Thanh kiếm treo giữa ngọc hoàn là biểu tượng của Thời Gia, tất cả đệ tử chính thức và môn khách của Thời Gia đều có một cái.
Sở hữu thứ này đồng nghĩa với việc trở thành đệ tử được dòng họ thừa nhận — Thế nên nó từng là thứ Thời Lưu khát khao muốn có được nhất khi còn nhỏ.
Chỉ là, mãi cho đến khi bị bắt cóc vào năm mười hai tuổi, Thời Lưu cũng chưa từng có ngọc bội của riêng mình.
Cho đến “chết”, nàng cũng chưa từng được Thời gia thừa nhận.
Cầm ngọc bội mỏng manh trong tay, Thời Lưu nhất thời ngẩn người ra, thậm chí không chú ý tới bên cạnh chiếc giường mà nàng nằm ––
“Một khối đá thôi, có gì mà đáng nhìn.”
Thời Lưu giật mình, sợ hãi co rúm lại trên chiếc giường nhỏ, khi ngẩng đầu lên, nàng bỗng nhìn thấy một khuôn mặt của một công tử hoàn toàn xa lạ.
Dáng người mảnh khảnh, dung mạo anh tuấn, một đôi mắt hoa đào đa tình, mũi cao, môi mỏng.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng so với người nào đó thì còn chẳng bằng một phần mười.
“Phong Nghiệp?” Thời Lưu nhích tới gần, cẩn thận xác nhận với hắn.
Mắt dài hẹp rũ xuống, đôi mắt vốn mang vẻ đào hoa đa tình của thanh niên lúc này như được ngâm trong nước lạnh, lộ ra cảm giác lạnh thấu xương: “Đổi thân thể khác, lá gan cũng nhỏ đi nhỉ?”
“…”
Thời Lưu vẫn còn lo lắng, nhìn quanh một lượt, xác định trong phòng không có người khác: “Ngươi đến lúc nào thế?”
Phong Nghiệp không trả lời, hắn chỉ liếc thoáng qua bàn cờ vây cạnh cửa sổ.
Quân cờ đen và trắng giao thoa – Hắn chơi cờ một mình, trên bàn có nhiều quân cờ, chứng tỏ hắn chờ đã lâu.
Thời Lưu hơi ngượng ngùng, nàng nhích người ra ngoài giường: “Ta để ngươi chờ lâu rồi.”
“Thần hồn của ngươi quá yếu,” Phong Nghiệp dùng một loại ánh mắt kỳ lạ quan sát nàng, “Dựa vào thể chất của người, thế mà chưa từng tu hành?”
“Thể chất?”
Thời Lưu không hiểu ý của hắn, do dự một lát mới nhẹ nhàng đáp lại: “Tu hành cần lập linh đài trong thức hải, căn cơ linh đài mà người khác sinh ra ít nhất cũng phải lớn bằng hạt gạo, thức hải của ta trời sinh trống rỗng, là phế thể không thể tu hành.”
“Phế thể? Ai nói?”
“Trong tộc…” Thời Lưu vô thức siết chặt ngọc bội trong tay, cúi đầu, “Trưởng bối trong nhà.”
Phong Nghiệp chế nhạo: “Kẻ ngu xuẩn nông cạn chưa từng thấy giới môn, thế mà cũng dám phát ngôn xằng bậy.”
“Hả?”
Hắn nói quá nhỏ, Thời Lưu nghe không rõ, đang định hỏi thì cửa phòng đột nhiên bị gõ mạnh.
“Quỳnh ca ca? Quỳnh ca ca? Huynh có ở bên trong không?”
“…”
Thời Lưu có chút bối rối.
Ca ca nghèo là ai? (*)
(*) 琼 (Quỳnh) và 穷 (Nghèo) đồng âm, đều đọc là Qióng.
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ, người ngoài cửa dường như không kiên nhẫn, trực tiếp đẩy cửa bước thẳng vào.
Cô nương vừa vào cũng đeo ngọc bội trên thắt lưng, rõ ràng cũng là người của Thời gia, nàng ta mặc một bộ váy màu vàng nhạt, nhìn qua cũng khoảng mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt giảo hoạt đảo một vòng quanh phòng.
Cuối cùng dừng lại trên người thanh niên đang đứng cạnh giường.
“Quỳnh ca ca, sao huynh lại ở trong phòng của nha đầu này?”
Váy áo vàng nhạt bất mãn chạy đến, lúc đi ngang qua giường còn không quên lườm nguýt Thời Lưu.
Chính cái lườm này làm cho Thời Lưu kinh ngạc “A” một tiếng.
–– Nàng biết người này.
Đường tỷ nhà nhị thúc, Thời Khinh Diên.
Vài năm đầu lúc Thời Lưu sinh sống ở Thời gia, nàng có ấn tượng rất sâu sắc với người đường tỷ kiêu căng này.
Sau đó nàng bị nhốt trong tiểu viện, lúc vị vú nuôi đầu tiên của nàng còn sống, bà ấy thường kể cho Thời Lưu nghe chuyện của Thời gia.
Gương mặt này dù đã không còn vẻ non nớt như trong trí nhớ ngày còn bé, nhưng ngũ quan không thay đổi gì nhiều, từ đó đến giờ Thời Lưu luôn cẩn thận thông minh, nên nhớ ra rất dễ dàng.
Vậy “Quỳnh ca ca” mà Phong Nghiệp đang nhập vào chính là…
Thời Lưu nhớ lại.
Mặc dù nàng chưa từng gặp, nhưng vú nuôi từng nhắc đến rồi, một vị bà con xa thuộc chi thứ tên Phương Quỳnh có thiên phú tu hành cực cao được gia chủ nhận làm nghĩa tử, đưa đến nhà chính để nuôi dưỡng.
Phương Quỳnh tuổi trẻ anh tuấn, phong lưu đa tình, nhiều cô nương nhỏ tuổi của Thời gia bị hắn lừa tình gạt tâm, Thời Khinh Diên cũng là một trong số đó.
Nhớ lại xong, Thời Lưu nhìn Phong Nghiệp với ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa phức tạp.
Dung mạo như vậy thôi mà đã khiến các tiểu cô nương của Thời gia động tâm, nếu bọn họ nhìn thấy dáng vẻ vốn có của Phong Nghiệp…
“A cái gì mà a? Nha đầu thối, ngươi đang nhìn ai đấy hả?”
Cây roi trong tay Thời Khinh Diên vung lên, một tiếng lanh lảnh ngân vang, quất vào giường gỗ mà Thời Lưu đang ngồi.
Thời Lưu không né được, chỉ kinh hãi nhìn nàng ta.
Thời Khinh Diên vốn chỉ muốn hù dọa nha đầu chi thứ này, thấy nàng trợn to mắt, như thể chưa từng đối mặt với tu giả đấu pháp, nàng ta không khỏi nảy sinh ý xấu, giơ tay định đánh thêm một roi nữa.
Nhưng cánh tay còn chưa kịp giơ lên thì Thời Khinh Diên bỗng “Á” lên một tiếng, roi rơi xuống đất, nàng ta đau đớn ôm lấy cổ tay.
Khi hoàn hồn lại, Thời Khinh Diên tức giận ngẩng đầu lên: “Phương Quỳnh! Huynh vì nàng ta mà đánh ta!”
Phong Nghiệp dựa vào tay vịn giường gỗ mà Thời Lưu đang ngồi, mí mắt rũ xuống, chẳng biết từ khi nào mà trong tay hắn đã cầm một ống sáo màu xanh biếc, phần đuôi sáo có một chiếc lá trong suốt như pha lê.
Nghe giọng điệu khó chịu của Thời Khinh Diên, Phong Nghiệp vẫn không nhìn nàng ta: “Nàng ấy đồng ý cho ta một bảo vật, đổi lại mấy ngày tiếp theo ta sẽ chiếu cố nàng ấy.
Nếu ngươi còn dám khoa tay múa chân với nàng ấy thì chỉ sợ roi của ngươi sẽ phản chủ.”
“Nàng, nàng ta chỉ là tiểu nha đầu của chi thứ thì có thể cho huynh bảo vật gì? Huynh ra giá đi, ta trả gấp ba lần nàng ta!”
“Gấp ba lần nàng ấy?”
Phong Nghiệp lãnh đạm xùy một tiếng, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve sáo ngọc ––
Tiếng sáo thanh lệ rõ ràng.
Cũng không thể che lấp giọng nói lạnh lẽo giễu cợt của người nọ:
“Ngươi cũng xứng sao?”
“Huynh –!”
Thời Khinh Diên tức giận tới mức giậm chân, chỉ vào mặt hắn: “Loại người thay đổi thất thường như huynh, đáng đời bị Thời Ly chướng mắt!”
“…”
Váy vàng nhạt đến nhanh mà đi cũng nhanh, cửa phòng vừa mở, gió lùa vào, bên ngoài đã không còn bóng dáng của nàng ta.
Trên giường.
Thời Lưu ngơ ngác nhìn cánh cửa: “Thời Ly…”
Phong Nghiệp không ngước mắt lên, hắn tùy tiện dùng thần thức đảo qua: “Theo ký ức của Phương Quỳnh, Thời Ly là con gái duy nhất của gia chủ Thời gia.
Phương Quỳnh thích nàng ta.”
“…”
Thời Lưu cúi đầu, vô thức nắm chặt ngọc bội.
Thì ra là… con gái độc nhất.
Xem ra nàng thật sự đã “chết” rồi, chết hoàn toàn… chết trong sự hài lòng của mọi người.
Thời Lưu không muốn thừa nhận, tia hy vọng mong manh cuối cùng được sinh ra theo bản năng khi nàng thấy ngọc bội của Thời gia đã nhẹ nhàng tan vỡ hóa thành bột mịn, chìm sâu xuống nơi không thể nhìn thấy trong đáy lòng.
Nàng vốn không nên ôm hy vọng hão huyền, cũng không muốn trở lại lồng giam kia một lần nào nữa.
Thời Lưu nhẹ nhàng hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh lại, nàng ngẩng đầu nhìn Phong Nghiệp: “Chúng ta tìm Lưu Ảnh Thạch thế nào đây?”
Phong Nghiệp thoáng dừng, ngoái đầu lại: “Ta tưởng ngươi chỉ muốn tận hưởng tự do trong năm ngày này.”
“Dù sao cũng là nhờ ngươi và Giảo Trệ giúp ta ra ngoài mà, giúp nó làm xong chuyện chính, ta cũng có thể dễ dàng…”
Thời Lưu chợt nhớ tới điều gì đó, bất an hỏi: “Gia chủ của Thời gia có xuống đây không?”
“Không có, chỉ có Tam trưởng lão thôi.” Phong Nghiệp chú ý tới gì đó, “Ngươi sợ tên gia chủ kia à?”
“Ta sợ ông ấy… Tu vi của ông ấy cao thâm, được xưng tụng là đệ nhất cường giả trong ngàn năm qua của Phàm Giới, ta sợ ông ấy gây bất lợi cho ngươi.”
Khóe môi của Phong Nghiệp khẽ nhếch lên, trong mắt lộ ra vẻ châm chọc, nhưng cũng lười phản bác lại: “Chiều nay bọn họ ra ngoài lịch luyện, Tam trưởng lão dẫn đội, Lưu Ảnh Thạch ở trên người ông ta, đến lúc đó tùy cơ hành động.”
“Được!”
Thiếu nữ trên giường tỉnh táo lại, hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói: “Vậy ta sẽ giúp ngươi canh thời cơ.”
“…?”
Đi đến cạnh cửa sổ, Phong Nghiệp trầm mặc một lát: “Là ta tùy cơ hành động.”
Thời Lưu mơ hồ: “Vậy ta làm gì?”
“Ngươi?” Thanh niên xoay người lại, môi mỏng hiện lên một cung giống cười nhưng không phải cười: “Đi theo đội ngũ, chỉ cần không bị lạc là được.”
“…À.”
—
Con cháu Thời gia lịch luyện, dù đã xuống U Minh nhưng cũng không chọn những nơi nguy hiểm, chuyến đi này phần lớn là để tìm hiểu về chuyện “Ma đầu hàng thế” trong lời bói của Thiên Cơ Các.
Đệ tử lịch luyện chỉ là ngẫu nhiên, bảo vệ bản thân mới là ưu tiên hàng đầu.
Suốt buổi chiều lịch luyện, dọc đường đi Thời Lưu giống như một vị khách du lịch tò mò, nhìn xung quanh, thấy gì cũng mới lạ.
Có điều Phong Nghiệp từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi, hắn luôn đi theo hộ tống nàng.
Từ đầu đến cuối, nàng không hề có cơ hội giả bộ rút kiếm, hang ổ tà ma đã bị quét sạch.
Thời Lưu thấy rõ ràng ––
Toàn bộ hành trình Phong Nghiệp không hề động thủ.
“Phương Quỳnh hình như là một trong người lợi hại nhất trong đám tu giả trẻ tuổi của Thời gia,” Trên đường nghỉ ngơi, dọn dẹp chiến trường, Thời Lưu nhân cơ hội sáp tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi không xuất kiếm, có phải không tốt lắm không?”
Phong Nghiệp vẫn ngắm nghía cây sáo của hắn: “Ta ra tay mới không tốt.”
“?”
Thời Lưu nghi hoặc nhìn hắn.
Hai người chưa kịp nói thêm điều gì thì bên tai bỗng truyền đến tiếng hô to đầy kinh ngạc:
“Đây là cái gì?”
Ánh mắt tò mò của Thời Lưu lập tức bị thu hút.
Trong hang ổ tà ma mà bọn họ đang thu dọn này có một cái miếu thờ cũ kỹ – Chốn uế thổ U Minh cũng có tín đồ, không ít miếu thờ Phật giáo và Đạo giáo rải rác khắp mười lăm châu, giống như ngôi đền trước mặt này, rõ ràng đã có mấy ngàn năm lịch sử.
Tiếng kinh hô kia phát ra từ khu rừng rậm sau miếu thờ.
Thời Lưu không kìm lòng được, tò mò đi theo những tu giả khác của Thời gia, Phong Nghiệp với tư cách là người trông nom, chỉ có thể đi theo nàng.
Vượt qua miếu thờ, đi qua con đường nhỏ trong rừng rậm, nhìn thấy tượng đá khổng lồ trên khoảng đất trống trước mặt, Thời Lưu không khỏi choáng váng.
Pho tượng đá này thoạt nhìn cổ xưa tan hoang, phảng phất như mấy ngàn năm rồi không được tu bổ.
Nhưng dáng dấp đồ sộ, khí thế kinh người, đặc biệt là cao đến mức không thấy đỉnh, từ bên dưới ngẩng đầu lên, nhìn tượng đá uy nga sừng sững, phảng phất như chọc thẳng lên tận mây trời.
Ngay cả ở Phàm Giời cũng rất hiếm khi nhìn thấy tượng Thần Phật cao lớn như thế này.
Một số đệ tử của Thời Gia có tu vi cao, nên ngự kiếm bay thẳng lên trời để nhìn thấy toàn cảnh của tượng đá.
Thời Lưu không bay được vì thế chỉ có thể đứng ở dưới đất, ngẩng cổ lên đến mức nhức mỏi.
Nhìn một lát, Thời Lưu xác nhận được một chuyện ––
Nó chắc chắn là tượng đá của một nam tử.
Nhưng không phải Phật không phải Đạo, trên người chỉ có một chiếc áo bào lỏng lẻo.
Tượng đá ngồi đó như một ngọn núi sừng sững, như đang ngắm trời hoặc nhìn về phía xa xăm, tản mạn, tự tại, bất kham, đồ sộ vô biên, một góc nhỏ của áo bào còn lớn hơn cả nàng.
Rõ ràng không nhìn thấy toàn cảnh, nhưng chẳng hiểu sao Thời Lưu lại cảm thấy…
Tượng đá này nhìn rất quen thuộc.
Trước khi Thời Lưu tìm hiểu nguồn gốc của cảm giác kỳ lạ này, đệ tử ngự kiếm phi hành lên cao nhất đã trở lại.
–– Vẻ mặt nhợt nhạt, lăn một vòng xuống dưới.
“Phong, Phong Đô Đế!” Đệ tử kia sợ đến mức nổi da gà, “Đây là tượng của Phong Đô Đế!”
“…”
Đội ngũ của Thời gia nhất thời náo động.
Những người tò mò đến xem đều là người trẻ tuổi, rất ít người trong số đó mặt không đổi sắc khi nghe nhắc đến danh hào của kẻ tạo ra vô số núi thây biển máu.
“Làm sao có thể!” Cách Thời Lưu không xa, một nam tu giả trẻ tuổi kinh hãi kêu lên, “Tam giới hung thủ…” Hắn vô thức hạ thấp giọng xuống, “Chủ, chủ nhân của U Minh, hắn đã chết vạn năm rồi, ở U Minh sao lại còn tượng của hắn được?”
“Hoàn toàn là sự thật! Nếu không tin thì ngươi tự mình lên xem! Người lập tượng đã viết rất rõ ràng –– Tiên sư (*) Phong Đô Đế, đồ đệ bất hiếu kính lập.”
(*) Người thầy đã khuất.
“…”
Đội ngũ xôn xao lên, mỗi người một vẻ mặt khác nhau, bắt đầu tán dóc.
Thời Lưu đã nghe nhiều chuyện xưa nên tất nhiên không hứng thú lắm.
Nhìn pho tượng như được tạo hóa tạo thành một hồi lâu, nàng quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Phong Nghiệp.
— Rất dễ tìm.
Giữa đám đệ tử với sắc mặt thay đổi rõ rệt của Thời gia, chỉ có một người lãnh đạm bễ nghễ, bất động trước gió, lúc này hắn đang dựa vào nếp áo rộng thùng thình đủ để chứa một người của pho tượng, hai mắt nhắm lại, không biết là ngủ hay thức.
Dường như hắn không hề quan tâm tới những giai thoại kinh thiên ám địa mà những người kia đang kể.
Đúng là một thiếu niên cổ quái.
Thời Lưu nghĩ, rồi nhẹ nhàng bước tới.
Đến bên cạnh hắn, Thời Lưu còn chưa kịp mở miệng thì bỗng nghe được một đoạn đối thoại.
Là hai tiểu cô nương đang thì thầm với nhau.
“Ta bay lên đó xem rồi, mặt xanh nanh vàng, hung ác đáng sợ, thật sự đáng sợ lắm.
Lời đồn quả nhiên không sai mà, Phong Đô Đế quả nhiên là ma đầu chí ác, chẳng trách năm đó vạn ác quỷ của U Munh đều cúi đầu làm nô bộc của hắn.”
“Nhưng cổ tịch dã sử ta từng xem lại nói rằng hắn đẹp đến mức không có thiên lý, ngay cả Nam Thiền tiên tử của Ngũ Đế cũng ái mộ hắn.”
“Nam Thiền tiên tử? Sao có thể được?”
“Thật đó, chuyện này ta chỉ nghe kể lại thôi!” Ý kiến của hai tiểu cô nương xung đột, “Nghe nói người của Tiên Giới đều biết chuyện này, sau khi hắn chết, Nam Thiền tiên tử đã nhiều lần bế quan nghìn năm vì hắn!”
“Trời ơi, tiên tử thật si tình, cảm động quá đi mất.”
“…”
Thời Lưu nghe thế thì hơi giật mình, cảm khái thở dài, không biết nên nói cái gì cho phải.
Phong Nghiệp đã sớm phát hiện nàng sang đây, ngước mắt lên một lúc lâu, chỉ thấy thần hồn của thiếu nữ ngốc đần ra.
“Sao thế?” Hắn hơi cau mày, hỏi.
“Hả? … À,” Thời Lưu rốt cục hoàn hồn, ánh mắt sáng ngời, “Thật sự rất cảm động.”
“Cái gì cảm động?”
“Nam Thiền tiên tử vì Phong Đô Đế bế quan nghìn năm.” Thời Lưu khẽ thở dài, “Nghìn năm lận đấy, ta bị nhốt vài năm đã không chịu nổi.”
Phong Nghiệp hờ hững: “Tới khúc cảm động chưa?”
Thời Lưu: “Vì một người bế quan nghìn năm, như vậy còn chưa đủ cảm động hả?”
“…”
Thu ống sáo lại, Phong Nghiệp thản nhiên nói: “Người ta thích, ngươi tặng, gọi là cảm động; Ngươi ta không thích, ngươi nhất quyết muốn tặng, đó là làm người ta khó chịu.”
Thời Lưu nghẹn họng.
Một lúc sau, nàng không khỏi có chút buồn bực — Nàng cảm thấy hắn nói rất đúng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy thương tiếc cho tiên tử Nam Thiền kia.
Nàng xị mặt vài giây, rồi xoay mặt đi lẩm bẩm: “Những người có suy nghĩ như vậy, không hiểu về tình yêu.”
Nghe thế, Phong Nghiệp liền cười giễu cợt: “Hồng phấn khô lâu, sắc đẹp mê hoặc tâm trí mà thôi, chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới hãm sâu vào đó.
Ta tất nhiên không hiểu rồi.”
“?”
Lần thứ hai Thời Lưu bị nghẹn họng, lần này nàng rốt cuộc cũng tức giận, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Sao ngươi biết Phong Đô Đế không thích Nam Thiền, nói không chừng bọn họ lưỡng tình tương duyệt, những điều kia đều là do ngươi suy đoán bậy bạ mà thôi!”
“…”
Phong Nghiệp hơi nheo mắt lại.
Một lúc sau, hắn xoa chiếc lá xanh biếc trên ống sáo, từ từ cụp mắt xuống rồi mỉm cười.
“Được lắm.”
Sau chuyến này trở về, thắp hương tắm gội sau đó ăn nàng, hắn nhất định sẽ cho nàng chết một cách rõ ràng..