Viên Cương quay đầu liếc nhìn hàng khói lửa bốc lên bên ngoài cửa sổ, “Đội ngũ quân địch quá nhiều, chắc hẳn cũng đã kinh động, trọng binh tiếp tục vây khốn thì chúng ta càng khó có thể giết đi ra ngoài, hi vọng Thiên Ngọc Môn nhìn thấy khói lửa có thể mau chóng chạy tới áp chế cục diện loạn này.”
Lam Nhược Đình một thân mồ hôi hỏi: “Thiên Ngọc Môn còn ở trong thành?”
Đám người Viên Cương không biết rõ tình hình liền hỏi: “Có lẽ không phải Thiên Ngọc Môn muốn giết mọi người, không biết Phượng Lăng Ba dùng biện pháp gì hình như đều hướng người của Thiên Ngọc Môn lên cố thủ tường thành hết rồi.”
Lam Nhược Đình lại hỏi: “Người của Thiên Ngọc Môn sẽ tới chứ?”
Viên Cương xách lại đao lên: “Có một số việc nhất thời không nói rõ ràng được, hiện giờ cũng không phải thời điểm nói kĩ được, tóm lại Đạo gia đã gây áp lực cực lớn cho Thiên Ngọc Môn, Thiên Ngọc Môn không dám không đến.”
Lam Nhược Đình tiếp tục hỏi: “Nếu người của Thiên Ngọc Môn không đến thì sao?”
“Vậy ta nhiều nhất chỉ có thể mang một người giết đi ra ngoài, có thể ra khỏi thành được hay không cũng không nhất định!” Ánh mắt Viên Cương đảo qua mọi người, liếc tới người Thương Triêu Tông.
Lời nói tuy không dễ nghe, nhưng lại là lời nói thật. Mặc dù hắn có thể đánh, nhưng trước sự vây công của một đại quân, hắn hết cách chu toàn cho quá nhiều người, cũng không thể thu nhỏ họ lại thả vào trong túi áo, hơn nữa bên cạnh là một người lớn còn sống sờ sờ, có thể bảo vệ một người đào thoát đã xem như hết sức rồi.
Ngay tức khắc mọi người liền hiểu ra, nếu vị này thật sự muốn dẫn một người giết xông ra ngoài cũng chỉ có thể là Thương Triêu Tông mà thôi.
Bên trong phủ nha, Phượng Lăng Ba nhanh chóng chạy tới đình viện, chạy thẳng lên lầu các, nhìn về phía đoàn khói lửa đang dâng lên ở khu nhà cửa gần đó, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Đến lúc này còn chưa đợi được tin tức, ngược lại đã nhìn thấy động tĩnh lớn như vậy, chẳng phải muốn kinh động tới Thiên Ngọc Môn sao?
Sắc mặt Phượng Lăng Ba dần vặn vẹo, quay đầu quát với thủ hạ: “Truyền quân lệnh của ta, đội ngũ phụ cận lập tức tiến tới gấp rút chi viện cho hai công tử tiêu diệt kẻ trộm! Bảo với hai vị công tử, không tiếc bất cứ giá nào phải bắt được tặc tử, phải nhanh!”
Thần sắc kia giống như kẻ đã phát bệnh điên rồi.
“Vâng!” Quan truyền lệnh lĩnh mệnh phi nước đại chạy đi.
…
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tu sĩ bị Bành Ngọc Lan lấy cớ đi dò xét ở bên trong bất chợt có người chỉ hướng lên bầu trời.
Ngay lập tức có mấy người từ đầu đường bay lên nóc nhà, kể cả Bành Ngọc Lan ở bên trong cũng đã bay lên nóc nhà nhìn ra xa.
Ngay khi tầm mắt nhìn rõ phương hướng kia, sắc mặt Bành Ngọc Lan lập tức lạnh hẳn, không biết bên kia đã giở trò quỷ gì mà lại để lửa bốc lên, chỉ sợ Thiên Ngọc Môn không biết chuyện gì xảy ra sao?
Nàng ta cũng không biết hiện giờ đã đắc thủ hay chưa.
“Sư tỷ, hình như đã xảy ra chuyện, chúng ta đi xem thử chút chứ?”
Một đệ tử của Thiên Ngọc Môn vừa lên tiếng, Bành Ngọc Lan đã lật tay giơ lệnh bài, lạnh lùng nói: “Tất cả mọi người đứng tại chỗ chờ lệnh, ai làm trái lệnh dùng môn quy nghiêm trị!”
Lời vừa quăng ra, bản thân nàng ta ngược lại cấp tốc bay vút đi, không tiếp tục áp chế đám đồng môn này nữa, nàng ta phải đi tìm hiểu đầu đuôi mọi chuyện ra sao.
Nếu còn chưa đắc thủ, vậy cha nương nhà gái kia của nàng ta cũng chỉ có thể tự tay giết chết con rể mình trước mặt bàn dân thiên hạ, bất chấp thanh danh bị bêu xấu, đã đến nước này cũng đã không còn đường lui nữa rồi.
Nàng ta hiểu rất rõ tự tiện lừa gạt điều động đệ tử của Thiên Ngọc Môn một khi Thiên Ngọc Môn có lựa chọn khác, Bành Hữu Tại cũng không bảo vệ được bọn họ, mà bản thân Bành Hữu Tại cũng không cách nào ăn nói được với Thiên Ngọc Môn.
Bành Ngọc Lan vừa đi khỏi, Thọ Niên vẫn đứng tại chỗ trên nóc nhà dần mở trừng lớn hai mắt, dường như đã nhận ra điều gì đó, nét mặt dần trở nên ngưng trọng…
Đầu tường cổng thành Tây, Bạch Dao quay lưng về phía trong thành, đối mặt với thiên địa mênh mông bên ngoài cùng với một đám đồng môn tĩnh thủ gì đó.
Cổng thành Tây cũng đã đóng, bên này tuy có cảnh giác, nhưng cũng không thấy bên ngoài thành có bất cứ dị thường nào.
Trong lòng Bạch Dao hơi có phần nghi kị trước hành vi của Bành Ngọc Lan, nhưng ngẫm lại lệnh bài trong tay đối phương, lại cảm thấy Phong trưởng lão sẽ không đến mức cho đi lung tung, huống chi bên kia còn có nhân thủ canh giữ, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
“Nhìn bên kia kìa, hình như là nơi chúng ta đóng giữ.”
Bên cạnh truyền tới âm thanh kinh ngạc hô lên của đồng môn, Bạch Dao chậm rãi quay đầu lại nhìn, không nhìn không sao cả, vừa nhìn thấy cảnh tượng kia, hàng lông mày trên gương mặt vốn không cảm xúc bỗng nhiên nhảy kịch liệt, chút nghi kị còn trong lòng như nổ tung.
“Mấy người các ngươi đi theo ta, những người còn lại tiếp tục ở lại trấn thủ.” Bạch Dao vung tay lên hạ lệnh.
Một đồng môn tốt bụng nhắc nhở: “Sư huynh, lệnh bài trưởng lão lệnh chúng ta trấn thủ ở chỗ này, tự ý rời đi sẽ bị hiềm nghi là tự tiện rời bỏ vị trí làm việc.”
“Xảy ra chuyện gì có ta chịu trách nhiệm, đi!” Bạch Dao quát một tiếng, dẫn đầu bay từ trên đầu thành xuống, tiếp theo đó cũng có mấy người bay theo…
Trên tường cổng thành Bắc, Phong Ân Thái nhíu mày nhìn hướng khói lửa bốc lên trong thành.
Trong lòng thầm suy đoán, yên lặng giương mắt nhìn một hồi, cuối cùng vẫn không yên lòng phân phó những người khác ở lại trấn thủ, một khi có bất cứ dị thường nào lập tức để người cảnh báo, còn ông ta dẫn theo vài người nhanh chóng chạy tới xem xét…
Đầu tường cổng thành Nam, ba người Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu đã lên đầu tường, Trần Đình Tú lệnh bắt ba người một mình đi lên gặp ông, hỏi bọn họ có ý nghĩ như thế nào, cũng không miễn cưỡng.
“Trưởng lão, hình như hướng Bạch Dao trấn thủ trong thành cháy rồi.”
Một đệ tử tới bẩm báo một tiếng, Trần Đình Tú lập tức quẳng ba vị Chưởng môn ở lại, xoay người đi tới tường lỗ châu mai trông về phía xa trong thành, nhìn vị trí xác thực ở hướng Bạch Dao trấn thủ.
Chẳng qua ông ta cũng không lưu tâm, khu vực đó có lượng lớn quân đang đóng giữ, có Bạch Dao dẫn người trấn thủ, còn có Phong Ân Thái suất lĩnh một đám đệ tử Thiên Ngọc Môn, hẳn sẽ không có chuyện gì.
Ông ta chỉ quay đầu lại phân phó một tiếng, “Hai người qua đó xem đã xảy ra chuyện gì.”
…
Bành Ngọc Lan một đường bay vút trên nóc nhà, khi tiếp cận tới mục tiêu liền phát hiện đầu đường cuối ngõ có một lượng lớn đội ngũ đang tập kết về hướng mục tiêu, khiến lòng nàng ta càng thêm trầm trọng, nhìn tình huống này chẳng lẽ thật sự vẫn chưa đắc thủ?
Thân người nàng ta bay thấp tới trong một tòa lầu các trong đình viện đội ngũ nhân mã tụ tập, thấy trưởng tử Phượng Nhược Nghĩa đang chỉ huy đội ngũ hoặc vung rìu chặt cột trụ bên ngoài chính đường, hoặc ném dây thường kéo lay phòng với ý muốn đánh đổ chính đường, hoặc dùng vật nặng và lợi khí đập đổ tường.
Tóm lại mục đích rất rõ ràng, Bành Ngọc Lan chỉ liếc nhìn đã hiểu ra mục tiêu trước mắt chính là phải phá hủy chính đường.
Trong chính đường thỉnh thoảng có tên bắn ra ngoài, dưới mái hiên chẳng những có núi thi thể, còn có máu tươi tụ lại chảy xuôi, trong không khí ngập tràn mùi máu tanh.
Bốn phía chính đường đã điều động một vòng vây cung tiễn trọng nỏ nhắm chờ lệnh, chỉ đợi đến khi chính đường sụp đổ liền phát động công kích trí mạng.
Xa xa trong ngõ nhỏ thậm chí còn có máy ném đá đang được đẩy tới, nhưng dù có làm cách nào thì đường ngõ chật hẹp, mọi người nhanh chóng vận chuyển tới cũng không quá thuận tiện.
Bành Ngọc Lan phi thân xuống dưới, trực tiếp rơi xuống bên cạnh nhi tử, liếc nhìn giáp vai nhi tử bị phá rách còn có vết thương chảy máu, trầm giọng nói: “Nghĩa Nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy mẫu thân, Phượng Nhược Nghĩa có chút kích động, “Nương, Nhị đệ… Nhị đệ hắn…” Lúng túng không biết nên mở miệng nói thế nào.
Bành Ngọc Lan dường như nhận ra được không ổn, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, không thấy tiểu nhi tử, lúc này liền tức giận nói: “Lão Nhị đâu?”
– —