“Cái gì? Cầu hôn?!” Trong đôi mắt trợn to của Dung Tích tràn đầy sự kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”
Bạch Du Du ngượng ngùng gật gật đầu.
“… Suy nghĩ kỹ lại, với tính cách của Lục Hàn Chi thì cũng không tính là nhanh.” Dung Tích cười nói: “Trước kia lúc em còn là mèo con, anh ta đã hận không thể ngày ngày bỏ em vào trong túi, đi đến đâu cũng mang theo, bây giờ biến thành một tiểu mỹ nhân nũng nịu như thế, không muốn nhanh chóng xác định mới là lạ.”
Dung Tích liếc mắt liền thoáng thấy chiếc nhẫn trên tay Bạch Du Du, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng của Bạch Du Du, cô không nói Dung Tích cũng đoán được.
“Chẳng trách anh trai em hai ngày nay lúc nào cũng hốt hoảng, em gái đều sắp gả đi rồi, anh ấy đoán chừng còn trở lại bình thường đâu.”
Bạch Du Du ôm lấy cánh tay cô ấy: “Cho nên chị cũng phải giúp em yêu thương anh trai em nhiều hơn nha.”
Dung Tích: “…”
Bạch Hiêu ở trên ban công hút thuốc thật lâu, lúc Bạch Du Du đi qua, gạt tàn thuốc bên tay anh ta đều sắp đầy rồi.
“Anh.” Bạch Du Du kéo tay áo anh ta một cái, hiếm khi nghiêm túc mà nhìn anh ta: “Anh ít hút thuốc đi, không tốt cho thân thể.”
“Được, không hút nữa.” Bạch Hiêu bóp tắt điếu thuốc, cười xoa xoa đầu cô.
Bạch Du Du bắt lấy bàn tay muốn thu lại của anh ta, dùng hai tay nhẹ nhàng cầm lấy.
Khớp xương tay của Bạch Hiêu rõ ràng, trên ngón tay có vết chai thô ráp, giống như con người anh ta vậy, rất có sức lực và cảm giác an toàn.
Anh ta chưa từng nói với cô nhiều năm qua đi như vậy, anh ta sống như thế nào, nhưng Bạch Du Du biết, cuộc sống của anh ta chắc chắn là rất vất vả, có một số việc cũng không muốn để cô biết được.
Anh trai của cô là người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của cô, cũng là người đàn ông cô yêu nhất ngoại trừ Lục Hàn Chi.
“Anh, có phải là anh không vui không?”
Bạch Hiêu sửng sốt, cười lắc đầu: “Cô nhóc ngốc, anh rất vui.”
“Thật không?”
Bạch Hiêu gật gật đầu: “Nguyện vọng lớn nhất đời này của anh thì đã thực hiện được một điều, chính là tìm được em, điều còn lại chính là hy vọng em có thể vui vẻ sống hết đời, Lục Hàn Chi là một người đàn ông tốt.”
Nhất là lần đó sau khi trò chuyện với Lục Hàn Chi, Bạch Hiêu cho dù trong tư tâm vẫn không nỡ cứ như vậy mà giao em gái cho anh chăm sóc, cũng không thể không thừa nhận, Lục Hàn Chi thật sự là một tấm chân tình với Bạch Du Du.
Hốc mắt Bạch Du Du có chút đỏ lên, nhịn không được mà đưa tay ôm lấy anh ta: “Cảm ơn anh.”
Lúc Lục Hàn Chi đến đón Bạch Du du, Bạch Hiêu và Dung Tích cùng nhau đưa cô xuống.
Bạch Du Du vẫy vẫy tay với bọn họ rồi lên xe.
Lục Hàn Chi nhẹ nhàng xoa khóe mắt của cô: “Khóc?”
“Không có.” Bạch Du Du chôn đầu trên bả vai anh: “Anh trai em đồng ý rồi.”
“Đồng ý cái gì rồi?”
Bạch Du Du cầm bàn tay của anh lên che đi mắt của mình, dường như có chút thẹn thùng, mơ hồ nói: “Đồng ý để em gả cho anh đó.”
Đôi mắt bị bàn tay của anh che khuất, Bạch Du Du không nhìn thấy nét mặt của anh, nhưng rất anh cô liền nghe thấy tiếng cười khẽ vui vẻ của anh: “Vốn dĩ anh ta cũng chưa từng phản đối.”
“Hơn nữa, cho dù có phản đối thì cũng vô dụng.” Tay của anh nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô, một nụ hôn rơi lên trán cô: “Bất kể như thế nào anh cũng sẽ làm anh ta đồng ý.”
Ba tháng sau, Bạch Hiêu, Dung Tích cùng với mấy người Giang Ninh tiễn Bạch Du Du và Lục Hàn Chi lên máy bay.
Bạch Du Du lần lượt ôm bọn họ.
“Ôi chao, nhóc đáng yêu của chị.” Giang Ninh ôm cô vỗ bờ vai cô: “Đừng khóc, lúc nào muốn về thì về, không có chuyện gì thì chúng ta gọi điện video.”
“Ừm.” Bạch Du Du lau nước mắt.
Bạch Hiêu đứng ở một bên nói chuyện với Lục Hàn Chi, chờ sau khi bọn họ nói xong, Bạch Du Du lại ôm anh ta: “Anh, em đi đây.”
“Ngoan, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, bất kể là bao xa anh đều sẽ đi tìm em.”
Cuối cùng là Dung Tích.
Dung Tích nhịn rồi nhịn cũng không kìm được nước mắt, hai cô gái ôm nhau khóc một hồi, mãi đến khi sắp lên máy bay mới tách ra.
Lúc đó trước khi Bạch Du Du quyết định ra nước ngoài học tập, thật ra Lục Hàn Chi đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi.
Bộ phim anh nhận quay cần phải ra nước ngoài lấy cảnh, hơn nữa vừa lúc là quốc gia mà Bạch Du Du học.
Sau khi quay phim xong, anh sẽ ở lại nơi đó, ở cùng cô cho đến khi cô kết thúc học tập rồi cùng nhau về nước.
Khi Bạch Du Du biết chuyện này thì kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người, ngay từ đầu còn lo lắng sẽ làm chậm trễ sự nghiệp của anh, sau này nghe anh kiên nhẫn giải thích mới hiểu được sự sắp xếp của anh.
Hóa ra là vào lúc cô không biết, anh đã làm rất rất nhiều chuyện rồi.
Cũng là vì tương lai của bọn họ.
Lục Hàn Chi cẩn thận đắp tấm mền lên người cô: “Ngủ đi, lát nữa ăn cơm anh gọi em.”
Dẫu sao cũng vừa mới rời khỏi mấy người Bạch Hiêu bọn họ, Bạch Du Du gần như là khóc cả đường đi, lúc này lên máy bay cũng mệt mỏi rồi.
“Ừm, vậy em ngủ đây.” Bạch Du Du buồn ngủ nhắm mắt lại.
Tay của cô được Lục Hàn Chi nhẹ nhàng nắm trong tay, đặt bên môi khẽ hôn một cái.
Cho dù là ở trong giấc mơ thì cô cũng có thể cảm nhận được hơi thở dịu dàng của anh.
…
Mùa đông năm tiếp theo, bông tuyết tung bay đầy trời nhuộm cả vườn hoa thành màu trắng xóa.
Mà bên trong biệt thự đâu đâu cũng là cảnh tượng ấm áp.
Bạch Du Du múc một chén chè trôi nước đã nấu xong, cẩn thận bưng ra, đứng ở cửa phòng bếp hắng giọng một cái.
“Tăng tăng tăng tằng ~ Chè trôi nước hiệu Du Du tới rồi, ăn muốn ăn nào?”
“Chị muốn chị muốn.” Dung Tích giơ tay lên.
“Anh cũng muốn.” Thẩm Kha giơ tay lên theo.
Bạch Hiêu ngồi trên ghế sô pha vừa xem TV vừa cắn hạt dưa.
Tin tức lớn nhất của ngành giải trí trong năm nay không thể nghi ngờ chính là Lục Hàn Chi tuyên bố ở buổi họp báo ra mắt phim, sau khi quay xong bộ phim này, anh sẽ tạm thời vắng bóng.
Lục Hàn Chi đang đứng ở đỉnh cao của sự nghiệp tuyên bố tạm thời vắng bóng, chắc chắn là khiến cho người ta kinh ngạc không thôi.
Từ khi ra mắt ở thời niên thiếu cho đến nay, bất kể là đạt được bao nhiêu sự vinh dự và lời ca ngợi, Lục Hàn Chi đều một mực không quan tâm hơn thua, từ đầu tới cuối vẫn duy trì ý muốn lúc ban đầu.
Đối với ngành giải trí mấy năm gần đây càng ngày càng rộn ràng mà nói, sự tồn tại của anh là một loại tài phú không thể nghi ngờ, mặc kệ là đối với công chúng yêu thích điện ảnh hay là nghề diễn viên này.
Ở trên con đường này, anh đi được rất xa, cũng luôn đi rất ổn định.
Mà anh tuyên bố tạm thời vắng bóng, mặc dù đối với những người yêu thích điện ảnh mà nói là một chuyện đáng tiếc, nhưng khi nhìn lại sự cố gắng và nỗ lực của anh trong những năm gần đây, mọi người đối với anh nhiều hơn là sự thấu hiểu và tôn trọng.
Thật ra vốn dĩ ngoại trừ quay phim và làm từ thiện ra, anh cũng rất ít lộ diện ở những chương trình hay hoạt động khác, sau này anh cũng không hoàn toàn rời khỏi tầm mắt đại chúng, mà là dần dần lùi ra sau hậu trường, đầu tư phim, làm nhà sản xuất, còn có tiếp tục hoạt động từ thiện mà anh vẫn luôn kiên trì.
Sau này, lúc anh nhận phỏng vấn cũng có bày tỏ, tương lai nếu có kịch bản tốt thì anh vẫn sẽ cân nhắc đến việc quay phim tiếp.
Có tin đồn nói thật ra anh đã sớm có người yêu, chỉ vì bảo vệ cô mà không công bố ra ngoài, nhưng ai cũng biết, Lục Hàn Chi vô cùng giữ gìn chuyện riêng tư của mình, công việc và chuyện riêng cũng luôn chia ra rất rõ ràng, cho dù ngày nào đó anh thật sự yêu đương thậm chí là kết hôn, đối với bản thân Lục Hàn Chi mà nói, đây cũng là chuyện riêng của anh, không liên quan gì đến bên ngoài.
Đương nhiên đối với đại đa số fans hâm mộ mà nói, thần tượng có thể có được hạnh phúc cũng là chuyện mà bọn họ hy vọng.
Trên chương trình TV chiếu lại đoạn quảng cáo công ích năm ngoái.
Trong căn phòng tràn ngập ánh nắng, người đàn ông ngồi trước đàn dương cầm xem nhạc phổ, một cô mèo Ragdoll nho nhỏ giẫm lên thảm, nhẹ nhàng đi đến dưới chân anh rồi ngồi xuống, nâng cái đầu nhỏ lên nhìn anh.
Anh buông nhạc phổ xuống, bế mèo con lên.
“Muốn nghe cái gì?”
“Meo…”
Lục Hàn Chi cười cười, đặt mèo con lên trên dương cầm.
Một khúc nhạc kết thúc, mèo con đứng dậy, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn anh.
Cơ thể Lục Hàn Chi hơi nghiêng về phía trước, mèo con tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên trán anh.
Ánh nắng rơi ngoài cửa sổ chiếu lên người bọn họ, tốt đẹp đến mức khiến cho người ta xem mà trái tim đều mềm nhũn ra.
Dung Tích và Thẩm Kha vốn dĩ còn đang nói chuyện cũng yên tĩnh lại, nhìn một màn trên TV.
Bạch Du Du cũng xem đến có chút mất hồn, mãi đến lúc nhìn thấy Lục Hàn Chi ôm mèo con xuống nhẹ nhàng hôn, cô đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, lớn tiếng nói: “Anh chị đều không ăn thì tự em ăn đó.”
Kết quả một giây sau cô đột nhiên cảm nhận được có chút không đúng, cúi đầu nhìn, chè trôi nước trong tay đã không cánh mà bay rồi.
Dung Thất một tay cầm muỗng, múc một viên bánh trôi thả vào miệng: “… Ngọt lắm.”
“… Dung Thất, anh tới khi vào vậy?”
“Đi cùng với ông xã em, nhưng động tác của anh ta chậm quá đi… Mấy người cũng không để ý thấy tôi đi vào?” Dung Thất bưng chén đặt mông ngồi trên ghế sô pha.
“Là động tác của anh quá nhanh.” Dung Tích tức giận nói: “Chén chè trôi nước này rõ ràng là Du Du nấu cho em.”
Dung Thất quay đầu đi không nhìn cô ấy, ăn thêm một miếng bánh trôi: “Ngọt quá đi thôi.”
Vừa ghét bỏ vừa một miếng một cái, trong chốc lát đã ăn sạch sẽ rồi.
Dung Tích: “…”
Bạch Du Du vừa nghe Dung Thất nói Lục Hàn Chi cũng về rồi, liền nhanh chóng chạy chậm tới cửa.
Lục Hàn Chi vừa vào cửa liền nhìn thấy Bạch Du Du đứng ở cửa chờ mình, trên người cô còn đeo tạp dề màu hồng phấn, tóc dài tản ra ở đầu vai, trên mặt mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Giống như cô mèo con mỗi lần anh vừa về nhà liền sẽ ngoan ngoãn chạy đến cửa nghênh đón anh.
Lục Hàn Chi cởi áo khoác đặt trên giá mắc áo, đưa tay ôm lấy cô: “Anh về rồi.”
“Ừm.” Bạch Du Du cọ cọ trên bả vai anh: “Em nấu chè trôi nước, anh có muốn ăn không?”
Dung Tích ở trên ghế sô pha tức hổn hển kêu: “Du Du, chè trôi nước của em sắp bị Dung Thất ăn sạch rồi! Anh ấy lại múc hai chén! Hai chén đó!”
Bạch Du Du: “…”
Buổi tối mấy người ở dưới lầu đánh bài, Bạch Du Du buồn ngủ trước, được Lục Hàn Chi kéo tay lên lầu đi ngủ.
Lúc cô ngủ thiếp đi trong ngực Lục Hàn Chi, cô nằm mơ thấy lúc cô vừa mới phát hiện ra mình biến thành mèo con.
Lúc đó lòng cô tràn đầy sự thấp thỏm lo âu, mặc dù đã chấp nhận hiện thực sau này chỉ có thể làm một con mèo con, đối với tương lai nhiều hơn cũng là bất lực và mịt mù.
Rất muốn có một người có thể đưa cô về nhà, dù chỉ cho cô một cái ổ nho nhỏ thôi cũng được.
Mãi đến cuối cùng cũng có một ngày, cô đến bên cạnh Lục Hàn Chi.
Anh không chỉ cho cô một ngôi nhà, còn tặng cô lời hứa hẹn và tình yêu cả một đời.
Mà cô rốt cuộc cũng không còn sợ hãi tương lai nữa.
Bởi vì cô biết tương lai của mình nhất định sẽ có rất nhiều thứ tốt đẹp.
Người nhà của cô, và anh, đều ở đây.
“Gặp ác mộng à?” Lục Hàn Chi cảm nhận được thân thể của Bạch Du Du trong ngực hơi run rẩy, hôn lên trán cô một cái, thấp giọng nói: “Đừng sợ, anh ở đây.”
Bạch Du Du tỉnh tại, lắc đầu: “Không có gặp ác mộng.”
Thật ra cô không còn mơ thấy ác mộng nữa, cũng không còn thấy bất an nữa.
Bởi vì mỗi một đêm sau đó, cô đều không còn ngủ một mình nữa.
Bạch Du Du cong cong khóe môi, ở trong ngực anh nhắm mắt lại, một lần nữa chìm vào giấc mộng đẹp ngọt ngào.
…
Cô mèo con tên Bánh Trôi đó, đã từng có một nguyện vọng nho nhỏ.
Muốn mãi mãi làm mèo con ở bên cạnh anh, dù chỉ có vài chục năm ngắn ngủi.
Mà bây giờ, em không chỉ là mèo con nữa.
Nguyện vọng nho nhỏ đó, cũng được phóng đại đến vô hạn.
Em hy vọng thời gian ở bên anh, sẽ lâu như cả một đời.
….
– ——- HOÀN CHÍNH VĂN ———