“Hắn ta?” Hải Như Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngươi làm hắn ta rời khỏi Phượng Lăng Ba thử xem sao!”
Ngưu Hữu Đạo buông xuống chén trà nhìn về phía Chu Thuận: “Ta muốn địa đồ, bản đồ toàn bộ thiên hạ!”
Chu Thuận đưa mắt nhìn phản ứng của Hải Như Nguyệt, thấy bà không phản đối, lập tức tự làm chủ xoay người rời đi.
Trong lòng Chu Thuận hiểu rõ, Ngưu Hữu Đạo đã nói tới nước này, chắc sẽ không đem mạng nhỏ ra đùa giỡn, dù trưởng công chúa còn đang mỉa mai, nhưng trưởng công chúa vẫn còn kiên nhẫn cùng ngồi nói chuyện đã chứng tỏ bà tacũng muốn biết lời Ngưu Hữu Đạo nói có thật hay không. Chỉ là về mặt thái độ trưởng công chúa không thể để người khác tùy tiện bắt chẹt.
Mà bản thân lão thật ra cũng muốn biết đáp án, muốn biết Ngưu Hữu Đạo làm thế nào phá giải cái gọi là nỗi lo lửa sém lông mày của trưởng công chúa.
Không bao lâu, Chu Thuận tự mình ôm tới một quyển địa đồ, không có qua tay của những người khác.
Ngưu Hữu Đạo đứng dậy đi tới, phất tay ra hiệu cho Viên Phương và Phương Triết: “Mở ra!”
Hai người tiến lên nhận lấy địa đồ từ trong tay Chu Thuận, đặt lên mặt đất ở trong sảnh rồi mở ra. Mở được một nửa, sau khi lộ ra nước Yến và nước Triệu, Ngưu Hữu Đạo ra hiệu cho hai người dừng lại, kêu hai người đặt địa đồ dựng đứng lên, sau đó kéo sang ngang.
Nhìn chằm chằm địa đồ khẽ quan sát một lúc, Ngưu Hữu Đạo lại xoay người đưa tay mời Hải Như Nguyệt, “Xin mời trưởng công chúa dịch bước tiến lên nhìn xem!”
Hải Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ đoan trang từ từ đi tới, quét mắt lên địa đồ, bà cũng rất quen thuộc tấm bản đồ này. Bình thường nữ nhân không cảm thấy hứng thú gì với loại đồ vật buồn tẻ, vô vị và không có mỹ cảm thế này, nhưng không có cách nào khác, tình trạng hiện nay của bà, không tiếp xúc với những thứ này là không được.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay chỉ chỉ vào hướng Đông Nam của nước Triệu: “Kim Châu!” Ngón tay nghiêng về quận Thanh Sơn ở biên giới Nam Châu của nước Yến bên cạnh, chỉ chỉ vào vị trí huyện Thương Lư: “Dung Bình quận vương ở đây!” Quay đầu lại hỏi Hải Như Nguyệt: “Trưởng công chúa cảm thấy thế cuộc này như thế nào?”
Nào có thế cuộc gì? Hải Như Nguyệt rất muốn ném ra một câu “Nhìn không hiểu” cho hắn: “Kim Châu thế lớn, nơi chật hẹp nhỏ bé như huyện Thương Lư, bốn bề lâm nguy!”
Ngưu Hữu Đạo biết trong lời nói của bà có ý chê bai huyện Thương Lư, chẳng qua người ta nói cũng đúng sự thật, đất đai một châu tương đương với một tỉnh ở kiếp trước của hắn, còn huyện Thương Lư chỉ là một huyện, hoàn toàn không thể so sánh.
Mà bây giờ không phải lúc để so đo chấp nhặt thái độ của nữ nhân này, ngón tay hắn lại dạo quanh một vòng ở quận Thanh Sơn: “Nếu Dung Bình quận vương thống nhất quận Thanh Sơn, vậy thế cuộc này sẽ ra sao? Có phải sẽ tiếp giáp với Kim Châu cùng nhau dính liền thành một khối không?”
Chu Thuận nói tiếp: “Đúng là dính liền thành một khối, nhưng như vậy thì sao?” Sao y có thể để chủ tử hung tợn trả lời câu hỏi thiểu năng này được, nói không đúng chẳng phải khiến chủ tử xấu hổ hay sao.
Ngưu Hữu Đạo: “Rất đơn giản, một khi Dung Bình quận vương chiếm được quận Thanh Sơn, có thể trở thành chỗ dựa cho trưởng công chúa cậy nhờ, hình thành thế liên hiệp hỗ trợ!”
“Xì!” Hải Như Nguyệt cười nhạo một tiếng: “Quận Thanh Sơn nho nhỏ làm chỗ dựa để quận Kim Châu cậy nhờ?”
Ngón tay Ngưu Hữu Đạo vừa chuyển, rơi vào quận Quảng Nghĩa: “Nếu như lại thêm một quận Quảng Nghĩa thì sao? Quận Quảng Nghĩa đông người đủ lương thực, hiện nay tinh binh đã có mười vạn rồi! Sau khi Dung Bình quận vương chiếm được quận Thanh Sơn đương nhiên cũng phải mở rộng người ngựa. Trưởng công chúa đừng quên, Phượng Lăng Ba và Dung Bình quận vương đều phục vụ cho Thiên Ngọc môn, một bên động thì sẽ liên hợp hành động, người ngựa hai quận cùng giúp đỡ được không?”
Hải Như Nguyệt khinh thường: “Người ngựa hai quận thì sao, đáng để ta trông cậy vào cỏn con này?”
Ngưu Hữu Đạo: “Trưởng công chúa đừng quên cha của Dung Bình quận vương là ai, côn trùng trăm chân chết còn giãy giụa, Ninh vương đương nhiên sẽ giữ lại chút nội tình cho con trai mình! Nếu Dung Bình quận vương luyện được một đội hùng binh, nếu một vạn Anh Dương Võ Liệt vệ khi Ninh vương còn sống xuất hiện trở lại, trưởng công chúa còn cảm thấy đây là trông cậy cỏn con ư? Không nói một vạn kỵ binh của Ninh vương có thể san bằng mười vạn đại quân của nước Hàn dễ như trở bàn tay, sức mạnh của Anh Dương Võ Liệt vệ ta đã tận mắt nhìn thấy. Triều đình nước Yến phái ra mấy ngàn người ngựa chặn giết, trong đó kỵ binh đã hơn ngàn, nhưng lại bị năm trăm kỵ binh của Dung Bình quận vương trực tiếp một lần đánh tan!”
Hải Như Nguyệt im lặng, ánh mắt Chu Thuận cũng lóe lên.
“Cộng thêm người ngựa của quận Quảng Nghĩa và quận Thanh Sơn, nếu Triệu Hoàng dám động vào Kim Châu, chẳng những có người ngựa Kim Châu của trưởng công chúa chống lại, mà hai bên gần trong gang tấc, một vạn Anh Dương Võ Liệt vệ trong chớp mắt có thể cỡi ngựa vượt biên giết vào biên giới nước Triệu, cộng thêm phần lớn người ngựa của quận Quảng Nghĩa và quận Thanh Sơn phối hợp, Triệu Hoàng không tập kết trọng binh đối phó, chỉ sợ không dễ dàng cản trở như vậy! Nếu nước Yến bên này muốn uy hiếp Kim Châu, đương nhiên cũng phải đi qua Nam Châu bên này. Xem như Dung Bình quận vương không chặn đánh, bày ra trạng thái ủng hộ trưởng công chúa nhân lúc loạn lạc tấn công nội bộ nước Yến, nước Yến đương nhiên cũng sẽ sợ ném chuột vỡ đồ!”
Ngưu Hữu Đạo lại tiếp tục xoay người đối mặt với địa đồ, chỉ về phía bên dưới Kim Châu, vòng một vòng xung quanh Kim Châu: “Phía Tây Kim Châu có Bình Châu, Bắc thì có Quang Châu, đều nằm trong sự khống chế của Triệu Hoàng. Hai châu này đều nhìn chằm chằm Kim Châu, hình thành thế kiềm chế đối với Kim Châu. Vạn Động Thiên Phủ không dám làm Kim Châu bất ổn chính là vì sợ điều này, sợ người ngựa hai châu nhân lúc vắng vẻ xâm nhập. Phía Đông Kim Châu là Nam Châu của nước Yến, Nam có biển rộng mênh mông, chỉ có thể chạy trốn, không thể làm đường lui. Mà một khi trưởng công chúa nhận được sự ủng hộ toàn lực từ Dung Bình quận vương, thế cuộc lại hoàn toàn khác hẳn. Bên trong có thể để Triệu Hoàng kiêng kị, bên ngoài có thể làm nước Yến không dám làm bừa. Kim Châu không lo, thế cuộc như vậy chẳng phải là điều mà Vạn Động Thiên Phủ ưa thích?”
Hắn nói tiếp: “Cũng giống như vậy, nếu Vạn Động Thiên Phủ dám đổi chủ Kim Châu, nếu dám đổi trưởng công chúa đi, Dung Bình quận vương đương nhiên sẽ không đồng ý. Một khi bày ra trạng thái tấn công, một khi xuất binh đánh Kim Châu, Kim Châu tất loạn, Triệu Hoàng đương nhiên sẽ thừa cơ xông tới cướp đoạt Kim Châu! Đổi trưởng công chúa đi cũng là mang theo ý nghĩa Kim Châu khó giữ được, thử hỏi Vạn Động Thiên Phủ còn dám làm vậy không? Chẳng lẽ như vậy không phải giải nỗi lo lửa sém lông mày cho trưởng công chúa sao?”
Hải Như Nguyệt và Chu Thuận nhìn nhau.
Sau khi hơi im lặng một lúc, Hải Như Nguyệt lại cười lạnh nói: “Thật đúng là kỳ quái, rõ ràng là đến xin bổn cung xuất binh giúp đỡ, nhưng bổn cung nghe tới nghe lui, làm sao lại biến thành Thương Triều Tông xuất binh đến giúp bổn cung vậy?”
Ngưu Hữu Đạo bỏ tay xuống khỏi bản đồ, khẩn khoản nói: “Vốn là chuyện hỗ trợ đôi bên cùng có lợi! Đương nhiên, trước khi Dung Bình quận vương ủng hộ trưởng công chúa còn phải nhận được sự ủng hộ của trưởng công chúa đây.”
Câu nói đầu tiên nhàn nhạt trôi qua, lời nói xoay chuyển, “Nói cách khác, chuyện này chẳng những phải nhờ vào trưởng công chúa, còn nhờ vào sự giúp đỡ của Vạn Động Thiên Phủ ổn định Kim Châu. Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn Vạn Động Thiên Phủ không cần lo lắng Kim Châu bất ổn, chỉ cần trưởng công chúa dâng mưu kế này lên, lợi ích tốt như vậy, Vạn Động Thiên Phủ không có lý do để từ chối. Cũng giống thế, có thể giúp đỡ Thiên Ngọc môn nuốt lấy quận Thanh Sơn, Thiên Ngọc môn cũng không có lý do gì để từ chối.”
Hải Như Nguyệt nhìn chằm chằm bản đồ, hai mắt lập lòe một lúc, liếc xéo nói: “Thương Triều Tông bị vây ở nơi chật hẹp nhỏ bé, binh lính chẳng qua chỉ mới mấy ngàn, phần lớn còn là mượn tới, một vạn Anh Dương Võ Liệt vệ? Ngay cả bóng cũng chẳng thấy đâu, thật đúng là vẽ lên một miếng bánh thật là lớn nhỉ!”