Nghe ý này là không muốn giúp rồi! Ngưu Hữu Đạo từ tốn hỏi: “Chu quản gia có ý gì?”
Chu Thuận khoát tay: “Ta sẽ sắp xếp cho ngươi vào ở trong quán Lưu Phương, ngươi sẽ tự nghĩ biện pháp ra tay!”
Ngưu Hữu Đạo sa sầm mặt: “Bên cạnh lão có nhiều cao thủ như vậy, làm sao ta ra tay được?”
“Chúng ta không thể giúp ngươi. Nhưng bên quán Lưu Phương có người có thể giúp ngươi. Điều còn lại là xem ngươi có nắm được cơ hội không thôi.”
Không bao lâu sau, nhóm người Ngưu Hữu Đạo và Viên Phương được mời ra khỏi phủ Thứ sử, di chuyển sang quán Lưu Phương, Phương Triết cũng được thả ra.
Trong một gian tiểu viện đằng sau quán Lưu Phương, Ngưu Hữu Đạo không nghỉ ngơi chút nào mà lập tức ra mặt bái phỏng khách quý trong quán.
Trong thư phòng Hàn quán, Gia Cát Tầm đang khêu đèn lật xem công văn.
Một gã tùy tùng bước nhanh vào, bẩm báo: “Đại nhân, bên ngoài có một khách mời tên Ngưu Hữu Đạo cầu kiến đại nhân.”
“Ngưu Hữu Đạo?” Gia Cát Tầm ngẩng đầu nghi ngờ hỏi: “Người nào?”
Gã tùy tùng giải thich: “Trước đó đại nhân từng gặp rồi, là người từ Yến quán đi ra. Có lẽ đại nhân từng nghe đến thân phận của họ rồi.”
“Ồ!” Gia Cát Tầm hứng thú. Y là sứ thần ngoại giao mà, đi ngoại giao tức là ra ngoài lui tới để kết giao vì lợi ích quốc gia. Y bèn đặt sách trong tay xuống, cười ha hả nói: “Mau mời vào!”
Chốc lát sau, khách và chủ gặp nhau trong sảnh chính.
Hàn huyên một hồi, Gia Cát Tầm đưa tay mời Ngưu Hữu Đạo ngồi xuống dùng trà, cười tươi hớn hở nói: “Không biết Ngưu huynh đến đây có gì chỉ giáo?”
Ngưu Hữu Đạo không nói hai lời, vào thẳng chủ đề: “Ta muốn giết sứ thần nước Yến là Tống Long, hy vọng Gia Cát huynh giúp ta một chút!”
“…” Gia Cát Tầm á khẩu không trả lời được, hơi ngẩn ra. Y thầm nghĩ, người này có bị bệnh không? Ta còn không biết ngươi là ai, vừa thấy mặt ngươi đã yêu cầu này nọ?
Viên Phương đi bên cạnh còn nắm được chút tình hình.
Phương Triết đi cùng mới không chịu nổi, nhìn Ngưu Hữu Đạo một cách cực kỳ nghi ngờ. Chuyện gì thế này? Giết Tống Long sao?
Y rất muốn kéo Ngưu Hữu Đạo ra ngoài hỏi cho rõ, ngươi tới làm việc cho Vương gia, giết sứ thần một nước là làm việc cho Vương gia hay tìm phiền phức cho Vương gia đây?
Hai người áo xanh sau lưng Gia Cát Tầm nhìn nhau.
Gia Cát Tầm nuốt nước bọt, vội bưng chén trà nhấp một ngụm ép mình bình tĩnh, che giấu sự thất thố.
Đặt chén trà xuống, y mỉm cười hỏi: “Ngưu huynh đệ, ngươi đang nói đùa sao?”
“Không nói đùa. Ta nói thật!”
Gia Cát Tầm lắc đầu: “Ngươi nghiêm túc cũng được, đùa cợt cũng được, lúc nãy ta không nghe thấy gì hết. Uống trà!” Y đưa tay ra hiệu mời dùng trà.
“Được! Uống trà!” Ngưu Hữu Đạo nâng chén trà ra ý mời đối phương rồi chậm rãi thưởng thức. Hắn không nói gì, uống hết lại ra hiệu cho người tới châm thêm nước.
Gia Cát Tầm chờ một lát mới hỏi: “Không biết Ngưu huynh là người phương nào? Làm việc ở đâu?”
“Ta là người nước Yến, hiện đang làm pháp sư tùy tùng của Dung Bình Quận vương Thương Triều Tông. Trưởng Công chúa mừng thọ bốn mươi tuổi, Vương gia bận bịu không dứt được việc, mệnh ta tới thay mặt chúc thọ cô mẫu.”
Thương Triều tông?
Gia Cát Tầm “À” một tiếng. sắc mặt khá phức tạp. Đương nhiên y không lạ gì cái tên này. Năm xưa Thương Triêu Tông phạm tội ở Kinh thành nước Yến bị giam vào thiên lao, bên nước Hàn cũng có theo dõi.
Ninh vương Thương Kiến Bá từ nhỏ đã tạo nên áp lực rất lớn cho nước Hàn, một vạn thiết kỵ phá tan mười vạn đại quân nước Hàn như bẻ cành khô không gì cản nổi, đã gây ra đả kích nặng nề triều dã nước Hàn từ trên xuống dưới. Ninh vương không chết, nước Hàn cũng không dám khinh địch xuôi nam tấn công nước Yến, đương nhiên y biết mấy người nhi tử của Ninh Vvương.
Gia Cát Tầm nghiêng đầu liếc một cái, lập tức có người lặng lẽ lui ra. Y chậm rãi nhấp một ngụm trà, hỏi: “Đều là sứ thần đến chúc thọ của nước Yến, vì sao Ngưu huynh muốn giết Tống Long?”
“Hôm nay ta vừa mới tới phủ thành Kim Châu, Tống Long đã hạ độc thủ với ta. Ta may mắn thoát thân, nhưng huynh đệ của ta lại bị lão bắt được. May nhờ người phủ Thứ sử đứng ra mới cứu được người ra. Lão đã muốn giết ta, vì sao ta không thể giết lão?”
“Vì sao đương yên đương lành Tống Long lại muốn giết Ngưu huynh?”
“Ta vốn là đệ tử Thượng Thanh tông của nước Yến, là sư huynh đệ đồng môn của cháu trai Tống Diễn Thanh của Tống Long. Ta bị trục xuất khỏi Thượng Thanh môn, Tống Diễn Thanh vẫn không chịu buông tha, dọc đường chặn giết. Vì tự vệ, ta đã giết Tống Diễn Thanh. Thù này liền kết!”
Đôi mắt một tu sĩ sau lưng Gia Cát Tầm lóe lên lấp lánh, tiến tới gần cúi đầu thì thầm sát vào tai y: “Nói đến đây thuộc hạ cũng nhớ ra. Thực đúng là Thượng Thanh tông có một người tên Ngưu gì đó, đúng là có chuyện như vậy. Trong thông cáo Thượng Thanh tông phát ra giới tu hành chỉ trích tội danh Tống gia có một tội như vậy. Có điều, trong đó không đề cập tới việc có một đệ tử bị trục xuất khỏi sư môn đã giết con cháu Tống gia. Trước đây không lâu thuộc hạ có nghe được một tin, Thượng Thanh tông đã nương nhờ vào Thiệu Đăng Vân, Thứ sử Bắc châu của nước Hàn ta!”
Gia Cát Tầm đăm chiêu, chợt thở dài có vẻ cảm khái: “Chẳng trách, thì ra Ngưu huynh vào Tống gia từng kết thù này. Tống Long này thân là sứ thần một nước không lấy quốc sự làm trọng lại làm ra chuyện như vậy thực kỳ cục! Nhưng nói lại, sứ thần một nước là đại diện cho bộ mặt nước ấy, dù là đi sứ nước nào, không có tội danh xác thực, sẽ không ai dám làm gì, bằng không, rất dễ dẫn đến chiến tranh giữa hai nước. Ngưu huynh muốn ta giúp việc này thực sự có hơi đường đột. Tuy nước Hàn và nước Yến là địch, nhưng mạo muội giết sứ thần ở nước khác vẫn là chuyện hiếm thấy. Ngay cả hai quân giao chiến cũng không giết sứ giả, ta há có thể làm chuyện này?”
Ngưu Hữu Đạo trả lời: “Không cần Gia Cát huynh động thủ, cũng không cần Gia Cát huynh chịu trách nhiệm gì. Chỉ mong Gia Cát huynh tạo cho ta một cơ hội để ta động thủ thôi!”
Gia Cát Tầm nhíu mày, vậy thì… Y lại bưng chén trà lên, ánh mắt có vẻ suy tư.
Không bao lâu sau, người lúc nãy ra ngoài lặng lẽ đi vào, cúi đầu thấp giọng thì thầm vào tai y: “Bọn thủ vệ đã sang sân bên kia xác nhận không sai. Người này tên Ngưu Hữu Đạo, là người Dung Bình Quận vương Thương Triều Tông của nước Yến phái tới chúc thọ Hải Như Nguyệt.”
Gia Cát Tầm đang chờ tin này đây. Không thể dễ dàng tin vào thân phận Ngưu Hữu Đạo tự giới thiệu được, nhất định phải xác nhận lại.
Sau khi hiểu rõ tình hình, y thoải mái đặt chén trà xuống, thở dài: “Ngưu huynh, không phải ta không chịu giúp ngươi. Thực ra ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Giết sứ thần một nước không phải chuyện nhỏ, sau này, nước Yến có thể dễ dàng buông tha cho ngươi sao? Chỉ sợ ngươi muốn rời khỏi Kim Châu cũng khó.”
“Tống gia đã hạ sát thủ với ta ba lần, lần nào ta cũng ở thế bị động. Chuyện như vậy há có thể kéo dài hết lần này đến lần khác? Con thỏ nổi điên lên cũng cắn người nữa là!” Ngưu Hữu Đạo duỗi ra ba ngón tay rồi đặt xuống, lại hỏi: “Lẽ nào Gia Cát huynh cho rằng, nếu ta không giết Tống Long, Tống Long có thể để cho ta dễ dàng rời đất Kim Châu sao? Ý ta đã quyết!”
Gia Cát Tầm nhoẻn cười đầy thần bí, ý vị sâu xa…
Trong Yến quán, Tống Long cũng đang đốt đèn xem công văn. Đây là thư tín từ Kinh thành nước Triệu truyền về, có liên quan đến bên đó. Thân là sứ thần trú ở Triệu quốc, nhất định ngày nào lão cũng phải quan tâm tới vấn đề này. Sàng lọc tin tức xong, tin nào hữu dụng lập tức dùng kim sí truyền về bên Yến kinh.
Một tùy tùng đi vào bẩm báo: “Đại nhân, đã tìm người của phủ Thứ sử xác nhận, Ngưu Hữu Đạo không có quan hệ gì với phủ Thứ sử, mà là người do Thương Triều Tông phái tới chúc thọ Hải Như Nguyệt!”
Tống Long dựa vào ghế, ánh mắt lóe lên quỷ quyệt: “Mời Hoàng Húc Thăng đến cho ta!”
“Vâng!” Người kia cáo lui.
Lát sau, Hoàng Húc Thanh đã đi vào, hỏi: “Đại nhân có việc gì sao?”
Tống Long từ tốn đáp: “Ngưu Hữu Đạo chỉ là người Thương Triều Tông phái tới chúc thọ Hải Như Nguyệt. Hải Như Nguyệt thân là chủ nhân, khách mời chúc thọ gặp chuyện ngay trước mắt, bà ta không thể mặc kệ, đương nhiên phải đứng ra giải quyết. Lúc trước quả thực là chúng ta vọng động rồi.”