Đọc truyện Full

Chương 506: Thương Triều Tông Có Phúc Khí Hơn So Với Bổn Vương (1)

Bây giờ bà ta hiểu ra, là bà ta làm việc không chu toàn, thông minh quá bị thông minh hại.

Bà ta cứ như vậy mà mơ mơ hồ hồ ký vào văn tự bán mình, sau đó đi theo tên tiểu tử này. Bây giờ hiểu ra, bà ta mới biết được đối phương đã lừa bà ta ngay từ đầu. Bà ta đã trúng gian kế của hắn, hận không thể đập đầu chết đi!

Ngưu Hữu Đạo cười ha hả: “Việc cũng đã qua rồi, tính toán làm gì. Bây giờ không phải rất tốt sao!”

“Ngươi đừng nói nữa!” Quản Phương Nghi đang ngồi xổm dưới đất đẩy ra một chưởng. Nếu không biết sự thật thì cũng thôi đi, một khi biết rồi, ngược lại không chịu được đả kích.

Bà ta hối hận vô cùng. Nhưng sự thật lại tàn nhẫn như vậy. Bà ta thật không nên hỏi, cứ tiếp tục hồ đồ còn tốt hơn, như vậy trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút. Bây giờ, việc này chỉ sợ sẽ trở thành nỗi nhục cả đời của bà ta. Bà ta đã quá qua loa, bán đứng chính mình.

Buồn chán xong, Quản Phương Nghi đột nhiên đứng dậy, quay người nhanh chân bước đi. Bà ta đã hiểu được cảm giác lấy nước mắt mà rửa mặt. Bây giờ đã leo lên thuyền giặc rồi, có hối hận cũng đã muộn.

Ngưu Hữu Đạo đã từng hỏi bà ta, tại sao Giáo Sự đài lại biết được bí mật phòng đơn kia.

Được biết chuyện xảy ra cùng ngày Giáo Sự đài đi tìm Quản Phương Nghi, Ngưu Hữu Đạo mới bừng tỉnh, hiểu được vì sao Quản Phương Nghi lại chán nản.

Cũng vì Quản Phương Nghi chán nản mà hắn mới hiểu ra được một việc. Lúc đó Quản Phương Nghi hiểu lầm hắn tìm tới cửa là có liên quan đến Bộ Tầm, mới chịu không được dọa mà đầu hàng. Nếu không, sợ là người đàn bà này không dễ dàng bị khuất phục như vậy, hắn sẽ phải tốn nhiều công hơn!

Ngược lại, việc này cũng khiến cho Ngưu Hữu Đạo phải cảnh giác. Hắn không nghĩ đến Giáo Sự đài lại thần thông quảng đại như vậy, ngay cả bí mật phòng đơn kia của Quản Phương Nghi cũng đào ra được. Xem ra sau này hắn làm việc phải cẩn thận hơn.

Cửa ra vào địa đạo, cách hai trăm trượng bên ngoài, khi hai người chui ra, cả hai đã đến một tiểu viện nho nhỏ.

Chủ nhân của viện này là một cặp vợ chồng bình thường, làm nghề đánh xe, là do Quản Phương Nghi bí mật sắp xếp ở đây.

Trong nhà vừa lúc có xe ngựa. Sau khi chuẩn bị xe ngựa xong, hai người chui vào, cánh cổng mở ra, người chồng đánh xe ngựa chở hai người rời đi.

Xe ngựa đi nửa vòng trong thành, cuối cùng dừng lại trước hậu viện của một ngôi nhà yên tĩnh. Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi xuống xe, nhanh chóng leo qua bức tường.

Cao Tiệm Hậu của Thiên Hỏa giáo đang ở bên trong, tận mắt nhìn thấy hai người leo tường xuất hiện trước mặt mình.

“Người của Anh vương, đệ tử Thiên Hỏa giáo Cao Tiệm Hậu.” Quản Phương Nghi thấp giọng thì thầm với Ngưu Hữu Đạo. Mặc dù bà ta chưa từng tiếp xúc với Anh vương, nhưng cũng đã tìm hiểu về tình huống của Anh vương và tùy tùng của hắn ta.

Cao Tiệm Hậu cũng đã từng gặp Quản Phương Nghi. Người đàn bà này tiếng lành đồn xa, thân ở Tề kinh nhiều năm, làm sao mà không biết. Ông ta quay sang hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi chính là Ngưu Hữu Đạo?”

“Đúng vậy!” Ngưu Hữu Đạo chắp tay.

“Đi theo ta.” Cao Tiệm Hậu quay người bước đi.

Trong vườn có một thủy các. Cao Tiệm Hậu dẫn hai người đến, gõ cửa, nói vào bên trong: “Vương gia, người đến rồi.”

Trong phòng, Hạo Chân và Mộc Cửu đều có mặt. Hai người nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi đang bước vào.

Ngưu Hữu Đạo cũng đánh giá hai người. Người già nhất định không phải là Anh vương, còn một người trẻ tay cứ lồng vào trong ống tay áo, biểu hiện lười biếng, nhìn qua chẳng giống Vương gia chút nào, hắn không khỏi đưa mắt nhìn Quản Phương Nghi.

Quản Phương Nghi khẽ gật đầu. Lúc này, Ngưu Hữu Đạo mới dám xác nhận người không giống Vương gia trước mặt đích thật là Anh vương.

Cao Tiệm Hậu cũng bước vào bên trong, thuận tay đóng cửa lại, canh giữ ngay cửa.

Phía trên lầu các, đằng sau hai cánh cửa sổ được mở rộng, Xa Bất Trì và Tạ Long Phi đứng mỗi người một bên, quan sát bên ngoài.

“Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi, xin ra mắt Vương gia!” Hai người cùng nhau chắp tay chào hỏi.

Anh vương Hạo Chân mỉm cười ôn hòa: “Bổn vương ngưỡng mộ danh tiếng của hai người đã lâu. Mời ngồi!”

Hắn ta đưa tay ra mời, chủ khách ngồi xuống quanh một cái bàn. Cửu Mộc khoanh tay đứng bên cạnh Hạo Chân.

“Có chuyện gì mà ngươi nhất định phải gặp Bổn vương?” Hạo Chân hỏi.

Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo đảo xung quanh, ý bảo có người ngoài ở đây, hắn nói có tiện hay không?

Hạo Chân nói: “Ngươi cứ nói, đừng ngại.”

Đã như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng không quanh co, lòng vòng: “Ta có chuyện muốn nhờ Vương gia hỗ trợ.”

Hạo Chân đáp: “Nếu Bổn vương có thể giúp đỡ, Bổn vương nhất định sẽ giúp.”

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc. Hắn không nghĩ đến đối phương lại sảng khoái như vậy, nhưng sau đó đối phương lại bồi thêm một câu: “Nhưng việc làm trái quốc sách, Bổn vương sẽ không làm, ví dụ như chuyện chiến mã!”

Hiển nhiên, Hạo Chân cũng đoán được Ngưu Hữu Đạo đến nước Tề là vì chuyện chiến mã. Hắn ta hoài nghi Ngưu Hữu Đạo tìm hắn ta là vì chuyện này.

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Bệ hạ đã cho ta chiến mã, không nhọc Vương gia phải quan tâm!”

Gạt người! Vẻ mặt Quản Phương Nghi không thay đổi nhưng trong lòng lại mắng thầm.

“Ngươi nói phụ hoàng đã cho ngươi chiến mã?” Hạo Chân nghi ngờ hỏi một câu.

Ngưu Hữu Đạo lấy ra một tấm lệnh bài trong tay áo, nhìn Hạo Chân phía đối diện: “Xuất cảnh chiến mã, đối với ta mà nói, đều không thành vấn đề. Việc này mong Vương gia giữ bí mật.”

Nhìn tấm lệnh bài trong tay Ngưu Hữu Đạo, Hạo Chân “ừm” một tiếng, khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại kinh ngạc, vội đánh giá quan hệ giữa Ngưu Hữu Đạo và cha của hắn ta.

Cửu Mộc phía đối diện tất nhiên cũng nhìn thấy lệnh bài, ánh mắt lấp lóe.

Hạo Chân nói: “Nếu đây là ý của phụ hoàng, Bổn vương không gặp để hỏi, tất nhiên không biết chuyện này. Nhưng Bổn vương xin hỏi một câu, hôm nay ngươi đến gặp Bổn vương, rốt cuộc là ý của ngươi hay là ý của phụ hoàng?”

Đứng ngoài cửa, Cao Tiệm Hậu cũng muốn nhìn lệnh bài trên tay Ngưu Hữu Đạo, nhưng làm sao cũng không nhìn thấy.

Quản Phương Nghi cũng muốn nhìn, nhưng Ngưu Hữu Đạo vừa giơ lệnh bài lên xong đã thu vào trong tay áo, bà ta chỉ nhìn được cạnh lệnh bài.

Hành động của hắn khiến Quản Phương Nghi nghiến răng. Nhìn ý tứ của Hạo Chân, lệnh bài trên tay Ngưu Hữu Đạo dường như đã phát huy tác dụng. Tên khốn kiếp kia chưa hề tiết lộ chuyện này cho bà ta biết.

Bà ta cảm thấy nghi ngờ, đã có át chủ bài có thể lấy được chiến mã, cớ sao còn phiền phức đi đánh cướp chiến mã của người ta như vậy?

Ngưu Hữu Đạo nói: “Điều này không liên quan đến bệ hạ, là việc của cá nhân ta.”

Hạo Chân nói: “Có chuyện gì phụ hoàng làm không được mà cần đến Bổn vương xử lý?” Ý của hắn ta là, ngươi đã có thể trực tiếp liên hệ với Hoàng đế, còn cần tìm đến Vương gia là hắn ta làm gì?

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Hoàng đế bệ hạ sẽ không giúp ta việc này.”

Hạo Chân hỏi: “Việc gì?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Ta muốn nhờ Vương gia giúp ta bắt một người, một quan viên triều đình, sau đó đưa người đó cho ta.”

Hạo Chân nhanh chóng quay sang nhìn Mộc Cửu, rồi quay lại hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Tự mình bắt quan viên triều đình, ngươi đang nói đùa à?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Không phải trò đùa. Nếu không, ta sẽ không đến tìm Vương gia.”

Hạo Chân hỏi: “Không biết vị quan triều đình kia đã làm gì khiến Ngưu huynh đệ không vui?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Thủ hạ Đại vương Tây viện, tên Chương Hành Thụy.”

Chương Hành Thụy? Hạo Chân cau mày, hoàn toàn không có ấn tượng với cái tên này, nhất định không phải đại quan. Bằng không, hắn ta không thể không có ấn tượng như thế. Hắn ta quay sang nhìn Mộc Cửu: “Thủ hạ của hoàng thúc có người này sao?”

Mộc Cửu hạ thấp người đáp: “Thưa có, là quan viên phụ trách đăng ký sản nghiệp hoàng tộc, quan tam phẩm, rất bình thường, chẳng có gì thu hút.”

Hạo Chân càng cảm thấy kỳ lạ, quay sang nhìn Ngưu Hữu Đạo: “Một quan viên khiêm tốn, chẳng có gì thu hút, vì sao lại khiến cho Ngưu Hữu Đạo vang danh khắp thiên hạ phải ghi nhớ như vậy?”

Ngưu Hữu Đạo cười: “Vương gia cũng khiêm tốn như vậy đấy.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full