Lê Vô Hoa nhẹ buông tay, Hải Như Nguyệt rớt xuống, hai chân chạm đất ngồi bệch xuống. Hải Như Nguyệt ôm cổ liên tục ho khan, một lúc lâu sau mới hít thở đều đều, sợ hãi ngước nhìn Lê Vô Hoa.
Lê Vô Hoa phất vạt áo trường bào ngồi xổm trước mặt Hải Như Nguyệt, gặn hỏi: “Thư đâu?”
Hải Như Nguyệt lắc đầu nói: “Đọc thư xong đã đốt.”
Lê Vô Hoa tức giận siết cằm Hải Như Nguyệt.
Hải Như Nguyệt ú ớ vội phân bua: “Thật sự đốt, xem xong đốt ngay!”
Lê Vô Hoa hỏi: “Thư của ai?”
Hải Như Nguyệt ấp úng nói: “Ngưu Hữu Đạo.”
Lê Vô Hoa thả cằm Hải Như Nguyệt ra, nghi hoặc hỏi: “Ngưu Hữu Đạo?”
Hải Như Nguyệt bị Lê Vô Hoa bóp đau đến rướm lệ, giờ phút này óc bà lóe tia sáng, dường như đã hiểu tại sao Ngưu Hữu Đạo bắt cóc nhi tử. Nếu Ngưu Hữu Đạo không bắt cóc thì hai mẫu tử đừng mơ sống, Ngưu Hữu Đạo ngang nhiên bắt người tỏ rõ không định giấu diếm Vận động Thiên Phủ nữa.
Hải Như Nguyệt đã hiểu khúc chiết trong đó, vội nói: “Là Ngưu Hữu Đạo gửi thư đến, chính là hắn bắt cóc Thiên Chấn!”
Lê Vô Hoa kinh ngạc hỏi: “Tên đó bắt cóc nhi tử của nàng làm gì?”
Hải Như Nguyệt nói: “Hắn muốn uy hiếp ta làm chuyện gì.”
Lê Vô Hoa cười khẩy nói: “Buồn cười, hắn muốn uy hiếp liền uy hiếp sao? Tưởng lấy Tiêu Thiên Chấn làm con tin là muốn làm gì cũng được?”
Hải Như Nguyệt hiểu ý của Lê Vô Hoa, một khi uy hiếp đến ích lợi của Vận động Thiên Phủ thì rất có thể Tiêu Thiên Chấn sẽ bị hy sinh.
Hải Như Nguyệt ấp úng cuối cùng cắn môi khai thật: “Lúc trước đệ tử Quỷ Y Minh tiên sinh trị bệnh cho Thiên Chấn là do Ngưu Hữu Đạo phái đến, hắn cố ý giấu diếm.”
Lê Vô Hoa ngạc nhiên, bần thần hỏi: “Trị bệnh là chuyện tốt, chúng ta ghi nhớ nhân tình của hắn, cớ gì che giấu?”
Hải Như Nguyệt kể ra ngọn nguồn: “Ban đầu ta cũng không biết, sau này mới biết không phải đệ tử Quỷ y gì. Thuốc trị bệnh cho Thiên Chấn chắc là Xích Dương Chu Quả trộm từ Băng Tuyết các.”
Con ngươi Lê Vô Hoa nở to, giờ mới nhận ra đã chọc phải rắc rối lớn. Dám trộm đồ của Tuyết bà bà? Vận động Thiên Phủ chỉ là con kiến trong mắt Tuyết bà bà, nói một câu là hoàn toàn xóa sổ Vận động Thiên Phủ khỏi giới tu hành.
Lê Vô Hoa chợt đứng dậy bước đi, ý nghĩ đầu tiên là giết Tiêu Thiên Chấn diệt khẩu, miễn y biến mất trên cõi đời thì chết không đối chứng.
Lê Vô Hoa đi tới cửa chợt ngừng lại, chợt hiểu không thể diệt khẩu, người ta đã đề phòng Vận động Thiên Phủ từ trước cướp mất đối tượng diệt khẩu rồi.
Hải Như Nguyệt vừa bò dậy Lê Vô Hoa lắc người lại gần tát một cái rõ to.
Hải Như Nguyệt té xuống đất miệng mũi chảy máu, đầu lắc lư, bị đánh ngây người.
Lê Vô Hoa tiến lên một bước túm ngực áo Hải Như Nguyệt còn đang ngu ngơ kéo dậy, lạnh lùng nói: “Tiện nhân! Tại sao hôm nay mới nói ra? Sao không nói sớm hơn? Nói, tại sao không nói sớm hả!?”
Hải Như Nguyệt tỉnh hồn lại, khóe môi chảy máu cười thảm. Nói sớm? Lúc trước bà có thể nói sao? Nếu nói ra e rằng Vận động Thiên Phủ đã diệt khẩu hai mẫu tử ngay.
Lê Vô Hoa xô đẩy Hải Như Nguyệt, gầm rống: “Sao ngươi không nói gì!?”
Lê Vô Hoa tọa trấn chỗ này, để xảy ra chuyện như vậy làm sao ăn nói với sư môn của mình? Bây giờ không đơn giản là nói hay không, sơ sẩy một cái sẽ bị diệt môn.
Hải Như Nguyệt sầu thảm nói: “Hắn không dám tùy ý lộ ra, nếu không đã chẳng chờ đến hôm nay, hắn cũng khó sống yên.”
Lê Vô Hoa lạnh lùng nói: “Hắn làm như vậy chắc muốn cái gì. Ngưu Hữu Đạo định làm gì? Muốn gì? Trong thư có viết gì cho nàng không?
Hải Như Nguyệt lắc đầu nói: “Không nói gì, trong thư chỉ ghi là đừng làm lớn chuyện.”
Lê Vô Hoa tức giận quát: “Nàng còn dám giấu ta? Nếu hắn không có yêu cầu gì thì cần chi làm loại việc này!?”
Hải Như Nguyệt thê lương phân bua: “Trong thư của hắn thật sự không nói gì!”
Lúc trước Hải Như Nguyệt không rõ ý đồ của Ngưu Hữu Đạo nên hủy thư, không đưa cho đối phương xem xét chứng minh, giờ thấy Lê Vô Hoa nổi giận động sát khí thì bà đột nhiên nhào qua giang hai tay ôm chặt ông, hôn tới tấp vào mặt, bi thương nói: “Vô Hoa, chàng đã nói chàng là trời của ta, miễn có chàng ở thì ta sẽ không gặp chuyện gì…”
Hoàng cung Tề quốc, quần thần đã chầu triều sớm giải tán ra cửa cung. Anh Vương Hạo Chân lên một chiếc xe ngựa rời đi.
Hạo Chân về phủ Anh Vương, xuống xe ngựa vào nhà, chợt nghe tiếng ngọc va chạm quen thuộc.
Vương phi Thiệu Liễu Nhi mặc áo hoa gấm, trang điểm quý khí đoan trang nghênh đón, mặt mày đẹp như tranh cười yêu kiều nửa khom người hành lễ: “Vương gia đã về.”
Hạo Chân mỉm cười nâng cánh tay Thiệu Liễu Nhi, hai người cùng vào phủ.
Từ sau khi Thiệu Liễu Nhi gả vào phủ Anh Vương, mỗi lần Hạo Chân chầu triều sớm thì mặc kệ sắc trời sớm cỡ nào nàng sẽ tự mình đưa trượng phu tới cửa. Không cần biết Hạo Chân về trễ bao lâu Thiệu Liễu Nhi sẽ ở cửa nghênh tiếp.
Thiệu Liễu Nhi cùng Hạo Chân về thư phòng, tự tay cởi áo khoác cho trượng phu, nàng không hỏi han gì mà khom người rời đi.
Hạo Chân bước tới cửa phòng nhìn bóng dáng yểu điệu đi xa, hơi híp mắt lại.
Tổng quản thái giám Cửu, Đại Khâu môn Xa Bất Trì, Huyền Binh tông Tạ long Phi, Thiên Hỏa giáo Cao Tiệm Hậu cùng nhau đến bên cạnh Hạo Chân. Bốn người nhìn phản ứng của Hạo Chân, cùng nhìn theo tầm mắt thấy vương phi rời đi.
Hạo Chân bỗng hỏi: “Vương phi đối xử thế nào với hai vị vương tử?”
Mộc Cửu hơi khom người nói: “Xem trước mắt thì như ruột thịt của mình, dốc lòng chăm sóc, ngược lại hai vị tiểu vương gia không muốn nhận vương phi làm vương phi chịu nhiều uất ức.
Hạo Chân không nói gì, xoay người vào thư phòng.
Mấy người theo đuôi đi vào.
Đợi Hạo Chân ngồi xuống sau bàn Cao Tiệm Hậu hỏi: “Hôm nay trên triều đình có chuyện gì không?”
Hạo Chân nói: “Cũng không có gì, từ đầu tới đuôi cơ hồ thảo luận về Nam châu của Yến quốc.
Mấy người nhìn nhau.
Tạ Long Phi kinh ngạc hỏi: “Thương Triêu Tông bắt lấy Nam châu đã là kết cục, việc này có gì cần thảo luận?”
Hạo Chân nói: “Ra chút biên cố, điệp báo bên Nam châu truyền tin về nói Thiên Ngọc môn đang cách ly chia nhỏ người dưới tay Thương Triêu Tông. Xem các loại dấu hiệu có lẽ Thiên Ngọc môn đã khống chế Thương Triêu Tông, tám chín phần mười sẽ cướp binh quyền của Thương Triêu Tông, có lẽ nâng đỡ Phượng Lăng Ba.”
Mấy người lặng im.
Xa Bất Trì ngẫm nghĩ, từ tốn nói: “Thiên Ngọc môn làm như vậy không khó hiểu, thực lực của họ có hạn, để Thương Triêu Tông đầy dã tâm tọa trấn Nam châu thì không phù hợp tình cảnh, ích lợi của họ, lo dẫn đến tai họa ngầm.”
Hạo Chân gật đầu nói: “Kết quả phân tích trên triều đình cũng nói như vậy.”
Sau đó Hạo Chân bật cười lắc đầu nói: “Nếu Ngưu Hữu Đạo kiên quyết đứng bên Thương Triêu Tông thì Thiên Ngọc môn chưa chắc được như ý.”
Mấy người nhìn nhau, không tìm được đáp án từ đối phương.
Xa Bất Trí nghi hoặc hỏi: “Thiên Ngọc môn dám nuốt Nam châu tất nhiên được ba phái Tiêu Dao cung ủng hộ. Không nói cái khác, một mình Ngưu Hữu Đạo có thể đối kháng nguyên Thiên Ngọc môn sao? Bản thân Ngưu Hữu Đạo còn phải xem sắc mặt của Thiên Ngọc môn, dựa vào Thiên Ngọc môn mới đứng vững được, không thì đã sớm bị người giết.”
Hạo Chân lắc đầu nói: “Các ngươi quá coi thường hắn, người này mưu tính sâu xa, sớm để lại hậu chiêu. Thiên Ngọc môn muốn đụng vào hắn không dễ vậy, trong tay hắn cầm thứ có thể kiềm chế Thiên Ngọc môn, chẳng qua hắn giỏi nhẫn nhịn không để người khác biệt.”
Mấy người kinh ngạc.
Cao Tiệm Hậu hỏi dồn: “Trên tay hắn có cái gì kiềm chế Thiên Ngọc môn được? Nếu không để người ngoài biết thì tại sao vương gia biết?”
Hạo Chân phất tay nói: “Không phải không cho các ngươi biết mà là không thể nói ra, có vài thứ biết chưa chắc là chuyện tốt.”
Đại doanh trú địa của Kiêu Kỵ quân tại kinh thành. Sau khi tan triều Hô Diên Vô Hận không về nhà mà đến thẳng quân doanh.
Tra Hổ đi theo bên Hô Diên Vô Hận vào lều trung quân.
Hai tướng lĩnh ở trong lều đang đứng chỉ trò trước tấm bản đồ, hình như bàn bạc chuyện gì. Hai người nghe bên ngoài hô lên ‘thượng tướng quân đến’ thì ngoái nhìn lại.
Hai tướng lĩnh nhanh chóng đứng thành hàng ôm quyền nói: “Tướng quân!”