“Sẽ không quên.” Phí Trường Lưu nhấc tay xuống, không quay đầu lại, rời đi, việc này khiến hắn ta rất bất an.
Lúc này, Hắc Mẫu Đơn mới đến gần, thấp giọng nói: “Đạo gia, sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
Nàng rất rõ ràng, sự việc quả Xích Dương Chu đích thực là do bên này làm.
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Ngươi sợ rõ?”
Hắc Mẫu Đơn thở dài: “Có chút, nhưng làm cũng làm rồi, sợ cũng muộn rồi.” Cười khổ, thật đúng là đùa với lửa, trước đây có nằm mơ cũng không nghĩ đến mình dám làm chuyện gan to tày trời đến thế.
Ngưu Hữu Đạo: “Bảo Viên Phương qua đây một chuyến.”
Hắc Mẫu Đơn gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Không bao lâu sau, Viên Phương đến, y vẫn chưa biết là có chuyện gì, hỏi: “Đạo gia, có dặn dò gì?”
Ngưu Hữu Đạo ừ một tiếng, từ từ nói: “Thông báo Lục Thánh Trung, thời khắc quan trọng đến rồi, có thể ra tay rồi! Ngoài ra, bảo chú ý chặt chẽ bên phía Bắc Châu, có tin tức gì lập tức báo.”
“Vâng!” Viên Phương lĩnh mệnh rồi đi.
Ngay khi Viên Phương rời đi không bao lâu, một thân ảnh từ xa lướt tới, ngang qua thủ vệ, trực tiếp lướt đến phía bên này, đáp xuống trên vách núi.
Người đến không phải ai khác, chính là Bạch Dao tuổi tác trông như không lớn, nhưng tóc lại bạc trắng, đôi mắt lạnh lẽo lạnh lùng nhìn Ngưu Hữu Đạo chằm chằm.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay cười nói: “Bạch tiền bối pháp giá đích thân đến đây, không biết là có chuyện gì?”
Bạch Dao nghiêm nghị nói: “Ngươi động đến quả Xích Dương Chu?”
Ngưu Hữu Đạo vừa nghe liền hiểu, hiển nhiên là động tĩnh bên phía Băng Tuyết các đã kinh động đến Thiên Ngọc Môn, dù sao bên phía Thiên Ngọc Môn cũng có cửa hàng.
Bạch Dao cũng đích thực là nhận được tin khẩn cấp của sư môn, đến đây để hỏi, Thiên Ngọc Môn đang đợi câu trả lời của y.
Nói thật, Thiên Ngọc Môn có chút kinh động, này phải gan to đến cỡ nào mới dám làm ra việc như vậy?
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Phí Trường Lưu vừa rồi mới đến, tin đồn ta cũng đã nghe thấy rồi, chẳng qua không liên quan đến ta, có người muốn hại ta….” Lý do thoái thác này giống như đối phó với Phí Trường Lưu.
Bạch Dao mang trong lòng sát khí trầm mặc, ngẫm nghĩ cũng phải, nên quyết định với Vạn Động Thiên Phủ cũng đã quyết định xong rồi, không cần quá lo lắng bên phía Hải Như Nguyệt
Dưới tình huống như vậy, lại đi trộm quả Xích Dương Chu trừ phi đầu óc có bệnh còn tạm được.
Hơn nữa, đồ trên tay Băng Tuyết các có dễ trộm đến vậy hay không, coi Băng Tuyết các đều là người chết hay sao?
Bach Dao trầm ngâm nói: “Nếu như Băng Tuyết các thật sự tính toán, việc này e là có chút phiền phức.”
Ngưu Hữu Đạo xem thường nói: “Lo lắng quá rồi, ta có thể ra vào Quỳnh Lâu Ngọc Vũ của Băng Tuyết các hiển nhiên là có nguyên do, bảo Thiên Ngọc Môn hãy yên tâm.”
Bạch Dao bỗng nhiên nhìn hắn, một chút việc y cũng nghe qua, không hiểu rõ tên này rốt cuộc có quan hệ gì với Băng Tuyết các, có điều nói đi cũng phải nói lại, không có việc gì chính là chuyện tốt.
“Phải rồi, có chuyện ngược lại phải nhờ Bạch tiền bối chuyển lời Thiên Ngọc Môn, rượu đó, Thiên Ngọc Môn lừa hơi độc ác, làm người ta đỏ mắt, các người ăn thịt cũng phải cho người khác một ngụm rượu. Quy tắc cung ứng không thay đổi, nhưng giá tiền chỗ này phải thêm một chút, bốn trăm kim tệ một vò.”
Lợi dụng ngọn gió việc Băng Tuyết nổi lên, Ngưu Hữu Đạo nhất định mở miệng tăng giá.
Tăng lên gấp đôi! Bạch Dao lạnh lùng nói: “Ta không quảng việc này, ngươi tự mình tìm Thiên Ngọc Môn bàn đi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không cần Bạch tiền bối bận tâm, chỉ là nhờ Bạch tiền bối thuận tiện mang lời nói này. Nhặt nhạnh ít chi phí, một vò Thiên Ngọc Môn kiếm được ít nhất năm trăm kim tệ, mười ngàn vò, một năm chính là năm trăm vạn kim tệ, đã kiếm đủ nhiều rồi! Chỗ này trên dưới một đống người giúp Thiên Ngọc Môn làm việc, muốn cho mọi người an tâm, dù sao cũng phải cho cơm ăn, lợi ích không thể để cho Thiên Ngọc Môn chiếm hết. Làm người không thể quá tham lam, nếu như Thiên Ngọc Môn không đáp ứng, ta lập tức tìm người khác hợp tác!”
Bạch Dao nhìn chằm chằm hắn hờ hững không nói, sau một hồi lâu quay người nhẹ nhàng đi.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay đưa mắt nhìn theo, bên phía Băng Tuyết các làm ra động tĩnh lớn đến như vậy, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm nơi này, nếu như có thể qua được ải Băng Tuyết các không đến tìm hắn gây phiền phức, liền có thể mượn một phần thế lực, triều đình nước Yến lại càng khồn dám động đến hắn, Thiên Ngọc Môn cũng càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Ta cần thời gian…” Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm một mình, ánh mắt xa xăm, trong lòng niệm hết lần này đến lần khác…
Phủ Thứ sử Kim Châu, trong phòng ấm, Hải Như Nguyệt và nhi tử Tiêu Thiên Chấn đang dùng bữa.
“Ăn nhiều chút.” Trước sau như một, Hải Như Nguyệt cầm đũa gắp thức ăn cho nhi tử, một tay khác cầm khăn lông lau đi mồ hôi toát ra trên da thịt trắng nõn của mình.
Thời tiết dần nóng lên, phía bên này còn đốt thêm chậu than, làm sao bà có thể không đổ mồ hôi cho được, mặc quần áo mỏng manh, vẫn là ướt một nửa.
Vốn là gợi cảm tuyệt diêu, tình cảnh này càng ghẹo người.
Tiêu Thiên Chấn một ngụm lại một ngụm, hiển nhiên là không thèm ăn, sắc mặt vẫn tái nhợt không chút máu như cũ.
“Mùa hè mà con thích sắp đến rồi, ăn cho tốt, dưỡng tốt thân thể, mới có tinh thần ra ngoài chơi.”
Hải Như Nguyệt đang khuyên, cửa đột nhiên “Ầm” một tiếng, có người cậy mạnh đẩy cửa ra, dọa hai mẹ con giật nảy mình.
Hai mẹ con quy đầu nhìn, chỉ thấy Lê Vô Hoa xuất hiện ở cửa, bộ mặt âm trầm, sau lưng trái phải còn có hai người đi theo, cũng đều là Trưởng lão của Vạn Động Thiên, sắc mặt cũng không dễ coi.
Hải Như Nguyệt sững sờ, không ngờ đến hai Trưởng lão khác cũng đến.
“Hai vị Trưởng lão pháp giá tự mình đến, không thể đón tiếp từ xa…” Lời nói được một nửa Hải Như Nguyệt phát hiện không đúng…
Lê Vô Hoa dẫn ban người đi vào đây, ánh mắt từng người một nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Chấn, áp sát về phía Tiêu Thiên Chấn.
Bọn nha hoàn trong phòng, nguyên một đám không dám thở mạnh.
Quản gia Tiêu phủ Chu Thuận đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng.
Tiêu Thiên Chấn chầm chậm đứng dậy, trong mắt có vẻ phẫn nộ.
Hải Như Nguyệt đưa tay kéo nhi tử ra che chở ở sau lưng, tâm ý hoảng loạn, miễn cưỡng cười vui nói: “Ba vị trưởng lão có việc sao?”
Lê Vô Hoa đẩy bà lảo đảo sang một bên, lại vươn tay nắm lấy cổ tay Tiêu Thiên Chấn, trứcj tiếp thi pháp trên tay bắt mạch.
Tiêu Thiên Chấn vùng vẫy một cái, không cách nào tránh thoát, dáng vẻ giận mà không dám nói gì.
Lê Vô Hoa bắt mạch xong từ từ buông lỏng buông y ra, xoay người quay đầu, lắc đầu với hai vị sư huynh: “Không có vấn đề gì! Ta đã nói bọn họ không có gan lớn như vậy mà.”
Hai vị Trưởng lão khác cùng nhau tiến lên trên, nắm lấy cổ tay trái phải của Tiêu Thiên Chấn bắt mạch, sao đó nhìn nhau một chút, cũng từ từ buông tay Tiêu Thiên Chấn ra.
Sau đó hai người cùng nhau chắp tay về phía Hải Như Nguyệt cười nói: “Trưởng Công chúa bớt giận, hiểu lầm một chút.”
Nói xong lại gật đầu với Lê Vô Hoa, sau đó cùng nhau rời khỏi.
Tim Hải Như Nguyệt vẫn đập thình thịch như cũ, thấy dường như không sao nữa rồi, phất tay ra hiệu với Chu Thuận.
Chu Thuận lập tức đi vào, dắt tay của Tiêu Thiên Chấn, đem những thé khác rời đi, cũng cho đám nha hoàn phục vụ mang đi.
Không còn người ngoài, Hải Như Nguyệt nghi ngờ không thôi nói: “Thế nào rồi?”
Lê Vô Hoa nhìn bà: “Bên ngoài có tin đồn, nói Ngưu Hữu Đạo cướp quả Xích Dương Chu của Băng Tuyết các, ngươi không nói âm mưu nào quá giới hạn với hắn chứ?”
Hải Như Nguyệt vô cùng lo sợ: “Sao có thể, tin đồn há có thể tin?”
Cho dù bà đích thực có nói qua âm mưu với hắn, chỉ có điều việc này sao bà có thể thừa nhận, đánh chết cũng không dám nhận, Băng Tuyết các cũng sẽ không quan tâm nàng là Trưởng công chú thì làm sao, ngay cả người nhà hoàng đế nước Triệu cũng sẽ không đặt vào trong mắt, Trưởng Công chúa đối với người nhà mà nói được xem là cái gì?”
Mà trên thực tế Ngưu Hữu Đạo cũng không nói là đi “Lấy trộm” quả Xích Dương Châu.