Hải Như Nguyệt hơi có vẻ phiền muộn: “Năm đó bên cạnh Ninh vương Thương Kiến Bá, văn có đám người Lạc Thiếu Phu, võ có đám người Mông Sơn Minh, văn thao võ lược hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, đại quân đánh đâu thắng đó. Nếu không phải chỉ thiếu sự ủng hộ đầy đủ của lực lượng giới tu hành, thì chỉ sợ chủ nhân của nước Yến thật sự phải thay người rồi. Bây giờ bên cạnh con ông ta là Thương Triều Tông cũng có người tài ba. Lúc trước nhận được tin tức, biết Thương Triều Tông được thả ra khỏi kinh thành nước Yến, ta không hề đánh giá cao hắn ta!”
Chu Thuận cũng thở dài: “Đúng vậy! Bên cạnh vẻn vẹn chỉ có năm trăm người, lại bị triều đình nước Yến chèn ép, chẳng ai coi trọng. Mọi người đều nghĩ rằng đất phong chính là nơi chôn thân của hắn ta, hoặc phải chạy trốn. Nhưng suốt cả chặng đường, hắn ta hóa giải tất cả, làm gì chắc đó, thận trọng từng bước. Đầu tiên là cưới con gái Phượng Lăng Ba, mượn binh của Phượng Lăng Ba, rồi lại mạnh mẽ đứng vững gót chân ở huyện Thương Lư, giờ còn muốn chiếm đoạt quận Thanh Sơn, không thể khinh thường đâu ạ!”
Hải Như Nguyệt: “Sợ rằng ý chí của hắn không chỉ là một quận Thanh Sơn nho nhỏ ấy đâu. Ta thấy bước tiếp theo có lẽ hắn ta sẽ để mắt tới toàn bộ Nam Châu! Một khi chiếm được quận Thanh Sơn, tin tức truyền đến kinh thành nước Yến, không biết hoàng đế nước Yến có hối hận vì đã thả hổ về rừng hay không! Dưới đại thế khắp nơi như vầy, một cao nhân hiền sĩ ra một kế nhỏ đã đủ chống đỡ mười vạn hùng binh, chẳng lẽ ta nắm Kim Châu trong tay mà ngay cả Thương Triều Tông cũng không bằng? Vì sao không thấy cao nhân hiền sĩ tới giúp cho ta, chẳng lẽ chỉ bởi vì ta là nữ nhân?” Ý trong lời nói hình như cảm thấy bên cạnh mình thiếu người tài giỏi giúp đỡ.
Chu Thuận im miệng không nói, lời này thật khó trả lời.
Hải Như Nguyệt bỗng hỏi: “Mưu kế đến đây thuyết phục ta cũng không biết là xuất phát từ đệ tử của Lạc Thiếu Phu – Lam Nhược Đình, hay là từ chính bản thân tên Ngưu Hữu Đạo này?”
Chu Thuận trầm ngâm nói: “Không giống như chủ ý của Lam Nhược Đình, cũng không giống như chủ ý của Thương Triều Tông. Phu nhân thử nghĩ mà xem, nếu có chủ ý này, cớ gì trước đó không đưa ra mà phải chờ tới bây giờ?”
Hải Như Nguyệt gật đầu: “Nói có lý, nếu xuất phát từ bên kia, cũng không đáng để cho tên Ngưu Hữu Đạo này đích thân đi một chuyến, có lẽ có thể để tên Phương Triết kia đại diện. Trong lúc giằng co lại phái ra tên Ngưu Hữu Đạo này, tất nhiên là có lòng tin đối với hắn. Từ chuyện bất ngờ xảy ra với Tống Long ít nhiều gì cũng có thể nhìn ra, tình huống xảy ra đột ngột này cũng không phải Thương Triều Tông bên kia có thể dự đoán được, nhưng tên này thoạt nhìn trẻ tuổi, lại có thể tính toán từng bước, dần dần hóa giải phiền phức, không thể phủ nhận, bổn cung đã bị hắn thuyết phục!”
Ngẩng vầng trán phẳng lì nhìn bóng trăng trên trời, từ từ xoay người lại, nhìn chằm chằm Chu Thuận, “Điều kiện chỗ bổn cung bên này vượt xa Thương Triều Tông, ngươi nói bổn cung có thể chiêu mộ được hắn về phục vụ cho Kim Châu của bổn cung hay không?”
Chu Thuận hơi chần chờ, trầm ngâm từ từ lắc đầu đáp: “Phu nhân, hiện giờ chỉ sợ không được, hắn vừa giết Yến sứ Tống Long, chúng ta bên này không tiện giữ hắn lại.”
Hải Như Nguyệt: “Vẫn có thể làm chuẩn bị trước, ngươi đi thu xếp một phen, phái người tới nước Yến bên kia nghĩ cách thăm dò xem gốc gác của hắn. Tài nguyên tu luyện, tiền tài hay là sắc đẹp, hắn thích cái gì thì bổn cung sẽ cho hắn cái đó, bổn cung không tin điều kiện của bổn cung không so được với Thương Triều Tông.”
“Dạ! Lát nửa lão nô lập tức đi thu xếp.” Chu Thuận khẽ gật đầu, trong lòng thầm than, thật ra không phải không ai tìm tới nương tựa bên này, lão thân là quản gia đã từng đón tiếp rất nhiều người.
Nhưng sự thực là, không có nhiều người có bản lĩnh thật sự, chỉ có thể đuổi đi làm tiểu lại, đến khi thực sự nhận chuyện để làm mới phát hiện ngay cả tiểu lại cũng chưa hẳn đã có thể làm tốt. Cho nên trong số những người đến tìm nơi nương tựa, tự cho là đúng cũng không phải ít, sau khi bị bên này từ chối nhã nhặn, người bị từ chối không phát hiện nguyên nhân xuất phát từ chính bản thân mình, ngược lại đủ loại oán hận.
Mà những điều này áp dụng lên người Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn có thể chứng minh, người thực sự có năng lực giống như đom đóm trong đêm tối.
Đám người Ngưu Hữu Đạo được đưa đến phủ Thứ Sử đương nhiên sẽ không quay lại Lưu Phương quán. Trời mới biết Tống Long bên kia có còn người âm thầm nằm vùng hay không, không an toàn, tạm thời ở lại phủ Thứ Sử.
Phương Triết nhốt mình trong phòng chong đèn chiến đấu với bóng đêm, dựa bàn múa bút thành văn.
Két một tiếng, Ngưu Hữu Đạo đẩy cửa đi vào, Phương Triết ngẩng đầu nhìn lên, lập tức đứng lên chắp tay nói: “Đạo gia, ngài có dặn dò gì?”
Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn thứ hắn ta viết, cười tủm tỉm nói: “Viết thư gửi tin tức cho Vương gia bên kia à?”
Phương Triết thấy hơi xấu hổ, chuyện xảy ra hôm nay hắn ta nhất định phải báo cho Vương gia bên kia biết, trong đó tránh không được đại đa số có liên quan đến Ngưu Hữu Đạo, cũng không biết sau khi đối phương biết được có thể không vui hay không, xấu hổ gật đầu trả lời: “Dạ!”
“Ngươi ngồi, ngươi ngồi, ngươi làm việc của ngươi, tiếp tục viết thư của ngươi đi.” Ngưu Hữu Đạo tỏ vẻ vui tươi hớn hở, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Nhớ kỹ phải gửi thêm tin tức này cho Vương gia.”
Phương Triết vội nói: “Đạo gia ngài nói đi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Kêu Vương gia bên kia thả ra tin tức, nói ta đã rời khỏi dưới trướng của Vương gia, không còn bất cứ quan hệ nào với Vương gia nữa.”
“Hả!” Phương Triết kinh ngạc: “Chuyện này…”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, buông tiếng thở dài: “Đừng hiểu lầm, ta cũng không ngờ tới đây sẽ đụng phải việc của Tống Long. Chuyện xảy ra lần này, nước Yến bên kia sẽ tạo áp lực cho Vương gia. Thứ thuộc về danh phận này không quan trọng, không ảnh hưởng đến Vương gia làm việc. Cứ gửi tin này trong thư cho Vương gia, Vương gia bên kia có thể hiểu được.”
Tối nay nhất định có rất nhiều người không cách nào ngủ được.
Bọn Hoàng Húc Thăng bị nhốt trong nhà giam thân là người trong cuộc lúc xảy ra chuyện, dần dần bị áp giải ra thẩm vấn tình huống lúc xảy ra chuyện.
Trần Quy Thạc thân là một trong số đó đương nhiên cũng không ngoại lệ. Trước khi đến, đám người Hoàng Húc Thăng đã từng cảnh cáo gã, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói.
Tuy bị dẫn tới hình phòng thẩm vấn, nhưng vẫn chưa tra tấn gã, dù sao đều là quan viên đi sứ nước khác.
Sau khi thẩm vấn xong, Trần Quy Thạc vốn cho rằng mình sẽ được đưa về phòng giam. Ai ngờ sau đó lại tới một người thì thầm một lúc với người thẩm vấn, toàn bộ người có liên quan đều rời đi, chỉ còn lại mỗi mình gã nhìn hình cụ bày biện quanh hình phòng.
Cạch một tiếng, cửa sắt đóng chặt mở ra. Dưới ánh sáng mờ mờ ở cửa ra vào, một người thong thả ung dung dạo bước đi tới.
Chờ đến khi được ánh đuốc trong hình phòng soi rõ ràng mặt mũi của đối phương, Trần Quy Thạc bị xích sắt cột vào trên cọc lớn thấy quá sợ hãi.
Người đến không phải ai khác, chính là Ngưu Hữu Đạo trên mặt mang mỉm cười.
Gương mặt Trần Quy Thạc hiện lên vẻ hoảng sợ, Ngưu Hữu Đạo không phải đã bị bắt rồi ư? Sao có thể tùy tiện ra vào ở loại địa phương này?
Gã cũng không ngốc, rất nhanh đã hiểu ra, chỉ sợ không thoát khỏi liên quan đến phủ Thứ Sử.
“Hoàn cảnh không tệ lắm!” Ngưu Hữu Đạo cười một tiếng đánh giá hình phòng, đi vòng quanh trước một loạt hình cụ một chuyến, tiện tay cầm lấy que hàn – một trong số những hình cụ dùng để thẩm vấn. Hắn đi đến trước lò lửa, đặt que hàn vào trong lò lửa, phất tay qua. Đốm lửa bốc lên, hắn thản nhiên nói: “Trần sư huynh, chia tay ở Nam Sơn tự, không ngờ chúng ta thế mà lại có thể gặp lại nhau ở đây, thật đúng là có duyên quá.”