Hắc Mẫu Đơn còn đang suy nghĩ, không biết người này có quan hệ gì với Đạo gia nữa, ai ngờ ánh mắt của Viên Cương lại nhìn về phía nàng, ra lệnh: “Ngươi cũng ra ngoài đi!”
“…” Hắc Mẫu Đơn sững sờ, còn đang định nói, ngươi là ai? Tại sao lại dám ra lệnh cho ta chứ?
Thế nhưng chưa đợi nàng lấy lại tinh thần, Ngưu Hữu Đạo gật đầu với nàng: “Ra ngoài đi.”
Hắc Mẫu Đơn im lặng, quay người rời đi, trước khi ra cửa thì liếc tới hai người trong phòng, gài cửa lại, vừa quay đầu thì đã thấy được Ngụy Đa, cũng nhìn thấy Hạo Thanh Thanh đang đi đi lại lại trước mặt.
Ngụy Đa cúi đầu không nói gì, Hạo Thanh Thanh lại cười cười giống như lấy lòng vậy.
Ở trong phòng, Ngưu Hữu Đạo: “Tại sao ngươi lại đi cùng cái tên cà lăm kia?”
Viên Cương: “Người này khá được, trung thành tuyệt đối với ngài, có thể ngộ chứ không thể cầu!”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta không cần biết hắn có được hay không, hắn là người của Thượng Thanh tông, để hắn cút đi!”
Viên Cương: “Trong Thượng Thanh tông thì hắn chỉ nhận ngài, toàn bộ Thượng Thanh tông, hắn chính là người duy nhất luôn luôn dựa vào môn quy mà nói đỡ cho ngài.”
Ngưu Hữu Đạo: “Hắn nói vậy thì ngươi đã tin sao?”
Viên Cương: “Hắn đã chết một lần rồi.”
Ngưu Hữu Đạo ngơ ngác hỏi: “Có ý gì? Trên đường tới xuất hiện chuyện đặc biệt, hắn đã cứu ngươi sao?”
Viên Cương: “Trước cửa sơn trang của Ninh Vương, hắn đã quỳ rất lâu, quỳ chết ở cổng, suýt chút nữa thì bị binh lính cầm đi chôn sống, trong khoảnh khắc đó thì Bạch Diêu phát hiện được hắn còn mạch đập, kéo hắn ta lại từ Quỷ môn quan, sau khi hôn mê rất lâu mới tỉnh lại, hắn đã chết một lần rồi.”
Ngưu Hữu Đạo yên lặng: “Thượng Thanh tông đã đứng vững tại Bắc châu rồi, để hắn trở về đi, đi theo chúng ta chưa chắc đã là việc tốt, ta cũng không muốn dây dưa với Thượng Thanh tông.”
Viên Cương: “Chịu khổ chịu tội đều là do hắn tự nguyện, hiện tại ta đang thiếu người, người này ta muốn.”
Ngưu Hữu Đạo trừng mắt: “Nói vớ vẩn!”
Viên Cương: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ vào hắn, rồi đi đi lại lại ở trong phòng.
Viên Cương nhìn lại bình trà đang đun sôi bên cạnh, rót lấy một chén trà đi tới trước mặt hắn rồi đưa qua.
Ngưu Hữu Đạo phất tay: “Đừng làm mấy cái vớ vẩn này, nhìn thấy ngươi đã phiền rồi, không uống!”
Không uống thì không uống thôi, Viên Cương cũng không miễn cưỡng, thả lại chén trà lên bàn, nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi nói: “Điều kiện nơi ở tốt hơn nhiều chỗ của ta, nơi này còn phòng trống không?”
“Không có!” Ngưu Hữu Đạo giận giữ nói.
Viên Cương xoay người rời khỏi, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, không để ý tới Hạo Thanh Thanh đang đi tới, ngoắc tay gọi lại Hắc Mẫu Đơn.
Hắc Mẫu Đơn chậm rãi đi tới rồi hỏi: “Chuyện gì?”
“Sắp xếp một gian phòng cho ta!” Viên Cương ra lệnh, quay người gọi Ngụy Đa rồi rời khỏi.
“…” Hắc Mẫu Đơn vừa bực mình vừa buồn cười, cũng không biết người này là ai nữa, mình còn không quen biết nha lại bị sai bảo rồi.
Nàng chỉ hầu hạ Ngưu Hữu Đạo mà thôi, cũng không thích hầu hạ người khác nên lập tức đi vào trong phòng hỏi ý kiến.
Ngưu Hữu Đạo đứng trước cửa sổ, khi nghe được câu hỏi của Hắc Mẫu Đơn thì khá là khó chịu, giơ tay lên rồi nói: “Nói với khách sạn một tiếng đi, xem có thể sắp xếp cho ta một gian phòng nữa hay không, nếu không thì hãy để hắn ở cùng phòng với ta đi!”
Cùng ngươi ở một gian phòng? Từ trong lời này thì Hắc Mẫu Đơn ý thức được cái tên kia có quan hệ không tầm thường đối với Đạo gia, ngay cả nàng, muốn ngủ cùng một phòng với Đạo gia còn không được nữa là.
Quan hệ giữa nàng và hắn, làm thật không được, chỉ có thể liếc mắt đưa tình mà thôi!
Ở bên ngoài, Viên Cương và Ngụy Đa đang định xuống dưới thì Hạo Thanh Thanh lại xông ra, ngăn tại bậc thang thông xuống dưới lầu, làm cho Viên Cương không thể không ngừng lại.
Hạo Thanh Thanh cười tươi, nói: “Ta tên là Hạo Thanh Thanh, là bạn bè với Đạo gia, xin hỏi huynh tên là gì?”
“Tránh ra!” Viên Cương nói bằng giọng lạnh như băng.
Hạo Thanh Thanh: “Về sau mọi người đều là bạn bè, làm quen một chút đi…”
Còn chưa đợi nàng nói xong, Viên Cương đưa tay đẩy nàng sang một bên rồi đi xuống dưới, Ngụy Đa cũng đi theo sau.
Sài Phi vội vàng lao tới: “Tiểu thư, người không sao chứ?”
Hạo Thanh Thanh nhìn lại bóng người đang đi xuống mà khoát tay: “Không có gì.”
Sài Phi: “Tiểu thư, chúng ta còn không rõ lai lịch của Ngưu Hữu Đạo là gì, tốt nhất là đừng nên trêu vào vẫn hơn.”
“Ta trêu vào hắn làm gì?” Hạo Thanh Thanh quay đầu lại hỏi, đưa ngón tay ra chỉ xuống dưới: “Muốn trêu thì cũng phải trêu cái người vừa nãy kìa.”
Sài Phi: “Ý của ta chính là bọn họ là cùng một bọn.”
Hạo Thanh Thanh: “Vậy thì làm sao chứ?”
Sài Phi nhíu mày: “Tiểu thư, người muốn làm cái gì vậy?”
Hạo Thanh Thanh nằm lên tay vịn cầu thang, nhìn xuống dưới lầu: “Cái tên to con này nhìn rất thuận mắt, rất có hương vị của nam nhân, ta thích!”
Sài Phi thật sự là phục nàng, còn chưa gả ra ngoài cũng đã nói điều này mà không ngại ngùng gì cả, sắc mặt hắn ta trầm xuống: “Tiểu thư, đừng làm loạn được không!”
Hạo Thanh Thanh nhếch miệng: “Thích chính là thích, chẳng lẽ không được? Đã thích thì phải ra tay kịp thời, nếu để cho người khác ra tay sớm hơn thì hối hận cũng không kịp, đầu tiên phải tiếp xúc đã, xem cách làm người của hắn ta là như nào.”
“…” Sài Phi im lặng, khi nàng nói chuyện ngay thẳng như vậy đó chính là nàng đang nói đùa, nên dặn dò một câu: “Tiểu thư, người đang ra ngoài du lịch nên đừng gây chuyện, cũng đừng đi loạn, nếu làm cho Bùi tỷ không vui thì tỷ ấy sẽ thực sự đưa người trở về đó.” Sau khi cảnh cáo thì hắn ta quay đầu bước đi, trở về vị trí cũ, tiếp tục nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Không mất bao lâu, Hắc Mẫu Đơn đi cùng một tên hầu phòng đi lên, người hầu phòng lại mở một gian phòng nữa.
Trên tầng này có tổng là chín gian phòng, tạm thời cũng không còn người nào vào ở, đám người Bùi nương tử chiếm hai phòng, đám người Ngưu Hữu Đạo thì chiếm bốn phòng, còn có vài phòng trống nên xin cho Viên Cương một phòng trống cũng không phải là vấn đề gì.
Mà Viên Cương và Ngụy Đa cũng đã trở lại, mang theo áo bông và vài tấm ván gỗ tới, đi vào trong phòng mà Hắc Mẫu Đơn chỉ tới.
Sau khi thả những đồ trên tay xuống thì Viên Cương lấy một bảng số phòng ở tầng dưới ra, ném cho hầu phòng, để hầu phong giúp đỡ xử lý căn phòng bên dưới.
Hầu phòng rời khỏi thì Hạo Thanh Thanh đi vào trong, Viên Cương ra ngoài thì Hạo Thanh Thanh cũng ra ngoài.
Cạch! Hạo Thanh Thanh đi theo Viên Cương nhưng vẫn phải dừng bước trước cửa phòng của Ngưu Hữu Đạo, cánh cửa đóng lại rất nhanh, suýt chút nữa làm nàng đập mặt vào nó rồi, làm nàng rất là tức giận.
Trong phòng, khi thấy Ngưu Hữu Đạo vẫn đang chắp tay đứng trước cửa sổ thì Viên Cương ngồi xuống gần cái bàn, hỏi: “Làm sao không thấy lão Hùng?”
“Ta bảo hắn ta trở về, hẳn là trở về bên phía Thương Triêu Tông đi.” Ngưu Hữu Đạo xoay người, ngồi đối diện với Viên Cương, cầm lên ly trà lúc trước rồi uống một cách từ từ.
Viên Cương: “Cô gái mặc áo trắng ở bên ngoài có điều gì đó là lạ.”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi dựa vào ghế: “Thế nào, ngươi biết được vấn đề gì rồi sao?”
Viên Cương: “Rất dài dòng.”
“Dài dòng?” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt, nói không dễ nghe thì có, còn có nói dài dòng nữa sao?
Viên Cương: “Lai lịch như nào?”
“Có vẻ là có lai lịch khá lớn…” Ngưu Hữu Đạo cũng không định giấu diếm cái gì, nói đại khái những chuyện đã xảy ra từ dịch trạm tới tận hiện tại.
Viên Cương: “Có vẻ là hoàng thất của Tề quốc?”
Ngưu Hữu Đạo: “Còn không phải là người bình thường của hoàng thất, rất có thể là một công chúa.”
Viên Cương: “Nữ nhân bên cạnh ngài, có thể tin sao?”
“Tán tu, quen biết tại thành Trích Tinh…” Ngưu Hữu Đạo nói đơn giản về việc quen biết đám người Hắc Mẫu Đơn, cũng thuận miệng nói vài việc đã xảy ra trên đường, Viên Cương cũng đã tới thì có vài việc vẫn phải nói cho Viên Cương biết, cũng để cho Viên Cương đề phòng nguy hiểm có thể xảy ra, vài kế hoạch của hắn cũng có thể nói ra.
Giữa hai người không có bí mật nào cả.
Sau khi nghe xong thì Viên Cương trầm tư, Ngưu Hữu Đạo nhấp trà, rồi hỏi: “Hải Như Nguyệt thả ngươi đi sao?”
Viên Cương: “Ta làm một ít thuốc nổ, nổ Lưu Phương Quán, rồi thừa dịp loạn mà thoát thân.”