10
Ký ức cuối cùng của ta, dừng lại ở chính lần bế quan đó.
Rất nhiều chuyện xảy ra sau đó, kể cả cuộc vây quét Tiên môn khiến ta mất mạng, ta đều đã quên.
Sau khi rời đi, Sở Huyền không phải là không đến tìm ta lần nào.
Hắn đến để thuyết phục ta quay về Yêu giới cùng hắn.
“Ma giới đã nội loạn quá lâu rồi, những người bên cạnh tỷ ai ai cũng đều có ác ý, chỉ chờ tỷ lộ ra sơ hở để thay thế.”
“Nếu tỷ đã không muốn về Tiên Môn, vậy cùng ta về Yêu giới, có được không?’
Ta tựa người vào ghế, mỉm cười từ chối: “Ta lại thấy ở đây rất tốt.”
Mối hận thù giữa ta và Tiên môn vẫn chưa được giải quyết.
Rời khỏi những thế lực ở Ma giới, ta không thể làm được bất cứ chuyện gì cả.
Giọng điệu của Sở Huyền rất khẩn trương: “Không chỉ có Ma giới! Núi Phù Dao đứng đầu Tiên môn, tỷ phản bội Tiên môn, công khai chống lại họ, họ sẽ không tha cho tỷ đâu!”
Ta cười lạnh: “Vậy thì tốt, dù sao ta cũng sẽ không tha cho bọn họ.”
Sở Huyền nhìn ta hồi lâu, thấp giọng hỏi: “Tiểu sư tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tỷ nói cho ta biết được không?”
Ta mím chặt môi, cuối cùng chỉ nói: “Tiên Môn che giấu và tiếp tay cho tà ác, đệ yên tâm ở lại Yêu giới đi.”
Khoảng thời gian lưu lạc ở chợ đen và trở thành nam sủng, từng là cơn ác mộng thời niên thiếu không thể quên được của Sở Huyền.
Sau khi ta đưa hắn về núi Phù Dao, cơn ác mộng ấy vẫn ám ảnh hắn hết đêm này qua đêm khác.
Vô số đêm trăng hắn thức dậy toát mồ hôi lạnh, ngồi trước cửa phòng ta cho đến khi trời sáng.
Không để hắn phải nghĩ đến chuyện đó nữa, chính là ý nghĩ của riêng ta.
Sở Huyền thấy bộ dạng nước đổ lá khoai của ta, cuối cùng cũng sốt ruột.
“Vân Tịch! Tỷ sẽ ch/ết đấy!”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi ta bằng tên thay vì “tiểu sư tỷ”.
Ta nhướn mày: “Bây giờ ta không quan tâm đ ến đệ nữa, đệ cũng đừng quan tâm đ ến ta, Sở Huyền.”
Tuệ kiếm bạch ngọc được ta nắm chặt trong lòng bàn tay, giấu dưới tay áo.
Bạch ngọc mềm mại ấn vào lòng bàn tay, ta nhắm mắt lại.
Về đi, tiểu sư đệ, đừng đến khuấy dòng nước đục này lên nữa.
Hắn nhìn ta với vẻ khó tin, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.
“Ma giới có rất nhiều việc, ta không tiễn đệ nữa.”
Ta cười nhẹ: “Tạm biệt, tiểu sư đệ.”
Không ai ngờ được câu tạm biệt lại trở thành lời tiên tri.
Lần sau gặp lại, chính là sinh tử ly biệt.
…
Sau khi phản bội Tiên môn, ta đã bí mật giúp đỡ rất nhiều “lô đỉnh” thoát ra ngoài giống như ta.
Tận mắt nhìn thấy ngày càng nhiều lô đỉnh trốn thoát, núi Phù Dao đã bắt đầu sốt ruột.
Nếu như loại chuyện bẩn thỉu này bị bày ra trước ra thiên hạ, danh tiếng của Tiên môn sẽ bị tổn hại.
Cuộc bao vây đàn áp đó, diễn ra với thanh thế rất lớn.
Sư huynh tốt bụng Huyền Lễ của ta, đã đứng trước mặt mọi người và đánh ta.
Hắn nói ta bắt cóc người của Tiên môn, nuôi dưỡng họ ở Ma giới để dùng làm lô đỉnh.
Hắn cười lạnh: “Có trách thì phải trách năm xưa ta nhân từ, chỉ phế một cánh tay của ngươi.”
“Không ngờ ngươi lại phạm phải tội ác tày trời! Đêm đó đáng lẽ ra ta phải gi/ết ch/ết ngươi, Vân Tịch.”
Ta chế giễu lại: “Đổi trắng thay đen, Tiên quân đúng là rất có bản lĩnh. Đêm đó vì sao ta lại đào tẩu, ngươi có dám nói ra không?”
Huyền Lễ dùng giọng điệu giễu cợt nói: “Những người đang đứng phía sau ta, Ma tôn có thấy quen không?”
“Tai nghe chưa chắc là thật, các vị xem xem, rốt cuộc là ai nói dối lừa gạt thiên hạ, làm vấy bản sự thanh bạch của Tiên môn?!”
Đồng tử của ta co lại.
Những người nhờ cậy ta, những người được Tiên môn nuôi dưỡng như một lô đỉnh. Lúc này đang đứng chỉnh tề ngay sau lưng Huyền Lễ, còn bổ sung thêm vào lời nói của hắn.
“Vân Tịch ở Ma giới nuôi dưỡng lô đỉnh, mọi người đều biết, còn dạy chúng ta đổi trắng thay đen, vu khống Tiên môn!”
“Kẻ điên rồ mất trí này, nên tan biến thành tro bụi!”
“May là có Huyền Lễ Tiên quân ra tay cứu giúp!”
…
Những gì xảy ra sau đó, ta đã không còn nhớ rõ nữa.
Ta không địch lại được bọn họ, cuối cùng bị ép phải rút lui về nhà thủy tạ ở hậu viện.
Giọng của Huyền Lễ rất trầm, đã đến lúc này rồi, hắn nói:
“Ngươi là phượng hoàng thuần huyết trời sinh, là bảo bối hiếm có, ch/ết như thế này thật sự rất đáng tiếc.”
“Chi bằng làm cấm thiếp ở trong phòng sư huynh đi.”
Ta dùng kiếm đâm vào xương cổ tay phải của hắn, cười lạnh: “Ngươi đừng nằm mơ.”
Thanh kiếm trong tay hắn rơi xuống đất, hắn trừng mắt dữ tợn nhìn ta.
“Trước ngươi, ta đã gi/ết mười bảy vị trưởng của lão núi Phù Dao.”
Ta hít một hơi rồi nghiêng người sang một bên tránh kiếm quang đang lao tới.
Một góc hồ bên dưới đã nhuốm đầy m/áu tươi.
“Toàn bộ Tiên môn, từ trên xuống dưới, mỗi người các ngươi đều làm ta vô cùng ghê tởm.”
“Các người cao cao tại thượng, coi người khác đều là lô đỉnh, nhưng miệng lúc nào cũng nói về đại đạo thanh tịnh.”
Huyền Lễ ngắt lời ta: “Lô đỉnh chỉ là lô đỉnh, là thứ cho con người tiêu khiển, dựa vào cái gì mà đòi ngang hàng với chúng ta?”
Ta tránh không kịp, một sợi tóc bên thái dương bị kiếm quang cắt đứt.
Tiếng đao kiếm vang lên trong bóng tối, những mũi tên bay ra dày đặc như mưa.
Nụ cười của Huyền Lễ có phần méo mó, hắn nâng cằm ta lên.
“Ban đầu sư huynh mềm lòng tha cho ngươi một mạng, nhưng nay ngươi lại phế một tay của sư huynh.”
“Ta cứ tưởng ngươi chỉ là một con chim nhỏ đang nổi loạn, bây giờ xem ra, chính là một con sói mắt trắng!”
Hắn cười cười: “Sau này, ngươi cứ yên phận thủ thường, chuyện này chấm dứt ở đây.”
Tiếng gầm của yêu thú từ xa truyền đến trong gió.
Sắc mặt Huyền Lễ thay đổi, ta khẽ mỉm cười.
“Có nghe thấy không, đồ ngụy quân tử d/âm đ/ãng.”
“Ngươi!”
Ta ho ra một ngụm m/áu, tự nhủ: “Tiểu sư đệ của ta đến rồi.”
Đám người Huyền Lễ nhìn nhau: “Đi!”
Đã kết thúc rồi.
Ta nhìn hình bóng thảm hại của mình trong vũng m/áu, có chút ưu sầu.
Đúng lúc ta chuẩn bị thực hiện một câu quyết, thì một cơn gió mạnh bất ngờ ập đến.
Ta rơi vào một vòng tay quen thuộc, khí tức trong trẻo dễ chịu.
“Vân Tịch!”
Sở Huyền ôm chặt lấy ta, run rẩy không kiểm soát được.
Tay chân hắn lúng túng, nhưng cũng không thể cầm được m/áu.
“Tỷ… Tỷ đừng ch/ết!”
“Xin tỷ đấy, cầu xin tỷ…”
Một thứ gì đó lạnh buốt nặng nề rơi vào mặt ta, giống như con đê bị vỡ.
“Vân Tịch, nếu tỷ dám ch/ết, ta sẽ hận tỷ cả đời!”
Hắn đang khóc.
Trong lòng ta thở dài.
Ta dùng đầu ngón tay kết một nửa quyết thanh khiết, đột nhiên nó ngưng tụ thành một bông hoa nhỏ màu xanh lá cây.
“Đừng khóc, đệ nhìn xem.”
Hồi nhỏ hắn rất sợ bóng tối, ta lo hắn sợ hãi, nên đã dùng linh lực của mình tạo ra thật nhiều bông hoa có thể phát sáng cho hắn.
Sở Huyền hai tay run rẩy nhận lấy, ta lại ho ra một ngụm m/áu, mỉm cười dịu dàng.
“Đừng khóc nữa, tiểu sư đệ.”
M/áu dường như sắp chảy cạn rồi, cơ thể ta càng lúc càng nhẹ đi.
Ý thức của ta dường như sắp tan biến, sức nặng của nước mắt cũng không thể giữ ta ở lại được nhân gian này.
Thế nhưng, tiểu sư đệ của ta phải làm sao đây?
Ta buồn bã suy nghĩ, nhưng lại không thể ngăn chặn được sự mệt mỏi đang ập đến, ta nhắm mắt lại.
Thật sự không cam tâm.
Thiện ác luân hồi, nếu như thật sự có báo ứng, xin hãy lấy phần thiện của ta báo lên người tiểu sư đệ.
11.
Đêm đó, ta dìu tên điên say rượu Sở Huyền quay về tẩm cung cất giấu bí mật to lớn của Ma tôn.
Bí mật to lớn mà Lâm Lang nói, chỉ là một cái kệ chứa đầy đồ vật cũ thời niên thiếu.
Khi Sở Huyền tỉnh dậy sau cơn say, ta đang ngồi trước án, bị mê hoặc bởi những tuệ kiếm cũ.
“Tiểu…”
Ta quay đầu nhìn hắn.
Sở Huyền bối rối nhìn ta, rồi không nói gì nữa.
Nhìn nhau được một lúc, đầu óc hắn dường như bắt đầu quay cuồng.
Hắn cau mày: “Sao nàng lại ở đây?”
“Không ai nói cho nàng biết, không có mệnh lệnh của ta mà xông vào tẩm cung, thì sẽ bị gi/ết ch/ết không thương tiếc sao?”
Ta im lặng nhìn hắn.
Qua một lúc sau, thần trí của hắn cuối cùng cũng thư thái hơn.
Ta nhìn ra chỗ khác, bắt đầu phá vỡ sự im lặng:
“Đã lâu không gặp, tiểu sư đệ.”
Sở Huyền mở to mắt.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chúng ta nhìn nhau trong ánh sáng mờ ảo.
Thấy hắn ngơ ngác nhìn ta, ta mỉm cười.
“Sao vậy, lại nghĩ bản thân đang nằm mơ à?”
Sở Huyền nghe vậy, liền cẩn thận giơ tay, khẽ chạm vào vạt áo của ta.
Không hề biến mất.
Không phải là ảo giác.
“Nàng…”
Hắn quay đầu lại, không nói gì nữa.
Ta không biết nên cười hay nên khóc, dùng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành hắn: “Là lỗi của sư tỷ, có được chưa?”
“Không, là ta sai rồi.”
Ta nghe thấy giọng nói của hắn, rất nhẹ nhàng, cuối câu có chút run rẩy.
“Cho dù tỷ có đuổi ta như thế nào, thì ta cũng không nên rời đi.”
Sở Huyền tự lẩm bẩm: “Cho dù có ch/ết, ta cũng sẽ ch/ết cùng với tỷ.”.
“Sẽ không còn có lần sau đâu, Vân Tịch.”
Ta gật gật đầu, đổi chủ đề.
“Đệ sẽ không ch/ết trước ta đâu đúng không?”
Sở Huyền sửng sốt.
Ta thở dài trong lòng: Đoán đúng rồi.
Đêm qua khi giúp Sở Huyền thay y phục, ta tình cờ phát hiện ra vết m/áu trên ngực hắn, m/áu thấm xuyên qua cả áo.
Ta nhớ lại lời của Lâm Lang nói, còn cả sự trùng sinh kỳ lạ của ta.
Ta ngay lập tức xâu chuỗi lại tất cả các sự việc.
“Ta nghe nói, Yêu tộc có bí thuật dùng m/áu đầu tim để triệu hồn.”
“Còn về chuyện tái tạo lại cơ thể, càng là bí thuật nghịch thiên hơn.”
Ta nhẹ nhàng hỏi: “Đệ đã phải trả giá cái gì, Sở Huyền?”
Hắn cúi đầu không nói, nhưng ta nhìn thấy một sợi tóc bạc ở tóc mai của hắn.
Đây là năm thứ bảy kể từ khi ta ch/ết, Sở Huyền cũng chỉ mới ở độ tuổi hai mươi mà thôi.
“Không phải trả giá gì cả.”
Sở Huyền nhẹ nhàng nói: “Hiện tại, ta và tỷ, đều là người phàm rồi.”
“Tỷ có bằng lòng..cùng ta già đi không?”
Không phải là tỷ đệ sư môn, không phải là đạo lữ Tiên môn.
Chỉ giống như một phu thê bình thường ở nhân gian.
Bên nhau sớm tối, năm năm tháng tháng.
Ta cười: “Được thôi.”
12.
Sở Huyền nói, năm đó sau khi ta ch/ết, hắn đã tiếp quản Ma giới, chấn chỉnh các thế lực còn lại.
Còn tin đồn hắn cực kỳ hận ta, hận đến mức băm ta ra thành ngàn mảnh, là tin đồn do Tiên môn lan truyền.
Thứ gọi là “Tiểu thiếp lục phòng”, đều là lô đỉnh mà bách gia Tiên môn dâng lễ cho hắn.
Ta nghi ngờ hỏi: “Chàng không biết họ là mật thám sao? Tại sao còn giữ họ bên cạnh?”
“Họ còn có một thân phận khác, là mật thám của ta.”
Trải nghiệm bị phản bội ở kiếp trước quá mức thảm khốc, ta không nhịn được mà hỏi: “Chàng không sợ bị phản bội à?”
“Ta đã gieo cổ phệ tâm lên người họ rồi.”
Sở Huyền ngừng lại một chút: “Lâm Lang, là người quen cũ của nàng.”
Ta giật mình.
“Những “lô đỉnh” mà nàng cứu năm đó, đều đứng về phía Tiên môn tố cáo nàng.”
“Nhưng Lâm Lang thì không, nàng ta khi đó đã chạy đến Yêu giới mật báo tin tức.”
Ta ngơ ngác đáp lại: “Ồ…”
“Mấy năm nay, nàng ta thường kể cho ta nghe chuyện về nàng.”
“Nàng ta luôn nói, nếu như chạy nhanh hơn chút nữa, thì có thể đã cứu được nàng?”
Sở Huyền tự lẩm bẩm, giống như đang nói về Lâm Lang, cũng giống như đang nói với chính mình.
Ta xoa xoa ngón tay, ôm hắn vào lòng.
“Không sao rồi, Sở Huyền, ta đã quay về rồi.”
“Lần này, sự thật sẽ được phơi bày trước thiên hạ.”
“Với chàng…”
“Cùng đi, cùng về.”
13.
Vào đêm trước trận quyết chiến, ta nhận được một phong thư.
Người ký tên, là “lô đỉnh” đứng sau lưng Huyền Lễ làm chứng năm đó.
Trong thư nàng ta nói lời xin lỗi, nói rằng nàng ta đã hối hận rồi.
Mấy năm này, nàng ta ở Tiên môn sống không hề yên ổn.
Bề ngoài trông rạng rỡ sang trọng, nhưng phía sau phải chịu đủ loại tra tấn giày vò.
Ta đưa lá thư cho Lâm Lang xem, nàng ta cười lạnh:
“Gieo gió gặt bão.”
Ta gật đầu: “Đây là con đường nàng ta tự chọn.”
Trong bảy năm qua, Sở Huyền đã thống nhất thế lực của hai giới yêu ma.
Ép ch/ết bách gia Tiên môn, bóp ch/ết họ còn dễ hơn cả bóp ch/ết một con kiến.
Quả nhiên, ngay khi trận chiến bắt đầu, tất cả các gia tộc Tiên môn lần lượt bị đánh lùi.
Ngày Huyền Lễ đại diện cho Tiên môn, đem thư đầu hàng đến cửa xin cầu kiến sớm hơn ta dự liệu.
“Vân Tịch, đã lâu không gặp.”
Ta nhướn mày: “Đúng là đã lâu không gặp.”
Sở Huyền liếc nhìn thư xin đầu hàng Huyền Lễ mang tới, cười lạnh nói: “Đây chính là thành ý của Tiên môn sao?”
Huyền Lễ nhếch khóe môi, tinh thần cuối cùng cũng không còn bình tĩnh như trước.
Từng câu từng chữ, giống như bị lôi ra từ kẽ răng.
“Tôn thượng muốn như thế nào?”
“Bản tôn nói rồi, chỉ cần Tiên quân triệu cáo cho thiên hạ biết về những việc làm tàn ác của Tiên môn trong những năm qua.”
Huyền Lễ sốt ruột rồi: “Miệng thiên hạ xói chảy vàng, hủy bỏ xương cốt. Nếu như vậy thì uy nghiêm của Tiên môn ở đâu?”
Ta thắc mắc hỏi: “Lúc các ngươi làm những chuyện xấu xa bỉ ổi đó, không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay sao?”
Huyền Lễ đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống trước mặt ta.
“Danh tiếng trăm năm của Tiên môn, không thể bị hủy hoại trong tay ta được!”
Giọng nói của hắn đột nhiên trầm xuống: “Xin…sư muội.”
Ta lặng lẽ nhìn hắn: “Ta chỉ có một tiểu sư đệ, ngươi là ai?”
“Ngươi yên tâm, danh tiếng trăm năm của Tiên Môn, không chỉ bị hủy hoại trong tay một mình ngươi, đây là quả báo của tất cả các ngươi.”
“Chấn chỉnh tận gốc, lập lại trật tự. Ta thấy bây giờ đã đến lúc rồi.”
Thấy hắn trầm mặc, ta cười chế giễu: “Vậy thì không cần nói nữa, cứ đánh tiếp đi, Tiên môn cũng không cần tồn tại nữa.”
Huyền Lễ đột nhiên phun ra một ngụm m/áu, khàn giọng nói: “Ta đồng ý với muội.”
Trước khi rời đi, câu cuối cùng hắn nói với ta là: “Xin lỗi, sư muội.”
Ta không trả lời.
Ba ngày sau, sau khi Tiên quân Huyền Lễ của núi Phù Dao vạch trần những việc làm tàn ác của Tiên môn ra trước thiên hạ, thì Huyền Lễ đã tự uống thuốc độc mà ch/ết.
Đêm đó, một nửa trưởng lão của núi Phù Dao đã ch/ết dưới khoái kiếm vô danh.
Lại một tháng nữa trôi qua, một nửa số môn phái gặp nạn tàn sát, tổn thất nặng nề.
Những bí mật đen tối đó, được tiết lộ ra trước toàn dân thiên hạ.
Đồng thời lúc này, những chuyện cũ liên quan đến cái tên “Vân Tịch”, cũng được mọi người ghi nhớ.
Chân tướng được tiết lộ, thiên hạ xôn xao.
Ngày hôm đó, Lâm Lang và năm tỷ muội của nàng ấy đã chào tạm biệt ta.
“Sơn thủy tương phùng, chúc muội và Tôn thượng…”
Nàng ta suy nghĩ một lúc rồi cười: “Thuận vợ thuận chồng, răng long đầu bạc.”
Ta cười đáp lại.
Cách đó không xa, Sở Huyền đang đứng khoanh tay một cách thong dong, mỉm cười nhìn ta.
“Đang nghĩ gì mà vui vậy?”
Ta móc ngón tay chàng, cố ý kéo dài giọng điệu:
“Đang nghĩ…”
“Cùng với Sở Huyền, phu thê hòa hợp, răng long đầu bạc.”
(HOÀN)