Ngưu Hữu Đạo mở bản đồ ra, phân chia khu vực phát tán tin đồn để mấy người kia chọn.
Trong mấy người cũng không có ai kén cá chọn canh, tùy tiện chỉ một khu vực.
“Được, vậy thì định như thế, chia bốn khu vực. Chúng ta đi huyện Cửu Lĩnh phía Bắc, phương thức gặp mặt như cũ.”
Ngưu Hữu Đạo chỉ một vị trí trên bản đồ, lại hỏi:
“Trong các người chọn một ở lại đi cùng ta.”
Đoạn Hổ, Ngô Tam Lưỡng và Lôi Tông Khang hầu như không hẹn mà cùng chỉ Hắc Mẫu Đơn.
Hắc Mẫu Đơn sửng sốt, rồi chợt cười khì một cái.
Ngưu Hữu Đạo không nói gì, có vẻ như cũng nhận định hắn và Hắc Mẫu Đơn có một chân.
Huyện Cầm An, một huyện thành nhỏ. Thành quách cũ nát tắm rửa trong ánh chiều tà dương, khói bếp lượn lờ.
Trong phòng khách sạn, Ngưu Hữu Đạo ngâm trong thùng nước tắm, quay mặt về phía song cửa, nhìn mặt trời ngã về tây. Trên bàn bày một bình rượu, một thanh kiếm như thường lệ.
Ánh nắng hồng hồng lọt vào phòng, chiếu đỏ người trong thùng tắm rửa.
Có tiếng gõ cửa thùng thùng, giọng Hắc Mẫu Đơn vang lên:
“Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Đang ngâm nước, không chuyện cần thiết thì quay lại đi.”
Cọt kẹt! Hắc Mẫu Đơn mở cửa đi thẳng vào, vừa đóng cửa lại, tiếng bước chân đã đi tới.
Ngưu Hữu Đạo lấy khăn mặt nhúng nước, hỏi:
“Chuyện gì thì nói đi.”
Hắc Mẫu Đơn tới cạnh bồn tắm nhìn nhìn, phát hiện bị chặn lại không thấy gì liền khinh bỉ nói:
“Còn thẹn thùng hơn phụ nữ.”
Ngưu Hữu Đạo cũng không nao núng, vẫn ngâm trong nước, bình tĩnh nói:
“Có chuyện thì nói, ngươi như vậy, ta không thích.”
Hắc Mẫu Đơn chuyển cái ghế băng về ngồi cạnh hắn, vén tay áo, cầm khăn ướt lên lau chùi vai, tay cho hắn:
“Hầu hạ ngươi mà ngươi cũng không thích?”
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nhìn nàng một cái, hờ hững nói:
“Ngươi nên giữ nguyên tắc chút thì hơn.”
Hắc Mẫu Đơn hỏi ngược lại:
“Ngươi có biết ta làm vậy là có ý gì không? Làm như vậy quả thực không biết xấu hổ, có điều phụ nữ rốt cuộc vẫn phải kết đôi với một người đàn ông mới là kết quả tốt nhất. Ta yêu thích ngươi, đồng ý đi theo ngươi, đã coi mình là người của ngươi, như vậy ngươi cũng không thích sao? Đương nhiên, ta cũng hi vọng ngươi có thể coi ta là người của ngươi, là người mình. Ta thích nhìn bọn họ hiểu lầm quan hệ giữa ta với ngươi. Ta nói thật lòng.”
Ngưu Hữu Đạo trầm mặc một thoáng, hỏi:
“Nhanh vậy đã về, làm xong chuyện chưa?”
Hắc Mẫu Đơn đẩy hắn một cái.
Giúp hắn lau chùi lưng:
“Ngươi cũng quá khinh thường ta, chút chuyện nhỏ này cũng tính là phiền phức? Cải trang một chút, tìm mấy tên lười, cho ít tiền, để chúng lao đi các nơi làm việc. Những tên lười biếng này luôn thích kiếm chút tiền nhẹ nhàng, thích làm mấy chuyện nhỏ ít phí sức này. Ta còn nói sẽ có thưởng. Đương nhiên, thưởng là không có, quay đầu lại chúng ta đi luôn. Ta cùng mấy tên khác mua ít đường dụ mấy đứa trẻ con, hiệu quả rất tốt. Mấy đứa bé kia đã nhảy nhót hò hát khắp đường phố!”
Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng.
Hắc Mẫu Đơn chớp chớp mắt to:
“Đường Nghi thật xinh đẹp, muốn eo có eo, muốn mặt có mặt, muốn khí chất có khí chất…”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Chỉ không có đầu óc.”
Hắc Mẫu Đơn:
“Không có đầu óc thì cũng phải xem là so với ai. So với ngài có lẽ còn kém chút, nhưng nếu thật sự không có đầu óc, liệu có thể quản được cả một môn phái? Không phải ai cũng đều giống ngài. Trong những người ta đã gặp, ngài là loại yêu quái nhất!”
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi muốn cái gì?”
Hắc Mẫu Đơn:
“Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, đàn ông sao có thể không thích. Nếu ngài thật sự cảm thấy nàng ở bên Thiệu Bình Ba rất nguy hiểm, không bằng mang đi.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi nghe trộm không ít.”
Hắc Mẫu Đơn:
“Ngài cũng đâu cấm chúng ta. Đạo gia, trong lòng ngài vẫn có nàng phải không?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi cả nghĩ quá rồi. Cô ta chết hay sống không liên quan gì tới ta.”
Hắc Mẫu Đơn:
“Nghĩ một đằng nói một nẻo, xem ra Thiệu Bình Ba theo đuổi nàng ấy quả thật làm ngài không vui.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Chẳng lẽ còn phải vui? Không liên quan đến vui hay không. Cũng giống một con chó, đi qua chỗ nào là phải đái một bãi, bất kể mảnh đất đó có phải của nó hay không; hễ có chó khác xông vào là nó cũng phải sủa hai tiếng. Tâm tình bị quấy rầy không ít. Ta cũng đau đầu vì chuyện này. Vốn tưởng rằng sẽ không có quan hệ gì, đụng phải rồi mới phát hiện cái danh phận phu thê với cô ta thật phiền phức, có chút cảm giác khúc mắc. Ta thật sự không muốn liên quan gì đến cô ta. Ngươi nhìn đi, nếu cô ta xảy ra chuyện, để xem ta quản hay mặc kệ?”
Nghe hắn nói vậy, Hắc Mẫu Đơn đã hiểu. Vị này quả thực không có cảm giác gì với nàng kia. Nàng chậc chậc nói:
“Chính là người khác với người. Nếu là người đàn ông trước kia của ta, cho dù ta có bị người ta gác đao vào cổ cũng sẽ không thèm quay lại nhìn một cái. Đạo gia, ngài để ta nóit, thực ra cũng chẳng có gì đâu đầu hay không. Nếu đã biết cần giúp, có thể giúp thì tiện tay giúp một lần. Nếu đã không biết thì không cần miễn cưỡng, cũng không cần cố gắng. Thản nhiên đối mặt mới thực sự là buông xuống, không cần miễn cưỡng bản thân!”
Ngưu Hữu Đạo:
“Thản nhiên đối mặt… có đạo lý, đúng là điều ta cần.”
Hắc Mẫu Đơn:
“Có lẽ ngài thực sự cảm thấy Thiệu Bình Ba nguy hiểm. Ta cảm thấy ngài nên nghĩ cách đưa nàng ấy rời khỏi Thiệu Bình Ba thì hơn. Ta quá hiểu đàn ông. Nàng ấy xinh đẹp như vậy, sớm muộn gì cũng thành miếng thịt trong miệng Thiệu Bình Ba. Có một ít thủ đoạn bàng môn tà đạo rất khó phòng bị, trước đây ta cũng từng nếm thiệt thòi rồi!”
“Chuyện này ta không cần lo lắng. Chỉ cần Thiệu Bình Ba không làm gì được ta, cũng sẽ không làm gì được nàng. Ngược lại, không phải là ta có thể dọa Thiệu Bình Ba hay không, mà là một khi cô ta không thoát ly quan hệ với ta, Thiệu Bình Ba sẽ không dám dùng thủ đoạn bàng môn tà đạo với cô ta. Nếu thật sự chọc giận người sau lưng Đường Nghi, những pháp sư theo hỗ trợ Thiệu Bình Ba kia cũng không gánh nổi cái mạng của y đâu! Nhìn từ góc độ khác, chỉ cần ta bảo vệ tốt bản thân cũng chính là bảo vệ Đường Nghi.”
Hắc Mẫu Đơn ghé miệng sát tai hắn:
“Là Triệu Hùng Ca?”
“Làm sao ngươi biết?”
Ngưu Hữu Đạo quay lại liếc nàng. Lúc ở nhà bếp hắn đã nhắc đến cái tên này, rất nhỏ giọng.
Hắc Mẫu Đơn:
“Triệu Hùng Ca vốn là kẻ bị ruồng bỏ của Thượng Thanh tông. Ta nghe đồn, lúc Lưu Tiên tông tập kích Thượng Thanh tông, Triệu Hùng Ca chưa lộ diện, chỉ vật cưỡi của y xuất hiện thôi đã dọa cho Lưu Tiên tông thảng thốt bỏ về. Trưởng lão của Lưu Tiên Tông thậm chí còn tự cắt một tay để tạ tội. Thượng Thanh tông trừ Triệu Hùng Ca ra còn có ai có thể khiến chư hầu một phương với cao thủ bên cạnh như mây phải e ngại, sợ sệt? Thực lực đến mức độ như Triệu Hùng Ca đã vô cùng đáng sợ. Thiên quan vạn mã cũng không ngăn được y!”
Ngưu Hữu Đạo:
“Triệu Hùng Ca xuất thân Thượng Thanh tông, thực lực lại vượt xa phạm vi Thượng Thanh tông có thể dạy dỗ ra. E rằng, tổ sư khai sơn của Thượng Thanh tông cũng không phải đối thủ của y. Chuyện này thật bất thường, ngươi có nghe ra là chuyện gì không?”
Hắc Mẫu Đơn:
“Không rõ, quả thực không bình thường. Có khi là gặp phải chuyện gì đó không người ngoài biết.”
Ngưu Hữu Đạo bỗng quay đầu lại hỏi:
“Vừa nãy ngươi nói ngươi từng nếm phải thiệt thòi vì bàng môn tà đạo?”
“Đạo gia, ngài xót muối lên sẹo của người ta!”
Hắc Mẫu đơn than thở, dựng ba ngón tay trước mặt hắn:
“Ba lần, bị người ta ba lần!”
Ngưu Hữu Đạo:
“Là một người, hay là ba người?”
Hắc Mẫu Đơn xoa mạnh lưng hắn:
“Ba người khác nhau, có hai lần không cẩn thận bị người ta hạ độc. Một kẻ khác thì ta không trêu chọc nổi, sợ chết, không dám phản kháng. Bị người ta sờ sờ chơi mấy ngày mới được tha. Lúc đó thảm lắm, đến giờ nghĩ lại còn kinh.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi không báo thù?”
Hắc Mẫu Đơn:
“Sau đó ta tụ tập đám Đoàn Hổ tìm được một tên, làm thịt một tên. Tên khác không đến lượt chúng ta ra tay, nghe đồn bị người khác giết. Còn kẻ kia ta không chọc nổi, vẫn không chọc nổi, nào dám tìm người ta báo thù. Bây giờ nghĩ lại, có thể giữ mạng đã là tốt rồi. Chuyện đã qua, ngã một lần liền khôn ra, sau này cẩn thận chút là được rồi.”