Lực quản chế của một quốc gia hoàn toàn không phải thứ mà một môn phái tu hành bình thường có thể sánh được. Về mặt này, Ngưu Hữu Đạo đã được lĩnh giáo từ lâu.
“Hừ hừ!” Hạo Vân Đồ một trận cười gằn. “Những năm gần đây, lão ngũ giả điên giả dại rất tốt, lại ngầm cấu kết với người của Hiểu Nguyệt các. Lão ngũ à lão ngũ, ngươi tốt nhất phải tự trọng, bằng không đừng oán người làm ca ca như ta.”
Người được y gọi là lão ngũ chính là Hạo Vân Thắng, đại vương Tây Viện của nước Tề.
Bộ Tầm hơi cúi đầu. Ông ta không dễ xen mồm vào chuyện này, chỉ nhắc nhở:
“Xem động thái và những hành động liên tiếp gần đây của những người kia, sợ rằng chiến mã đã sắp xuất cảnh, có cần chặn lại hay không?”
Hạo Vân Đồ giương mắt nhìn chằm chằm bản đồ, lạnh lùng nói:
“Chiến mã, quả nhiên có, không cần để ý tới chuyện đó, giả vờ không biết, cho đi! Thiệu gia châu Bắc bừng bừng dã tâm, sẽ không thần phục Yến, Hàn. Thực lực bên đó mạnh mẽ hơn Thương Triêu Tông, lực kiềm chế cũng sẽ lớn hơn Thương Triêu Tông!”
Y còn ước gì Yến, Hàn, Tống, Triệu nhiều thêm mấy thế lực giống như Thiệu gia trong lãnh thổ kìa…
Bạch Vân gian, trong đình, Tần Miên vung vung tay đối với một người vừa về từ hồ Thiên Kính và bẩm báo quá trình:
“Ngươi lui xuống trước đi!”
“Vâng!” Người kia chắp tay với Tô Chiếu đang ngồi tĩnh tọa trong đình, sau đó rời đi.
Tần Miên xoay người nhìn lại, nhìn Tô Chiếu nói:
“Ngưu Hữu Đạo này vẫn có chút thực lực, không ngờ Côn Lâm Thụ vừa đối mặt với hắn đã không chịu nổi, cũng không biết Thiên Hỏa giáo có thể kiếm hắn gây sự không.”
“Ai!”
Tô Chiếu khẽ thở dài.
“Thiên Hỏa giáo là môn phái có máu mặt, tạm thời hẳn là không thể gây sự với hắn. Xem ra lần này lại để Ngưu Hữu Đạo thoát được một kiếp. Tên này gặp nạn nhiều lần vẫn có thể thoát thân, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, quả nhiên là khó chơi.”
Tần Miên:
“Chuyện bên châu Bắc quan trọng, không thể xảy ra chuyện bất ngờ. Ông chủ, theo ta thấy, tạm thời không nên có động tác gì tới Ngưu Hữu Đạo thì hơn. Người này quả thực khó đối phó, rất dễ sinh ra rắc rối.”
Tô Chiếu yên lặng gật gật đầu. Lúc trước nàng ta cảm giác mình có thể bóp chết Ngưu Hữu Đạo bất cứ lúc nào, hiện tại phát hiện lại không thể làm gì được Ngưu Hữu Đạo, tâm tình có phần ủ rũ…
Đầu đường, Ngưu Hữu Đạo và Lệnh Hồ Thu nhìn chung quanh hẻm, đã không thấy những kẻ lộn xộn hay quanh quẩn ở đây đâu nữa.
Hai người nhìn nhau, tiến vào ngõ nhỏ, trở lại trạch viện gõ cửa.
Hồng Tụ mở cửa, thấy là bọn họ, lập tức cho hai người vào, rồi hỏi tình huống.
Lệnh Hồ Thu ra hiệu để nói sau.
Ngưu Hữu Đạo không về phòng mình mà đi tới phòng của Phong Ân Thái lúc trước.
Lệnh Hồ Thu theo cùng vào, thấy chung quanh tường chồng chất bùn đất thì sửng sốt.
Phong Ân Thái đào xong bên này, gã còn chưa tới đây. Tuy rằng ở trong cùng một trạch viện, nhưng lại không hề hay biết Phong Ân Thái làm công trình lớn như vậy từ lúc nào.
Hồng Phất tới gần, nhỏ giọng nói:
“Lối vào đường ngầm ở dưới giếng.”
Ngưu Hữu Đạo và Lệnh Hồ Thu đi rồi, nàng và Hồng Tụ dò xét quanh trạch viện đã phát hiện sự dị thường của nơi này, nên phải kiểm tra một phen.
Lệnh Hồ Thu bước nhanh đến miệng giếng nhìn xem, quả nhiên phát hiện miệng lối vào, sau đó quay lại, hỏi Ngưu Hữu Đạo đang đứng dưới mái hiên:
“Phong Ân Thái đúng là đào đường ngầm chuẩn bị bỏ chạy từ trước?”
“Đúng!” Ngưu Hữu Đạo qua loa đáp, sau đó để Hồng Tụ, Hồng Phất nghiêm túc để ý động tĩnh bên ngoài, nếu có điều khác thường lập tức cảnh báo.
Thấy hắn không muốn nói, Lệnh Hồ Thu cũng không hỏi. Hai người ngồi dưới mái hiên uống trà.
“Lão đệ, trở về bên này, tiếp theo đệ chuẩn bị làm sao?”
“Chờ!”
“Chờ?”
“Có việc liền chạy, không có việc thì nói sau.”
Chuyện trò vài câu, Lệnh Hồ Thu nói:
“Lão đệ, ta thấy tình huống đệ giao đấu với Côn Lâm Thụ, hình như công pháp tu luyện của đệ không giống công pháp Thượng Thanh tông!”
Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược lại:
“Vậy huynh thấy giống công pháp nhà nào?”
Lệnh Hồ Thu:
“Ta làm sao biết. Chẳng phải đệ nói Đông Quách Hạo Nhiên chưa truyền công pháp cho đệ sao? Có phải trước khi Đông Quách Hạo Nhiên lâm chung đã truyền?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Người cũng đã chết, ở đâu ra thời gian truyền thụ công pháp cho ta.”
Lệnh Hồ Thu:
“Vậy công pháp của đệ từ đâu ra?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Tự nhiên là người khác cho.”
“Người khác cho?” Lệnh Hồ Thu không tin. Thực ra gã rất muốn hỏi trước khi Đông Quách Hạo Nhiên lâm chung có nói hoặc cho ngươi cái gì không, nhưng gã biết Ngưu Hữu Đạo không ngốc, không dám trực tiếp hỏi vấn đề này, sợ làm Ngưu Hữu Đạo hoài nghi, chỉ có thể hỏi thử:
“Ai cho?”
Ngưu Hữu Đạo nâng chén trà chậm rãi lắc đầu:
“Không biết.”
Lệnh Hồ Thu trợn mắt:
“Nói bừa, đệ lại không biết người cho mình công pháp là ai sao?”
Ngưu Hữu Đạo nhún nhún vai:
“Ta biết có nói ra huynh cũng không tin. Việc này nói đến chính ta cũng thấy mơ hồ. Đột nhiên từ đâu nhảy ra một người, chẳng nói mình là ai, truyền cho ta một bộ công pháp tu hành xong liền bỏ đi. Ta hỏi người đó là người ở đâu, y cũng không nói, cứ vậy đi luôn. Ta còn muốn biết y là ai đây.”
Lệnh Hồ Thu nghi ngờ nói:
“Gặp ở đâu?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Thượng Thanh tông, không lâu ngay sau khi ta bị giam trong Thượng Thanh tông.”
“Thượng Thanh tông?” Lệnh Hồ Thu kinh ngạc. “Người của Thượng Thanh tông mà ngươi không quen biết?”
Ngưu Hữu Đạo suy tư:
“Chắc không phải người của Thượng Thanh tông. Đặc điểm của y khá rõ ràng. Nếu như là người của Thượng Thanh tông, ta đã gặp thì chắc chắn sẽ nhận ra. Lúc đó ta bị giam lỏng ở nơi Đông Quách Hạo Nhiên tĩnh tu lúc còn sống, tên là Đào Hoa Nguyên. Người kia xuất hiện vào buổi tối, đột nhiên hiện ra ở Đào Hoa Nguyên, còn bảo ta không được hé răng.”
Lệnh Hồ Thu bỗng cảm thấy phấn chấn, đã tin lời này quá nửa, vội hỏi:
“Nếu đặc điểm rất rõ ràng thì không ngại nói ta nghe chút. Ta cũng coi như từng trải rất nhiều người trong giới tu hành. Nói ta nghe xem, không chừng ta đã gặp cũng nên, vừa vặn có thể giải thích cho đệ.”
Ngưu Hữu Đạo liếc gã, tỏ vẻ “Ta cần phải nói cho huynh à”.
Lệnh Hồ Thu lại nói:
“Lẽ nào đệ không muốn biết người đó là ai?”
Nghe gã vừa nói như thế, Ngưu Hữu Đạo nâng chén trà, tựa như rơi vào hồi ức, chậm rãi kể:
“Lúc đó là buổi tối, trời tối đen, thực ra ta cũng không thấy rõ tướng mạo của y, chỉ dựa vào chút ánh trăng mới thấy được chút đường nét. Đó là một người đàn ông, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, râu tóc mọc lùm xùm. Người đó đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, dọa ta sợ hết hồn. Y bảo ta phải cấm khẩu trước. Nếu huynh muốn hỏi trông y như thế nào, lúc đó ta cũng chỉ thấy được như vậy.”
Lệnh Hồ Thu nhíu chặt lông mày, thì thầm:
“Người đàn ông lôi thôi lếch thếch, râu tóc lùm xùm…”
Ngưu Hữu Đạo thỉnh thoảng liếc nhìn phản ứng của gã, bê trà nhấp một ngụm, thầm nghĩ, người này đương nhiên không tồn tại. Chỉ là, hắn không thể dễ dàng nói về thứ mà Đông Quách Hạo Nhiên đã ủy thác trước khi lâm chung. Đông Quách Hạo Nhiên dùng tính mạng ủy thác cho, chỉ định chỉ có thể giao vào trong tay chưởng môn Đường Mục, khẳng định không phải việc nhỏ. Mình đã không nói cho Thượng Thanh tông, sao lại phải nói cho gã biết.
Còn về cái người hư cấu này, hắn nghe nói Triệu Hùng Ca đại khái chính là cái dáng vẻ lôi thôi như vậy, chắc hẳn Triệu Hùng Ca là người có thể gánh vác được.
Suy nghĩ mãi, Lệnh Hồ Thu giương mắt lên hỏi:
“Đệ cho manh mối quá ít, có thấy đường nét khuôn mặt không?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu:
“Trời tối, không thấy rõ.”
Lệnh Hồ Thu:
“Lúc đó y nói cái gì với đệ?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Cũng chẳng nói gì, chỉ hỏi ta có phải đệ tử của Đông Quách Hạo Nhiên không, còn nói y không có ác ý, bảo ta không cần sợ. Sau đó y đến thắp mấy nén hương cho Đông Quách Hạo Nhiên, truyền cho ta bộ công pháp, còn dặn ta cố gắng tu luyện, nói rằng Đông Quách Hạo Nhiên chỉ còn một đệ tử là ta, dặn ta không nên làm cho Đông Quách Hạo Nhiên trên trời thất vọng… À, trước khi đi, y có tìm di vật của Đông Quách Hạo Nhiên mang theo cùng. Chỉ vậy thôi, huynh nói ta làm sao biết y là ai?”