớm muộn gì cũng phải gặp.” Lục Hàn Chi đặt Bạch Du Du lên bàn trang điểm, nói: “Em không muốn nói chuyện với A Ninh sao?”

Bạch Du Du do dự một chút.

Giang Ninh đối với cô mà nói quả thật là người đặc biệt.

Bởi vì sau khi Bạch Du Du biến thành mèo con, cô ấy là người đầu tiên cho cô sự dịu dàng, cô cảm kích Giang Ninh, cũng có tình cảm với cô ấy.

Cô có thể lấy dáng vẻ người mà thoải mái trò chuyện với Khang Văn Trạch, vì sao lại không thể đối mặt với Giang Ninh?

Lục Hàn Chi dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Có anh ở đây, lo lắng cái gì?”

Bạch Du Du duỗi chân ra ôm lấy ngón tay anh cắn một cái.

Phần diễn còn lại trong đoạn phim của cô và Lục Hàn Chi rất nhanh đã quay xong, cảnh cuối cùng là Lục Hàn Chi che dù, một tay đút trong túi, hững hờ đi dạo, Bạch Du Du đeo cái nơ bướm đáng yêu, chậm rãi đi theo bên cạnh anh, Lục Hàn Chi nghiêng đầu nhìn cô một cái, bỗng nhiên khom người vươn tay, bế cô lên.

“Bảo bối, chúng ta về nhà.”

Mặt mày nén ý cười, trong ánh mắt lộ ra sự cưng chiều cực hạn.

“Meo…” Bạch Du Du cọ cọ vào mặt anh.

Sau khi kết thúc, đạo diễn đột nhiên đi tới nói với Lục Hàn Chi: “Tôi nghĩ, cảm thấy quay cảnh cậu tắm cho Bánh Trôi không tệ đâu, thế nào, suy nghĩ một chút?”

Bạch Du Du: “…”

Tắm rửa cho cô trước mặt mọi người là cái quỷ gì vậy!! Cái này không được không được, tuyệt đối không được!!!”

Cô sợ Lục Hàn Chi xúc động mà đồng ý, ở trong ngực anh gấp gáp kêu meo meo, dùng móng vuốt cào cánh tay anh.

Cũng may Lục Hàn Chi sẽ không đồng ý tắm rửa cho tiểu mỹ nhân nhà mình trước mặt mọi người, cho dù là trong hình dạng mèo con thì cũng không được, trực tiếp thẳng thắn dứt khoát mà từ chối đạo diễn.

Đạo diễn tiếc nuối rời đi.

Bạch Du Du vừa thở phào một hơi, liền nghe thấy Lục Hàn Chi lại cười nói: “Chuyện như thế này, chúng ta muốn làm cũng để về nhà rồi làm.”

Bạch Du Du: “…” Về nhà cũng không làm!

Buổi tối, Giang Ninh ở trong khách sạn đã đặt gọi điện thoại cho Lục Hàn Chi.

Lục Hàn Chi nói: “Cô ấy đang chuẩn bị, chúng tôi qua đó ngay thôi.”

Bạch Du Du ngồi trước bàn trang điểm, Dung Tích ở sau lưng cô thắt tóc cho cô: “Sao chị cảm thấy em đây là sắp đi gặp người lớn vậy?”

“Thật ra, chị Ninh cũng coi như là người lớn của em nhỉ…”

Dung Tích nhìn thoáng qua Lục Hàn Chi đang chờ ở trên ban công, nói: “Chị thật sự vui mừng thay em, Du Du.”

Bạch Du Du quay người ôm lấy cô ấy, mỉm cười nói: “Chị cũng sẽ hạnh phúc… Suy cho cùng, con người anh trai em cũng  tốt như vậy.”

Dung Tích: “…”

Bạch Du Du trang điểm xong thay quần áo rồi chạy chậm đến bên cạnh Lục Hàn Chi.

Cô đeo một cặp kính sát tròng màu đen nhưng màu sắc của con ngươi vẫn rất nhạt, mái tóc dài mềm mại được thắt lỏng sau lưng, áo len màu đỏ tôn lên làn da trắng nõn mà non mềm của cô.

Sắc trời đã tối, cô gái trước mắt lại chói mắt giống như đứng dưới ánh mặt trời.

Lục Hàn Chi cụp mắt nhìn cô chăm chú một hồi, bỗng nhiên giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô: “Đột nhiên anh lại không nỡ đưa em qua đó nữa.”

“… Có cái gì mà không nỡ?”

“Người khác nhìn em thêm một cái, anh đều sẽ cảm thấy là đang ngấp nghé.” Lục Hàn Chi bình tĩnh nói.

Trước kia không biết, lúc cô vẫn chỉ là mèo con anh đã không nỡ để người khác chạm vào cô một cái.

Huống chi cô đã biến thành dáng vẻ đáng yêu như vậy.

“Vậy thật ra anh còn đỡ.” Bạch Du Du buồn bã nói: “Anh biết trên thế giới này có bao nhiêu người ngấp nghé anh không? Em là tình địch của nhiều fan hâm mộ của anh đấy.”

“Nhưng mà may là…” Bạch Du Du rũ hàng lông mi thật dài xuống, đôi môi hồng khẽ mở: “Anh chỉ của một mình em thôi.”

Bởi vì thẹn thùng mà gương mặt nhỏ nhắn của ửng đỏ.

Lục Hàn Chi bỗng nhiên khe khẽ thở dài, cúi đầu xuống hôn khẽ một cái lên mặt cô, ôm eo cô: “Du Du, em như vậy anh sẽ không kìm lòng được.”

Giọng nói trầm thấp mang theo sự khàn khàn, vang lên bên tai cô: “Cho nên em kiềm chế một chút, đừng có thẹn thùng khi có người khác, có được không?”

“Em… Em sẽ cố gắng.” Bạch Du Du nói xong, bỗng nhiên lại hờn dỗi nhẹ nhàng đẩy anh một cái: “Ai bảo anh đứng gần em như vậy.”

Nói xong từ bên cạnh anh chạy đi, cầm lấy túi của mình đi ra ngoài: “Đi nhanh, chị Ninh đang chờ chúng ta đó.”

Lục Hàn Chi cười lắc đầu, đi theo.

Giang Ninh từ rất sớm đã đến khách sạn chờ, chờ mãi đợi mãi thì đợi được một cuộc điện thoại.

“Hàn Chi? Các cậu tới rồi sao?”

“Tới rồi.” Lục Hàn Chi nói: “Bên này của tôi có chút chuyện, chị xuống dưới đón Du Du đi vào trước đi.”

Giang Ninh lập tức đứng dậy đi ra ngoài: “Được, tôi lập tức xuống ngay.”

“Làm sao vậy chị Ninh?” Khang Văn Trạch vội vàng đuổi theo.

“Chắc là bị người ta đi theo rồi.” Vẻ mặt Giang Ninh nghiêm túc.

“Có phóng viên đi theo chúng ta sao?”

“Không sao.” Lục Hàn Chi nắm tay cô thật chặt: “Bọn họ đã đi xử lý rồi, đừng sợ, một lát nữa em cùng A Ninh đi lên trước, anh sẽ qua đó ngay.”

Bạch Du Du gật gật đầu.

Một lát sau, vệ sĩ quay về gõ gõ cửa xe: “Lục tiên sinh, đã không sao rồi.”

Giang Ninh đi vào bãi đậu xe, liếc mắt liền nhìn thấy một cô gái mặc áo khoác màu đen, thân hình mảnh mai bước xuống xe, bởi vì cô đội mũ nên không thấy rõ khuôn mặt của cô.

Cô gái đó rõ ràng cũng nhìn thấy cô ấy, hơn nữa còn đi về phía cô ấy.

“Chị Ninh?”

Giọng nói mềm nhẹ dễ nghe, thuộc về thiếu nữ.

Mặt mũi của cô ẩn nấp trong bóng râm dưới mũ, bởi vì hơi cúi đầu, chỉ lộ ra nửa gương mặt trắng nõn tinh xảo.

Giang Ninh bỗng nhiên có loại cảm giác nói không nên lời, ngơ ngác một chút mới nói: “Em tên là… Du Du đúng không?”

Bạch Du Du gật gật đầu: “Lục tiên sinh bảo em đi theo chị trước… chúng ta đi lên trước chờ anh ấy đi?”

“Được.”

Đi một đoạn đường, Bạch Du Du bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Chị Ninh, em có thể nắm tay chị không? Lục tiên sinh sợ em bị chụp được nên không cho em lấy mũ xuống.”

“Được.” Giang Ninh duỗi tay của mình ra.

Bạch Du Du nhẹ nhàng đặt tay của mình vào trong tay cô ấy.

Lúc chạm đến bàn tay của Giang Ninh, Bạch Du Du đột nhiên cảm thấy mũi có chút chua xót.

Thật ra ban ngày cô vừa mới gặp Giang Ninh, cũng ở trong ngực cô ấy nũng nịu.

Nhưng lấy dáng vẻ người gặp mặt cô ấy, sự tiếp xúc thân mật như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Cô vốn dĩ có chút thấp thỏm, nhưng hiện tại nhiều hơn là sự vui vẻ.

Trên đường đi Giang Ninh đều nắm tay cô, mãi đến khi đến phòng bao, Bạch Du Du cởi áo khoác rộng lớn xuống, xoay người lại.

“Trời… đất ơi!” Giang Ninh che miệng, mặt mũi tràn đầy sự kinh ngạc tán thán.

Cho dù đã từng thấy đủ loại nữ minh tinh tướng mạo khí chất trong giới, Giang Ninh cũng không thể không thừa nhận, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp này, thật đúng là không có mấy nữ minh tinh trẻ tuổi có thể so sánh được.

Huống chi khí chất của cô còn đặc biệt như vậy.

Lục Hàn Chi vừa vào cửa, Giang Ninh liền run rẩy chỉ vào Bạch Du Du hỏi anh: “Cậu nói cho tôi biết, cậu tìm được bảo bối này từ nơi nào? Tôi cũng muốn đi tìm!”

Lục Hàn Chi ôm lấy vai Bạch Du Du: “Không thể nói cho chị biết được.”

“Tốt xấu gì cũng hợp tác nhiều năm như vậy, cậu sẽ không hẹp hòi thế chứ!” Giang Ninh dừng lại một chút, lại thờ dài: “Không đúng, bắt đầu từ khi Bánh Trôi bị cậu cướp đi thì cậu đã không phải là Lục Hàn Chi hào phóng mà trước đây tôi quen biết nữa.”

“Chuyện này không liên quan gì đến hào phóng hay không hào phóng.” Lục Hàn Chi thản nhiên nói: “Tôi sợ nói ra sẽ chọc tức chị.

“… Hả? Có ý gì?”

Ý chính là, bảo bối này là do chị tự tay giao cho tôi.

Bạch Du Du giật giật ống tay áo của Lục Hàn Chi.

Lục Hàn Chi cười cười: “Coi như là tôi hẹp hòi đi.”

Lúc ăn cơm, Bạch Du Du ngồi giữa Giang Ninh và Lục Hàn Chi Giang Ninh nhìn Lục Hàn Chi lột tôm cho cô gái bên cạnh, đặt tôm đã bóc vỏ từng con từng con vào trong đĩa, sau đó đưa cho cô.

“Ngon không?”

“Anh lột đương nhiên là ngon rồi.”

Hai người vừa đối mắt, trong không khí đều có luồng hương vị ngọt ngào.

Trong tay Giang Ninh cầm đũa, người đã ngốc luôn rồi.

Khang Văn Trạch yên lặng gắp thức ăn cho cô ấy: “Chị Ninh, ăn chút gì đi, để bụng không uống rượu không tốt.”

Giang Ninh hốt hoảng lắc đầu một cái: “Hình như tôi nhìn thấy một Lục Hàn Chi giả.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…
Cải Trang Thành Vợ Lẽ Thứ Bảy Của Ma Tôn Sư Đệ
Cải Trang Thành Vợ Lẽ Thứ Bảy Của Ma Tôn Sư Đệ
Ta xuất quan không lâu thì được biết, tiểu sư đệ đã trở thành Ma tôn. “Không phải…đệ ấy là Ma tôn, vậy ta là gì?” Rõ ràng ta mới là Ma tôn! “Cô là gì cơ?” Hỉ…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full