Nhưng Hô Diên Vô Hận lại không bất trung với nước Tề, cũng không bất trung với Hạo Vân Đồ, y chỉ ngại vì nguyên nhân nào đó không muốn mà phải dùng đến chiêu lấy con gái mình ra liên hôn.
Song, Hạo Vân Đồ không yên tâm, thiên hạ này có rất nhiều nguyên nhân khó xác định, chuyện tương lai ai dám nói rõ ràng, y cần phải cột chặt mình và Hô Diên gia lại với nhau!
Hiện giờ Ngọc Thương đến khiến Hạo Vân Đồ có cơ hội, Ngọc Thương cũng được xem như là lão sư của Hô Diên Vô Hận. Thân là sư trưởng, so với những người khác thì ông ta khuyên nhủ tốt hơn.
Đối với việc này, ba vị chưởng môn cũng không dám nói gì.
Ngọc Thương nghe vậy thì hơi im lặng, danh tiếng của ông ta cũng không uổng phí, tất nhiên hiểu ra một vài chuyện.
Ý đồ của Hoàng đế đã quá rõ. Đừng nói Hô Diên Vô Hận, dẫu là kẻ ngoài cuộc cũng hiểu được. Một khi đứa con nào đó của Hô Diên Vô Hận cưới công chúa, Hoàng đế tất sẽ can thiệp vào chuyện nhà Hô Diên; không phải can thiệp chuyện nhà gì, mà là ai cưới công chúa, Hoàng đế sẽ nâng đỡ người đó. Người được nâng đỡ tất sẽ trở thành gia chủ tương lai của Hô Diên gia, Hạo Vân Đồ nhất định cho người đó thăng quan tiến chức, liệu có bao nhiêu kẻ ngăn lại được?
Mấu chốt chính là e rằng Hạo Vân Đồ không chỉ nâng đỡ đơn giản như vậy, vì khi nâng đỡ một người, làm không ổn thỏa sẽ thành chèn ép những đứa con trai khác của Hô Diên Vô Hận.
Rõ ràng là Hô Diên Vô Hận không muốn bàn tay Hoàng đế thò vào nhà mình, điều đó sẽ khiến nhà hắn thêm loạn, chuyện nhà và chuyện nước gộp chung lại, đối với Hô Diên gia tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt. Nếu Hô Diên Vô Hận dễ dàng đồng ý đến thế, có lẽ Hạo Vân Đồ đã không nhờ tới Ngọc Thương rồi.
Ngọc Thương cũng hiểu ý Hạo Vân Đồ, y có ý trao đổi: Ngươi giúp ta thúc đẩy hôn sự, ta sẽ giúp ngươi tìm được Ngưu Hữu Đạo!
Ngọc Thương trầm ngâm nói: “Ta cũng có nghe nói đến đứa con nhỏ của Hô Diên gia, hắn là một tiểu tử bướng bỉnh, ăn chơi trác táng, chỉ e không xứng với Trưởng công chúa!”
Hạo Vân Đồ nói: “Nếu quả thật là bùn nhão không trát nổi thành tường, quả nhân đã không nhắc tới chuyện này rồi. Quả nhân vẫn luôn chú ý đến tiểu tử đó, ngoài thô trong kỹ, tuyệt đối không hề quá quắt như vẻ bề ngoài. Huống hồ, con gái của quả nhân từ nhỏ đã bị chiều hư, cũng là một đứa nhóc khiến người ta đau đầu, gả đến đâu cũng không ổn, đứa trẻ ngoan không xứng với nó, cần một nam nhân dám quản giáo nó! Một đứa đợi gả, một đứa đợi cưới, hai đứa nó chính là một đôi do trời đất tạo thành!”
Nếu Hạo Thanh Thanh nghe được lời này, có lẽ sẽ phát điên ngay, lão cha dám nói con gái mình như vậy đấy.
Ngọc Thương: “Nói không chừng vẫn còn người hợp với Trưởng công chúa hơn.”
Hạo Vân Đồ: “Quả nhân lại thích tiểu tử Hô Diên kia!”
Nói đến nước này, Ngọc Thương im lặng một hồi rồi chậm rãi gật đầu: “Được! Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, đây cũng là chuyện tốt đẹp. Sau khi xuất cung, ta sẽ đến nhà Thượng tướng quân để tác hợp!”
“Làm phiền tiên sinh rồi!” Hạo Vân Đồ mừng rỡ, hai tay nâng chén và nói: “Quả nhân kính tiên sinh!”
Ngọc Thương đáp lễ.
Ba vị chưởng môn nhìn nhau, không nói câu nào, hơn nữa cũng không định nhúng tay vào chuyện này. Chuyện giữa Hoàng đế và Hô Diên Vô Hận, bọn họ có giúp cũng không thích hợp cho lắm.
Đặt chén rượu xuống, Hạo Vân Đồ lập tức quay đầu nói với Bộ Tầm: “Chung phu nhân từ xa vượt ngàn núi vạn sông tới bái sư, cực kỳ mệt mỏi, sao có thể để Chung phu nhân bôn ba vậy được? Ngươi lập tức phái người đi tìm, phải mau chóng tìm được tung tích của Ngưu Hữu Đạo ngay bây giờ!”
“Dạ!” Bộ Tầm khom người đáp lại.
Về hướng đi của Ngưu Hữu Đạo, Bộ Tầm sớm đã nắm được, đương nhiên ông ta hiểu ý của Hạo Vân Đồ.
Trước đó y nói không biết, đảo mắt một cái đã tự vả miệng. Nếu Ngọc Thương có thể tác hợp hôn sự của Trưởng công chúa, đương nhiên bên này cũng có thể tìm được tung tích của Ngưu Hữu Đạo; nếu chuyện tác hợp không thành thì sẽ là kết quả khác, bên này cũng chẳng dễ chơi.
Mà Ngọc Thương cũng xem như hết lòng tuân thủ lời hứa. Trước khi tiệc rượu kết thúc, ông ta nói mình xuất cung rồi sẽ đi thẳng tới nhà Thượng tướng quân Hô Diên để bàn chuyện hôn sự.
Hạo Vân Đồ mừng rỡ, lập tức sai Bộ Tầm chuẩn bị xe ngựa đưa Ngọc Thương tới đó…
“Gần đây tâm trạng lão đại có vẻ không đúng.”
Trong quán Đậu Hũ, đám người Ngưu Lâm ra ngoài huấn luyện rồi trở về, phát hiện Viên Cương ngồi một mình trong đình, dựa vào cột, ôm một vò rượu mà uống. Bọn họ không khỏi nói thầm với nhau đôi câu.
Hai ngày qua, Viên Cương không tham gia huấn luyện cùng bọn họ, hắn ta cứ buồn bã, một mình ở nhà; mà hắn ta lại không phải kiểu người uống rượu hỏng việc, nên tình cảnh hắn ta ôm vò rượu không buông như thế, mọi người chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Hu hu…”
Kế đó có người khóc nức nở chạy tới, mọi người vừa quay đầu lại là thấy ngay, bọn họ trợn mắt há mồm ngay tức khắc, thấy Hô Diên Uy vừa khóc sướt mướt vừa chạy vào.
Viên Cương quay đầu nhìn lại, ngây ngẩn cả người, khó mà tưởng tượng được kẻ mặt dày mày dạn, ăn chơi trác táng như Hô Diên Uy lại khóc.
Hô Diên Uy chạy đến bên cạnh Viên Cương, đoạt lấy vò rượu trong tay hắn ta rồi ngửa đầu tu ừng ực ừng ực, rượu chảy hai bên khóe miệng xuống làm ướt cả quần áo.
Bỏ vò rượu xuống, Hô Diên Uy đặt mông ngồi, ngửa mặt lên trời rơi lệ, tỏ vẻ đau lòng muốn chết.
“Tam thiếu gia, muốn khóc thì ra ngoài mà khóc.” Viên Cương lên tiếng khiển trách, hắn ta vốn đã phiền lòng, bây giờ lại nhìn một nam nhân cao lớn khóc nức nở, trong lòng càng phiền thêm.
Hô Diên Uy nâng tay áo lau nước mắt, quay đầu nhìn hắn ta: “Huynh đệ sắp sống không nổi nữa, huynh không hề có một chút đồng cảm sao?”
Viên Cương: “Vừa mới được cho một khoản tiền lớn, sao lại sống không nổi nữa?”
“Tiền tính là cái rắm gì!” Hô Diên Uy căm phẫn, giương nanh múa vuốt: “Chỉ cần huynh có thể giúp ta giải quyết chuyện phiền toái này, mỗi tháng ta sẽ cho huynh toàn bộ số tiền!”
Quái thật, ngay cả tiền cũng không cần, chẳng hề giống với Tam thiếu gia Hô Diên Uy mà mình quen một chút nào! Viên Cương nhìn hắn rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Không hỏi thì tốt, vừa hỏi xong, Hô Diên Uy khóc rống lên ngay tức khắc: “Trong nhà bảo ta phải cưới Trưởng công chúa!”
Nói đến Trưởng công chúa, Viên Cương lại nghĩ đến nữ nhân kia ở Băng Tuyết các ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo nói rằng thích mình, đó là một nữ nhân rất có cá tính. Hắn ta không khỏi cảm thấy lạ: “Chẳng phải cha ngươi vẫn luôn phản đối ngươi cưới nàng ấy ư? Tại sao lại đột nhiên đồng ý thế?”
Hô Diên Uy vừa mở miệng đã mắng: “Tất cả cũng tại lão bất tử mù quáng thích xem náo nhiệt gì đó, đời này của lão tử coi như bị hỏng trong tay ông ta rồi, làm sao ta lấy con tiện nhân Hạo Thanh Thanh kia được? Cưới nó về rồi, lão tử đây còn đường sống à?”
Hắn vừa mắng lão sư của cha mình là lão bất tự, vừa mắng Trưởng công chúa là tiện nhân, có thể thấy tâm trạng hắn phẫn uất đến độ nào.
Thật ra Ngọc Thương tìm tới cũng không quá miễn cưỡng Hô Diên Vô Hận, ông ta chỉ nói là Hoàng đế nhờ mình mai mối, sau đó đề nghị Hô Diên Vô Hận hoặc là buông bỏ binh quyền, hoặc là bảo con trai cưới Trưởng công chúa. Nếu không thì cứ tiếp tục như vậy cũng không có biện pháp, trừ phi ngươi muốn cậy vào binh quyền trong tay mà trở mặt với Hoàng đế!
Tuy nhiên, Ngọc Thương cũng trịnh trọng nhắc nhở Hô Diên Vô Hận: Nếu ngươi chịu buông bỏ binh quyền, đồng thời không chịu để con trai cưới Trưởng công chúa, vậy tức là đắc tội Hoàng đế quá mức, khiến thể diện Hoàng đế bị mất sạch. Không có binh quyền che chở, chẳng khác nào bỏ đi ảnh hưởng đối với ba phái lớn kia, sớm muộn Hoàng đế cũng tìm Hô Diên gia các ngươi tính sổ!
Hô Diên Vô Hận làm sao mà không rõ đạo lý này, hắn chỉ đang kéo dài, vẫn luôn kéo dài, cố tình phóng túng cho con trai ăn chơi đàng điếm, hy vọng Hoàng đế có thể thay đổi ý định, nhằm bảo vệ Hô Diên gia vững vàng.