Cái gọi là đường sông, là chỗ nước tuyết hòa tan trên núi cao, dòng sông được hình thành bên trong dãy núi, không ít tu sĩ rời khỏi thành Trích Tinh đều chọn cách nhảy vào nước sông, lặn xuống một nơi sau đó nổi lên mặt nước trốn vào trong dãy núi mênh mông, người ngoài rất khó phát hiện.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, Hắc Mẫu Đơn cau mày hỏi: “Đạo gia, nếu như vậy thì sau này chúng ta hội họp thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo đưa ngón tay chỉ vào một nơi trên bản đồ: “Huyện Sơn Hồ, chúng ta sẽ gặp lại tại quán trọ lớn nhất ở huyện thành huyện Sơn Hồ.”
Mấy người quay đầu nhìn xuống, nhớ kỹ, Hắc Mẫu Đơn gật đầu đáp: “Được!”
Ngưu Hữu Đạo: “Cứ quyết định vậy đi, ngày mai các người còn phải lên đường, đi nghỉ ngơi cho sớm đi.”
Mấy người bèn cáo lui.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Ngưu Hữu Đạo để Viên Phương thu dọn bản đồ, còn mình thì cầm bội kiếm kia vào tay, rút kiếm ra, lặp đi lặp lại quan sát kiếm phong một lần, cầm mảnh lụa trắng, ngồi trước đèn từ từ chà lau sạch sẽ, trong miệng thì thào khẽ than: “Giang hồ…”
Nhóm người bên này ra khỏi phòng, lại cùng nhau tụ tập trong phòng của Hắc Mẫu Đơn, bàn bạc chuyện sau khi rời đi, sau đó tất cả đều trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Lôi Tông Khang trở về phòng mình ngồi im một lát lại lặng lẽ mở cửa phòng mình ra, nhìn chung quanh, sau đó nhanh chóng rời đi.
Xuống lầu, xuyên qua vườn hoa, tới trên lầu phía đối diện, hắn không gõ cửa, trực tiếp mở cửa tiến vào phòng của Thôi Viễn.
Thôi Viễn cũng mới vừa trở về không bao lâu, còn đang suy nghĩ tối nay phải đi tìm Lôi Tông Khang, không ngờ Lôi Tông Khang lại chủ động tìm tới cửa, cho nên ít nhiều gì cũng thấy hơi ngoài ý muốn, gặp mặt lập tức hỏi: “Chắc là tình huống có biến phải không?”
Lôi Tông Khang gật đầu, “Thôi gia anh minh, tình huống thật sự có biến, Ngưu Hữu Đạo thay đổi kế hoạch rời đi rồi ạ, chuẩn bị chia nhau ra từng nhóm rời đi…” Nói rồi, hắn thuật lại toàn bộ kế hoạch mà vừa rồi Ngưu Hữu Đạo mới đưa ra.
Thôi Viễn thầm nói: “Tên này thật đúng là rất cẩn thận.”
Lôi Tông Khang: “Thôi gia, ngày mai bọn ta phải rời đi trước rồi, không thể ở bên cạnh hắn, có tình huống nào sợ là không thể tiếp tục thông báo kịp thời, cũng không biết rõ con đường mà hắn đi.”
“Bí mật rời đi là lựa chọn trong dự đoán, không có gì là lạ! Cho nên ta mang theo vật này tới.” Thôi Viễn cười lạnh một tiếng, lấy ra một cái túi thơm đưa cho hắn ta, “Ngươi mang thứ này trên người dự phòng đi.”
Lôi Tông Khang nhận lấy mở ra xem, chỉ thấy bên trong chiếc túi to chứa những hạt vàng nhỏ như hạt đậu nành, bên ngoài bọc một lớp sáp rất mỏng, ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
Thôi Viễn: “Sáp phá hậu, còn phát ra một loại dị hương, dễ cho ta bên này truy tìm tung tích của ngươi, ngươi chọn thời điểm rải ở trên đường, chỗ này của ta tự có biện pháp truy tìm ngươi.”
Lôi Tông Khang kỳ quái nói: “Ta và hắn chia nhau ra làm việc, địa điểm gặp mặt cũng đã xác định là huyện Sơn Hồ, cớ gì Thôi gia còn phải truy tìm tung tích của ta?”
Thôi Viễn: “Chẳng may hắn lại thay đổi kế hoạch không gặp mặt ở huyện Sơn Hồ thì làm sao bây giờ? Ngươi còn có thể một mình thoát thân giữa đường hay sao? Trên đường tiến lên ngươi còn phải tùy thời liên lạc với bọn ta sẽ không quá thuận tiện. Kẻ này nhiều lần chạy thoát truy sát, có thể thấy được hắn rất xảo trá, không thể không phòng, ngươi mang theo vật này trên người đề phòng trước khỏi lo hậu hoạn!”
Lôi Tông Khang hiểu rõ, khẽ gật đầu.
Thôi Viễn chợt nở nụ cười, vỗ vỗ vai hắn ta, “Sư thúc ta đã đưa tin báo cáo sư môn, cực lực tranh thủ giới thiệu bảo đảm cho các người gia nhập.”
Lôi Tông Khang không biết có phải đối phương đang lừa dối hắn ta hay không, làm sao Lưu Tiên tông lại để bụng chuyện của đám tán tu bọn họ được, không giúp bọn họ, bọn họ cũng chẳng dám đánh rắm. Cho nên đối với việc này, thật ra hắn ta cũng không ôm hy vọng gì, hắn ta chỉ là mong có thể giúp bên này thoát khỏi rắc rối thôi, nếu Lưu Tiên tông thật sự thiện tâm đại phát như vậy, vậy chỉ có thể xem như niềm vui ngoài ý muốn.
Với hắn ta mà nói, rõ ràng chuyện này, bắt đầu từ một khắc lúc Lưu Tiên tông tìm tới, thì hắn ta đã không có lựa chọn nào khác, không đồng ý hậu quả có thể tưởng tượng, Lưu Tiên tông có thể buông tha hắn ta sao? Có thể buông tha bọn họ sao?
Nhưng hắn ta còn phải giả bộ tỏ vẻ mừng rỡ, chắp tay nói: “Thôi gia yên tâm, Lôi mỗ nhất định không phụ kỳ vọng!”
“Tốt! Ngươi nhanh về đi, tránh để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Vẻ mặt Thôi Viễn ôn tồn.
Sau khi hai người chia tay, Lôi Tông Khang lặng lẽ trở về phòng mình, còn Thôi Viễn sau đó lại rời khỏi quán trọ Yêu Nguyệt…
Tầng cao nhất của quán trọ, Lão Cẩu xuất hiện, gõ cửa phòng chưởng quầy lần nữa.
Bạch Ngọc Lâu vẫn chưa nghỉ ngơi, mà đang cầm bàn tính tính toán, lật sổ sách, ở dưới đèn lạch cạch tính sổ.
Trong lòng có chuyện, không quá an tâm, cho nên vẫn chưa nghỉ ngơi, ai kêu nhận tiền của người ta, chuyện người ta nhờ cậy, ông ta vẫn phải hơi ghi nhớ trong lòng.
Lão Cẩu vừa đến gần, vừa bẩm báo: “Chưởng quầy, Lôi Tông Khang lại tiến vào phòng của Thôi Viễn cùng gặp mặt ạ, sau khi tách ra, Thôi Viễn bên kia lại trở về cửa hàng Lưu Tiên tông.”
Bạch Ngọc Lâu đáp, “Biết rồi.”
Chờ đến khi Lão Cẩu rời đi, âm thanh lạch cạch tính toán mới dừng lại, Bạch Ngọc Lâu dựa vào ghế dựa, nói thầm một tiếng, “Thật đúng là bị hắn đoán trúng, liệu sự rất chính xác nhỉ, làm cái quỷ gì…”
Duỗi lưng một cái, đứng dậy rời khỏi phòng, chắp tay sau lưng từ từ đi tới sân khấu quán trọ.
Thấy ông ta đi tới, tiểu nhị ngồi thế chỗ ông ta trên ghế tràng kỷ đứng lên, cười ha ha: “Chưởng quỹ, đã trễ như vậy, còn chưa nghỉ ngơi ạ.”
Bạch Ngọc Lâu lạnh nhạt nói: “Tính toán sổ sách một lát, ra ngoài hít thở không khí, bên này không sao chứ?”
Tiểu nhị đáp: “Vẫn tốt ạ, không có việc gì.”
Bạch Ngọc Lâu gõ tay xuống quầy, “Vừa đụng phải khách nhân phòng số Ất Tử, kêu đưa vò rượu vào.”
“Dạ, ta đi đưa liền.” Tiểu nhị gật đầu đồng ý.
Cúi người đặt vò rượu ở trên quầy, tiểu nhị phất tay gọi một tiểu nhị khác trong sảnh tới, dặn dò đối phương đem cốc tới phòng khách đã dặn.
Bạch Ngọc Lâu xoay người chậm rãi ung dung ra khỏi quán trọ, đứng trên bậc thang ngoài quán trọ chắp tay nhìn lên bầu trời đầy sao mênh mông, tâm tư bất định.
Người bên Hiên Viên Đạo không ngừng lén lút tiếp xúc với người của Lưu Tiên tông người, bản thân Hiên Viên Đạo cũng bắt đầu âm thầm phát lực, ngay cả người đứng xem như ông ta cũng bị cuốn vào mớ bòng bong này, tối nay không trăng, hình như quán trọ trở nên hơi quỷ quyệt, tên Hiên Viên Đạo kia bảo ngày mai sẽ đi, hi vọng tối nay đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.
Bầu trời dày đặc sao đêm không ngừng lấp lánh, đèn đuốc trong thành leo lét đẹp thê lương, núi cao đêm lạnh.
Trong đêm tối yên tĩnh này, trong lòng ông ta, dưới sự yên tĩnh, sóng mây quỷ quyệt…
“Huyện Sơn Hồ?”
Trong cửa hàng Lưu Tiên tông, nghe Thôi Viễn bẩm báo, chưởng quầy Cao Túc Thông nhíu mày thầm nói một tiếng, quay đầu nhìn Hoàng Ân Bình đứng một bên, nói: “Lấy bản đồ tới đây xem sao.”
Hoàng Ân Bình đi vào, chỉ chốc lát sau mang ra một tờ bản đồ, mở ra ở trên quầy, ba con Nguyệt Điệp dựng thẳng cánh sững sừng đậu trên sợi tơ, chiếu sáng trưng khu vực bên dưới nơi chúng đậu, không cần dùng đèn đuốc chiếu sáng nào khác.
Ba người vây quanh trước bản đồ tìm kiếm một lát, Thôi Viễn chỉ vào một chỗ nói: “Nơi này, sư thúc, huyện Sơn Hồ ở đây.”
Ánh mắt ba người tập trung vào cùng một nơi, Hoàng Ân Bình sờ sờ cằm suy nghĩ: “Gặp mặt ở đây… Gia hỏa này từ Kim Châu chạy tới thành Trích Tinh, bây giờ lại muốn đến huyện Sơn Hồ, đây là muốn đi đâu?”
Cao Túc Thông xê dịch bản đồ, thuận theo hướng Đông Nam nhìn thẳng một đường, hình như hiểu ra gì đó, chỉ ngón tay vào huyện Sơn Hồ nói: “Đúng, không sai, trừ phi hắn muốn trực tiếp đi bộ lướt qua, hoặc là đi vòng quanh đường xa, nếu không trở về Kim Châu hoặc huyện Thương Lư mà nói, tránh không khỏi huyện Sơn Hồ, cưỡi ngựa trở về tất nhiên phải đi qua nơi đây.”
Hai người nhìn một lần so sánh với lộ trình mà hắn ta nói, bừng tỉnh đại ngộ, Thôi Viễn nói: “Xem ra là đến thành Trích Tinh mua sắm đồ vật, ra ngoài tản bộ một vòng vẫn phải về Thương Triều Tông bên kia.”