Đọc truyện Full

Chương 69: Ngoại truyện 6

Một buổi sáng cuối tuần, Lục Hàn Chi hiếm thấy không đi làm, có thể cùng Bạch Du Du ngủ nướng thêm một lúc.

Thỉnh thoảng Bạch Du Du vẽ manga muộn sẽ thức đêm, nhưng nhiều nhất là thức đến mười hai giờ, cô liền bị Lục Hàn Chi gọi đi ngủ, Bạch Du Du lúc nào cũng ngoài miệng thì đáp lời, nhưng nếu trễ thêm một lúc nữa thì sẽ bị Lục Hàn Chi trực tiếp chặn ngang ôm lấy, ôm về giường trong phòng ngủ, để cô đi ngủ.

Hiện tại thân thể cô đã không suy yếu như trước kia nữa, nhưng Lục Hàn Chi vẫn rất chú ý đến sức khỏe thân thể của cô, mỗi ngày đến giờ cơm còn nhắc nhở cô ăn cơm đúng giờ, chuyện thức đêm đến rạng sáng như thế này anh sẽ không cho phép.

Một ngày trước Bạch Du Du lại vẽ tranh đến mười hai giờ, bị Lục Hàn Chi ôm về giường, trong chốc lát đã ngủ mất.

Chỉ có tật xấu tham ngủ này là vẫn giống như trước kia.

Đồng hồ sinh học của Lục Hàn Chi luôn rất đúng giờ, buổi sáng sau khi thức dậy, con mèo lười trong ngực còn đang ngủ.

Ngay cả cầm điện thoại kiểm tra mail cũng cẩn thận sợ đánh thức cô.

Mãi đến lúc sắp mười giờ, Bạch Du Du mới mơ màng tỉnh lại, theo thói quen cọ cọ bả vai Lục Hàn Chi: “Mấy giờ rồi?”

“Giờ cơm trưa vừa qua.”

Bạch Du Du ồ một tiếng, sau một lúc lâu bỗng nhiên mở mắt ra: “Hôm nay anh không đến công ty?”

“Không đi, hôm nay là ngày nghỉ.” Lục Hàn Chi buồn cười nói: “Hôm qua không phải là nói với em rồi à? Em còn nói muốn cùng anh ở nhà một ngày không ra ngoài.”

Bạch Du Du gãi gãi đầu: “A… em quên mất, anh có muốn đi đâu không? Không ở nhà cũng không sao.”

“Tạm thời thì không có, em thì sao?”

“Em cũng không có.” Bạch Du Du buồn ngủ ngáp một cái, ôm lấy eo anh chôn đầu trên bả vai anh.

Bỗng nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên.

Bạch Du Du ở trong ngực anh không nhúc nhích, uể oải hỏi: “Điện thoại ai kêu vậy?”

“Của em.” Lục Hàn Chi cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua: “Cuộc gọi của Dung Tích.”

Bạch Du Du vừa nghe là Dung Tích gọi, đưa tay nhận lấy: “Tiểu Tích?”

“Du Du, chị có chuyện muốn nói với em.” Giọng nói của Dung Tích mơ hồ mang theo ý cười.

“Chuyện gì?”

“Em đoán thử xem?”

Bạch Du Du suy nghĩ một chút nói: “Cửa hàng có chuyện gì sao? Cần em đến hỗ trợ?”

“Không phải.”

“Nhớ em, muốn em đến tìm chị chơi?” Bạch Du Du cười nói.

“Cũng không phải.”

“… Không phải là anh trai em bị thương chứ?”

Nghe không giống, Dung Tích hình như rất vui vẻ, nhưng trong lúc nhất thời Bạch Du Du cũng không đoán ra được rốt cuộc là chuyện gì.

“Không có, nhưng có một chút liên quan đến anh trai em.”

Có liên quan đến anh trai mình? Giọng điệu lại vui vẻ như vậy, chẳng lẽ là…

Bạch Du Du mở to hai mắt, kích động ngồi dậy: “Anh trai em tỏ tình với chị rồi? Hai người yêu nhau rồi? Đúng không?”

Dung Tích cười cười, liếc qua người đàn ông lái xe, nói: “Không phải.”

“A…” Bạch Du Du thất vọng nằm lại, cong miệng lên: “Vậy còn có thể có chuyện gì, em không đoán ra được.”

Dung Tích hắng giọng một cái, chậm rãi nói: “Anh trai em, hôm qua cầu hôn chị.”

Bạch Du Du chỉ kịp trừng to mắt, lại nghe Dung Tích nói: “Sau đó hôm nay tụi chị nhận giấy chứng nhận rồi.”

Bạch Du Du: “…”

Cô nghe xong cả người đều ngơ ra rồi.

Dung Tích nghe bên kia điện thoại không có động tĩnh, thế là rất kiên nhẫn cho cô thời gian giảm sốc.

Qua hồi lâu sau.

“A!!! Hai người kết hôn rồi!!!” Bạch Du Du bỗng nhiên hưng phấn kêu lên: “Vậy sau này chị là chị dâu của em rồi!”

Dung Tích phụt một tiếng bật cười: “Đúng vậy.”

Cô ấy quay đầu nói với Bạch Hiêu: “Em gái của anh thật sự quá đáng yêu.”

Bạch Hiêu cong khóe môi lên: “Bây giờ cũng là em gái của em.”

“Đúng vậy.” Dung Tích hiếm thấy có chút xấu hổ, sờ lên mũi, nói: “Du Du, buổi tới cùng tới nhà ăn cơm đi, kêu ông xã em đến cùng luôn.”

“Được!” Bạch Du Du kích động hỏi: “Anh trai em cầu hôn chị như thế nào? Sao em không biết gì cả? Anh ấy chuẩn bị lúc nào… chờ một chút, hai người hôm nay liền nhận giấy chứng nhận rồi? Nhanh quá!”

Bạch Du Du ở trên giường vừa lăn lộn vừa hỏi.

Lục Hàn Chi thấy cô đều lăn đến mép giường rồi, vội vàng đưa tay kéo lấy, lại ôm cô trở về, sau đó ôm cả bờ vai cô, để cô dựa vào ngực mình, đỡ phải kích động rơi khỏi giường.

“Là rất nhanh, chị còn tưởng rằng hôm qua đang nằm mơ đấy.” Dung Tích nhỏ giọng lầm bầm một câu, cười nói: “Buổi tối rồi nói với em.”

“Được, buổi tối tụi em đi tìm hai người.”

Cúp điện thoại, Bạch Du Du còn đắm chìm trong tin tức tốt này, nhìn chằm chằm lên trần nhà cười ngây ngô một hồi lâu.

“Vui vẻ như vậy?” Lục Hàn Chi bị cô truyền nhiễm cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.

“Đúng vậy, vui quá đi.”

Thật ra Bạch Du Du chờ mong ngày này đã rất lâu rồi, hơn một năm nay, cô thấy Dung Tích và Bạch Hiêu hai người rõ ràng có tình cảm với nhau, nhưng từ đầu đến cuối không xác định quan hệ, hơn nữa hai người bọn học cũng chưa từng có quan hệ mập mờ giống như những người khác, mấy người theo đuổi Dung Tích, ngay cả một bước cũng không đến gần cô ấy được.

Chớ nói chi là Bạch Hiêu, quả thật có thể dùng thanh tâm quả dục để hình dung.

Thế như chờ rồi chờ, hai người chính là không xác định quan hệ, Bạch Du Du đều sốt ruột thay bọn họ.

Bạch Du Du cũng từng nghĩ đến muốn làm mai cho bọn họ, nhưng chuyện tình cảm, vẫn là giữa bọn họ thuận theo tự nhiên mới tốt, cô cũng chỉ có thể thỉnh thoảng giúp đỡ một chút, nhưng trước sau không có hiệu quả quá lớn.

Đợi đến ngày hôm nay cuối cùng cũng đến rồi, Bạch Du Du đương nhiên là rất vui vẻ.

Bạch Du Du ghé vào trong ngực Lục Hàn Chi, chợt nhớ tới ngày hai người bọn họ kết hôn.

Lúc cử hành hôn lễ, bọn họ tổ chức ở giáo đường nước ngoài, chỉ mời bạn bè người thân thân cận bên người.

Bố của Lục Hàn Chi cũng đến.

Thật ra lúc Bạch Du Du vừa ra nước ngoài cùng Lục Hàn Chi đã đi gặp bố của anh một lần, bố mẹ Lục Hàn Chi có lẽ đã ly hôn từ rất sớm rồi, mà từ sau khi mẹ của Lục Hàn Chi qua đời, khoảng cách giữa anh và bố cũng càng ngày càng xa, qua lại rất ít, cho dù gặp mặt cũng rất lạ lẫm.

Nhưng bởi liên quan tới Bạch Du Du, quan hệ của hai bố con cũng hòa thuận hơn rất nhiều, sau đó bọn họ cũng thường xuyên đi thăm ông ấy.

Bạch Du Du cũng là sau này mới biết được, mẹ của Lục Hàn Chi từng có bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng khi anh đang ở thời kỳ thiếu niên, được mẹ của Phương Tử Nguyệt cứu một lần, đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đó Lục Hàn Chi có mấy lần giúp đỡ mẹ con nhà họ Phương.

Những chuyện này, cô chưa từng hỏi, nếu như Lục Hàn Chi muốn nói, cô mới lắng nghe.

Dường như sau này Bạch Du Du cũng thường xuyên nói với Lục Hàn Chi chuyện trước kia của cô, những chuyện trong quá khứ không bị lãng quên đó, bọn họ đều một thân một mình gánh vác tất cả, mà bây giờ, có đối phương lắng nghe và bầu bạn, ngay cả hồi ức cũng có thể trở thành vật chung của hai người.

Hôn lễ của bọn họ qua đi, việc học của Bạch Du Du cũng rất nhanh mà hoàn thành, hai người đến mấy quốc gia du lịch một vòng mới về nước.

Bây giờ, Dung Tích và Bạch Hiêu cuối cùng cũng kết hôn rồi.

Nguyện vọng từ trước đến nay của Bạch Du Du cuối cùng cũng thành hiện thực rồi, cho nên tâm tình cô vào giờ phút này vô cùng tốt.

“Em rất vui.” Bạch Du Du ôm chặt lấy Lục Hàn chi: “Bọn họ cuối cùng cũng kết hôn rồi.”

Lục Hàn Chi nói: “Hình như em còn vui hơn lúc chúng ta kết hôn.”

“Đều vui như nhau mà.” Bạch Du Du cười cười, chợt nhớ tới gì đó, nói: “Hình như Dung Thất cũng có bạn gái rồi.”

“Vậy sao?”

Sắc mặt và giọng điệu lạnh nhạt của Lục Hàn Chi rõ ràng cho thấy, anh không cảm thấy chút hứng thú vào đối với chuyện của Dung Thất.

Có điều anh dừng lại một chút, lại cười cười, nói: “Rất tốt.”

Có bạn gái rồi thì sẽ không đặt sự chú ý lên người mèo con nhà anh nữa.

Đúng là rất tốt.”

“Thế này thật tốt.” Bạch Du Du nhắm mắt lại, cọ cọ bờ vai anh, khẽ nói: “Tất cả mọi người sẽ hạnh phúc.”

Lục Hàn Chi hôn trán cô một cái.

Một lát sau.

“Du Du.” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô.

“Hửm?”

“Có phải là em vẫn chưa muốn rời giường không?”

Bạch Du Du trở mình, nhắm mắt lại dáng vẻ giả vờ như không nghe thấy.

Lục Hàn Chi nhẹ nhàng bóp eo cô một cái.

Bạch Du Du vội vàng né tránh, lấy tay của anh ra, trong mắt lên án mà trừng anh: “Anh làm gì vậy.”

“Anh nghe thấy bụng em kêu.” Lục Hàn Chi dịu dàng nói: “Không ăn sáng không tốt cho dạ dày, chúng ta rời giường đi ăn cơm đi, được không?”

Bạch Du Du sờ lên bụng mình: “Sao em không nghe thấy bụng em kêu?”

Lục Hàn Chi cười bất đắc dĩ: “Anh xuống dưới lấy đồ ăn lên cho em.”

Bạch Du Du thấy anh muốn xuống giường liền vội vàng kéo tay anh.

Lục Hàn Chi quay đầu nhìn cô: “Muốn ăn gì?”

“Em chỉ muốn nằm.” Bạch Du Du vô cùng đáng thương nói: “Anh không ở đây thì em không ngủ nữa, cùng nhau xuống ăn cơm.”

Lục Hàn Chi cười cười xoa tóc cô: “Ngoan.”

Bạch Du Du để anh kéo tay mình xuống giường, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cười nói: “Đúng rồi, buổi chiều chúng ta đi mua quà kết hôn cho anh trai và Tiểu Tích, không đúng, là anh trai em và chị dâu.”

“Được, nghe theo em hết.”

“Du Du và Lục Hàn Chi buổi tối muốn tới ăn cơm, chúng ta đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn rồi lại về nhà.”

“Được.” Bạch Hiêu đang lái xe quay xe.

Trên người anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay màu đồng khỏe khoắn có lực, trên mặt đeo kính râm màu đen, khuôn mặt anh tuấn không có một chút biểu lộ nào.

Lúc lái xe, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, giống như bình thường, cả người nhìn qua đều có loại cảm giác vừa dũng mãnh lại cấm dục.

Nhìn đôi môi mím chặt của anh, trong lòng Dung Tích ngứa ngáy, rất muốn hôn anh một cái.

Thật ra tối qua, cô hoàn toàn không nghĩ tới Bạch Hiêu sẽ cầu hôn cô.

Bởi vì hai người bọn họ vừa mới cãi nhau, tâm tình Dung Tích không tốt, đúng lúc bạn bè hẹn cô buổi tối đi quán bar, Dung Tích liền đi.

Cô ở trong quán bar uống một chút rượu với bạn bè, Bạch Hiêu gọi điện thoại cô cũng không bắt máy.

Lúc ấy cô vừa tủi thân vừa tức giận, không muốn nói chuyện với anh chút nào.

Hai cuộc điện thoại liên tiếp đều cúp máy, Bạch Hiêu liền không gọi điện thoại cho cô nữa.

Dung Tích lại có chút buồn bực.

Kết quả không đến nửa tiếng đồng hồ, Bạch Hiêu liền đến quán bar tìm được cô.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…
Cải Trang Thành Vợ Lẽ Thứ Bảy Của Ma Tôn Sư Đệ
Cải Trang Thành Vợ Lẽ Thứ Bảy Của Ma Tôn Sư Đệ
Ta xuất quan không lâu thì được biết, tiểu sư đệ đã trở thành Ma tôn. “Không phải…đệ ấy là Ma tôn, vậy ta là gì?” Rõ ràng ta mới là Ma tôn! “Cô là gì cơ?” Hỉ…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full