#Cá Basa
Quốc tang Hoàng hậu được tổ chức vô cùng trang trọng và hoành tráng.
Chuyện ở yến tiệc bị ta giấu nhẹm, cũng hạ lệnh mọi người không được để lộ ra, chỉ truyền ra bên ngoài rằng Hoàng hậu Lê thị có bệnh khó nói sau một cơn bạo bệnh thì đã qua đời.
Tể tướng nhận được tin con gái chết trong cung cấm thì ngã bệnh liệt giường không dậy nổi, khi mang di thể của Hoàng hậu đi chôn thì mới một thân áo tang trắng, người đầu bach tiễn kẻ đầu xanh vào lăng mộ cho Hoàng hậu.
Ta nhìn Lê Tư Uyển được hạ thổ, nghĩ nghĩ, sau đó giật tay áo của Hạ Tử Lăng bên cạnh.
Hạ Tử Lăng không hiểu nhìn ta.
“Ta là Thái hậu, vậy thì không phải sau này chết đi sẽ không được mai táng bên cạnh ngươi hay sao?”
Ta có chút buồn bực trong lòng.
Ta chết đi sẽ phải vào lăng mộ bên cạnh Tiên hoàng, ở đó có hai ngôi mộ, một ngôi mộ đã có chủ, một ngôi mộ là chờ ta.
Thật sự chết rồi sẽ không được ở bên cạnh hắn, lại phải nằm cạnh Hi Lương hoàng hậu và Tiên hoàng sao?
Thật sự là không cam lòng mà.
Hạ Tử Lăng nghe ta hỏi thì cũng nhanh chóng hiểu ra ta đnag băn khoan điều gì, cười thầm một tiếng lắc lắc đầu, sau đó ôm ta vào lòng, môi lỏng khẽ thì thầm vào tai ta.
“Mẫu hậu người muốn ở cạnh Tiên hoàng ta cũng sẽ không cho phép đâu.
Khi ta cũng người chết đi, ta sẽ chuẩn bị một ngôi mộ chung trên đỉnh Thiên sơn, nơi sẽ không ai có thể làm phiền Trẫm và người cùng nhau trải qua.”
Lời nói của Hạ Tử Lăng khiến cho trái tim ta run lên.
Ta biết, hắn sẽ không bao giờ buông tay ta.
Dù cho có trải qua bao nhiêu thế giới đi chăng nữa.
Khi nhớ ra tất cả ta đã sớm biết là hệ thống này đang che dấu, giở trò quỷ quái gì đó giữa ta và Hạ Tử Lăng.
Chỉ là có vẻ như Hạ Tử Lăng không hề nhớ gì về các thế giới trước kia.
Hắn tất cả đều thay đổi chỉ trừ một cái tên, cùng với tình cảm cố chấp với ta.
Nếu ta đoán không lầm thì thế giới số chẵn sẽ là lúc ta được hặp hắn, còn thế giới số lẻ có lẽ cũng có huyền cơ gì đó, thế nhưng đến giờ ta vẫn chưa đoán được.
“Sao? Nàng không đồng ý sao?” Hạ Tử Lăng chờ mãi không thấy ta trả lời thì suốt ruột ôm ta càng thêm chặt, tựa như một đứa trẻ khư khư giữ lấy kẹo.
“Được được.
Tất cả đều nghe ngươi.” Ta cong môi nắm tay hắn.
Ta tin tưởng, chỉ cần ta cùng hắn đều nỗ lực, sẽ không một ai có thể tách rời chúng ta ra khỏi nhau!
Sau một tháng quốc tang Hoàng hậu, dường như mọi chuyện lại càng lặng đi một chút, có chút cảm giác giống như bình yên trước cơn bão.
“Bên phía Đào Phùng có tin tức gì không?” Ta vừa ngồi xem sách vừa hỏi Tiểu Mai.
Tiểu Mai rót cho ta một chén trà, nghĩ nghĩ một chút sau đó mở lời nói.
“Đào phi dạo này liên tục mời phụ thân là Đào Lang vào cung, còn Đào Lang thì liên tục liên hệ với các đại thần văn võ trong triều.”
“Ah, nàng ta là muốn lên làm chủ tam cung lục viện thay cho Lê Tư Uyển đã chết đây mà.” Ta ha hả phá lên cười.
Cũng đúng, ngày đó Lê Tư Uyển hành động như vậy, chứng tỏ Đào Phụng đã nổi lên sát tâm với Lê Tư Uyển rồi, khiến cho Lê Tư Uyển ám sát ta, nếu thành công thì ta chết, sau đó giết Lê Tư Uyển, mỹ mãn làm chủ lục cung.
Còn không thành công cũng chẳng sao, giết Lê Tư Uyển, sau đó khiến cho phụ thân nàng ta câu kết giúp nàng ta lên ngôi vị Hoàng hậu, quá là mỹ mãn.
“Hi Lương cũng thật là một nữ nhân không đơn giản, chết đi rồi vẫn có thể đào ra thêm một Đào Phụng thậm chí còn ghê gớm hơn cô cô của mình.” Đào Phụng này có vẻ có bí mật gì đó, có thể điều khiển Lê Tư Uyển như một con rối nói gì làm nấy, sau đó giết nàng ta dễ dàng mà không hề động tay vào.
Chẳng lẽ lại giết Đào Phụng trảm thảo trừ căn?
Tiểu Mai đứng bên cạnh nhạy cảm nhận ra sát khí toả ra từ người ta, nhanh chóng nói.
“Đào Lang là Tướng quân nhất phẩm, tay cầm trọng binh, hắn sẽ không để yên cho con gái của mình chết trong hậu cung đâu.”
“Sao Hạ Tử Lăng luôn thích tìm mấy nàng tiểu thư danh giá vào cung vậy trời, để bây giờ một mầm hoạ ngay trước mắt, mag ta lại không thể xuống tay!”
Lúc này Hạ Tử Lăng cũng không rảnh rỗi, bị quan lại trong triều liên tục ép buộc lập Đào phi lên làm Hoàng hậu.
“Hoàng thượng! Xin hãy suy nghĩ cho nhân dân xã tắc! Lấy đại cục làm trọng!” Đào Lang liên tục làm bộ vì dân vì nước dập đầu nói.
Phía sau ông ta là các quan lại cũng liên tục bày tỏ ý kiến tán thành.
Hạ Tử Lăng cau mày vô cùng khó chịu, âm trầm không nói lời nào.
Hắn hoàn toàn, không thích, bị uy hiếp!!!
“Hoàng thượng! Xin hãy lấy đại cục làm trọng, nhanh chóng lập tân Hậu!” Đào Lang cảm thấy còn chưa đủ lại tiếp tục kêu lên.
Chết tiệt…
Đang trong căng thẳng, đột ngột một tiếng thét lớn “Báo!!!!!!” Khiến tất cả mọi người giật mình.
Quan truyền tin nhanh chóng chạy vào, một thân bụi bặm, sắc mặt xanh xao dâng lên một bức thư báo, sau đó cúi đầu run run nói.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Ninh thân vương…!quân lương cạn kiệt, bị dị tộc vây hãm, chết trận sa trường!”
Khi ta nhận được tin Phong Cửu Lạc chết trận sa trường, sau khi có chút giật mình thì cũng không quá đỗi bi thương.
Dù sao chinh chiến trên sa trường, sống hay chết đều do ý trời, không thể nào vì Phong Cửu Lạc là Ninh thân vương mà tha cho hắn một mạng được.
Đã cầm quân ra trận thì sống chết do ý trời…
Tiểu Mai ngập ngừng nuốt nước bọt, sau đó run run nói: “Thái hậu…”
“Hả? Chuyện gì?” Ta tò mò nhìn nàng ta.
“Là về chuyện Phong Cửu Lạc vương gia…” Tiểu Mai khó khăn mở lời.
Ta chớp mắt.
“Có gì mà khó nói vậy? Chẳng lẽ hắn chết lại liên quan đến ta?”
Tiểu Mai cười khổ, khó khăn gật đầu.
“Chuyện này là sao!!? Tại sao Ninh thân vương mang quân ra trận lại bị thiếu thốn quân lương!?” Hai mắt Hạ Tử Lăng đỏ bừng, nổi giật ngay trên triều.
Tể tướng vốn cúi đầu ở một bên đột ngột đứng ra, run rẩy bẩm tâu.
“Hoàng thượng…!là mấy ngày trước khi vận chuyển quân lương, đột nhiên quan vận chuyển là Lã tướng quân không theo như dự định đem quân lương vận chuyển tới nơi, lại chuyển hướng đem quân lương vận xuống Nam bộ, đem chia cho dân chúng!”
Hạ Tử Lăng tức giận tới không nói nên lời.
Quân lương! Là Quân lương cho hàng vạn binh sĩ ở tiền tuyến!
Và bọn hắn đem quân lương phát cho dân chúng!!?
Vậy thì hàng vạn binh sĩ của hắn ăn gì uống gì để chiến đấu.
Phong ca…
“Tra cho ta! Phải tra rõ đầu đuôi sự việc cho ta!!!”
Hạ Tử Lăng mệt mỏi trở về, nghĩ nghĩ cảm thấy khó chịu không thở nổi thì quay người tới Cửu Phượng cung, nơi duy nhất hắn có thể hoàn toàn thả lỏng.
Thế nhưng đến trước tẩm cung của Hạ Tiểu Hi, một tiếng nói loáng thoáng truyền ra khiến vho Hạ Tử Lăng giật mình.
“Lã tướng quân Lã Kiều tự mình mang quân lương đem cho dân chúng phía Nam, bỏ mặc hàng vạn binh sĩ chết trận vì cạn lương? Chuyện này liên quan tới ta?” Ta hoàn toàn bị tin tức này doạ sợ.
Tiểu Mai nhắm mắt có chút ủ rũ.
“Là.
Đêm trước khi vận chuyển quân lương, Lã Kiểu nhận được ấn tín của riêng Thái hậu cho các thân tín, cùng với một bức mật thư nói làm chuyện này.”
Ta vô cùng kinh ngạc, ra vậy, là có kẻ muốn hại ta!
Nhưng là kẻ nào lại có ấn tín của ta giả mạo ta ra lệnh cho Lã Kiều!!?
“Thì ra là vậy…”
Ta bị tiếng nói làm cho giật mình, vội vàng quay người lại.
Hạ Tử Lăng lạnh băng đứng trước cửa phòng, ánh mắt vô tình tới mức khiến cho ta đông cứng.
“Tử Lăng…”
Hạ Tử Lăng bỏ mặc ta gọi, quay người rời đi.
“Hắn là thực sự cho rằng ta hại Phong Cửu Lân sao?” Ta ngơ ngẩn hỏi Tiểu Mai.
Tiểu Mai không biết phải nói gì hơn, chỉ lắc đầu, tìn một chiếc áo khoác trùm lên vai ta.
“Thái hậu, ngay từ đầu người cùng Hoàng thượng đã không thể giống như trước.
Cho dù người và hắn tin tưởng nhau, nhưng khi người quyết định đi theo con đường này, hai người sẽ mãi mãi đứng ở hai phí đối lập.”
Ta hiểu điều mà Tiểu Mai nói chứ.
Cho dù hàng đêm cơ thể quân quít, nhưng chỉ cần ta vẫn còn tham vọng với chiếc ghế kia, Hạ Tử Lăng vẫn sẽ không trao cho ta một niền tin trọn vẹn.
Thế nhưng ta lại không thể từ bỏ.
Sự chấp nhất, tuyệt vọng của Hạ Tiểu Hi vẫn luôn nằm trong lồ ng ngực ta.
Nàng thống khổ bởi vì thân phận nữ nhi của mình, cho dù có làm gì thì vẫn không thể chống lại ý trời.
Ta muốn thực hiện nguyện vọng ấy, dù chỉ là một ngày thôi, ngồi trên long ỷ, để nàng ấy có thể thoả mãn, có thể mỉm cười mà biết rằng, không hề có thứ gọi là chấp nhận số mệnh.
Không kể là nam nhân hay nữ nhân, đều có khả năng dùng chính đôi bàn tay chấp chưởng số phận của chính mình.
Ta nhìn về phía bầu trời cao vời vợi trên cửa sổ, Đào Phụng cũng được, Hạ Tử Lăng cũng tốt, tất cả đều sẽ không thể ngăn cản ta thực hiện nguyện vọng của nàng.
“Tiểu Mai, gửi mật thư cho Trấn quốc công, bảo ông ấy chuẩn bị đi.”
Phong Cửu Lân trước khi tử trận đã cùng với hơn vạn binh sĩ tiêu diệt sâu vào trong lòng dị tộc, khiến bọn chúng nguyên khí đại thương, ngay lập tức thi nhau tháo chạy về phương Bắc.
Vừa mới quốc tang Hoàng hậu, lúc này lại toàn dân quốc tang Ninh thân vương.
Ninh thân vương Phong Cửu Lân vì nhân dân bách tính mà anh dũng hi sinh, phong hiệu Trấn quốc tướng quân, an táng nơi Hoàng lăng cho Vương gia.
Ngày đó đoàn người rập cờ xí trắng xoá, sắc mặt thảm đạm mang theo một chiếc quan tài đi tới Hoàng lăng.
Ninh thân vương chết trận, cùng với hàng vạn binh sĩ chôn thây nơi biên ải, không thể đưa xác về, Hạ Tử Lăng chỉ có thể sai người đem những đồ đạc tư thân của hắn cho vào quan tài để an táng.
Khi hạ thổ, ta cùng Hạ Tử Lăng chạm mặt, lại tựa như hai người dửng dưng lạnh lùng đi qua nhau, không nói lấy một lời.
Tiết trời se se lạnh, cũng khiến cho lòng người càng thêm lạnh lẽo.
Dưới màn tuyết trắng này, ta lại nhớ tới lời hứa của Hạ Tử Lăng cùng ta khi đó.
Chỉ là có lẽ lúc này đây, Thiên Sơn đã không còn là nơi ta cùng hắn có thể bên nhau rồi.
Cảnh vẫn còn, nhưng lòng người đã cách xa..