Phụ thân của nàng…
Danh xưng này đối với Thẩm Ly quá đỗi xa lạ, sự nhận biết về người này chỉ
qua vài lời miêu tả của Ma quân, thậm chí trước khi Ma quân cho nàng biết
hết tất cả, Thẩm Ly vốn không biết phụ thân mình là một con yêu thú.
Nhưng huyết thống thật là kỳ diệu, chỉ đứng ở đây thôi, nhìn sự tồn tại giống hệt với nguyên hình của mình kia, Thẩm Ly có thể vô cùng khẳng định,
giữa họ có một mối liên hệ.
Con mắt kia lướt đến chỗ quả cầu, không biết hắn thấp giọng ngâm nga điều
gì, bỗng quả cầu chuyển động: “Con ngoan, con ngoan.” Lục Minh kích
động đến vỡ giọng: “Đã đến lúc ngươi tỉnh lại, đến lúc ngươi ra ngoài rồi.”
Thân hình Thẩm Ly khẽ động, nhưng luồng khí đen bao quanh người nàng càng
kéo nàng lại mạnh hơn, thậm chí trùm lên mũi miệng Thẩm Ly, khiến nàng
không thể lên tiếng.
Phụng hoàng đang say ngủ bỗng mở mắt, một tia sáng lóe lên trong mắt, ánh
sáng từ trong Khư Thiên Uyên tỏa ra thật xa, xiềng xích níu giữ quả cầu
rung chuyển, cả Khư Thiên Uyên cũng lắc lư theo. Lục Minh cười lên the thé,
trong con mắt kia tràn ngập sắc thái điên cuồng: “Đứng dậy đi, bốn phong ấn
kia ta đã lệnh cho người thay thế, sau khi thay cả ngươi thì ngươi không cần
làm phong ấn của Khư Thiên Uyên nữa, ngươi sắp được tự do rồi.”
Dùng nàng để thay thế cha nàng sao… Thẩm Ly cười khổ, như vậy dù nàng có cự tuyệt thì lòng cũng không yên…
Ngọn lửa trên lông phụng hoàng bừng lên, đôi cánh không thể tung ra được
trong quả cầu, bị trói buộc nhưng hắn không hề tức giận, ngọn lửa trên
người cháy bùng đến mức gần như hóa sắc bạc, chói mắt đến mức khiến Thẩm Ly không thể nhìn tiếp. Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh sáng của ngọn lửa giảm đi, Thẩm Ly quay đầu nhìn, thân hình phụng hoàng biến đổi, cánh nó dần dần biến thành cánh tay, trên mặt dần xuất hiện da thịt, hóa thành
ngũ quan của người, lông vũ trên người biến thành một bộ y phục đỏ cam
liền nhau, vừa vặn như được may sát người.
Hắn ngửa đầu, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động trong cổ, một tiếng thở dài cực khẽ bật ra khỏi vành môi. Hơi thở đó như tích lũy cái nóng ngàn năm,
phun lên vách quả cầu, khiến quả cầu bỗng phát ra tiếng “rắc”.
“Lưu Vũ… ” Hắn mở mắt, gọi tên này một lần, sau đó sắc mặt trong mắt
dần trở nên rõ ràng, “Lưu Vũ.”
Lục Minh chầm chậm bay đến trước mặt hắn: “Con ngoan, ngươi nhìn ta đi.”
Ánh mắt Phụng Lai lúc này mới từ từ ngưng tụ, rơi trên người Lục Minh,
Lục Minh kích động, “Ngươi hãy chờ đó, ta sẽ thả ngươi ra ngoài ngay.”
“Lưu Vũ đâu rồi?”
“Lưu Vũ… đã qua đời rất lâu.”
Thân hình Phụng Lai cứng lại, lặng lẽ cúi đầu: “Chết rồi?”
“Phải.” Lục Minh giọng điệu quỷ dị, “Bị thế gian ruồng bỏ, vì thần minh mà
chết, người hại chết nó đang ở ngoài Khư Thiên Uyên”
“Nàng sẽ không chết.” Phụng Lai siết chặt quyền, “Còn chưa chờ ta trở về,
sao nàng có thể chết được.” Ngọn lửa toàn thân hắn thoạt sáng thoạt tối,
khiến ánh sáng lay động không ngừng. Thẩm Ly muốn lên tiếng giải thích,
nhưng khí đen vây quanh nàng giống như dùng hết sức lực của mình, khiến
nàng không thể động đậy.
Quả cầu rạn nứt, con mắt của Lục Minh mở to, hưng phấn đến mức khiến thanh
âm run rẩy kịch liệt: “Ra đi con ngoan, giết chết thần minh ngoài kia,
báo thù cho Lưu Vũ, ra đi!”
Quả cầu tan vỡ, Phụng Lai như một mũi tên bật khỏi cung, xông thẳng về phía trước, Lục Minh chặn trước mặt hắn còn đang cười lớn, nhưng tiếng cười
chợt im bặt, vì ngọn lửa trên người Phụng Lai đã thiêu sạch mảnh tàn hồn còn
lại của hắn!
Hướng Phụng Lai rời đi chỉ còn lại một vệt sáng, Thẩm Ly nghe xa xa truyền
đến một tiếng động cực lớn, ánh sáng bên ngoài khẽ lọt vào Khư Thiên
Uyên tăm tối, khí tức trong Khư Thiên Uyên biến đổi, chấn động sụp đổ
truyền đến, yêu thú nhốn nháo, điên cuồng chạy theo hướng Phụng Lai rời
đi.
Thẩm Ly cả kinh, muốn đuổi theo ngăn cản, nhưng Phù Sinh vẫn cố chấp kéo lấy nàng, lôi nàng về phía có xiềng xích, Thẩm Ly tức giận: “Lục Minh đã
chết rồi! Ngươi tội gì phải theo mệnh lệnh của hắn làm những chuyện này!”
Đến gần xiềng xích, Phù Sinh không bám lấy Thẩm Ly nữa, nhưng ngọn lửa xung quanh nàng lập tức thu hút mấy sợi xích kia, chúng như có ý thức trói
lấy tay chân Thẩm Ly. Giống như có thứ gì đó nối vào huyết mạch nàng,
Thẩm Ly chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, tựa như bị xiềng xích rút hết sức mạnh.
Chấn động trong Khư Thiên Uyên ngừng lại, tất cả tạm thời lắng xuống, Phù
Sinh lượn lờ quanh Thẩm Ly, thanh sắc như kiệt quệ: “Chúc mừng Chủ
thượng đạt thành tâm nguyện.”
Nhưng ngoài đạt thành tâm nguyện thì chúng chẳng có được gì nữa cả.
“Thật là một lũ điên cố chấp.” Thẩm Ly lạnh lùng nói, nhưng chỉ đổi lại sự
im lặng vô tận của Phù Sinh.
Bên ngoài Khư Thiên Uyên, hai bóng người đang giao chiến, băng cực lạnh
và lửa cực nóng va vào nhau, mỗi một lần lực đạo tiếp xúc là mỗi một lần đất trời chấn động.
Bỗng bóng dáng màu đỏ bị kiềm chế thế công, thần minh áo trắng vung thân
kiếm trong tay, Phụng Lai bị đánh từ trên không trung rơi xuống, tạo
thành một cái hố lớn trên mặt đất, nhưng bụi đất còn chưa kịp rơi, Hành
Chỉ lại tấn công xuống, trong cát vàng mù mịt, lực đạo đả đấu của hai
bóng người khiến mặt đất nứt vỡ ra những khe hở cực lớn.
Sau lưng hai người, Khư Thiên Uyên đã ngừng sụp đổ, cửa lớn mở rộng, yêu
thú bên trong mặt mũi hung tợn nhào ra, nhưng giống như bị một sức mạnh
vô hình ngăn cản, không thể nào trốn thoát. Đó là kết giới Hành Chỉ đã
tạm thời bày, một mình hắn chống đỡ mấy ngàn yêu thú, lại một mình chiến đấu với Phụng Lai, vốn đã là cực hạn, nhưng trong lúc Hành Chỉ và Phụng Lai đang giao chiến, một con yêu thú bỗng dùng vuốt sắc cào vào kết
giới.
Kết giới lập tức rách ra một lỗ nhỏ! Sắc mặt Hành Chỉ không đổi, một tay
vung lên không trung, vết rách trên kết giới lập tức liền lại, nhưng chỉ một khắc chậm trễ này thôi, trường kiếm trong tay Phụng Lai đã chém
xuống, Hành Chỉ thu kiếm đỡ đòn, nhưng không kịp, trường kiếm mang theo
độc hỏa chém xuống vai Hành Chỉ, máu tươi trào ra, mặc dù chịu một vết
thương cực nặng, nhưng hắn không hề nhíu mày lấy một lần, hóa thủ thành
công, ép Phụng Lai không thể không lui về phía sau.
Độc hỏa thiêu đốt trên vai, tay trái Hành Chỉ ngưng tụ Chỉ thủy thuật úp
lên vết thương, dập tắt ngọn lửa cầm máu, nhưng đến khi hắn xong chuyện
ngẩng đầu lên thì Phụng Lai đã mất dạng từ lâu, không biết đi về hướng nào.
Hành Chỉ nhíu mày, bây giờ không còn thời gian để đuổi theo bắt Phụng Lai.
Hành Chỉ quay đầu, yêu thú trong Khư Thiên Uyên giãy dụa muốn xông ra,
Hành Chỉ biết, nhưng ở sau lưng hắn, bên trong bóng tối của Khư Thiên
Uyên, Thẩm Ly vẫn còn ở đó.
Hắn thu lại thần kiếm bước về phía Khư Thiên Uyên, nhưng chỉ một cử động
nhẹ này thôi, vết thương trên vai lại rách ra, máu tươi ướt đẫm áo, Hành
Chỉ lại ôm vết thương dùng Chỉ thủy thuật cầm máu.
Đứng trước Khư Thiên Uyên, yêu thú bên trong mặt mũi hung tợn, oán hận như
muốn cắn xé Hành Chỉ, hắn ngẩng đầu nhìn bọn chúng, ánh mắt lạnh lẽo:
“Không muốn chết thì tránh ra.” Hắn không nhìn bọn chúng nữa, ánh mắt
hướng thẳng phía trước, bước vào trong kết giới, yêu thú chặn ở cửa nhất thời hoang mang không biết trốn về đâu, tản ra thành một đường để Hành
Chỉ bước vào nơi tối tăm nhất của Khư Thiên Uyên, một con yêu thú ốm yếu trong đó thấy vai phải Hành Chỉ có vết thương, nó lén lút trốn sau lưng hắn, khi hắn đi qua nó bỗng nhào tới phía trước, nhưng không rõ Hành
Chỉ ra tay thế nào, đến khi hồi thần lại, con yêu thú kia đã biến thành
một đống thịt nát, lơ lửng trong không trung rồi hóa thành tro bụi.
Không con nào dám tiến lên phía trước nữa.
Yêu thú đều chen chúc ở cửa lớn của Khư Thiên Uyên, càng đi sâu vào
trong càng yên tĩnh. Đến khi trước mặt hắn thấy được một nơi có ánh lửa yếu
ớt, bên trong có một bóng người lẻ loi đang bị xích lại.
“Thẩm Ly.” Hắn nhẹ giọng gọi.
Người đang nhắm mắt bổng mở mắt ra, hắn đứng quá xa, ngọn lửa trên
người Thẩm Ly không chiếu được đến hắn, Thẩm Ly bật cười: “Chàng đến trễ rồi, kẻ tính kế chúng ta, hãm hại chúng ta, không có tên nào chúng ta chính
tay diệt trừ được hết.”
Chỉ một khắc trước khi Hành Chỉ đến, Phù Sinh chỉ còn lại một luồng khí đen kia đã hóa thành tro bụi biến mất trong bóng tối vô tận của Khư Thiên
Uyên.
Hành Chỉ chậm bước tiến về phía trước, lúc này Thẩm Ly mới thấy vết thương
trên vai hắn, nàng cả kinh, nhưng rồi lại cụp mắt: “Là… người đó đả
thương chàng sao?”
Hành Chỉ đưa tay xoa má nàng, nhưng máu trên tay lại vô tình bôi lên mặt
Thẩm Ly, thấy mặt nàng bị mình làm lem luốc, Hành Chỉ bật cười: “Phải
đó, bị
nhạc phụ đại nhân đánh cho một trận. Sau đó nhạc phụ chạy mất rồi.”
Thẩm Ly không cười nổi, nàng im lặng một lúc rồi thở dài: “Vừa rồi chẳng
qua chỉ bị giam ở đây có một lúc thôi mà ta đã cảm thấy cô đơn khó chịu,
bốn bề chẳng có gì cả, giống như lúc mất hết năm giác quan vậy, ngay cả
mình sống hay chết cũng không phân rõ nữa. Mùi vị này thật không dễ
chịu. Nghĩ
đến việc người đó bị giam ở đây hơn ngàn năm… “
Hành Chỉ buông tay, hỏi khẽ: “Nàng có oán ta không?”
Là hắn đã khai phá Khư Thiên Uyên, là hắn biến Phụng Lai thành phong ấn
giam giữ ở đây hơn ngàn năm, nay cũng vì vậy mà Thẩm Ly mới chịu đại nạn
này, trở thành vật thay thế
“Oán à? Chắc có một chút.”
Cổ họng Hành Chỉ nghẹn lại, mắt khẽ cụp xuống. Tay chân Thẩm Ly bị trói,
nhưng thấy Hành Chỉ như vậy, nàng bật cười, dùng đầu cọ vào cằm hắn:
“Chẳng qua ta chỉ vì tư tình cảm khái một chút thôi.”
“Chàng nghĩ Thẩm Ly là kẻ ngu xuẩn không nhìn rõ tình thế vậy sao?” Thẩm Ly
nói, “Những gì chàng làm, đứng ở góc độ của chàng thì không thể chê
trách được, đổi một lập trường khác, nếu lúc đó Thẩm Ly cũng đứng ở vị
trí của chàng, ta cũng sẽ hành động như chàng. Chàng gánh trách nhiệm
mình nên gánh, làm việc mình nên làm, giống như một anh hùng cứu được
bao
nhiêu người, chàng là thần minh lợi hại nhất trên thế gian này đấy.”
Lòng Hành Chỉ khẽ động, hắn đưa tay xoa đầu Thẩm Ly, ấn nàng lên bờ vai
không bị thương của mình: “Kiếp dài đằng đẵng này có thể gặp được một
Thẩm Ly, thật là may mắn của ta.”
Thẩm Ly im lặng, nàng biết chắc hắn vẫn còn có lời muốn nói, đối diện với
kết cuộc hôm nay, nhất định phải có cách giải quyết. Quả nhiên, một lúc
sau,
Hành Chỉ vỗ vai nàng nói: “Thẩm Ly, ta”
“Ta sẽ ở bên chàng.” Thẩm Ly nói, “Bất kể xảy ra chuyện ra ta cũng sẽ ở
bên chàng.”
Hành Chỉ ngẩn ra, gật đầu cười nhẹ: “Được.”