Đường Nghi cầu xin: “Sư thúc, nếu cứ như thế này thì Thượng Thanh tông sẽ sụp đổ mất, chẳng lẽ sư thúc nhẫn tâm mà nhìn Thượng Thanh tông diệt môn hay sao?”
Triệu Hùng Ca chầm chậm nói: “Con nói chuyện này với một người ngoài như ta làm cái gì? Thượng Thanh tông cũng không phải là không có người tài giỏi, cũng không cần một người ngoài như ta lo lắng.”
Đường Nghi cười khổ: “Nhân tài của Thượng Thanh tông đã không còn, làm gì có người tài giỏi chứ. Nếu như có người tài giỏi thì làm sao có thể để Thượng Thanh tông suy tàn như hôm nay, sư thúc…”
Triệu Hùng Ca cắt đứt lời nói của nàng: “Ngưu Hữu Đạo thật sự khá tài giỏi, có vài chuyện ngay cả ở Yêu Ma lĩnh như ta vẫn biết được. Kẻ có thủ đoạn lật tay làm mây, trở tay làm mưa như hắn thì chỉ một cái Thượng Thanh tông nho nhỏ, hắn muốn giúp thì sẽ rất dễ dàng để Thượng Thanh tông phát triển. Aiz, Đông Quách Hạo Nhiên có ánh mắt rất tốt, thu được một người đồ đệ tốt! Nha đầu nhà ngươi, người một nhà thì không cần, lải nhải với ta làm cái gì? Ta là loại người rảnh rỗi như vậy sao?”
Nghe nói như vậy thì Đường Nghi cay đắng mà nói: “Sư thúc, ngài cũng không phải không biết, Ngưu Hữu Đạo đã bị đuổi khỏi sư môn rồi.”
Triệu Hùng Ca có vẻ như đã quên: “Có chuyện này sao?”
Đường Nghi: “Đệ tử cũng đã từng tìm hắn ta, thế nhưng hắn lại thề phân rõ ranh giới với Thượng Thanh tông. Ta còn nhường cả chức chưởng môn mà hắn vẫn không chịu trở lại.”
“Tuổi mặc dù không lớn, thế nhưng cũng rất ương bướng đây.” Triệu Hùng Ca nhủ thầm, rồi liếc mắt nhìn nàng mà nói: “Nếu ta nhớ không lầm thì con và hắn là vợ chồng đã bái đường thành thân đúng không? Nếu tình đồng môn đã không có thì vẫn còn tình vợ chồng mà, chồng giúp vợ là chuyện đương nhiên, vợ tới cầu xin chồng mình cũng không có gì mất mặt cả, con hãy đi cầu xin hắn đi. Nếu ngay cả chuyện này mà cũng không muốn, chính mình cũng không muốn tự cứu mình, lại muốn nhờ một người ngoài hay sao?”
Sau khi nói xong thì Triệu Hùng Ca nhảy tới trên lưng Kim Mao Hống.
“Grao!” Kim Mao Hống ngửa mặt gào lên, rồi chuẩn bị phóng đi.
Đường Nghi vội vàng đứng lên, hét lớn: “Sư thúc, chẳng lẽ người nhẫn tâm nhìn Thượng Thanh tông diệt môn hay sao?”
“Nha đầu, nhớ kỹ, nếu như ta có năng lực vậy thì những năm đó sẽ không có kết quả thê thảm vậy, một môn phái muốn đứng sừng sững giữa tu chân giới đầy ân oán lợi ích kia thì chỉ dựa vào một người mạnh mẽ là vô dụng. Võ lực của một người mạnh mẽ cũng chỉ có thể bảo vệ môn phái trong thời gian ngắn, muốn dẫn dắt một môn phái phát triển thì cần một người có đầu óc sáng suốt và tài giỏi.”
Triệu Hùng Ca vừa nói vừa đổ rượu vào miệng, sau đó ợ một tiếng rồi nói tiếp: “Những năm qua, sự thật đã chứng minh Ngưu Hữu Đạo thật sự có tài năng về phương diện đó, có thể yên tâm mà sử dụng. Ta cũng nghe nói Ngưu Hữu Đạo đang định đi tới nước Tống, mục đích của hắn là Vạn Thú môn. Nha đầu, nếu thật sự muốn Thượng Thanh tông phát triển, thì hãy đi tìm hắn đi!”
Sau khi nói xong thì Kim Mao Hống phóng nhanh đi, làm nước bắn lên tung tóe.
“Sư thúc!” Đường Nghi hét lớn, thế nhưng bóng người đang đi về phía xa cũng không quay đầu lại, làm nàng rất thất vọng.
Sau đó nàng lại trầm tư suy nghĩ, suy nghĩ về những lời của Triệu Hùng Ca vừa nói, chẳng lẽ mình thật sự phải đi tìm Ngưu Hữu Đạo sao?
Chuyện này thật sự làm nàng cảm thấy lúng túng, nàng vẫn có thể nhớ rõ cảnh tượng lúc bái thiên địa, cũng có thể nhớ tới sự miễn cưỡng của nàng tại đêm động phòng hoa chúc, càng nhớ rõ mấy năm liền giam lỏng Ngưu Hữu Đạo tại một nơi, mặc dù trên danh nghĩa là vợ chồng thế nhưng mấy năm đó, cũng không gặp nhau quá mười lần.
Thế nhưng ai có thể nghĩ tới, thiếu niên nhu thuận kia lại là rồng trốn tại vũng nước sâu, khi không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì khiến cả thiên hạ phải kinh ngạc!
Thiếu niên rời núi, thoát khỏi trói buộc, rồi sau đó cuộc hành trình của hắn đã xuất hiện rất nhiều chuyện gây chấn động, đủ mọi loại sự tích của hắn truyền đi khắp nơi. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã trở thành một nhân vật có lực ảnh hưởng tới cả một phương chư hầu, chỉ là Thượng Thanh tông nho nhỏ, đã không thể vào mắt của người ta.
Nếu sớm biết như vậy, năm đó Thượng Thanh tông làm sao lại đối xử với người nhà như vậy chứ.
Nàng cũng biết, người của Thượng Thanh tông vẫn luôn lặng lẽ quan tâm hành động của người kia, đều tưởng tượng nếu như có người đó thì Thượng Thanh tông hiện tại sẽ ra sao, rồi nhìn lại tình cảnh hiện tại của bản thân thì cảm thấy rất sa sút. Chuyện năm đó ép người ta chuyển lại chức chưởng môn Thượng Thanh tông cũng đã trở thành tâm bệnh của toàn bộ Thượng Thanh tông.
Rõ ràng là đã đuổi người ta ra khỏi Thượng Thanh tông, thế nhưng người của Thượng Thanh tông lại có cảm xúc khó tả, giống như vẫn coi Ngưu Hữu Đạo là người một nhà vậy. Mà nàng và Ngưu Hữu Đạo lại có danh nghĩa vợ chồng, làm cho rất nhiều người mong chờ ngày nào đó Ngưu Hữu Đạo vì đó mà trở lại.
Nàng hiểu ý của mọi người, nếu như sau khi đuổi Ngưu Hữu Đạo khỏi Thượng Thanh tông mà Ngưu Hữu Đạo trở thành một tên rác rưởi thì mọi người đã quên Ngưu Hữu Đạo từ lâu rồi.
Thế nhưng thiếu niên bị giam lỏng trong Đào Hoa Nguyên kia đã dùng thực lực của bản thân để chứng minh mình thực sự không quan tâm tới cái chức chưởng môn nho nhỏ kia, dùng thực lực bản thân để chứng minh hắn rời khỏi Thượng Thanh tông cũng chả sao cả.
Đường Nghi đứng lặng ở bờ suối, rồi cười một cách cay đắng, ánh mắt lại nhìn về phía Triệu Hùng Ca vừa rời khỏi.
Còn hỏi nàng làm sao có thể tìm tới ông sao? Nàng cũng không ngốc, đây chính là ý của Triệu Hùng Ca, cố ý muốn dẫn mình tới đây để chỉ dẫn cho mình.
Người sư thúc kia thoạt nhìn thì khá tuyệt tình, có vẻ như muốn xóa sạch quan hệ với Thượng Thanh tông, thế nhưng thực sự thì vẫn chú ý tới Thượng Thanh tông, chỉ cần người sư thúc này không ngồi nhìn Thượng Thanh tông biến mất, thì nàng còn có gì phải sợ đây?
Sau khi nghĩ rõ ràng thì Đường Nghi bỗng nhiên có được sự dũng cảm để đối mặt với mọi khó khăn!
Thế nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi hoang mang, tại sao những người tuân thủ quy củ và ở lại Thượng Thanh tông lại không thể cứu giúp Thượng Thanh tông, mà những người bị Thượng Thanh tông vứt bỏ lại có thể, ví dụ như Triệu Hùng Ca, hoặc là Ngưu Hữu Đạo.
Mang theo sự suy tư, Đường Nghi bay trở lại nơi mấy người Tô Phá đang chờ.
Hai bên gặp nhau trên ngọn cây, Tô Phá quan sát về phía xa xa rồi hỏi: “Chưởng môn, gặp được rồi sao?”
Đường Nghi gật đầu, nói: “Đi thôi!”
Một nhóm người lại bay trở về, thỉnh thoảng Tô Phá còn quay đầu lại quan sát.
Sau khi trở lại đường lớn thì họ lại tiếp tục lên đường.
Nơi này cách phủ thành Bắc Châu không xa, chỉ cần một canh giờ nữa thì nhóm người này có thể vào thành.
Trong tình huống bình thường, họ phải đi tới phủ thứ sử báo cáo với Thiệu Bình Ba, thế nhưng làm cho Tô Phá nghi ngờ đó chính là Đường Nghi lại dẫn đám người mình trở về phủ đệ của Thượng Thanh tông trong phủ thành.
Sau khi phóng ngựa vào cửa hông, nhảy xuống ngựa thì Đường Nghi vừa đi vừa sai bảo: “Triệu tập mấy trưởng lão và đệ tử quản sự tới chính đường họp.”
Tô Phá hơi ngơ ngác, ông ta cũng là trưởng lão nên ông đương nhiên là đi theo Đường Nghi.
Hai người tới chính đường chờ đợi không lâu, hai trưởng lão còn lại là La Nguyên Công và Đường Tố Tố cũng đi vào, sau đó hơn mười đệ tử quản sự bao gồm cả Ngụy Đa cũng đi vào bên trong.
Ngoại trừ những người đang trực thì mọi người đã tới đông đủ, La Nguyên Công nói trước: “Chưởng môn vừa trở về đã vội vàng tập trung mọi người lại, không biết cần làm gì?”
Yên lặng một lát thì Đường Nghi lấy lại tinh thần, đảo qua đám người ở đây rồi nói: “Ta chuẩn bị triệu tập toàn bộ môn phái đi tới Vạn Thú môn tại nước Tống, ý kiến của mọi người như nào?”
Sau khi nghe xong thì mọi người đều nhìn nhau, cũng không hiểu tại sao lại như vậy nữa. La Nguyên Công và Đường Tố Tố đều nhìn về phía Tô Phá như muốn hỏi thăm xem tình hình hiện tại là như nào, tại sao chỉ ra ngoài một chuyến mà chưởng môn lại có quyết định này?